Đả tự: Sided Lovettt
Cung Vô Song vẫn nằm im như đang ngủ, tóc cô ta đã được vén lên và có thể nhìn rõ gương mặt.
Chỉ là gương mặt này dù thế nào thì cũng không phải gương mặt bình thường lúc lần đầu mới nhìn.
Cung Vô Song lúc này tuy đang hôn mê nhưng vẫn có thể nhìn ra sự xinh đẹp kỳ lạ của cô ta. Gương mặt yêu kiều này dường như là thứ mà bất cứ nam nhân nào cũng mơ đến. Đôi lông mày khẽ nhíu lại, những chiếc răng trắng tinh khẽ cắn lên làn môi hồng đào, dường như trong hôn mê cũng cảm thấy đau đớn vậy.
- Thế... thế này là sao?!
Lúc lâu sau Lý Dật dường như hét lên, cảnh tượng trước mắt khiến hắn như phát điên. Nữ nhân này dù thế nào cũng không thể là Cung Vô Song. Nhưng nếu không phải thì cái thân hình này, bộ quần áo này sao lại quen vậy?
Lẽ nào cô ta có Bí pháp cải trang? Chỉ là do hôn mê nên Bí pháp bị giải trừ?!
Lý Dật lập tức nghĩ đến khả năng có khả năng nhất. Nhưng ý nghĩ này khiến hắn này sinh vài phần sợ hãi.
Khẽ hít một hơi, Lý Dật nâng cằm Cung Vô Song lên ngắm nhìn kỹ gương mặt mỹ miều gần như yêu tinh kia. Nữ nhân này giấu kỹ tuyệt thế dung nhan như thế, thật là quá lãng phí...
- Khốn kiếp, nữ nhân này sao lại xinh đẹp thế chứ, ta nhỏ, đây mà là nữ nhân sao? Đúng là yêu tinh... giết thì hơi đáng tiếc... có cần làm tới trước không nhỉ?
Lý Dật lầm bầm, cũng không hiểu mình đang có cảm giác gì, chỉ thấy rất kỳ lạ. Có phải nam nhân nào cũng như thế, rõ ràng là trước đây chỉ hận không lột da được cô ta, nhưng giờ nhìn thấy dung nhan tuyệt thế này thì lại động lòng?!
Hắn chau mày nhìn đôi lông mày của Cung Vô Song tim đập ngày càng nhanh. Đương nhiên cái này không liên quan gì đến tình cảm cả, chỉ là trực giác của nam nhân với giới tính mà thôi. Chần chừ một lúc, Lý Dật không kìm được mà đưa tay lên vuốt ve khuôn mặt Cung Vô Song. Cảm giác mềm mại nơi đầu ngón tay thật sự khiến người ta nảy sinh cái cảm giác dục vọng khó mà kìm nén nồi...
Nữ nhân thế này có được mấy nam nhân hạ thủ được chứ?!
Do dự hồi lâu, Lý Dật giơ ra một ngón tay, đấu khí không ngừng tỏa ra.
- Chi bằng phế đấu khí của tiểu nha đầu này, rồi chơi vài lần, sau đó bán cho Thiên Hương Lầu, có lẽ là hàng tốt nhất trong hàng tốt nhất ấy chứ... Một năm có lẽ kiếm cho Thiếu gia ta vài trăm kim tệ cũng không thành vấn đề?!
Lý Dật nói nhưng ngữ khí không còn nồng nặc sát khí như trước, chỉ là không biết hắn có nhận ra điều đó không:
- Có điều bối cảnh của cô ta dường như không bình thường nếu làm vậy thì không thỏa đáng... Vẫn nên sau khi chơi thì giết người diệt khẩu nhỉ? Dù sao Thiếu gia ta cũng không phải chưa từng làm chuyện thế này!
Lý Dật do dự mãi cuối cùng vẫn không ra tay được. Tuy trước nay hắn không phải người tốt nhưng chuyện đồi bại này làm ra cũng chẳng hay ho gì.
- Không dù có chơi thì cũng không thể bừa bãi được! Cô ta gây nhiều rắc rối cho ta như thế chẳng lẽ ta lại tha cho a?! Không khiến cô ta khổ sở hơn cái chết thì hôm nay tên Lý Dật của Thiếu gia ta viết ngược lại!
Lý Dật cười lạnh lẽo, không do dự nữa, hắn đánh một phát lên ngực Cung Vô Song
Cung Vô Song rên lên một tiếng, cơn đau khiến cô ta tỉnh lại. Cung Vô Song không thấy nơi nào trên người là không đau, còn kinh mạch trên hai tay chỉ còn lại chút ít khí tức của đấu khí, rõ ràng là có kẻ dùng thủ pháp tỏa mạch phong tỏa kinh mạch của cô ta. Đầu khí không thông suốt, xương sườn không biết đã gãy từ khi nào, mỗi nhịp thở là một lần những cơn đau buốt xông đến tận óc.
Cung Vô Song khẽ hít một hơi muốn dùng chút đấu khí đề phong tỏa cơn đau nhưng cô ta kinh hãi phát hiện ra rằng toàn thân lúc này đến một chút sức lực cũng không thể sử dụng nồi, chỉ sợ là phế nhân còn khỏe hơn cô ta lúc này.
Sao mình lại rơi vào nơi này?!
Tất cả những gì xảy ra trước khi hôn mê hiện lại trong đầu Cung Vô Song ánh sáng của Huyết Nguyệt, còn cả vụ nổ rung chuyển trời đất khiến cô ta phải toát mồ hôi lạnh.
Dường như ngay từ ban đầu mình đã rơi vào bẫy của kẻ khác, muốn cướp lại Đấu Thần Tàn Ngọc nhưng giờ lại rơi vào tình cảnh này? Rốt cuộc là vì cái sao chứ?!
Là do Đấu kỹ Bạch Hổ ngoài dự liệu sao?
Thực lực Đấu Vương mà lại không đỡ được Đấu kỹ Bạch Hổ? Rốt cuộc là vấn đề ở đâu?
Nghĩ đến đây bỗng Cung Vô Song thổ huyết, cơ thể ngày càng yếu, suýt chút nữa thì ngất đi.
Đúng lúc ấy cô ta cảm giác có một ánh mắt đang nhìn, ngoảnh ra thì thấy Lý Dật đang đứng ở cửa động ánh mắt hai người vừa chạm nhau dường như tóe lên tia lửa điện.
Gương mặt trắng bệch của Cung Vô Song khẽ nở nụ cười, cô ta nói nhỏ:
- Tiểu đệ đệ... không ngờ ngươi còn làm tỷ tỷ ra mức này...
Lý Dật nhn Cung Vô Song với ánh mắt gian xảo, rồi cười lạnh lùng:
- Tiểu tỷ tỷ... không phải người nói cho đệ đệ ta lợi dụng sao? Ngươi xem bây giờ có phải đến lúc rồi không?
Hai người tỷ tỷ đệ đệ gọi rất là thân mật nhưng sát khí thì không biết từ lúc nào đã lan toa.
Câu nói này khiến Cung Vô Song hơi khựng người lại, cô ta rất tự tin với dung nhan rất "bình thường" của mình, không tin là có nam nhân nào lại có hứng thú với mình, e là đến quý háo sắc cũng không. Chỉ là cô ta nhìn gương mặt Lý Dật không biết trong lòng có cảm giác gì nữa. Một kẻ nhìn có vẻ như con kiến, cô ta có thể một ngón tay là di chết lại có thể khiến cô ta rơi vào tình trạng này, cái cảm giác này thật khó hình dung.
Cung Vô Song ho một cái rồi mới gượng cười:
- Nếu như tiểu đệ đệ có hứng thú thì tỷ tỷ ta cho người lợi dụng đấy, thế nào? Chỉ có điều có lẽ ngươi cũng không có gan đấy đâu nhỉ? Nếu người mà chạm vào ta, hậu quả thế nào chắc không cần tỷ tỷ ta nói chứ?!
Lý Dật trầm ngâm một lúc rồi cười, dường như nghe được chuyện gì vui nhất thế gian này vậy.
Cung Vô Song nghi hoặc, cũng không biết tiểu tử này bị thần kinh không cô ta chỉ nhìn một cách bình thản. Nhưng một lúc sau thì cô ta không thể bình thản được nữa.
Lý Dật chậm rãi tiến lại, đưa tay nâng cằm Cung Vô Song lên rồi vuốt ve, dường như nhìn thấy vật gì mình trân trọng vậy. Khi những ngón tay lạnh toát của hắn chạm vào, Cung Vô Song toàn thân run rẩy, không biết là cảm giác gì nữa.
Cuối cùng ngón tay Lý Dật lướt từ từ lướt qua làn môi Cung Vô Song khẽ cười:
- Môi của tiểu tỷ tỷ cũng thật đẹp!
Cung Vô Song hơi tái mặt, quát nhỏ:
- Khốn kiếp!
Lý Dật không tức giận chút nào, hắn chỉ cúi xuống gần sát với Cung Vô Song mũi hai người chạm vào nhau, thậm chí Cung Vô Song còn cảm nhận được mình đã hít thở vào không biết bao nhiêu hơi thở của Lý Dật. Cảm giác này khiến cô ta gần như muốn phát điên.
Thẹn quá hóa giận, cô ta hét lên:
- Đồ khốn, ngươi...
Bỗng Cung Vô Song im bặt, nguyên nhân là môi Lý Dật đã bao phủ lên môi cô ta, đương nhiên cô ta nửa chữ cũng chẳng nói nổi. Tay phải của Lý Dật còn từ tốn di chuyển qua những nơi nhạy cảm trên người Cung Vô Song. Một vài chỗ còn khẽ miết, dường như hắn rất thích thú.
Trong tình cảnh này Cung Vô Song đương nhiên chẳng có chút khoái cảm nào hết. Cô ta vừa cố gắng giãy giụa, vừa mở to mắt. Dù thế nào thì cô ta cũng không hiểu tại sao sự việc lại phát triển theo chiều hướng này... Lẽ nào... Lẽ nào...
Lẽ nào sở thích của tên khốn này thấp thế sao?
Nếu mình không phải tuyệt thế mỹ nữ thì ở trong tình huống này Cung Vô Song sẽ có đề phòng nhưng dung mạo lúc này của mình rất... Trừ khi, hắn đã nhìn ra gì đó! Nhưng Bí pháp cải trang của mình là của tông môn bất truyền, người thường không thể phá giải! Nếu dung mạo vốn có của mình mà bị lộ ra thì hậu quả thế nào dùng đầu gối nghĩ cũng ra!
Một đống câu hỏi đến khi Lý Dật kết thúc nụ hôn cũng không có chút manh mối nào. Chỉ là cái khả năng kia khiến Cung Vô Song bất giác run lên bần bật.
Vết cắn trên môi Cung Vô Song đang chảy máu, Lý Dật khẽ liếm môi, lúc này mới thỏa mãn ngẩng lên, khẽ cười:
- Tiểu tỷ tỷ, môi ngươi đúng là rất thơm, cái lợi này quả nhiên không tồi, cho ta lợi dụng thêm ta cũng không có ý kiến! Có điều lợi dụng xong rồi ta có câu này muốn hỏi tiểu tỷ tỷ!
Lý Dật cười:
- Không biết ở dưới gầm trời này rốt cuộc có cách gì có thể khiến người thay đổi dung mạo vốn có của mình? Có lẽ không phải Đấu kỹ mà là Bí pháp phải không? Tiều tỷ tỷ có đồng ý dạy cho ta không?
Cung Vô Song giật thót, nhìn bộ dạng của Lý Dật cuối cùng cô ta cũng hiểu bí mật lớn nhất của mình đã bại lộ trước hắn. Vậy thì tiếp theo chuyện gì sẽ xảy ra thì cô ta không thể nào đoán biết được nữa.
Dù sao hắn vẫn là nam nhân!
Cung Vô Song dường như tim đã ngừng đập, chỉ ngây ra nhìn Lý Dật.
Lý Dật cười ha hả:
- Sao, tiều tỷ tỷ không đồng ý dạy ta đề đổi lại tự do cho mình sao?
Cung Vô Song sắc mặt thay đổi một lúc sau mới nói nhỏ:
- Ta dạy thì người sẽ thả ta ra?
Lý Dật bình thản nói:
- Lý Dật ta chẳng có ưu điểm gì, chỉ được cái nói là làm! Nếu người dạy thì ta đảm bảo chắc chắn không giết ngươi!
Cung Vô Song thở hắt ra:
- Là ngươi không thể giết ta chứ gì?
Lý Dật cười ha ha:
- Tiểu tỷ tỷ quả nhiên thông minh! Không sai, người tuổi này mà đã là Đấu Vương cường giả, chắc chắn đằng sau có một thế lực không nhỏ. Lúc này người và ta rơi vào hoàn cảnh này, bảo ta thả người là không thể! Dù tự ta không giết người được thì cũng phải nghĩ trăm ngàn cách khiến người chết không chỗ chôn thân... Nói toạc ra là người nhất định phải chết, nhưng cho người chết nhanh chóng hay sống không bằng chết thì đều phụ thuộc vào ta!
Lời này của Lý Dật khiến môi Cung Vô Song giật giật mấy cái. Nhưng không thể không nói rằng là mỹ nữ thì biểu cảm gì cũng khiến người khác phải ngắm nhìn.
Lý Dật nhìn với ánh mắt thưởng thức, rồi đột ngột sáp lại gần.
Cung Vô Song chỉ cảm thấy ngực đau nhói. Xương sườn cô ta đã gãy nhưng Lý Dật vẫn chà xát mạnh bạo, cảm giác này khiến cô ta đau không muốn chết.
Nhưng đúng lúc đó, những lời vừa rồi của Lý Dật khiến Cung Vô Song đột ngột nhớ đến một người, cô ta buột miệng:
- Lý Dật?! Lý Dật ở Vạn Triều Thành?
Gương mặt với chút vẽ mỉa mai của Lý Dật sán lại, ánh mắt thoáng chút ngạc nhiên nhưng vẫn cười:
- Ngươi... biết ta là ai rồi?