Đả tự: Sided Lovettt
Trong tiếng cười lạnh, thân hình của Nạp Lan Khánh đã lao tới Lý Dật. Chỉ trong thời gian một hơi thở, đã đến sau lưng Lý Dật, trên bày tay phải trắng nhợt, vòng đấu khí quỷ dị không ngừng lấp lóe, sau đó đánh thẳng vào gáy của Lý Dật.
Một tiếng "xèo xèo" vang lên, Lý Dật chấn động cả người, ngay lập tức cảm thấy đấu khí hộ thể của mình đã bị đánh phá...
Trong chớp mắt, Lý Dật đã nhanh chóng xoay người, hữu chưởng của hai người đánh thẳng vào nhau, đột nhiên vang lên một tiếng nổ lớn.
- Con mẹ nó...
Lý Dật khẽ tiếng chửi, thân hình bốc thẳng về sau, đôi cánh đấu khí sau lưng vội vàng đập cánh, thân hình đã giống như một vệt sáng lui về sau.
Tốc độ của hai người cực nhanh, sự biến đổi trong chớp mắt khiến những người khác không kịp phản ứng.
Thân hình quỷ dị của Nạp Lan Khánh khẽ rung lên, lại bổ vào Lý Dật. Chỉ có điều, đằng sau hắn tuy không có đôi cánh đấu khí, thế nhưng tốc độ lại cực nhanh, còn ở trong Quỷ U Phong Đô, dường như còn có thể đạp vào không để bước.
- Hỗn đản! Hiện giờ rốt cuộc hắn có cảnh giới gì?
Lý Dật lại thấp giọng mắng một tiếng, đấu khí trên tay phải khẽ xoay tròn, rồi hóa thành mấy đạo lội quang vụt qua.
- Có lẽ đã đột phá Đấu Hoàng đạt đến cấp Đấu Tôn rồi... Chỉ có điều, khí tức trên người hắn quá hỗn loạn cổ quái, cho dù là Bản tôn cũng không nhìn ra, rốt cuộc hắn là mức nào... có điều...
- Có điều cái gì?
- Có điều không phải hết cách đối phó hắn!
- Có cách thì cứ nói a! Lão quỷ, hay là nói người đợi ta chết rồi mới chịu nói tiếp!
Lý Dật trong lòng thầm của một tiếng.
Chỉ có điều, những đòn tấn công lúc bình thường có thể khai sơn liệt hải, lúc này đều bị Nạp Lan Khánh nhẹ nhàng đánh bật ra, trong mắt hắn hiện ra sự kinh ngạc, thân hình cũng chậm đi vài phần.
Giọng nói của Xà Tôn Giả lại vang lên, chần chừ nói:
- Nạp Lan Khánh lúc này tuy rằng khí thế kinh người, thế nhưng khí tức di động của hắn quá lớn, cảnh giới vẫn chưa không ổn định... Đấu khí tinh hoa vừa rồi Huyền U Tu La Thú hấp thụ, chắc rằng lúc này đã hoàn toàn nằm trong cơ thể hắn. Hàm lượng đấu khí lớn như vậy, ngay cả Bản tôn lúc trạng thái đỉnh phong cũng không nhất định có thể luyệm hóa trong chớp mắt, huống hồ là Nạp Lan Khánh? Nếu như Bản tồn đoán không sai, hắn lúc này đang vừa phải áp chế đấu khí sôi trào trong cơ thể, vừa phải chiến đấu... Vì vậy, không thể chịu được bao lâu...
- Không chịu được bao lâu sao? Tức là nói chỉ cần ta chịu được đến khi hắn không thể áp chế được đấu khí trong cơ thể, thì ta đã thắng?
- Na ná vậy đấy...
- Hay cho cậu na ná!
Lý Dật trong lòng ứng một tiếng, thân hình lại vụt bay một lần nữa, sau đó, đã nhìn thấy trong ánh mắt của Nạp Lan Khánh đang bốc lên một ngọn lửa. Thân hình hắn vụt chuyển, một đạo đấu khí trắng nhợt đã trào ra từ trong lòng bàn tay hắn. Chưa đến một hồi, đã chụp vào thân hình quỷ dị của hắn vào trong, sau đó hắn vung mạnh ra, ngọn lửa đã hóa thành một xúc thủ dài, uốn quanh về phía Lý Dật.
Lý Dật hừ một tiếng, ấn ký ở song thủ lại vụt chuyển, chưa đầy một chốc lát, một khí kình hình xoắn ốc đã hiện ra trước mặt hắn.
- Hồi Phong Chưởng! Hóa Kình!
Xuy!
Khí kình quỷ dị vừa bắn ra, xúc thủ được hình thành từ ngọn lửa đấu khí trắng nhợt đã bị đánh bật ra, rồi chìm nghỉm trong không gian xung quanh.
Chỉ trong chốc lát, xúc thủ đã biến mất trong không khí, thế nhưng âm khí bị ma sát vẫn phát ra những tiếng nổ.
Lý Dật trong lúc bận bịu vẫn kịp quay đầu nhìn, chỉ thấy La Bản, Ba Lâm, Hải Kim sắc mặt đều lộ ra vẻ kinh ngạc.
Cung Vô Song cơ hồ đang muốn đến hiện trợ, thế nhưng lại bị họ thấp thoáng khóa chặt sau.
Cung Vô Song tuy rằng cũng là cường giả Đấu Hoàng thế nhưng dù gì nàng cũng chỉ là Nhất tinh Đấu Hoàng làm thế nào có thể chặn lại được ba vị trong Thiên Phong Thất Hoàng?
- Ba cái tên này! Lý Dật thấp giọng của thầm, thân hình lách sang bên, đang định né, thế nhưng đúng lúc này, thân ảnh của Nạp Lan Khánh đã lại đạp không lao tới.
Trong tình hình này cũng không có gì đáng nói, hai bên cười lạnh một tiếng, đấu khí trên người trào ra, rồi lại đụng nhau.
Chỉ có điều, Lý Dật lúc này tuy rằng thực lực kinh người, thế nhưng sức mạnh đi vay mượn của hắn nếu so với Nạp Lan Khánh quả thực có kém hơn vài phân.
Hai bên chỉ sượt qua nhau, hắn đã phun ra một búng máu lui về sau. Chớp mắt, Nạp Lan Khánh lại cười lạnh đuổi tới.
Còn về ba người kia cũng chỉ lạnh lẽo nhìn, không có chút ý muốn đi trợ giúp nào.
Xuy!
Thân hình hai người lại va vào nhau, lần này, Lý Dật đã lộn vài vòng trên không trung, thế nhưng đấu khí trên người lại bốc lên, khiến Nạp Lan Khánh đang bức từng bước đột nhiên dừng lại...
Sau đó, chỉ nghe thấy Nạp Lan Khánh cơ hồ nhàn nhạt than:
- Con thú bị bức ép phải chiến đấu, còn có ý nghĩa gì... Nếu như lúc này người nhận thua, ít nhất ta có thể bảo đảm sau này không xuất thủ với Lý Gia các ngươi, thế nào?
Lý Dật phỉ nhổ một tiếng, thở ra một búng máu, trầm giọng nói:
- Nếu đổi lại là Nạp Lan Thiếu gia, trong tình hình này, người sẽ nhận thua chịu chết sao?
Nạp Lan Khánh vụt tắt nụ cười, thế nhưng nụ cười ấy lọt vào trong mắt của Lý Dật lại khiến hắn lạnh buốt xương sống, khóe mắt giàn giật...
Cho dù Lý Dật trước giờ tự cho mình giỏi, lúc này cũng không thể không thừa nhận, cho dù có dùng sức mạnh của Xà Tôn Giả, khoảng cách của bản thân với Nạp Lan Khánh vẫn không hề nhỏ!
Chí ít, khiến bản thân phải làm những chuyện hồ thẹn với chính mình, Lý Dật sẽ không bao giờ làm.
Chỉ có điều, cho dù Lý Dật nói cứng, thế nhưng lúc này dưới ánh mắt âm lãnh của Nạp Lan Khánh, cũng khiến cả người hắn cứng lại.
Cơ hồ đã phát hiện ra điều gì, Nạp Lan Khánh lại cười, nói:
- Nếu như Lý Dật Thiếu gia không bằng lòng nhận thua... Vậy thì ta cũng chỉ có thể tốn thêm sức thôi...
Lý Dật bị khí thế của Nạp Lan Khánh áp chế, có điều sau khi vận hành đấu khí trong cơ thể một vòng cảm thấy đã tốt hơn phân nào, hắn bất động thanh sắc, lại cười lạnh, nói:
- Ta thừa nhận cấp bậc của Nạp Lan Thiếu gia lúc này, muốn giết Lý mỗ không khó... Có điều, nếu như trước lúc chết ta bộc phát đánh ngược lại, không biết Nạp Lan Thiếu gia có thể chịu được không?
Nạp Lan Khánh cười ha hả, nói:
- Chịu được hay không cũng không cần người quan tâm! Còn về ba vị kia, lúc này tuyệt đối không thể nào liên thủ... Chỉ vì, từng người họ nói thật là hay, thế nhưng mục đích cuối cùng cũng chỉ là Câu Hồn Thiên Thư mà thôi! Câu Hồn Thiên Thư ở trong tay ta, họ sao có thể yên tâm động thủ? Lẽ nào không sợ khi xuất thủ, bị người của mình lừa chết sao?
Lý Dật trong lòng khẽ động đã hiểu ra tại sao La Bản, Hải Kim, Ba Lâm lại không xuất thủ.
Với đầu óc của họ dĩ nhiên là hiều, nếu như Lý Dật lần này chết, vậy thì nói không chừng họ cũng không thể chặn lại Nạp Lan Khánh, phải biết rằng...
Nhiều lúc, một cộng một không phải chỉ đơn giản bằng hai.
Họ đã biết rõ như vậy, còn do dự không quyết, ngoài việc lợi ích các bên không đồng đều ra, nguyên nhân lớn nhất chính là không thể đồng lòng.
Thiên Phong Thất Hoàng tranh đoạt đã nhiều năm nay, cho dù có liên thủ, ai có thể tin tưởng nhau thật sự?
Phải để họ cảm thấy, nếu không xuất thủ vậy thì tuyệt đối không còn chút cơ hội nào nữa!
Ý niệm còn chưa dứt, Nạp Lan Khánh đã lại cười lạnh một tiếng, thân hình lại bồ tới.
Lý Dật lúc này trong lòng đã quyết, ngay lập tức hắn không tránh né, ngược lại xoay người, đấu khí huyết hồng sắc bắn ra, ngay lập tức đón đầu Nạp Lan Khánh...
Ầm!
Thân hình của Lý Dật lui về sau mấy trượng phun ộc ra một bụm máu, thế nhưng hắn vẫn nghiến răng lao lên.
Ầm!
Lại một tiếng nổ vang Lý Dật vụt người ra, huyết thủy vẫn phun xối xả, chỉ có điều ai cũng có thể nhìn ra khí tức của hắn lúc này đã yêu thế nào.
Cơ hồ, chỉ cần lao vào Nạp Lan Khánh một lần nữa, hắn sẽ bị thân vong.
Tình hình vô cùng quỷ dị, vốn dĩ mọi người đều cho rằng Lý Dật vẫn còn có thể duy trì được ít nhất một thời gian nữa, không ngờ trong nháy mắt, đã bị đánh bại...
Lại chớp mắt nữa, người nào cũng cho rằng Lý Dật thậm chí sẽ thổ huyết mà chết.
Nạp Lan Khánh cơ hồ cười lạnh một tiếng, thân hình lại vụt lao lên, chỉ có điều lần này, đột nhiên có một tiếng quát vang lên, sau đó một vách tường bằng đã chặn ngang giữa Nạp Lan Khánh và Lý Dật.
Keng!
Trên tường bằng xuất hiện các vết nứt rạn, sau đó hóa thành các cục băng nhỏ, rơi xuống dưới Quỷ U Phong Đô, nhất thời vùng sáng rộng lan tràn ra xung quanh, khí thế chớp động.
Lý Dật cuối cùng khẽ cười một tiếng, thân hình bay đi, rồi tụ hợp ở bên cạnh Cung Vô Song...
Vào lúc Cung Vô Song xuất thủ, Lý Dật đã hiểu, bản thân đã đúng!
Ba tên đó chắc chắn sẽ còn sợ chết hơn mình! Lúc trước họ do dự, chỉ là cho rằng bản thân mình có thể chặn được Nạp Lan Khánh, hoặc là, mình chết rồi còn có thể đánh một lần trước lúc sắp chết.
Thế nhưng nhìn thấy bản thân cố ý bị thua, ba người bọn họ sao có thể chịu được nữa...
Đến đây, họ không thể không xuất thủ!
Thân hình của ba đại Đấu Hoàng chớp mắt khựng lại, lần lượt đáp xuống bên cạnh Nạp Lan Khánh, đấu khí các bên tự từ tràn ra, hình thành một vách bảo vệ đan xen nhau.
Nạp Lan Khánh cười hăng hắc một tiếng, cũng không tiếp tục truy kích, thân hình đã dừng lại trong không khí. Có điều, hắn cũng là người thông minh, chỉ trong thoáng chốc đã hiều mấu chốt trong đó. Ngay lập tức, hắn liếc nhìn Lý Dật, nhàn nhạt nói:
- Lý Dật Thiếu gia quả nhiên lợi hại, hay cho chiêu mượn đao giết người!
Lý Dật quệt vết máu ở khóe miệng, ánh mắt chạm với cái nhìn của Cung Vô Song rồi thấp giọng cười nói:
- Nạp Lan Thiếu gia quá khen rồi, đâu có lợi hại gì... Chỉ có điều, Khánh Thiếu gia uy thế như vậy, nếu ta không thúc chư vị đây liên thủ, chẳng lẽ bản thân tự tìm cái chết hay sao?
Sắc mặt của đám người La Bản chợt biến, chỉ có điều khí tức lúc này của đôi bên đã tràn ra, cho dù muốn tọa sơn quan hồ đấu cũng không thể được nữa...
Nạp Lan Khánh thấy vậy, đột nhiên cười ha hả, nói:
- Không sai! Có thể có tấm cơ như vậy, đúng là không uống Nạp Lan Khánh ta xem trọng người... Ha ha, năm đại Đấu Hoàng liên thủ, cho dù Bồn Thiếu gia có thực lực Đấu Tôn, cũng không thể không nhường ba phần... Sau này đành mưu định lại.
Lời này khiến Lý Dật thoáng ngây người, không khỏi nhìn Nạp Lan Khánh.
Nạp Lan Khánh khẽ cười, giọng nói lúc này lại cực kỳ âm lãnh, rồi đã đưa ta lời giải thích hợp lý nhất:
- Có chư vị tương trợ, Nạp Lan Hạ, Nạp Lan Thiên Triết đã chết... Truyền thừa của Nạp Lan Gia rơi vào trong tay ta, Câu Hồn Thiên Thư cũng bị ta giải phong ấn... Có lợi ích trong tay như vậy, đối mặt với năm vị Đấu Hoàng cho dù nhượng ba phân thì đã sao?
Vừa dứt lời, sắc mặt của mọi người đã biến...
Nếu như mặc cho hắn đi như vậy, không nói đến kế hoạch của mỗi người đều bất thành, hơn nữa, cơ hồ còn ở trong tính toán của Nạp Lan Khánh, còn phải làm trợ thủ một lần cho hắn... Chuyện này, với sự tâm cao khí ngạo của đám người La Bản, Ba Lâm, sao có thể chịu được?
Chỉ là, lúc này, nếu như Nạp Lan Khánh muốn đi, thì ai có thể chặn được hắn?
Điều quan trọng nhất là, trong tình hình này, Nạp Lan Khánh nói đi là đi thật sao?
Lý Dật cau mày nhìn Nạp Lan Khánh, kẻ duy nhất đã từng khiến hắn chịu thiệt, trong lòng suy nghĩ ngồn ngang nhất thời không nghĩ ra cách giải thích hợp lý nào.
Thế nhưng Nạp Lan Khánh lại khẽ vỗ tay, đột nhiên, trước mặt hắn hiện ra một vết nứt màu trắng...
Hắn khẽ cười, chỉ nhàn nhạt nói:
- Chuyện hôm nay, chư vị liên thủ lại, coi như Nạp Lan Khánh tạ bại rồi... Vốn dĩ theo tổ huấn phải để các vị ở lại, có điều hiện giờ xem ra, chỉ có thể sau này từ từ đến thính giáo mà thôi... Chư vị hãy từ từ mà chờ đợi đi!
Không đợi mọi người biến sắc, Nạp Lan Khánh cất một tràng cười cuồng tiếu, sau đó đi vào biến mất trong kẽ nứt ây...
Rất nhanh, vết nứt ấy biến mất trong hư không chỉ còn lại năm người chỉ biết ngơ ngác nhìn nhau...
Lần này thật sự kết thúc rồi?