Đả tự: Sided Lovettt
Trong tiềm thức, Lý Dật đột nhiên có vài phần cảnh giác với Đao Hoàng một trong Thiên Phong Thất Hoàng.
Nguyên nhân không vì điều khác, chỉ vì thủ đoạn lôi kéo của hắn, so với cách lôi kéo lộ liễu của Hải Kim cao minh hơn rất nhiều lần...
Lẽ nào hắn đã nhận ra điều gì?
Lý Dật còn chưa nghĩ xong Ba Lâm đã khẽ chắp tay với Cung Vô Song nói:
- Vị tiểu thư đây... Ta cũng muốn tặng một câu cho tiểu thư...
Cung Vô Song liếc mắt nhìn hắn, lại không đáp lời.
Ba Lâm cười ha hả, nói:
- Chuyện hôm nay, ảnh hưởng sâu rộng... Cho dù chúng ta cùng là cường giả Đấu Hoàng chắc rằng cũng sẽ bị nhiều người nhìn vào... Vì vậy, sau này nếu tiểu thư có bất cứ phiền phức gì thì có thể đến Đấu Thần Điện tìm ta...
Lão quỷ này, ngay cả Cung Vô Song cũng muốn lôi kéo?
Lý Dật trong lòng khẽ than, thế nhưng lại không thể không bội phục nhãn lực của Ba Lâm.
Có lẽ nhìn từ bên ngoài, thực lực của mình cao hơn Cung Vô Song, thế nhưng sức mạnh của mình dù gì cũng chỉ là mượn, còn thực lực Đấu Hoàng của Cung Vô Song lại là thật...
Với độ tuổi của nàng thiên phú của nàng thậm chí còn cao hơn mình, nói từ một góc độ nào đó, Cung Vô Song còn đáng để lôi kéo hơn mình!
Lão Ba Lâm này, đúng là lão hồ ly a!
Cơ hồ nhìn ra suy nghĩ trong lòng của Lý Dật, Ba Lâm chỉ khẽ cười, nhàn nhạt nói:
- Vậy thì ta không trì hoãn hành trình của hai vị nữa... Lý Dật Thiếu gia, nếu như sau này có duyên, chúng ta sẽ gặp lại ở Tế Thần Điển!
Lý Dật khẽ cười, nói:
- Hy vọng vậy!
Thấy thái độ bình thản của Lý Dật, Ba Lâm cũng không tự làm mình mất mặt, chỉ khẽ chắp tay, sau đó thân hình hóa thành một đạo lưu quang lao bắn về phía xa.
Ánh mắt nhìn về Ba Lâm, rồi Lý Dật lại dời mắt đến một nơi nào trong hư không. Rất nhanh, hắn đã phát hiện một luồng sát khí âm trầm nơi đó cuối cùng đã tan đi như nước thủy triều rút...
Một vị khác trong Thiên Phong Thất Hoàng trong tình huống này, cuối cùng lại lựa chọn cách không động thủ với mình.
Có lẽ, chuyện này cũng tốt cho cả hai bên.
Lý Dật thu tầm nhìn lại, cuối cùng nhìn xuống Vân Thủy Thành ở phía dưới, khẽ nhíu mày. Chuyện cũng đã xong tin Nạp Lan Gia xảy ra chuyện chắc rằng cũng không giấu được bao lâu. Còn về sau đó, cục diện của Vân Thủy Thành thậm chí là cả vùng Tây Bắc này sẽ bị ảnh hưởng thế nào, Lý Dật cũng không hề quan tâm...
Hắn đột nhiên ngửa mặt cười dài một tiếng, đến lúc tiếng cười vang tới chân trời, hắn mới ngừng lại rồi thấp giọng nói:
- Chúng ta đi thôi!
Vừa dứt lời, hai đạo thân ảnh đã hóa thành một vệt sáng lao thẳng về phía nam.
- Hóa cánh phi hành, cường giả Đấu Hoàng? Còn là hai người?
Rất nhiều người trong Vân Thủy Thành đều bị tiếng cười thu hút, đến lúc nhìn thấy hai vệt sáng trên bầu trời, ánh mắt của người nào cũng lộ ra vẻ kinh ngạc.
Cường giả Đấu Hoàng là sự tồn tại đỉnh điểm trong Đế Quốc Thiên Phong, chính là mục tiêu đề vô số người ngưỡng mộ và theo đuổi...
...
Hai người bay đi cực nhanh, không phải vìmuốn nhanh chóng lên đường, mà là Nạp Lan Khánh đã bỏ đi lúc này vẫn là một bóng đen ám ảnh trong đầu hai người. Bản thân Lý Dật không hề tin rằng, nếu như Nạp Lan Khánh xuất hiện lần nữa, bản thân có thể chặn được đòn tấn công kinh thiên động địa của hắn...
Vì vậy, rời khỏi đây là cách tốt nhất.
Về sau này thế nào, duy chỉ có cách nỗ lực nâng cao thực lực của mình, còn về việc có thể đối kháng với Nạp Lan Khánh hay không, cũng chỉ biết phó mặc cho số phận mà thôi.
Lần bỏ đi này, hai người không chọn con đường đi qua Sơn mạch Nạp Gia, mà là lựa chọn cách an toàn hơn, là đi vòng qua Sơn mạch Nạp Gia đề về Vạn Triều Thành.
Cũng may, với thực lực Đấu Hoàng mà hai người bộc lộ ra lúc này, đôi cánh đấu khí sau lưng chớp động tốc độ đi đường dĩ nhiên nhanh hơn so với bình thường mấy chục lần...
Cứ đi không ngủ nghỉ như vậy trong ba ngày ba đêm, hai người cuối cùng đã đáp xuống một bên ngoài một tòa tiều thành.
Lúc đáp xuống đất, Cung Vô Song vẫn rất bình thường.
Thế nhưng khi Lý Dật thu lại đấu khí huyết hồng sắc, thiếu chút nữa lại phun ra một búng máu.
Lần này, hắn vì muốn an toàn rời đi, quả thực đã tiêu tốn quá nhiều sức mạnh của Xà Tôn Giả, còn hậu quả đối với cơ thể mình cũng không thể xem thường...
Chỉ tiếc, trong tình hình này không còn cách nào khác mà thôi.
Lúc này, khi thi đấu khí lại, cảm nhận sự nhẹ hẫng trong cơ thể mình, Lý Dật không khỏi cười khô một tiếng, nhìn Cung Vô Song nhàn nhạt nói:
- Chúng ta vào tòa tiểu thành này nghỉ ngơi một chút thôi... Con đường tiếp sau đây, cũng không cần vội nữa. Nơi này cách Vân Thủy Thành chí ít cũng mấy trăm dặm rồi, cho dù bên có có tình hình gì cũng không ảnh hưởng tới chúng ta.
Cung Vô Song khẽ gật đầu. Tuy rằng lần này nàng không bị thương tích gì, có điều tiêu hao đấu khí trong thời gian dài như vậy, cho dù không mệt cũng khiến người khác nóng bức dị thường ngay lập tức nàng đồng ý, rồi đi theo sau Lý Dật, chậm rãi bước vào tòa tiều thành cách đó không xa.
Tòa tiều thành này cơ hồ đã nằm ở biên giới Đế Quốc Thiên Phong chỉ có điều, vị trí của tòa thành này vô cùng xảo diệu, vừa vặn là giao giới của Sơn mạch Nạp Gia và một khu rừng rậm lớn.
Nghe nói, chỉ cần băng qua được khu rừng rộng lớn này, vậy thì có thể đến một Đế Quốc khác.
Chỉ có điều, Ma thú trong rừng rất nhiều, nguy hiểm trùng trùng ngoài những thế lực định cấp có những cách để bình yên qua nơi này ra, người thường đi vào đó chẳng khác nào tìm cái chết?
Còn Đế Quốc Thiên Phong cũng nhờ vào tấm chắn thiển nhiên này, bao năm nay vẫn ở trong trạng thái hòa bình.
...
Bước vào cửa thành được canh phòng không mấy nghiêm ngặt, sau khi nộp mấy đồng tiền thuế, hai người thuận lợi bước vào tòa thành này.
Tuy rằng khi bước vào thành, nhan sắc khiến người khác ngây ngất của Cung Vô Song cũng gây ra một trận xao động nhỏ, có điều trị an nơi này cơ hồ cũng không tồi...
Tuy rằng rất nhiều người đều thất thần vì dung nhan của Cung Vô Song, thế nhưng lại không có mấy ai dám cả gan bước tới ghẹo đùa.
Cho dù thỉnh thoảng có mấy gã không có mắt đi tới, cũng không cần Cung Vô Song ra tay, Lý Dật đã tiện tay tát văng người đó đi.
Dù gì, những thứ không có mắt này, có lẽ cũng là hàng lưu manh đầu đường. Những kẻ loại này, chẳng khác nào lũ kiến trong mắt hai người, cho dù có giết, cũng chỉ làm bẩn tay.
Hai người vòng mấy vòng trong tiểu thành không mấy phồn hoa này, cuối cùng vẫn thuận theo dòng người đến một tửu lâu cũng có vẻ hoa lệ.
Dĩ nhiên, cái gọi là hoa lệ ở đây cũng chỉ là so sánh với nơi này mà thôi.
Trên tửu lâu, cơ hồ không còn chỗ trống nào. Người trong đó không phải những kẻ phú hộ thì là những người có mang chút khí tức cường giả, trông có vẻ rất có vai vế.
Một thị nữ vẻ mặt ân cần nhìn thấy có người bước vào, vội vàng đi ra tiếp. Khi nhìn thấy dung nhan của Cung Vô Song, nàng cũng ngày người ra. Có điều, những người làm việc ở những nơi tam lưu cửu giáo này dĩ nhiên rất rõ, những người giống như Lý Dật và Cung Vô Song nếu như thật sự không có bối cảnh gì, thì là đều là những Thiếu gia, tiểu thư thể gia không rành thế sự. Thế nhưng cho dù là hạng người nào, cũng không phải là người mà họ có thể dây dưa vào.
Lập tức, thị nữ vội đưa hai người vào một vị trí ở bên cạnh cửa sổ, rồi giới thiệu vài món ăn ở đó, sau đó nhanh chóng lui ra.
Dĩ nhiên, sự xuất hiện của Cung Vô Song khiến trong tửu lâu phát ra những tiếng trầm trồ khen ngợi vẻ đẹp của nàng. Có điều nhìn bộ dạng lạnh băng của Cung Vô Song lại không có người nào không thức thời đến tìm phiền phức.
Rất nhanh, rượu thịt đã được đưa lên, Lý Dật cũng không khách khí, bản thân tiện tay nâng ly rượu lên nhàn nhạt uống một ngụm, rồi ánh mắt hướng ra ngoài tửu lâu.
- Tiếp sau đây, chúng ta đi đâu?
Cung Vô Song cơ hồ nhàn nhạt nhìn Lý Dật rồi khẽ nói.
Lý Dật tiện tay rút bản đồ từ trong Dung giới ra, ném lên bàn chỉ vào hướng đi Vạn Triều Thành, nhàn nhạt nói:
- Về nhà một chuyến, sau đó đi tham gia Tế Thần Điên của Đấu Thần Điện... Có điều nàng yên tâm, nếu như ta đi tham gia Tế Thần Điển, nàng cũng không cần theo ta, có thể đi làm chuyện của mình. Tiểu trấn Nạp Gia cũng cách Vạn Triều Thành không xa.
Cung Vô Song chậm rãi lắc đầu, nói:
- Ta sẽ không về Tiểu trấn Nạp Gia nữa... Có điều hôm trước ta nhận được tin, phía Đế Đô xảy ra chút chuyện, ta nghĩ, có lẽ ta phải về Đế Đô một chuyển.
- Đế Đô sao? Cơ hồ cách Đấu Thần Điện cũng không xa...
Lý Dật nhìn vào bản đồ một hồi, sau đó nhìn vào nơi có tên là Phong Thành:
- Vậy thì đến lúc đó chúng ta cùng lên đường đi... Còn về Thiên Ma Hóa Thân Đan trên người nàng... Ta cũng sẽ nghĩ cách hóa giải cho nàng.
Cung Vô Song thoáng ngây người, lại không đáp lời.
Thật ra quan hệ của hai người rất kỳ lạ. Sau khi mấy lần cùng nhau trải qua sinh tử, tuy rằng quan hệ vẫn rất phức tạp, thế nhưng sớm đã không còn cục diện không chết không thôi. Huống hồ, khi ở trong Quỷ U Phong Đô, Cung Vô Song còn tỏ ra rất quan tâm Lý Dật, điểm này, Lý Dật vô cùng biết rõ...
Chỉ có điều, hắn cũng không tiện nói Thiên Ma Hóa Thân Đan gì đó là lời hắn lừa nàng cũng chỉ có thể tìm cách khác để nói thôi.
Dứt lời, hai người nhất thời lại không có gì để nói, thoáng lộ ra vẻ gượng gạo, chỉ có thể cúi đầu uống rượu.
Cung Vô Song uống vài ly ấm bụng sắc mặt cũng thoáng chốc đã đỏ ửng lên, khuôn mặt bằng lạnh lúc này đã dịu dàng hơn phần nào, càng tôn thêm vẻ nghiêng nước nghiêng thành của nàng
Lý Dật nhìn đến ngơ ngần, sau chốc lát lại "phi" một tiếng rồi lắc mạnh đầu...
Quan hệ của hai người vốn dĩ đã phức tạp... Vậy thì thứ tình cảm này tuyệt đối không thể có...
Cùng lúc đó, rất nhiều người cũng đang lén nhìn Cung Vô Song cũng thoáng ngây người. Có những người khoa trương một chút, vừa rồi còn miễn cưỡng giả vờ trấn định lại mình, lúc này người nào cũng lau nước miếng trên miệng.
Cảnh tượng này, lại khiến Lý Dật lặng câm.
Có điều, cảnh tượng này nhanh chóng biến mất, những người đó cũng không nhạt nhẽo đến mức đến chọc ghẹo, chỉ liếc nhìn Lý Dật với vẻ ngưỡng mộ rồi sau đó thu ánh mắt về.
Đối với chuyện này, Lý Dật cũng vô cùng thấu hiểu. Một nam nhân bình thường, ngoài việc là lãng tử hoa đô thật sự ra, khi nhìn thấy nữ thần trong lòng mình, có kẻ nào dám lớn gan bước lên trước?
Có lẽ trong mười người cũng chỉ có một, hai người mà thôi.
Khẽ lắc đầu, Lý Dật lại nhìn ra ngoài tửu lâu, muốn nhắm con mắt của mình lại trong chốc lát. Dù gì, chuyện mấy ngày nay đã khiến hắn mệt mỏi cả về thể xác và tinh thần.
Thế nhưng đúng lúc này, lại có một giọng nói khiến Lý Dật phải chú ý.
- Hắc hắc... Các ngươi không phải muốn ta nói sao? Hôm nay ta sẽ nói vậy... Các ngươi nghe nói chuyện ở Vân Thủy Thành không?
Ở vị trí giữa tửu điếm, có một hắc y nam tử vẻ mặt thần bí thấp giọng nói.
- Xì, ngươi nói chẳng qua chỉ là yến thọ của Nạp Lan Bá thôi chứ gì? Năm nào chẳng có chuyện như vậy, có gì kỳ quái đâu?
Một nam tử khác ngồi bên cạnh hắn thấp giọng nói.
- Không đúng chuyện hắn muốn nói, có lẽ là một thanh niên trẻ tuổi tên Lý Dật chạy đến Nạp Lan Gia muốn từ hôn, sau đó đã quyết đấu với Nạp Lan Hạ phải không?
Ở một bàn khác, một nữ tử dung nhan diễm lệ thấp giọng nói.
- Nếu là chuyện này, không biết đã bao nhiêu người biết rồi, ta cần gì phải nói lại?
Hắc y nam tửlên tiếng lúc đầu vẻ mặt không thiết:
- Chuyện mà các ngươi nói, đều là chuyện cũ mèm rồi... Ta vừa nhận được tin mới nhất.
- Ở... Ngoại trừ những chuyện lớn ấy ra, phía bên Vân Thủy Thành còn có chuyện gì nữa?
- Vậy thì các ngươi không biết rồi nhỉ? Hừ hừ... Khoảng ba ngày trước, cũng chính là ba ngày sau khi Lý Dật và Nạp Lan Hạ quyết đấu. Ngày cuối cùng trong yến thọ Nạp Lan Bá... Nạp Lan Hạ bị Thành chủ của Vân Thủy Thành đưa đi, sau đó, Nạp Lan Gia đã chọn ra Thiếu Gia chủ, các ngươi đoán xem là ai?
- Không phải chính là Nạp Lan Hạ sao? Còn cần đoán?
- Dĩ nhiên không phải Nạp Lan Hạ... Nghe nói, người được chọn ra lúc đó, là Nạp Lan Khánh!
- A? Sao lại là Nạp Lan Khánh? Không phải nói vị Khánh Thiếu gia này tư chất bình thường không gánh được trọng trách sao?
- Vậy thì các ngươi không biết rồi? Lúc đó rất nhiều người của Nạp Lan Gia đứng về phía Nạp Lan Khánh. Ngay cả Nạp Lan Bá cũng giúp hắn, một người trong ba đại trưởng lão của Nạp Lan Gia cũng đứng lên nói đỡ cho hắn. Đến cuối cùng, không còn cách nào khác, Nạp Lan Thiên Triết chỉ có thể thừa nhận thân phận Thiếu Gia chủ của hắn...
- Thật đúng là bất ngờ a!
Không biết ai đã kinh ngạc thốt ra một tiếng.
- Hắc hắc, nếu ngươi muốn cảm thán, câu chuyện vẫn còn ở phía sau kia!