Đả tự: Sided Lovettt
Đám người hỗn loạn lại tiếp tục đi được vài dặm, tốc độ của những người đằng trước hình như chậm lại, hơn nữa có những người lại quay trở lại từ trong đoàn người với vẻ mặt hậm hực, còn không ngừng chửi rủa cái gì đó.
Những người hình như đã biết được điều gì thì chửi vài câu rồi quay người đi, đa số những người còn lại thì ngơ ngác nhìn nhau rồi nhanh chóng chen lên.
Lý Dật sau khi chen được lên mới hiểu thì ra phía trước có một trạm gác.
Địa thế của Tam Thanh Sơn khá kỳ quái, con đường mọi người đang đi phải thông qua một con đường dài nhỏ hẹp nhưng sớm cốc mới có thể đến được dưới chân núi Tam Thánh Sơn.
Mà hai bên con đường nhỏ hẹp này đều là những vách núi dựng đứng cao vài chục mét, người bình thường căn bản là không thể đi từ phía trên, trừ phi là Đấu Hoàng cường giả có đôi cánh đấu khí, nếu không dù là Đấu Vương cường giả muốn đi qua cũng không dễ dàng.
Lúc này, phía trước con đường đó lại có đến gần hai trăm người áo đỏ đang đứng canh giữ.
Nhìn qua là biết những người này thuộc cấp Đấu Giả, nhưng gần hai trăm người đứng ở đó mặt lạnh lùng đầy sát khí đem đến cho người ta cảm giác áp lực vô cùng.
Thế cũng khó trách tại sao mà nhiều người nhìn thế đã bỏ đi.
Phía trước hai trăm người này lại có hai nam tử trung niên mặt tươi cười ngồi trên ghế dựa bọc da.
Người ngồi bên trái ngoài bộ quần áo đỏ ra còn khoác trên người một cái áo lòe loẹt, đầu đội một cái mũ tạo hình quái dị, gương mặt tươi cười.
Còn người ngồi bên phải, ánh mắt lạnh lùng quét qua khiến người ta cảm thấy sát khí trong đó.
- Hai người này có lẽ đều là Đấu Sư cường giả. Tham gia Tam Thánh Sơm Tế Thần Điên đa phần là Đấu Giả, hai Đấu Sư cường giả này xuất hiện, cộng thêm thế trận kiểu này, chẳng trách mà dọa được nhiều người như vậy!
Lý Dật chau mày, hắn không vội nghĩ cách khác mà muốn xem xem những kẻ này rốt cuộc muốn làm gì.
- Bố nó, lại là bọn Bang Thổ Lang! Hai kẻ phía trước khia là Hộ pháp của Bang Thổ Lang, Mạc Húc và Phòng Quân! Hai kẻ này đều là Lục Tinh Đấu Sư, thực lực thâm hậu khó đoán... Chúng thuộc Bát Đại Hộ pháp của Bang Thổ Lang, hai kẻ tham lam nhất, không ngờ lần này Bang Thổ Lang lại để chúng canh cửa! Mẹ nó, may mà hôm nay lão tử không có thứ gì đáng tiên, chỉ đến góp vui!
Khi Lý Dật đang chau mày thì một người bên cạnh chửi rủa.
Nghe vậy Lý Dật hơi giật mình, cái tên Bang Thổ Lang này vừa rồi hắn đã nghe thấy, hình như thế lực của chúng cũng không tồi!
Lý Dật không tin là không có sự đồng ý của Đấu Thần Điện mà chúng lại dám dựng trạm gác ở dưới chân núi Tam Thánh Sơn.
- Hèm hèm...
Khi Lý Dật đang suy nghĩ thì tên ngồi bên trái có tên Mạc Húc lột cái mũ xuống để lộ gương mặt có thể coi là anh tuấn, khẽ cười:
- Chắc chư vị đến tham gia Tế Thần Điển? Nhiều người chắc cũng không phải lần đầu tiến đến, nhưng cũng có một số người mới, vì thế ta sẽ nói qua về quy tắc của Bang Thổ Lang bọn ta... Lúc này, mọi con đường đến chân núi Tam Thánh Sơn đã bị Bang Thổ Lang chúng ta phong tỏa! Bất luận mọi người muốn xem cho vui hay đến tham gia Tể Thần Điền, muốn qua đều phải để bọn ta kiểm tra một lượt... Ha ha... Mạc Húc ta cũng đã nói lúc trước, nếu có Thánh Thư thì ngoan ngoãn giao ra, bọn ta sẽ đảm bảo mọi người có thể vào! Những người không có, sau khi kiểm tra chỉ cần giao nạp năm kim tệ là có thể qua!
- Đương nhiên...
Mạc Húc ho hắng:
- Người nào có Thánh Thư lại muốn giữ lại thì chỉ cần giao nạp một vạn kim tệ là được qua... Ha ha, đương nhiên không muốn giao nạp cũng được! Vậy thì phải xem khả năng che giấu của ngươi, nếu may mắn giấu được thì coi như bọn ta xui xẻo. Nếu bị bọn ta khám xét ra được thì chém ngay tại chỗ!
Nói đến đây bỗng Mạc Húc hét lên, rồi nói bình thường:
- Vậy thì bắt đầu thôi!
Lời nói vừa dứt đã tạo ra những âm thanh ồn ào nhốn nháo, có người đã hạ giọng chửi rua.
- Bọn Bang Thổ Lang đúng là ngày càng quá đáng! Mẹ nó chứ, muốn qua phải có năm kim tệ? Trước đây ngươi là cướp à?
- Một quyển Thánh Thư một vạn kim tệ? Sao không thấy người cho bọn ta? Khốn kiếp, người của Đấu Thần Điện cũng không quản lý gì hết. Đám người này sắp trèo lên đầu mà làm một bãi rồi đấy!
- "Suỵt" Đừng có nói bừa!
Đủ mọi giọng nói vang lên, tiếng chửi bởi không ngớt, nhưng xem ra Bang Thổ Lang có chút hung danh nên chẳng có ai dám gây chuyện với chúng!
Sau một khoảng thời gian huyên náo mới có người nghiến răng tiến lên trước, nộp năm kim tệ rồi bị Bang Thổ Lang khám xét người, sau khi xác định không có Thánh Thư thì mới hậm hực đi vào.
Có người đầu tiên thì sẽ có người thứ hai... Rất nhanh đã có rất nhiều người đi qua.
Cảnh tượng đó khiến trán Lý Dật nhăn tít, lần này hắn đến Tam Thanh Sơn, đương nhiên là muốn tham gia Tế Thần Điển, lại bị bọn này chặn đường chẳng lẽ lại không phiền phức?
Quan sát kỹ lưỡng một lúc, cùng với thời gian trôi đi, hắn phát hiện việc khám xét không phiền như trong tưởng tượng. Người của Bang Thổ Lang đã lăn lộn nơi đây nhiều năm, nhiều người chỉ nhìn vẻ ngoài là biết người của Tam Thanh Sơn, trên người những kẻ như thế đương nhiên chẳng có Thánh Thư.
Còn những người có vẻ như lần đầu tiên đến thì sẽ bị kiểm tra kỹ lưỡng.
Cũng có một hai người chủ động nộp ra một vạn kim tệ làm tiền lệ phí, và đi qua trong ánh mắt gian ác của Bang Thổ Lang.
Lý Dật thầm thở dài, những kẻ đó nộp tiền thế là đã lộ hết, dù có vào được nhưng e là cũng chẳng có kết quả gì tốt đẹp.
Chỉnh chỉnh bộ áo đen một chút, Lý Dật nghĩ một lúc, đúng lúc định tiến lên thì lại nghe thấy đằng sau lưng có tiếng rao lớn, có vài kẻ người đầy sát khí đang hộ tống một người thanh niên đi ra phía trước đám người.
Thấy người này bọn người Bang Thổ Lang sắc mặt ai nấy cũng hơi biến, rồi cung kính đưa những người đó đi vào.
- Ủa? Đó là ai? Sao bọn Bang Thổ Lang lại tái hết mặt vậy?
Rất nhanh đã có người hỏi câu mà Lý Dật đang nghĩ.
- Những kẻ đó á? Ngươi không thấy dấu hiệu gia tộc của chúng sao? Đó là người Lý Gia, một trong Tứ Đại Gia Tộc của Đế Đô...
Một người khác nói nhỏ.
- Lý Gia? Chả trách mà Bang Thổ Lang không động vào được.
- Đó là đương nhiên, những năm gần đây tuy Lý Gia không ngông nghênh như Tông Gia, Hồng Gia, Diệp Gia nhưng dù sao cũng là một trong Tứ Đại Gia Tộc, thể lực kinh người! Bang Thổ Lang dù sao cũng chỉ xưng bá một phương sao mà so sánh được với một gia tộc lịch sử nghìn năm?
- Nói cũng phải! Mỗi năm tử đệ của những đại gia tộc này có kẻ nào không đi vào thuận lợi? Bang Thổ Lang dù là độc ác nhưng cũng chỉ là loại mềm năn rằn buông mà thôi!
Kẻ khác hậm hức nói, nhưng hắn cũng chỉ được cái mồm chứ không có gan đứng ra thị hành chính nghĩa.
Đối với những lời nói như thế, Lý Dật chỉ cười thầm. Sau khi nhìn rõ mặt mũi của đám người Bang Thổ Lang, hắn đã bớt lo lắng hơn, chi nhún vai rồi bước dài về phía trước.
Phía trước đường vào, Mạc Húc hậm hực vì người của Lý Gia đi qua chỉ nhìn lướt qua Lý Dật chứ không nói gì.
Lý Dật thì khá tự giác lấy ra từ ống tay áo ra năm kim tệ, để lên mặt bàn rồi hiên ngang đi vào.
- Đợi đã!
Mạc Húc bỗng quát lên khiến đồng tử Lý Dật bỗng co lại.
Nhưng hắn vẫn quay đầu cười:
- Không biết Mạc Hộ pháp có chuyện gì vậy?
- Ngươi... vẫn chưa khám người!
Mạc Húc hừ một tiếng rồi phẩy tay.
Một người cao lớn mặc áo đỏ bước nhanh tới, trên người hắn có một miếng ngọc xanh kỳ lạ, đi vòng quanh người Lý Dật một vòng rồi nhìn Mạc Húc lắc lắc đầu.
- Không có gì...
Nhìn Lý Dật, Mạc Húc có cảm giác kỳ lạ, vốn dĩ những người như Lý Dật thường là những con gà không có kinh nghiệm. Loại người này hắn gặp nhiều rồi, tuyệt đối không có Thánh Thư gì cả, chắc chắn chỉ là những con sói đơn độc đến để tìm vận may...
Cuộc sống dong binh nhiều năm khiến hắn hiểu, những cường giả có khí thế cô độc này tuyệt đối không phải kẻ có thể động vào, vì hắn căn bản là không thể biết được lúc nào hắn sẽ cắn mình một phát.
Nghĩ ngợi một lúc Mạc Húc thở ra, ngồi xuống rồi gật đầu:
- Nếu không có Thánh Thư, lại đã nộp lệ phí, vậy người vào đi!
Lý Dật cười, hắn cũng không thể ngờ cái gọi là khám người lại còn có cách này. Vậy là hắn cũng không nói nhiều quay người đi luôn.
- Đợi đã!
Đúng lúc Lý Dật định đi thì Phòng Quân, kẻ đầy sát khí bỗng lên tiếng.
Môi Lý Dật giật lên từng hồi, giơ tay xoa trán rồi thở dài, quay lại nói:
- Vị Hộ pháp đây, không biết còn có chuyện gì nữa? Khám người đã khám rồi, tiền lệ phí cũng đã nộp chẳng lẽ ta vẫn chưa được qua?
- Ai nói đã kiểm tra xong?
Phòng Quận cười lạnh lùng, ánh mắt tham lam nhìn lên tay trái của Lý Dật:
- Ta cũng không nói vòng vo, để lại hai cái Dung Giới lại, ngươi có thể đi! Nếu Thánh Thư giấu trong Dung Giới thì ngọc cảm ứng của bọn ta không thể tra ra được, vì thế...
- Dung Giới? Lại còn hai cái?
- Đúng là hạng có tiền! Hứ, không phải Thiếu gia của Đại gia tộc nào đó chứ?
- Mắt của Bang Thổ Lang cũng thật tinh! Đồi lại là lão tử, dù có đề trước mắt lão tử cũng chăng nhận ra!
- Ngươi đúng là cái bị thịt!
...
Những tiếng bàn tán từ phía sau truyền đến khiến sắc mặt người Bang Thổ Lang khẽ biển, còn Mạc Húc lúc này cũng nhìn tay trái Lý Dật, ánh mắt cũng hiện lên sự tham lam!
Dù gì thì Dung Giới dù là cái cấp thấp nhất cũng đáng giá năm sáu vạn kim tệ, hơn nữa, cái trên tay tên này có vẻ cũng không phải loại tầm thường, chắc chắn không phải thứ cấp thấp!
Chả trách mà Phòng Quân cũng động lòng!
Đến lúc này, hai Hộ pháp đã bị lòng tham che mắt, không nghĩ đến việc người bình thường đâu có được Dung Giới. Hơn nữa dù có biết bối cảnh Lý Dật bất phàm thì hai bọn chúng cũng đã nghĩ đến việc giết người diệt khẩu rồi!
Lưỡng Đại Hộ pháp từ từ đứng dậy, những kẻ đứng gần cũng dần tản ra, quây Lý Dật lại giữa...
Tình thế này dường như có thể bùng nổ bất cứ lúc nào!
Lý Dật khẽ thở dài, xoa xoa chiếc Dung Giới trên tay... xem ra, đạo lý không được để lộ toàn bộ tài sản đến thế giới nào cũng đúng!
Lý Dật thở dài, nhìn Phòng Quân và Mạc Húc nói:
- Ý hai vị là... muốn ta để lại Dung Giới?