Đấu Thần

chương 226: tất cả đều kinh hãi

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Đả tự: Sided Lovettt

Cùng với mệnh lệnh của Phòng Quân, gần hai trăm tên lính trong Bang Thổ Lang gần như đồng thời tuốt đao ra khỏi bao, các loại đấu khí xen lẫn mùi máu tanh và sát khí đồng loạt nồi lên, hình thành khí thế kinh người cuồn cuộn về phía Lý Dật.

Khí thế này khiến cho máu mọi người gần như đông lại.

Bang Thổ Lang quả nhiên có lề lối, chả trách mà Phòng Quân đến lúc này vẫn ngạo nghễ đến vậy!

Lý Dật thầm cười, ánh mắt quét ra tứ phía, rồi hạ giọng thở dài:

- Vốn định đời này tích chút công đức, không ngờ lại nhiều người đến vậy... Nếu đã vậy thì cũng đừng trách Thiếu gia ta không khách sáo!

Dứt lời, tay phải Lý Dật rung lên, Đoạn Hồn Nhận bay ra từ ống tay áo rơi vào rồi xoay tròn trên tay hắn, thỉnh thoảng lại tỏa ra một thứ ánh sáng kỳ dị.

Ánh sáng lạnh lẽo tỏa ra từ Đoạn Hồn Nhận khiến cho nhãn cầu của đám người Bang Thổ Lang ở xung quanh nhức mắt, lúc đó dường như kẻ nào cũng ngửi thấy mùi của sự chết chóc, tất cả đều khựng lại không dám xông lên.

- Còn ngẩn ra đó làm cái gì! Giết!

Phòng Quản thấy vậy hét lên.

Thật ra Phòng Quân cũng không phải đồ ngu, hắn cũng nhìn ra được thân thủ của Lý Dật chưa biết chừng còn hơn cả Mạc Húc, hoặc hơn cả chính hắn.

Nhưng trước khi đạt được cấp Đấu Hoàng cường giả tuy có lợi hại nhưng khi đối mặt với số lượng lớn thì cường giả cũng không có ý nghĩa lớn lăm...

Trừ phi có thể bay lượn như Đấu Hoàng có đôi cánh đấu khí nếu không, dù có là Đấu Vương Đỉnh phong thì khi bị vây đánh cũng có lúc thất bại.

Vì cường giả mạnh mức nào cũng vẫn là người, vẫn có lúc mệt!

Vì thế, chỉ cần nhẫn tâm dùng nhiều mạng người, những cường giả dưới cấp Đấu Hoàng không có mấy kẻ có thể sống được!

Chỉ là người thường thì không thể dùng được thủ đoạn này! Những kẻ dùng được thì vừa tầm thường vừa không nhẫn tâm!

Nhưng việc hôm nay không những có liên quan đến hai cái Dung Giới mà còn liên quan đến danh dự của Bang Thổ Lang, vì thế đương nhiên Phòng Quân dù thế nào cũng không được mất bình tĩnh!

Nhìn đám người Bang Thổ Lang xông lên theo lệnh Phòng Quân, ánh mắt Lý Dật lóe lên sát khí. Đoạn Hồn Nhận đang xoay tròn trên tay hắn bỗng ngừng lại rồi hắn cầm ngược thanh đao.

- Tất cả dừng tay lại cho ta!

Đúng lúc Lý Dật và Bang Thổ Lang sắp xông vào nhau bỗng có một tiếng quát lớn, rồi một bóng người vụt qua như tia điện, nặng nề đáp xuống mặt đất.

Người này toàn thân áo trắng hai tay chắp sau lưng, gương mặt cười rất tiêu sái. Nhìn thì nhiều nhất cũng hai bảy hai tám tuổi.

Chỉ một sự xuất hiện đó thôi mà dường như xung quanh đều vang lên tiếng thở nặng nề.

- Đây không phải Phó Bang chủ Bang Thổ Lang, Cố Vân sao? Sao hắn cũng xuất hiện?

- Nghe nói vị Phó Bang chủ này là nhân vật dưới một người mà trên vạn người. Thân thủ cao tuyệt, từ lâu đã là Đấu Sư Đỉnh phong rồi!

- Hắn không phải vẫn tọa trấn ở Tam Thánh Tiểu Trấn sao? Sao lại chạy đến đây?

Âm thanh hỗn loạn bốn phía dường như không gây phiền nhiễu gì cho vị Cố Vân này. Hắn quét mắt xung quanh, sau khi dừng lại ở Lý Dật một lúc mới quay đầu lại trừng mắt nhìn Phòng Quân:

- Phòng Hộ pháp, rốt cuộc là thế nào? Không phải ta đã nói rồi sao? Dù là ai cũng không được tùy tiện gây chuyện! Lúc này tuy dưới Tam Thánh Sơn hỗn loạn, lợi ích vô số, nhưng không biết cũng có bao nhiêu cường giả ẩn nấp trong đó. Nếu động vào họ chưa biết chừng Bang Thổ Lang chúng ta ngày mai sẽ tan thành mây khói! Ngươi quên lời ta nói rồi sao?

- Cố Vân, ngươi...

Nhìn Cố Vấn đột ngột xuất hiện, nét mặt Phòng Quân thoáng qua sự cổ quái.

- Lui hết xuống cho ta!

Cố Vân không để ý sắc mặt của Phòng Quân, phẩy mạnh tay, đám người Bang Thổ Lang nhanh chóng lui xuống ngay cả Mạc Húc mặt như đầu lợn cũng không phải ngoại lệ.

Rõ ràng là trong Bang Thổ Lang, vị Cố Vân này có vị trí không hề thấp.

Xong việc này, Cố Vân bước lên vài bước cung tay nói với Lý Dật:

- Vị huynh đệ, không biết người và Bang Thổ Lang chúng ta tại sao lại xung đột? Nếu vì lỗi của Bang Thổ Lang... thì ta sẽ bảo chúng xin lỗi ngươi! Nhưng nếu người cố tình gây vào Bang Thổ Lang thì...

Lời nói của Cố Vân không cao cũng chẳng thấp, những lời vốn có tính uy hiếp qua miệng hắn lại có vẻ tùy ý vô cùng.

Tên này... không đơn giản!

Trong đầu Lý Dật lập tức lóe lên ý nghĩ đó, nhưng có thể không ra tay thì đương nhiên không ra tay là tốt nhất. Hắn cũng cung tay cười:

- Xin chào Cố Bang chủ... Bang chủ đúng là không giống với người bình thường hiểu được nặng nhẹ, phải trái... Ha ha ha..

Lý Dật cố tình không nói chữ "Phó" dường như khiến sắc mặt Cố Vân hơi thay đổi.

Nhưng hắn cũng chỉ cười nhẹ:

- Các hạ vẫn chưa trả lời câu hỏi của ta!

Lý Dật cười, lướt mắt qua Phòng Quân và Mạc Húc rồi nói:

- Sự việc rốt cuộc ra sao đương nhiên người của quý bang nói sẽ rõ hơn, chi bằng hãy để họ nói!

Cố Vân suy nghĩ một chút rồi gật đầu, nhưng hắn không hỏi Phòng Quân và Mạc Húc mà đi đến bên một người bất kỳ hỏi vài câu.

Rõ ràng là hắn không dám giấu diếm điều gì mà nói hết đúng sự thật.

Một lúc sau, Cố Vân nheo mắt quay lại, cung tay nói với Lý Dật:

- Các hạ, ta đã rõ chuyện xảy ra... Theo lý thì người của bọn ta muốn cướp Dung Giới của các hạ là lỗi của bọn ta. Nhưng người không cho bọn ta kiểm tra Dung Giới cũng là không đúng. Sự việc đến mức này đều không có lợi cho cả hai bên! Chi bằng coi như chưa xảy ra chuyện gì hết, người thấy sao?

- Được!

Lý Dật cũng không nói nhiều, chỉ khẽ gật đầu, nhìn Cố Vân một cái rồi chuẩn bị bỏ đi.

- Ha ha, vị huynh đệ đây cũng thật nóng vội... Ta còn chưa nói hết mà!

Thấy Lý Dật bỏ đi Cố Vân lắc lắc đầu nói.

- Còn việc gì?

Lý Dật ngoảnh lại nói lạnh lùng.

Cố Vân cười:

- Tuy là việc vừa rồi coi như hai bên không ai nợ ai... Nhưng theo quy định của bọn ta, Dung Giới của người phải để bọn ta kiểm tra. Huynh đệ ngươi yên tâm, nếu trong Dung Giới không có Thánh Thư thì bon ta sẽ để người đi!

Lời nói bình thản của Cố Vân khiến Lý Dật nhíu mày, một lúc sau hắn mới nói:

- Cổ Bang chủ, ta nể người khách khí như vậy, cũng nói với người vài câu. Đừng nói ta không cho người kiểm tra Dung Giới, nhưng nếu cho kiểm tra, có hậu quả gì ngươi gánh vác được không? Ví dụ như nếu trong Dung Giới của ta có một quyển Công pháp hoặc Đấu kỹ cấp cao, ngươi có dám đảm bảo sẽ không cướp? Hơn nữa, cứ cho là ta có Thánh Thư thì làm sao? Ngươi nghĩ ta sẽ ngoan ngoãn giao nộp sao? Chúng ta đều là người thông minh, ta nghĩ những chuyện đó cũng không cần nói quá rõ ràng đúng không?

Lời nói này của Lý Dật khiến nụ cười trên gương mặt Cố Vân dần tắt, một lúc sao hắn gật đầu:

- Các hạ nói cũng có lý, là ta đã quên mất điều này... Ha ha, vậy mời! Nói rồi, Cố Vân phầy tay, người Bang Thổ Lang vốn đang chặn đường lập tức tránh ra.

- Đợi đã!

Thấy Lý Dật sắp bỏ đi, Phòng Quân bỗng quát lên, vụt một cái đã đến trước mặt Lý Dật.

Cố Vân hơi biến sắc mặt, chau mày nói:

- Phòng Hộ pháp, Bản Phó Giáo chủ đã quyết định, ngươi không có quyền nghi ngờ!

Phòng Quân cười hề hề:

- Cố Vân, vừa rồi là chuyện của bang nhưng lúc này ta cần xử lý chuyện riêng của ta! Tên tiểu tử này đả thương Mạc Húc, nếu ta không báo thù giúp hắn sau này còn mặt mũi nào nữa?

Cố Vân nhìn Lý Dật cười trừ:

- Các hạ, lần này ta không giúp người được rồi! Nhưng ta đảm bảo Bang Thổ Lang tuyệt đối không động thủ! Đây là ân oán riêng giữa người và Phòng Quân Hộ pháp, chỉ cần ngươi xử lý xong, trời đất bao la này tùy ngươi bay lượn...

Ánh mắt Lý Dật co lại, liếc nhìn tên Cố Vân mặt mày tươi cười kia, trong lòng cười nhạt.

Cố Vân khách khí như thế chắc chắn là vì ngại ngần thực lực của mình chứ gì? Còn giờ, đương nhiên là để Phòng Quân do thám mình rồi!

Nếu lát nữa mình bị yếu thế, hắn mà không ra tay mới lạ!

Biết thì biết vậy, nhưng Lý Dật không tỏ ra bất cứ thái độ gì, chỉ cười khẽ:

- Nếu vậy thì đa tạ Cố Bang chủ!

Rồi hắn tiến lên một bước, nhìn Phòng Quân đầy sát khí:

- Phòng Hộ pháp, muốn báo thù cho Mạc Húc thì... mời động thủ! Nhưng ta đã nói từ trước, lần này ta sẽ không nhân từ mà nương tay đâu...

- Tiểu tử, khẩu khí lớn gớm nhỉ?

Phòng Quân cười lạnh, nhưng hắn không dám manh động đấu khí trên người lập lòe, một lúc sau chiếc Sa y Đấu khí màu vàng đất đã xuất hiện, ẩn hiện thứ ánh sáng cổ quái...

Cảnh tượng đó khiến rất nhiều người phải hít một hơi khí lạnh.

Sa y Đấu khí xuất hiện có nghĩa là vị Phòng Quân đây đã không còn khinh địch nữa.

Cố Vân khẽ cười không nói gì, hắn chậm rãi phầy tay một cái, Bang Thổ Lang đã lùi lại.

Không gian dường như ngưng đọng

Là một trong hai nhân vật chính của mà kịch lớn này, Lý Dật lại không có hành động gì hết, ánh mắt vẫn đóng chặt trên người Phòng Quân, nét mặt nửa cười nửa không.

- Hừ!

Ánh mắt của hắn khiến Phòng Quản thấy nóng ruột, hắn khẽ vỗ vào hông, một thanh đại đạo xuất hiện trong tay, đồng thời một luồng đấu khí màu vàng đất nhanh chóng lan tỏa đầy sát khí...

- Nghe nói Phòng Quân Hộ pháp tu luyện Thổ Hệ Công pháp Chu Tước Hạ cấp, trong Bang Thổ Lang, thực lực đứng trong năm người đứng đầu!

- Hơn nữa Thổ Hệ đấu khí được mệnh danh đệ nhất phòng ngự, phối hợp với thân hình Phòng Quân quả nhiên rất có khí thế!

- Cũng không biết hắc y nhân kia có đấu khí thuộc tính gì, hình như giờ vẫn chưa dùng.

Những lời bàn tán rì rầm phía dưới đương nhiên không ảnh hưởng gì đến hai người kia. Mặt Phòng Quân cũng dính chặt lấy Lý Dật, đến một lúc bỗng lóe lên ánh sắc lạnh, chân phải hắn dẫm mạnh lên đất, thân hình lao nhanh về Lý Dật, đồng thời đấu khí trên thanh đao như một làn sóng làm từ máu cuồn cuộn lao về Lý Dật!

Không có thời gian lãng phí sức lực với hắn, cũng không cần thiết phải giằng co với hắn! Có điều, cũng chỉ là một Đấu Sư mà thôi!

Lý Dật cười nhạt, mũi chân khẽ điềm lên đất, một đạo đấu khí màu tím lan tỏa trên người hắn rồi nhanh chóng ngưng tụ lại thành một chiếc Sa y Đấu khí, tay phải hắn cung lên, bắn ra một tấm màn đấu khí.

- Sa y Đấu khí? Hắn cũng là Đấu Sư cường giả? Đấu khí tím? Lôi Thuộc tính?

Vô số những sự kinh ngạc vang lên, tất cả đã thực sự kinh hãi!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio