Đả tự: Sided Lovettt
Trong đại sảnh lúc này, đặc biệt là trong Nhã Các đã ngồi chật cứng những nhân vật có thân phận.
Mọi người bên ngoài không thể nhìn được rõ được những người trong Nhã Các, nhưng người ngồi trong Nhã Các lại có thể thấy nhau rất rõ.
Do đó mà sự xuất hiện của Lý Dật đã thu hút không ít ánh mắt của những người trên đó. Lại cộng thêm việc hôm nay hắn đã gây ra không ít chuyện, nên lại càng gây nhiều sự chú ý hon.
- Sao hắn lại đến đây? Sao ta cứ thấy mỗi khi hắn xuất hiện là sẽ không có chuyện gì tốt đẹp nhỉ? Hơn nữa, hắn không phải đã là Đấu Sư cường giả rồi sao, chạy đến đây làm cái gì?
Ở một gian Nhã Các khác, Diệp Khinh Vũ nhíu mày, nhìn Lý Dật tươi cười đằng xa, ngữ khí rõ ràng là có sự không thoải mái.
Các thị nữ xung quanh đương nhiên chẳng dám nói gì, chỉ có Miêu Khả cười hà hà:
- Tiểu tử Lý Dật trước giờ đều làm những chuyện ngoài dự liệu. Hắn đến tham gia cái gọi là Tế Thần Điên cũng có thể dự liệu được, nhưng ta chỉ không ngờ vừa đến đây mà hắn đã gây ra nhiều chuyện như vậy. Không những đắc tội với Bang Thổ Lang, vừa rồi còn có tin trên đường đến đây hắn đã phế Tề Phóng nữa.
- Tề Phóng? Tên ngu xuẩn đấy...
Nghe cái tên này, ánh mắt Diệp Khinh Vũ lóe lên sự khinh thường, căm ghét:
- Có điều, nghe nói tên vô dụng Tề Phóng này là nhất mạch đơn truyền của Tề Gia, vị Lão tổ tông của Tề Gia sủng ái hắn lắm! Ngay người của Tổng Gia cũng khá tốt với hắn. Nghe nói còn chuẩn bị làm mối cho hắn và tỷ tỷ Tông Bằng, Lý Dật này gan cũng không nhỏ, nhân vật như thế mà cũng dám phế!
Miêu Khả cười:
- Lý Dật làm việc gì từ trước nay đều không quan tâm đến hậu quả. Như chuyện ở Vân Thủy Thành, có kẻ bình thường nào dám làm chứ? Ngươi dám làm như vậy thường có hai loại. Thứ nhất là ngông cuồng tự cao tự đại, coi mình là trên hết. Loại thứ hai là kẻ có bối cảnh không tầm thường. Gần đây, Đại trưởng lão còn truyền tới tin là không được đắc tội với Lý Dật, có cơ hội thì nên biểu hiện thiện ý một chút. Từ điểm này ngươi cũng thấy hắn không phải là loại thứ nhất phải không?
Diệp Khinh Vũ chau mày:
- Tên này đáng để lôi kéo đến thế sao?
- Ngươi nói xem?
Miêu Khả cười cổ quái:
- Còn có tin lần này Lý Dật về Vạn Triều Thành tập hợp hết các thế lực ở các thành thị xung quanh, lập nên cái Lý Minh gì đó. Còn Long Gia chắc là đã bị hắn ép phải rời khỏi Vạn Triều Thành. Hắn dám làm vậy, người thấy hắn rất ngu hay là rất có bối cảnh?
- Cái này...
Diệp Khinh Vũ nghĩ ngợi một lúc rồi nói:
- Dù hắn là người thế nào, hy vọng vận khí của hắn tốt! Tốt đến mức đừng có tham gia Tế Thần Điển! Tốt đến mức đừng có đề ta gặp hắn trong Tế Thần Điển!
Nghe Diệp Khinh Vũ nói vậy Miêu Khả chỉ có thể cười khổ. Hắn rất nhiều tính cách của vị Đại Tiểu thư này, đương nhiên hắn biết, khi ở Vạn Triều Thành và Vân Thủy Thành cô ta đã rất bất mãn với Lý Dật. Cùng với vô số tin tức truyền đến thì sự bất mãn đó càng lúc càng bùng phát mạnh mẽ hơn.
Khi Diệp Khinh Vũ và Miêu Khả đang bàn luận thì Lý Dật dường như cũng cảm nhận được điều gì đó, chỉ nhìn về phía này khẽ cung tay một cái.
Điều này khiến Miêu Khả hơi khó xử, không thể không phản ứng lại, mà cũng không thể giả vờ là không nhìn thấy.
...
Trong cái không khí kỳ quặc đó, cùng với thời gian trôi đi, dòng người trong đại sảnh cũng ngày càng nhiều hơn, cuối cùng hầu như mọi chỗ ngồi đều đã chật cứng người. Từ điểm này có thể thấy, hội bán đấu giá của Bang Thổ Lang rất có sức hấp dẫn với mọi người.
Thời gian dần trôi đi, rồi một lúc đại sảnh bỗng tối lại, rồi nơi chính giữa được ánh sáng chiếu vào.
Chỗ đó vốn là một hòn giả sơn, nhưng cùng với ánh đèn chiếu vào, trên hòn giã sơm đó bỗng có tiếng rắc rắc, rồi cả hòn giả sơn tách ra, để lộ một cái sân khấu cao hình tròn.
Theo sau đó là một tràng cười vang vọng rồi một lão giả với bộ quần áo màu xám xuất hiện giữa không trung đang dần dần đáp xuống sân khấu.
Tràng cười của người này bỗng gây ra áp lực vô cùng cho đại danh, trên người ông ta dường như có một thứ khí thế gì đó khiến người ta không dám nhìn thẳng vào.
Lý Dật nheo mắt quan sát một lúc, lão gia đó tuy tóc bạc trắng, thân hình gầy gò, nhưng da mặt vẫn căng nhăn vô cùng, cộng thêm mái tóc dài, tạo nên cảm giác phiêu phiêu như tiên vậy. Đặc biệt là với cái khí thế cuồng bạo đó, cảm giác này lại càng mạnh mẽ hơn.
- Khí thế mạnh thật. Có lẽ hắn là Đấu Vương cường giả. Nếu không thì không thể có khí thế cấp này được!
Lý Dật nhìn một lúc rồi khẽ cười.
- Ừm.
Thần Thần bên cạnh khẽ gật đầu:
- Đó chính là Bang chủ Bang Thổ Lang, Bốc Lang. Nghe nói lão ta tuy không có tên trong Thiên Phong Thập Đại Đấu Vương nhưng cũng là một trong những Đấu Vương cường giả mạnh nhất!
Lý Dật hơi khựng lại, hắn quay lại nhìn Thần Thần một cách cổ quái:
- Đại Tiểu thư, kiến thức của ngươi cũng rộng nhỉ?
Thần Thần có vẻ ngượng ngịu, cúi đầu nói nhỏ:
- Không có, chỉ là trước khi đến đây ta đã tìm hiều tình hình quanh Tam Thánh Sơn, không thể nói là kiến thức rộng được!
- Vậy sao?
Lý Dật mỉm cười, không nói gì thêm.
- Ha ha... Lão phu, Bốc Lang Bang chủ của Bang Thổ Lang! Chắc rất nhiều vị bằng hữu đã biết lão phu, vì thế lão phu cũng không giới thiệu nhiều nữa. Hội bán đấu giá hôm nay là lần lớn nhất trước Tế Thần Điển, cũng là lần quan trọng nhất! Ở đây có rất nhiều thứ mà chư vị muốn, vì thế mong chư vị ủng hộ!
Sau khi đáp xuống Bốc Lang cung tay với bốn phía nói.
Lời nói khách khí này của Bốc Lang mang lại nhiều tiếng cười thiện ý. Tuy dưới chân núi Tam Thanh Sơn, Bang Thổ Lang dù có lợi hại nữa thì cũng có hạn, nhưng dù sao cũng có rất nhiều thể lực và gia tộc phải dựa vào Bang Thổ Lang mới có thể cho người nhà tham gia Tế Thần Điển một cách thuận lợi. Do đó, cũng chẳng có ai lại muốn đắc tội với Bộc Lang.
Cảnh tượng này khiến Bốc Lang khá hài lòng, nhìn quanh một vòng rồi nói:
- Nếu đã thế, lão phu cũng không nói dài dòng nữa. Hội bán đấu giá bắt đầu! Lão phu chúc chư vị có được thứ mình mong muốn!
Nói rồi lão phầy mạnh tay một cái, thân hình đã ở trên Nhã Các chính giữa lầu hai.
Lý Dật nhìn về phía đó, khẽ mỉm cười rồi lại nhìn về phía đại sảnh.
Lúc này, sau khi Bốc Lang rời khỏi là một dáng người uyền chuyển bước ra. Vừa đi người đó vừa chào hỏi những người xung quanh, rõ ràng là rất quen thuộc với nhiều người.
Lý Dật cũng nhìn người phụ nữ này, và chỉ một lúc sau hắn đã nhận ra cô ta.
Đường Huệ!
Người phụ nữ kiều diễm mà hấp dẫn đến cực điểm này vừa xuất hiện dường như đã khuấy động lên không khí của đại sảnh. Cô ta chỉ đi lên sân khấu thôi nhưng không biết đã thu hút ánh mắt của bao nhiêu người.
Đường Huệ lúc này vẫn mặc bộ váy như ban sáng. Chỉ là, có lẽ vì giờ là buổi tối nên cô ta khoác thêm một chiếc áo choàng mỗi bước đi đường như khiến cô ta lúc ẩn lúc hiện.
Kiều ăn mặc này dường như lại càng khơi lên ngọn lửa dục vọng của mọi nam nhân. Lý Dật liếc mắt nhìn thì thấy có kẻ mặt ngẩn ra, nước dãi thì chảy ròng ròng.
- Đúng là yêu tinh!
Lý Dật thầm chửi, nhưng cũng thấy dở khóc dở cười. Với nhãn lực của mình, hắn có thể thấy rằng nếu Đường Huệ mà chủ trì hội đấu giá thì không biết có bao nhiêu kẻ sẽ bị cô ta lột sạch chỉ còn bộ xương.
Xem ra, Bang Thổ Lang cũng không đơn giản là chỉ biết cướp giật!
Đường Huệ lúc này đã lên đến bậc cao, khẽ vỗ tay một cái, hai thị nữ thanh tú đem một chiếc đĩa bạc, bên trên phủ một tấm vải lụa, tiến đến bên Đường Huệ.
Đường Huệ khẽ đảo mắt rồi cười:
- Chư vị, theo quy tắc đấu giá của Bang Thổ Lang, thứ đầu tiên của mỗi hội đấu giá đều bán mà như tặng. Vì thế, thứ này đây ta sẽ không nói nó là gì. Có điều, theo quy định, giá trân của nó là một vạn kim tệ, giá trị thực thì chắc chắn trên mười vạn! Điều này bất cứ ai từng tham gia hội bán đấu giá của Bang Thổ Lang đều đã rõ. Cơ hội này mỗi tối chỉ có một, mong chư vị đừng để tuột mất!
Nói rồi Đường Huệ cười dịu dàng rồi nghiêng đầu, chớp mắt, lập tức ở phía dưới vang lên tiếng như sói tu.
Chưa cần Đường Huệ nói tiếp đã có người hét lên:
- Hai vạn! Hai vạn kim tệ!
- Khốn kiếp! Có hai vạn mà to mồm! Lão tử ra bốn vạn kim tệ.
- Bổn vạn năm nghìn kim tệ!
- Năm vạn kim tệ!
- ...
Đủ mọi mức giá được xướng lên, không lâu sau, cái thứ không biết là cái gì kia giá đã leo thang lên trời.
Nhưng nó lại hơi giống với kiểu cạnh tranh của trẻ con, những kẻ trong Nhã Các chẳng ai có hứng thú, chỉ nhìn một cách hờ hững. Thậm chí Lý Dật còn đoán nhiều kẻ trong bọn chúng đã biết nó là gì.
- Mười vạn kim tệ!
Sau một trận cạnh tranh giá khốc liệt, cuối cùng một kẻ cao gầy đã hét đến giá trần.
Đường Huệ cười tít mắt:
- Xem ra vị các hạ đây thật có nhãn lực. Nhưng để tránh việc có người nói chúng ta lừa đảo, chúng ta hãy cùng để mọi người xem thứ này rốt cuộc là gì?
Nói rồi Đường Huệ khẽ kéo tấm vải ra, để lộ một cuộn Quyển trục màu xanh nhạt:
- Thiên Thủy Quyết, Công pháp Thủy hệ Chu Tước Trung cấp! Với đẳng cấp của nó, ở bất cứ đâu, nếu không có năm mươi vạn kim tệ thì không thể mua nồi! Vị tiên sinh đây nhanh tay, coi như đã có được rồi!
Lời nói vừa dứt bốn bề đã vang lên những âm thanh đầy ngưỡng mộ.
Với kẻ mua được thứ này, rất nhiều người đều có sự ngưỡng mộ, ghen ghét cũng như oán hận. Dù sao, giá trị của Công Pháp Chu Tước Trung cấp ai cũng biết. Thậm chí có nhiều kẻ, nỗ lực cả đời cũng không có nổi một cuốn Công pháp như thế.
Người mua được thứ này, dù nó không hợp với hắn thì dùng để đổi hoặc bán đi cũng được lợi không ít.
Lập tức, ánh mắt của nhiều người nhìn kẻ kia không chỉ có ngưỡng mộ nữa mà còn có những ý khác nữa.
Đương nhiên Đường Huệ nhìn thấy hết, có điều cô ta chỉ vỗ vỗ tay, rồi lại có người mang lên thử khác, cuộc đấu giá lại tiếp tục.
Vì đã được hâm nóng bởi sự kiện vừa rồi nên cuộc đấu giá trở nên càng cuồng nhiệt hơn.