Đả tự: Sided Lovettt
Mọi thứ bỗng trở nên yên tĩnh, cái giá này xuất hiện ở hội đấu giá này đã là cái giá cực kỳ hiếm có rồi.
Tông Kiệt Khánh cũng chau mày, một lúc sau cung tay về phía Lý Dật nói:
- Xem ra các hạ đây có ý nhất định phải có nó. Quân tử là biết nhường nhịn, vậy thứ này... ta cũng không cần nữa!
Nói rồi Tông Kiệt Khánh cười cười rồi ngồi thẳng người lại.
Lý Dật nhếch môi cười, rồi nói:
- Vậy xin đa tạ Tông Thiếu gia đã nương tay!
Với những lời nói ẩn chứa gươm đạo của hai người, rất nhiều người đều cười thầm, còn Đường Huệ lúc này thì cười càng tươi hơn. Sau một lúc không có ai ra giá, cô ta vỗ vỗ tay tuyên bố vật này đã thuộc về Lý Dật.
Từ từ ngồi xuống Lý Dật khẽ vỗ lên chiếc Dung Giới, một tấm Tinh Tạp xuất hiện trong bàn tay, thần niệm của hắn đi vào trong tấm thẻ một lúc thì hắn thở dài.
Lần này Lý Hàn chuẩn bị cho hắn một trăm vạn kim tệ, nhưng không ngờ lần đấu giá này đã bị hắn đốt sạch.
Có điều, trong ngọc bài có thông tin về Tế Thần Huyết Điển, chỉ có điểm này thôi đã vô cùng có giá trị với Lý Dật rồi. Dù gì lần này tham gia Tế Thần Huyết Điển, ngoài việc gia nhập Đấu Thần Điện ra, chủ yếu là Lý Dật định nhân cơ hội này thăng cấp lên Đấu Sư, rồi tìm kiếm những thứ cần thiết để Xà Tôn Giả tỉnh lại.
Vì thế nó có sức hấp dẫn hơn bất cứ vật nào. Nếu nó rơi vào tay kẻ khác thì hắn đã có ý sẽ cướp lại.
Cuộc cạnh tranh giữa Lý Dật và Tông Kiệt Khánh không gây hứng thú người khác lâu, chỉ một lúc là mọi người đã bắt đầu bị hấp dẫn bởi những món đồ khác.
Những món đồ tiếp theo cũng rất có giá trị, thậm chí có món Lý Dật đã muốn đấu giá.
Có điều lúc này hắn đã nhẵn túi rồi. Tuy hắn còn cất giấu vài thứ như Công pháp Đấu kỹ Quyển trục nhưng rõ ràng là hắn không ngu đến mức lấy ra để mà đổi.
Thời gian dần trôi đi, từng món từng món đã được bán đi, những thứ xuất hiện về sau đa phần là rơi vào tay những kẻ ngồi trên Nhã Các. Rõ ràng, càng là thứ xuất hiện sau càng có giá trị.
- Ha ha...
Trên sân khấu, Đường Huệ lại cầm lên một chiếc đĩa bạc, nhưng dường như lần này cô ta không che giấu được sự tham lam trong ánh mắt, một lúc sau trận định lại, khẽ hít vào một hơi, rồi bỏ tấm vải phủ bên trên ra.
Trên chiếc đĩa là một cuộn Quyển trục đang tỏa ra thứ ánh sáng kỳ dị, trên đó dường như còn ẩn hiện mùi vị của máu tanh.
Dường như tất cả đều nhìn chằm chằm vào đó, ngay ánh mắt Lý Dật cũng phải co lại, vì hắn cảm thấy trên cuộn Quyển trục đó có một thứ khí tức vô cùng quen thuộc.
- Huyết sát khí... không đúng... là Ma khí!
Dường như để chứng minh cho lời của Lý Dật, Đường Huệ khẽ cười nói:
- Chư vị, món đồ tiếp theo có lẽ là thứ có giá trị nhất qua tay Bang Thổ Lang trong những năm gần đây. Hơn nữa chắc nhiều vị đã biết đây là một loại Thượng cổ Đấu kỹ. Có điều vì một số lý do mà nó đang trong trạng thái bị phong ấn, cũng không biết dùng cách gì mới mở được. Nhưng có thể khẳng định một điều đó là thứ bị phong ấn là một loại Đấu kỹ, thậm chí là Đấu kỹ cấp Bạch Hồ!
Đường Huệ vừa dứt lời, không khí trong đại sảnh bỗng chốc sôi sục, thậm chí có người còn đứng cả dậy.
Nguyên nhân không phải gì khác, chính là vì Công pháp và Đấu kỹ cấp Chu Tước đã khiến người ngưỡng vọng vậy thì Đấu kỹ Bạch Hỗ gần như là sự tồn tại trong truyền thuyết!
Không biết bao nhiêu kẻ cả đời ngay cơ hội nhìn kẻ khác thi triển Đấu kỹ Bạch Hổ cũng không có chứ đừng nói được tận mắt nhìn thấy cuộn Đấu kỹ Quyển trục này!
Hơn nữa, cùng với sự xuất hiện của cuộn Quyển trục này, Lý Dật thậm chí đã cảm nhận thấy sát khí tỏa ra từ góc đại sảnh.
Rõ ràng là Bang Thổ Lang cũng sợ có kẻ không cưỡng lại được sự mê hoặc, ra tay cướp đồ.
Cuộn Quyển trục phát ra thứ ánh sáng kỳ dị đó được Đường Huệ cầm trong tay, đến lúc này, những kẻ chỉ chú ý đến nhan sắc của Đường Huệ cũng đều đã nhìn sang vật này.
- Khốn kiếp, dù là bị phong ấn thì cũng là Đấu kỹ Bạch Hổ đó!
- Mẹ nó chứ, hôm nay coi như lão tử đã được mở rộng tầm mắt! Cái khác không nói, được tận mắt nhìn thấy Đấu kỹ Bạch Hổ chết cũng đáng.
- Khốn nạn! Lão tử mà có tiền thì chết cũng phải mua được nó, không cần biết có dùng được hay không!
- Đó là thứ tốt đấy!
Lý Dật khẽ thở ra, nói nhỏ.
Thần Thần ở bên cạnh cũng khẽ gật đầu nói:
- Sao thứ đó lại xuất hiện ở nơi thế này? Phải biết là Đấn kỹ Bạch Hổ dù là hội đấu giá ở Đế Đô cũng không có. Nó xuất hiện ở đây đúng là chuyện lạ chưa từng có! Nếu Bắc Đấu Tông hoặc Đấu Thần Điện biết được, e là Bang Thổ Lang sẽ bị diệt môn!
Lý Dật nhìn về Bốc Lang, thấy vẻ mặt thản nhiên của lão, Lý Dật khẽ hít vào một hơi nói:
- E là lại lịch của nó không chính đáng, nếu không cũng thể nào trùng hợp lại xuất hiện ở nơi này. Bối cảnh của Bang Thổ Lang, không đơn giản đâu!
- Đó không phải là...
Ở một gian Nhã Các khác, Diệp Khinh Vũ mặt đầy kinh ngạc.
Khóe môi Miêu Khả cũng giật giật, một lúc sau thì cười:
- Đó không phải là thứ của Hoàng thất sao? Sao lại xuất hiện ở đây? Lão hồ ly Bốc Lang sao lại đi đấu giá thứ này? Chẳng lẽ lão không sợ Hoàng thất nổi giận san bằng nơi này luôn sao? Dù Hoàng thất không thể quang minh chính đại đến đây thì cũng chỉ cần sai vài Đấu Vương đến, dọn sạch Bang Thổ Lang cũng là việc dễ như trở bàn tay rồi!
Diệp Khinh Vũ nói nhỏ:
- Vậy chúng ta có cần...
Miêu Khả nghĩ một lát rồi lưỡng lự nói:
- Chúng ta không cần quan việc này. Bốc Lang đã làm việc này chắc chắn là có nguyên nhân. Nếu chúng ta tùy tiện nhúng tay vào chưa biết sẽ có hậu quả gì đâu. Nói chung cứ xem đi!
- Xem?
Diệp Khinh Vũ nhíu mày rồi thở dài.
- Thứ này không tồi, ta thích!
Tông Kiệt Khánh nhìn cuộn Quyển trục trên tay Đường Huệ, ánh mắt lóe lên sự kỳ quái, liếm liếm môi nói nhỏ.
- Thiếu Gia chủ, tuy nó tốt nhưng giá quá cao, thậm chí còn cần phải dùng thứ khác đề đồi. Lần này e là chúng ta không chuẩn bị nhiều như vậy!
Lão già ngồi bên cạnh Tông Kiệt Khánh nhíu mày nói.
Tông Kiệt Khánh hừ mũi:
- Sợ gì chứ? Dù bây giờ chưa có, chỉ cần mua được rồi bảo người đem tiền đến là được.
- Nhưng như thế không được đảm bảo lắm.
Lão giả nhíu mày:
- Lúc nãy Đường Huệ cũng nói rồi, thứ này cần phải có cách gì đó để mở phong ấn. Tuy Đấu kỹ Bạch Hổ không tồi, nhưng nếu không mở được phong ấn thì chẳng phải là thứ vứt đi sao? Nếu mua nó rồi e là Đại Tiểu thư...
- Đại Tiểu thư, Đại Tiểu thư, Đại Tiểu thư. Cả ngày các ngươi nhắc đến đại tỷ không thấy phiền sao hả?
Tông Kiệt Khánh nói lạnh lùng:
- Nếu ta có thể mua được Đấu kỹ Bạch Hổ, rồi nghĩ được cách mở phong ấn, đến lúc đó, hờ hờ...
- Haizzz... nhưng nếu Bang Thổ Lang đã đem nó ra đấu giá thì chắc đã thử mọi cách mở phong ấn rồi mà không được. Tuy Bang Thổ Lang không có đại nghiệp to lớn bằng Tông Gia chúng ta nhưng nếu chúng cũng không có cách thì...
Lão giả lưỡng lự.
- Không cần nói nữa! Dù gia tộc không mở được phong ấn lẽ nào Sư tôn của ta lại không thể sao?
Tông Kiệt Khánh nhìn lão giá lạnh băng.
Nghe vậy, ánh mắt vị lão gia chỉ ánh lên sự quái dị rồi lắc lắc đầu thở dài.
Trên sân khấu, Đường Huệ dường như cũng đã trấn tĩnh lại, nhìn những ánh mắt sôi sục xung quanh, cô ta vẫn câm Quyển trục hàm tiếu nói:
- Chắc chư vị nghe đến mấy chữ Đấu kỹ Bạch Hồ là biết giá trị của vật này rồi đúng không? Theo bàn bạc nội bộ Bang Thổ Lang, cuộn Đấu kỹ Quyển trục này vì không thể giải trừ phong ấn, không xác định được đẳng cấp cụ thể nên sẽ tính theo Đấu kỹ Chu Tước Cao cấp. Còn giá thấp nhất là một trăm vạn kim tệ. Ta cũng biết nhiều vị không mang nhiều tiền đến vậy, nên có chư vị cũng có thể dùng thứ khác để đổi. Chỉ cần các vị thấy giá trị hợp lý thì đều có thể mang ra đồi. Bang Thổ Lang bọn ta sẽ có người để tính giá!
- Vậy, đấu giá bắt đầu!
Khẽ cắn làn môi hồng Đường Huệ hàm tiếu vỗ vỗ tay.
- Giá thấp nhất một trăm vạn.
Môi Lý Dật giật liên hồi, cảm xúc trong lòng cũng cổ quái đến cực điểm. Cuộn Quyển trục này có lẽ hắn có vài phần cơ hội mở được phong ấn, nhưng cái giá khởi điểm cũng đã khiến hắn sợ phải rút lui rồi.
- Xem ra, muốn mua được thứ này cũng phải mất chút máu mới được!
Thần Thần cũng nhìn đại sảnh đầy kinh ngạc, rõ ràng là giá thấp nhất của thứ này cũng nằm ngoài dự liệu của cô ta.
Đại sảnh duy trì cái không khí cổ quái một lúc, có nhiều người đã nhìn lên Nhã Các. Bây giờ, rõ ràng là có tư cách ra tay chỉ có những kẻ ngồi trên đó thôi.
Trầm mặc một hồi lâu mới có người lên tiếng.
- Một trăm năm mươi vạn!
Lời vừa dứt, ánh mắt toàn bộ người trong đại sảnh đều nhìn lên Tông Kiệt Khánh, không ngờ hắn vừa mở mồm là ra cái giá kinh hoàng đó.
Mà với thân phận Thiếu Gia chủ Tông Gia của hắn, ra cái giá này cũng là có cảm giác là diễu võ dương oai. E là thế lực bình thường cũng chẳng có kẻ nào dám tranh với hắn.
Sau một lúc im lặng, bỗng một tràng cười vang lên:
- Tông Thiếu gia qua thật nhiều tiền! Có điều, ta cũng rất hứng thú với nó, vì thế xin lỗi, hai trăm vạn!
Theo sau lời nói đó là những tiếng hít thở khó nhọc. Không biết có bao nhiêu kẻ thầm chửi rủa trong lòng.
Nghe thế, Tống Kiệt Khánh chậm rãi nhìn sang Nhã Các ở lầu hai, một lúc sau nửa cười nửa không nói:
- Thì ra là Lý Hạo Thiếu gia. Không ngờ với tính cách của người mà cũng đến những nơi như Tam Thanh Sơn này. Thế nào, nằm trong chăn của đàn bà nhiều rồi, lá gan của Lý Thiếu gia cũng to hơn rồi à?
- Ha ha... Lý Hạo ta chỉ quen nằm trong chăn đàn bà, chứ làm sao mà nấp dưới váy đàn bà giỏi như Tông Thiếu gia được! Hà hà, nhưng nhắc đến gan, ta lại cảm thấy lá gan của Tông Thiếu gia rất to ấy chứ! Một lần mà dám đưa ra cái giá ấy! Lẽ nào ngươi không sợ vị tỷ tỷ thân yêu của mình tìm đến tính sổ sao? Ha ha...
Ngữ khí chế giễu trong câu nói ấy khiến cho không khí trong đại sảnh trở nên vô cùng kỳ quái.
Nhiều người biết ngọn nguồn đều cười không nói gì, dù rằng họ không thể quên được quyền Đấu kỹ Bạch Hồ kia.