Nguồn: VipVanDan
Nụ cười nhàn nhạt của Lý Dật, quanh quẩn trong cái hầm ngầm nóng nực, nhưng mà, một nụ cười này lại khiến những người ở đó, dường như đều tê dại, băng lãnh đến cực điểm.
Kết cục của Lý Dẫn Chứng trước mắt, không những chết không toàn thây, hơn nữa, hồn phi phách tán, ngay cả Mầm móng Đấu khí cũng bị Lý Dật cướp đi, như vậy từ nay Lý Dẫn Chứng xem như đã hoàn toàn biến mất khỏi thế giới này rồi.
Thân hình phiêu phù giữa không trung của Lý Dật rốt cục cũng đáp xuống, nhưng hỏa diễm trên người hắn không tiêu tán đi. Hắn chỉ là bước chậm rãi về phía Tông Kiệt Khánh đang run cầm cập, lúc đứng trước mặt Tông Kiệt Khánh, Lý Dật lắc đầu, nói:
- Tông Thiếu gia lần trước, thấy ngươi chạy nhanh quá, ta đã tha cho ngươi... Tại sao ngươi lại còn ngu xuẩn như vậy?
- Ta... Ta... Ta...
Nuốt nước bọt, Tông Kiệt Khánh ‘ta... ta’ nửa ngày cũng không nói nổi một câu hoàn chỉnh, nhưng trên trán mồ hôi lạnh toát ra. Lúc ngẩng đầu lên, hắn có thể nhìn thấy rõ, sát ý băng hàn trong nụ cười của Lý Dật! Lúc này, hắn đột nhiên hiểu rõ khoảng cách giữa hắn và Lý Dật lớn như thế nào! Mà khoảng cách ấy, khiến hắn cảm thấy từ đầu ngón chân lên đến đỉnh đầu, là một cảm giác lạnh toát, ngay cả một tia sức lực để run cũng không có!
Còn Lý Hạo bên kia còn tốt hơn một chút. Hắn miễn cưởng nặn ra nụ cười nhợt nhạt, không đến nỗi mồ hôi đầm đìa như Tông Kiệt Khánh.
Về phần Diệp Khinh Vũ cũng là vẻ mặt quỷ dị không tin nổi, nàng cũng muốn chạy trốn thế nhưng lúc này, ngay cả một chút sức lực để cử động cũng không có.
Chỉ có Thần Thần vẫn còn đủ bình tĩnh. Dù sao nàng cũng biết rõ, thực lực Lý Dật lúc này tuy biểu hiện kinh người, nhưng với tâm tính của hắn, cũng sẽ không ra tay với nàng!
Trong bầu không khí cổ quái ấy, thân hình Tông Kiệt Khánh, run mạnh trong chớp mắt, hắn dường như nghĩ ra điều gì, đôi chân nhũn ra, quỳ xuống trước mặt Lý Dật, ngữ điệu run run, cuối cùng cũng nói ra:
- Lý... Lý Dật Thiếu gia... Nể... Nể... Nể mặt Tông Gia ta... cầu xin ngươi, cầu xin ngươi xem ta như đồ phế vật bỏ đi, tha cho ta!
Ánh mắt nổi lên một tia châm chọc, Lý Dật nhìn Tông Kiệt Khánh, một lúc sau, hắn cười nhẹ. nói:
- Tha cho ngươi? Sau đó ngươi lại tiếp tục tìm ta gây rắc rối?
Tông Kiệt Khánh lắc đầu như điên, nói nhanh vô cùng:
- Không đám! Không dám! Chỉ cần Lý Dật Thiếu gia tha cho ta... Ta... Ta... Ta đù có gan trời, cũng không dám đối đầu với Thiếu gia nữa! Thiếu gia! Thiếu gia! Chỉ cần tha cho ta ngươi nói điều kiện gì, ta cũng chấp nhận!
- Thực sự là điều kiện gì cũng đáp ứng sao?
Lý Dật cười cười, ánh mắt cổ quái hiện lên tia lãnh ý:
- Vậy thì nếu ta muốn Tông Băng tỷ tỷ của ngươi lên giường cùng ta?
Nghe vậy thì sắc mặt Tông Kiệt Khánh chấn động, sau đó hắn mới nghiến răng nói:
- Chỉ cần... Chỉ cần Lý Dật Thiếu gia tha cho ta, ta nhất định... Nhất định tìm ra cách!
- Tông Kiệt Khánh! Vô liêm sỉ!
Diệp Khinh Vũ đứng phía sau rốt cục không im lặng nổi nữa, mở miệng quát lớn.
- Ngươi câm miệng cho ta! Nữ nhân khốn kiếp!
Tông Kiệt Khánh quay đầu lại, sắc mặt biến đổi phẫn nộ quát:
- Nếu không phải nữ nhân khốn kiếp ngươi, luôn bảo ta đến đây tìm bảo tàng gì đó. Sau khi gặp phải Lý Dật Thiếu gia, lại xúi giục ta và Lý Hạo ra tay với Lý Dật, ta đâu phải đến nỗi này? Chính là tiện nữ đáng chết nhà ngươi! Thất Tinh Giới Chỉ! Thất Tinh Giới Chỉ! Thất cái khốn kiếp nhà ngươi thì có!
Lý Dật nghe nói vậy, thoáng chau mày nói:
- Nói vậy, ngay từ đầu Tông Thiếu gia đã không định đối đầu với ta?
- Đối đầu với ngươi! Đâu dám chứ! Nếu không phải tên quỷ Lý Dẫn Chứng bức bách, ta sẽ không đời nào làm chuyện ngu ngốc như vậy! Rõ ràng đã đạt đủ điều kiện cần thiết rồi, chỉ cần chờ tới thời gian Tế Thần Huyết Điển kết thúc, tự nhiên có thể gia nhập Đấu Thần Điện! Ai còn dám nhiều chuyện làm càn cơ chứ?
Tông Kiệt Khánh nhìn chằm chằm Diệp Khinh Vũ nói một hơi.
Diệp Khinh Vũ sắc mặt nhợt đi, một lát sau mới thấp giọng nói:
- Tông Kiệt Khánh, nếu không phải ngươi có lòng tham đối với Công pháp cấp Bạch Hổ đó, thì sao phải động thủ chứ! Đừng tìm cớ biện minh cho mình nữa!
Hừ! Nữ nhân đáng chết! Nếu không phải ngươi thông đồng cùng Lý Dẫn Chứng, bức bách ta đến đây, ngươi cho rằng ta cũng ngốc như ngươi sao? Đại Đô là nơi nào? Là nơi tụ tập của Huyết Ma Tộc! Chỉ có loại nữ nhân ngu xuẩn như ngươi và Lý Dẫn Chứng kia mới chạy đến đây chịu chết! Nếu không đến, cho dù Lý Dẫn Chứng có ra tay với ai đi nữa, ta cần gì phải quản cơ chứ?
Nghe Diệp Khinh Vũ cãi lại, Tông Kiệt Khánh càng nổi giận mắng lớn. Tựa hồ, trong lúc này sự sợ hãi đối với Lý Dật, đã biến thành lửa giận trút xuống đầu Diệp Khinh Vũ...
Lý Dật chỉ nhìn qua, thấy bọn họ đã cãi nhau xong, mới nói:
- Đặc sắc! Đặc sắc! Hai vị không hổ là nhân vật trong Đế Đô Tứ Đại Gia Tộc, quả nhiên có vài phần tài trí... Các ngươi chắc cũng biết thực lực của ta lúc này chịu sự hạn chế của thời gian, vì vậy nếu muốn kéo dài thời gian, định tìm cơ hội phản công đúng không? Ý nghĩ này, thật không tồi...
Nghe được thanh âm châm chọc của Lý Dật, sắc mặt hai người đều biến đổi. Quả nhiên, bọn họ đang có Ý định này, lúc này lại bị Lý Dật đoán đúng, sắc mặt bọn họ liền kịch liệt biến hóa, khó coi tới cực hạn.
Dường như cảm nhận được sát ý lại nổi lên một lần nữa trong mắt Lý Dật, Tông Kiệt Khánh và Diệp Khinh Vũ lại khiếp sợ vô cùng.
Sau một lát, Diệp Khinh Vũ mới cắn răng, trầm giọng nói:
- Lý Dật, ta biết với tính cách của ngươi, hôm nay nhất định sẽ hạ thủ không lưu tình! Nhưng mà, ta chỉ muốn trước khi chết hỏi ngươi một việc... Đại ca Diệp Thanh Mã của ta, rốt cục có phải do ngươi giết không?
- Thanh Mã huynh à?
Lý Dật cười cười, không thừa nhận cũng không phủ nhận:
- Nếu ngươi nói phải, thì phải không phải thì không phải với tình hình này, chắc chắn ta nói gì ngươi cũng không tin!
Nghe vậy, khuôn mặt xinh đẹp cùa Diệp Khinh Vũ thoáng nhăn lại, một lát sau mới trầm giọng nói:
- Lý Dật, chuyện này chúng ta tạm thời không nói đến... Nhưng ba người chúng ta không giống với tên Lý Dẫn Chứng, thực lực sau lưng chúng ta chính là Đế Đô Tứ Đại Gia Tộc hơn nữa còn có Bắc Đẩu Tông và Đấu Thần Điện... Lý Dẫn Chứng chết thì chết rồi, thế lực sau lưng hắn không nhất định sẽ có thể tìm ra ngươi mà báo thù! Nhưng nếu ba người chúng ta đều chết trong tay ngươi, thế lực sau lưng chúng ta nhất định sẽ không bỏ qua cho ngươi! Lý Dật, giết ba người chúng ta thì rất dễ dàng, nhưng dựa vào thực lực của ngươi, đơn độc đối kháng với thực lực sau lưng chúng ta, chắc chắn cũng không có cách nào làm được! Cứ cho rằng ngươi không sợ, nhưng Lý Minh mà ngươi vừa thành lập, lẽ nào không sợ?
Lý Dật chau mày, nhìn Diệp Khinh Vũ rồi lại nhìn Tông Kiệt Khánh và Lý Hạo, nói:
- Ngươi đang uy hiếp ta sao?
- Không phải! Ta chỉ đang đàm phán với ngươi thôi!
Diệp Khinh Vũ nói nhanh:
- Chỉ cần Lý Dật Thiếu gia tha cho chúng ta, vậy thì chúng ta sẽ lập tức rời khỏi sự phân tranh của Tế Thần Huyết Điển này. Hơn nữa chúng ta lấy danh dự của ba gia tộc mà thề, từ nay về sau sẽ không tìm Lý Dật Thiếu gia mà báo thù, hơn nữa coi như là đã nợ Lý Dật Thiếu gia một mạng! Còn về phần Lý Minh, chúng ta cũng sẽ tác động thế lực sau lưng mình, hết mình giúp sức!
Lý Dật vỗ vỗ tay, nói:
- Điều kiện quả nhiên không tồi, nhưng mà, nếu ta tha các ngươi, các ngươi lại đổi ý thì sao?
Diệp Khinh Vũ suy nghĩ nói:
- Chỉ cần Thiếu gia tha chúng ta, nhất định chúng ta sẽ không đổi ý. Hơn nữa nếu có đổi ý. Lý Dật Thiếu gia muốn tìm chúng ta tính sổ, cũng đâu có khó khăn gì? Dựa vào thực lực Thiếu gia thể hiện lúc này, cho dù là Thiên Phong Thất Hoàng, ngươi cũng chưa chắc đã sợ!
- Nếu ta nói không thì sao?
Biểu hiện của Lý Dật cũng không có bất cứ thay đổi gì.
- Nếu Lý Dật Thiếu gia không nhận lời...
Diệp Khinh Vũ cắn răng, nói tiếp:
- Trước lúc hành động, ta đã sắp xếp kỹ nếu ta chết, người của Bắc Đẩu Tông sẽ biết ta chết trong tay ngươi... Nếu vậy, ta nghĩ Thiếu gia còn biết rõ kết quả hơn ta nữa!
- Ngươi lại uy hiếp ta rồi! Nhưng ta không thể không nói sự uy hiếp của ngươi quả nhiên hữu hiệu...
Lý Dật gật đầu, nói.
Trong lòng hắn có vài phần chần chờ, vốn dĩ ba người này nếu giết thì đã giết rồi, nhưng nếu Diệp Khinh Vũ có bố trí khác, bản thân mình cũng không có việc gì, nhưng mà còn Lý Gia, chắc hẳn là sẽ xong đời rồi! Dù sao, loại thế lực ngàn năm như Bắc Đẩu Tông, tuyệt đối không dễ đối phó!
Suy nghĩ vòng vo một lúc, Lý Dật đột nhiên cảm thấy, ba người này cho dù là giết hay không, tác dụng cũng không lớn lắm. Ba Lâm và Hải Kim đều đã biết rõ thực lực của hắn rồi, lúc này có thêm ba người này nữa, hình như cũng không có gì quá quan trọng...
Thế lực mà hắn đắc tội đã nhiều rồi, lại đắc tội thêm với ba người này nữa, tựa hồ như không được tốt... Chỉ là, nếu cứ để cho bọn họ đi như vậy thì cũng không tốt!
Nghĩ tới đây, Lý Dật lại cười lạnh một tiếng. Việc như vậy, hắn đã từng làm qua rồi... Sau đó, hắn chỉ vỗ nhẹ lên Dung Giới, tiện tay lấy ra một lọ Hồi Khí Đan bình thường, nhưng lúc lấy ra, hắn vận dụng Lưu Hỏa đấu khí thiêu đốt đến nỗi lọ Hồi Khí Đan này bị biến dạng, biến thành một mớ đan dược dị dạng.
Nắm đan được có chút khác thường này, trong lòng Lý Dật cười thầm, biểu hiện trên mặt âm lãnh đến cực hạn. Hắn vung tay lên, ba viên dược hoàn đã rơi xuống trước mặt ba người...
- Nếu muốn đi, thì tự nuốt dược hoàn này, còn muốn chết, thì cứ tự nhiên... Nên chọn lựa như thế nào, các ngươi có lẽ không cần ta dạy chứ!
Đối với thủ đoạn này của Lý Dật, sắc mặt ba người đều thay đổi, nhưng bọn họ đều biết nếu không chọn lựa, Lý Dật sẽ hạ thủ không lưu tình!
Dường như không do dự, Tông Kiệt Khánh đã nhanh chóng chộp lấy viên dược hoàn nuốt xuống, còn Lý Hạo và Diệp Khinh Vũ chần chờ chốc lát, rồi cũng nuổt dược hoàn phế vật đó.
Nhìn thấy vậy, Lý Dật cười nhạt, nói:
- Sau này nửa năm một lần đến Lý Gia ta lấy thuốc giải, nếu không, kết cục của Lý Dẫn Chứng, cũng chính là kết cục của các ngươi... Cút đi!
Lời này của Lý Dật, khiến ba người cùng nhìn nhau, vẻ mặt khổ sở. Có lẽ khi đến đây, cũng không ai ngờ rằng, kết quả rốt cục không hề có được chút tốt đẹp gì, mà còn phải nuốt một thứ đan dược không biết là cái gì này...
Nhưng so với kết cuộc của Lý Dẫn Chứng chết không toàn thây mà nói, ba người này cũng tốt hơn vài phần.
Cổ quái liếc mắt nhìn nhau, ba người mới vòng tay với Lý Dật, sau đó chờ Lý Dật phất tay ra hiệu, bọn họ mới chậm rãi thối lui.
Lý Dật cũng không sợ ba người này sẽ làm ra chuyện gì. Dù sao, ba viên được hoàn này không hề có độc, e là cho dù có nói ra bọn họ cũng không tin!
Vừa nghĩ đến việc bọn họ sau khi ra ngoài, sẽ tìm những cường giả để tìm hiểu, nhưng rốt cục lại không có kết quả gì. Lý Dật không khỏi cười thầm trong lòng.
Nhắm mắt trong chốc lát, cảm ứng được ba người này đều đã đi ra khỏi động, Lý Dật mới cười cười, khẽ điểm nhẹ lên lông mày.
Cùng với động tác này của hắn, Lưu Hỏa đấu khí nồng đậm cực hạn trên người nhanh chóng quay trở về cái giới chỉ màu hồng trong tay, còn thực lực của Lý Dật lúc này cũng hồi phục về trạng thái Đấu Giả bình thường. Chỉ là, ngoại lực mượn dùng lúc này đối với Lý Dật mà nói, quả nhiên có lợi rất nhiều, ít nhất đối với sự lý giải Lưu Hỏa đấu khí, hắn cũng đã tăng thêm một cấp bậc mới...
Mang theo một nhân vật như Hồng Thiên Thánh Giả, tuy giống như một quả bom hẹn giờ, nhưng nhiều lúc cũng là một lá bùa hộ mệnh tốt! Chỉ là, lá bùa hộ mệnh dù có tốt hơn nữa, cũng không bẳng thực lực bản thân chân chính. Hiện tại xem như giải quyết được phiền phức nhỏ này rồi, Huyết Nhãn Linh Tuyền này, tuyệt đối không thể bỏ lở nữa!