Đấu Thần

chương 379: một chiêu cuối cùng

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Đả tự: Sided Lovettt

Phá Thiên Kiếm tuột ra khỏi tay không vì sự lao đến của Thiên Ma cực lớn kia mà dừng lại, nhưng vẫn mang theo khí thế hung thần lao đến, trong khí tức cổ quái cực hạn hung hăng lao đến trên người Thiên Ma.

Bum

Trong nháy mắt, một tiếng vang kinh thiên động địa vang lên, quang mang vô sắc vô hình và bóng đen đụng vào nhau khiến toàn bộ thiên không dường như bị gãy khúc.

Chỉ là, cảm giác gãy khúc này kéo dài không quá một giây, lập tức, liền thấy bóng đen đó như gặp phải khắc tinh, nhanh chóng tan rã.

Hiển nhiên, bóng đen Thiên Ma đó không cách nào đối phó với một chiều nhìn qua như tiện tay của Lý Dật.

- Hỗn đản! Hỗn đản! Hỗn đản!

Thấy vậy, sắc mặt Hồng Vũ càng dữ tợn, cảm giác kinh sợ và cảm giác không cam tâm hòa lẫn nhau, trong nháy mắt, hắn mở lớn miệng, phun ra một ngụm máu.

Tuy chỉ một ngụm máu, nhưng khi ra bên ngoài, lại lớn lên gấp mấy lần, trong chốc lát bao trùm toàn bộ bóng đen Thiên Ma khiến màu sắc trên bóng đen kia trở thành đỏ sẫm.

Mà lúc bóng đen Thiên Ma đó nhận được ngụm máu dường như sức lực trong nháy mắt cũng tăng lên mấy lần, quả nhiên trạng thái tan rã dừng lại, mơ hồ có cảm giác phản phệ.

Khí tức vô hình vô sắc và khí tức đỏ sẫm như hai đám mây tuyệt đối không dung nạp với nhau, đụng vào nhau trên bầu trời, lúc này, cũng không biết tác động vào lòng bao nhiêu người!

- Hừ! Cho rằng Phá Thiên Kiếm của ta dễ đối phó đến vậy sao?

Nhìn bóng đen đang bao vây Phá Thiên Kiếm, sắc mặt Lý Dật cũng có vài phần xấu xí, chợt tay phải hắn nắm lại, đã hình thành một ấn ký cổ quái đẩy về phía trước!

Cùng với cái đầy của Lý Dật, kiếm quang vô sắc vô hình chợt tăng vọt, kiếm quang trong nháy mắt hóa thành vô số những tia nhỏ, lao về bóng đen.

Những kiếm quang vừa nhìn như sợi tơ này vốn dĩ ngay cả đậu hũ cũng không thể cắt nổi, nhưng lúc này, dưới cái nhìn chằm chằm của Hồng Vũ, đã thấy những vết cắt của kiếm quang sắc bén này khiến bóng đen kia như những khoanh đậu hũ, chỉ trong nháy mắt bị cắt thành vô số mảnh nhỏ, sau cùng trước ánh mắt khiếp sợ của Hồng Vũ, ầm ầm biến mất.

Bởi vì đã phân hóa thành những kiếm quang nhỏ, kiếm quang vô sắc vô hình như mỏng đi vài phần, nhưng so với một Hồng Vũ đã dùng hết những chiêu số có thể dùng mà nói, loại kiếm quang vô sắc vô hình này khiến người ta phải hồn xiêu phách tán!

Nhưng mà, kiếm quang đó không vì sắc mặt của hắn mà dừng lại mà vẫn mang sát khí sắc bén như cũ, hung hăng đâm vào Hồng Vũ!

- Thiếu Tông chủ! Cẩn thận!

Một tiếng quát trầm thấp không biết từ người nào trong bảy người phía dưới truyền lên, nhưng chính tiếng quát khẽ này lại khiến Hồng Vũ lúc này đã rơi vào trạng thái ngây dại bây giờ tỉnh lại!

Nhưng mà, chính lúc hắn tỉnh lại lại rõ ràng cảm nhận được kiếm quang vô hình đó đã không ngừng được phóng đại lên trước mặt hắn, có lẽ chỉ còn một giây nữa, sẽ đè bẹp hắn!

Nhưng mà, đúng lúc quan trọng này, Hồng Vũ chỉ có thể cắn răng đấu khí trên người lại bạo phát, lập tức, một tấm chắn thanh sắc cực lớn lại chắn trước mặt hắn!

Vèo

Tấm chắn vừa hình thành, kiếm quang vô sắc vô hình đã đâm thủng tấm chắn! Năng lượng bên trong kiếm quang khiến Hồng Vũ nhổ ra một ngụm máu! Áo giáp Đấu khí bằng xương trên người và cả Cánh Đấu khí bằng xương còn lại cũng tan vỡ, thân hình cũng như một con chó giãy chết, hung hăng rơi xuống đất!

Mà cùng với thân hình Hồng Vũrơi xuống sắc mặt Bắc Đẩu Thất Kiếm phía dưới vốn dĩ xấu xí cực hạn cũng tái nhợt, tái nhợt đến trong suốt, rồi mỗi người đều ngâng đầu nhổ ra một ngụm máu đen. Trong máu thậm chí còn dính vài mẫu thịt, hiển nhiên, Hồng Vũ thất bại,

không những khiến bọn họ bị liên lụy mà bọn họ đã gần trên bờ vực cái chết!

Phá Thiên Kiếm tiện tay lao ra, đã phá được Bắc Đẩu Tru Tiên Trận vốn dĩ có thể bức chết cả Đấu Hoàng cường giả, tuy bên trong cũng có công lao đấu khí của Lý Dật, nhưng tác dụng của Thần Binh Ma Khí cường hãn đến mức độ này, dường như khiến người ta không thể tưởng tượng nổi!

Bums

Tấm chắn đấu khí trên không trung cuối cùng âm âm rơi xuống mà kiếm quang vô sắc vô hình cũng rơi mạnh xuống mặt đất, nhất thời như đá vụn bay lên, từng vết nứt dài kéo dài ra không ngừng.

Mà trong sự hỗn loạn này, một kiếm quang cực nhỏ chợt lóe lên, rồi lại quay về trong không trung như một con rắn nhỏ, nhanh chóng vũ động.

- Còn chưa chết sao?

Thân hình đứng trong không trung Lý Dật chau mày nhìn xuống phía dưới. Lần đầu tiên hắn sử dụng Phá Thiên Kiếm, nhưng lại không ngờ, chỉ tiện tay vung ra, Phá Thiên Kiếm đã có bực uy lực như vậy! Nhưng điều hắn càng không ngờ nữa là, dưới thể tiến công cường hãn như vậy, tên Hồng Vũ kia vẫn chưa chết?

Xem ra, Bắc Đầu Tru Tiên Trận này, quả nhiên không phải vật mà Bắc Đầu Tông lấy ra dọa người, có lẽ còn có chút tác dụng.

Chỉ là, sự việc đến mức này, Lý Dật cũng không vội ra tay, cùng với một cái vẫy tay của hắn, kiếm quang vô sắc vô hình lại lần nữa biến mất trong hình xăm trên tay trái hắn, còn ánh mắt như cười như không cũng nhìn xuống mặt đất.

- Khạc khạc khạc!

Lý Dật nhìn xuống một tiếng ho khan phát ra, liền thấy một bóng người từ trong một hố sâu trên mặt đất bò lên, bộ dạng chật vật cực hạn, dường như ngay cả sức lực để đứng lên cũng không có!

Hồng Vũ lúc này, đã không còn là tinh anh đệ tử của Bắc Đầu Tông trước đây, một thân khí độ bất phàm của con cháu Đế Độ Tứ Đại Gia Tộc nữa. Hắn lúc này, áo quần rách nát, máu khô đầy mặt, máu tươi khắp người không ngừng chảy ra, nhiều chỗ còn có khớp xương và nội tạng lộ ra, loại thương như thế này nếu ở trên người bình thường, sớm đã không biết chết bao nhiêu lần rồi, cũng không biết tên Hồng Vũ này làm sao chịu đựng được!

Ma so với Hồng Vũ, cái gọi là Bắc Đầu Thất Kiếm lúc này tình trạng cũng không tốt hơn bao nhiêu.

Thương thế trên người bọn họ tuy xem ra không nặng như Hồng Vũ, nhưng vì duy trì Bắc Đẩu Tu Tiên Trận, dù lúc này khóe miệng mỗi người đều không ngừng trào máu tươi, nhưng ẩn ký trong tay vẫn chưa ngừng biến hóa!

E rằng Bắc Đẩu Tông trăm ngàn năm qua, chưa từng bị bức bách tới mức độ này!

Chỉ là, vượt qua dự liệu của người khác, lúc này sắc mặt Hồng Vũ không hề dữ tợm mà bình tĩnh cực hạn, ánh mắt hắn nhìn Lý Dật đang đứng giữa không trung đột nhiên thở dài một tiếng, điềm nhiên nói:

- Lý Dật, ngươi thật sự rất mạnh! Thậm chí, trong Thiên Phong Thất Hoàng có vài người cũng khó có thể thắng được ngươi...

Lý Dật chau mày, vỗ nhẹ tay, vô số kiếm quang vô sắc vô hình tràn ra, còn giọng nói hắn đã đạm mạc cực hạn:

- Ngươi cũng rất ngang ngạnh, Lý Dật ta từ lúc xuất đạo đến nay, người ta giết không chỉ một hai người, nhưng không thể không thừa nhận, ngươi là người khó đối phó nhất. Nhưng mà, tất cả cũng nên kết thúc rồi!

- Ha ha ha!

Nhìn Lý Dật, Hồng Vũ ngẩng đầu cười lớn một tiếng, chỉ là động tác này khiến tất cả thương thể trên người hắn đều bị tác động rồi lại phun ra một ngụm máu!

- Ta biết, ta cũng biết ta chết chắc rồi! Ta cũng biết, ta không còn cơ hội sống tiếp được nữa! Nhưng mà, ngươi cũng phải đi cùng với ta!

Trong tiếng cười, Hồng Vũ vỗ tay một cái, kình khí bén nhọn trên tay tuôn ra, những gai xương nhìn cũng trong nháy mắt lộ ra, sau đó, liền thấy hắn hung hăng đánh mạnh lên ngực mình!

- Đừng!

Đúng lúc Hồng Vũ đang định xé ngực mình ra, một tiếng kêu thê lương truyền đến. Lại là trong Bắc Đầu Thất Kiếm, một lão giả nhìn qua như một nhân vật bình thường ấn ký trong tay chợt biến đổi, lập tức, một bàn tay thanh sắc xuất hiện trong bầu trời mạnh mẽ nắm chặt lấy thân hình Hồng Vũ, khiến động tác của hắn phải ngừng lại...

- Hạ lão! Ngươi làm vậy có ý gì?

Động tác của Hạ lão khiến biểu hiện trên mặt Hồng Vũ ngưng lại, hắn lạnh lùng nói.

Hạ lão chậm rãi thở dài, rồi nói:

- Hồng Thiếu gia, ngươi không giống với những lão già như chúng tôi, ngươi là một thiên tài khó có được trong độ tuổi này của Bắc Đầu Tông. Mấy lão già chúng tôi, chết thì thôi, nhưng nếu người chết, sự tồn thất này, Bắc Đầu Tông chúng ta không chịu nổi đâu! Sự tình đã như vậy, bảy lão quỷ chúng tôi cũng không định rời khỏi đây nữa! Chỉ là, chỉ mong Thiếu gia người nhanh chóng quay về Bắc Đẩu Tông dựa vào tài năng của Tông chủ, bực thương thế như vậy, cũng không phải chuyện gì lớn! Nếu như chúng tôi có thể giết Lý Dật càng tốt, còn nếu không giết được, tên Lý Dật này sau này sẽ là đại họa của Bắc Đầu Tông chúng ta! Tất cả cấn Thiếu gia người phải quyết đoán!

Nói xong một chữ sau cùng ấn ký trong tay lão giả chợt biến, bàn tay cực lớn kia đã chuyền mạnh, lập tức ném Hồng Vũ lao về một phía xa, đồng thời, ấn ký trong tay sáu người còn lại cũng nhanh chóng biến hóa khiến Bắc Đầu Tu Tiên Trận vốn dĩ hoàn mỹ vô cùng bây giờ xuất hiện từng vết nứt, mà nhìn qua, thân hình Hồng Vũ đã bị quăng ra ngoài...

- Các ngươi xem ta không tồn tại sao?

Lần biến hóa này, quả nhiên vượt ngoài dự liệu của Lý Dật, nhưng sát tâm của hắn đã dâng trào, tuyệt đối không thể ngừng lại. Dường như trong lúc Hồng Vũ bị vứt ra ngoài, tay phải Lý Dật cũng vung mạnh ra, kiếm quang vô sắc vô hình bao trùm bầu trời!

- Chư vị, cơ hội lấy thân thôn phệ kiếm đến rồi! Danh dự ngàn năm của Bắc Đầu Tông không thể nhất thời bị phá vỡ!

Lúc nhìn thấy kiếm quang của Lý Dật xuất hiện, bàn tay của Hạ lão gia chợt vỗ mạnh trên mặt đất, thân hình hắn lập tức bay lên không trung chỉ là, lúc này, thân hình hắn lại bánh trường lớn một cách quỷ dị, giống như một quả cầu bị bơm đầy hơi!

Một màn này, khiến khóe mắt Lý Dật co rụt, chỉ thấy...

- Nồ!

Bum

Thân hình Hạ lão như một quả bóng nỗ giữa không trung máu, thịt và đấu khí toàn thân, lúc này như một đám vũ khí cường hãn nổ tung ra tứ phía!

Sự công kích liều mạng của một Đấu Vương cường giả, đối với Lý Dật lúc này, cũng không đáng sợ! Nhưng mà, nếu là một Đấu Vương cường giả tự nồ, như vậy, không cần phải nói thêm gì nữa! Huống hồ, không chỉ là một vị Đấu Vương cường giả mà thôi...

Cùng với sự tự bạo của Hạ lão, thân hình sáu vị còn lại cũng nhanh chóng bay lên giữa không trung lập tức, mỗi người đều giống như một viên đạn, hung hăng bạo liệt.

Lúc này, kiếm khí vô sắc vô hình của Phá Thiên Kiếm, dường như cũng không thể chặn lại sự bạo liệt trong không trung những dư ba bạo tạc chợt chuyển hướng về phía Lý Dật.

Chỉ là, Bắc Đầu Thất Kiếm đã tự bạo, vậy Bắc Đẩu Tru Tiên Trận đương nhiên cũng biến mất.

Thân hình Lý Dật vốn dĩ không thể nào cử động được, lúc này phiêu phù giữa không trung còn trên kiếm quang vô sắc vô hình, từng luồng kiếm quang nhỏ cũng nhanh chóng chui vào ống tay áo hắn.

Ánh mắt quỷ dị nhìn những bạo tạc không ngừng, con ngươi Lý Dật co rụt lại, một lát sau, hắn mới lạnh lùng nói:

- Hồng Vũ, đã đến mức này, ta sao có thể để người đi được?

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio