Đấu Thần

chương 465: từ trên trời giáng xuống

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Nắm tay của hai người đụng vào nhau, lập tức phân ra. Nguyễn Văn thì không có việc gì, còn tảng đá dưới chân Lý Kỳ lại vỡ vụn ra, hai chân lún xuống mặt đất sâu gần nửa thước.

- Lý Kỳ, ngươi thấy nắm tay của Nguyễn gia gia ta thế nào?

Nhìn thấy một quyền của mình đem Lý Kỳ nện vào mặt đất, Nguyễn Văn rất là đắc ý kêu lên.

- Cũng không làm gì được ta đâu!

Lý Kỳ lạnh lùng nói.

Nguyễn Văn đánh một quyền, lực lượng vô cùng lớn, nhưng mà cũng không làm cho Lý Kỳ bị thương, Lý Kỳ rút chân từ trong đất ra, hai tay rất nhanh kết thủ ấn.

- Liệt Địa Quyền!

Lý Kỳ hai tay kết ấn hoàn thành, hét lớn lên một tiếng. Hắn đem Đấu kỹ của mình phóng thích ra, nắm tay mang theo đấu khí gợn sóng, không ngừng xoay tròn làm cho mọi người có cảm giác không gian bị vỡ vụn.

- Bất quá là Đấu kỹ Chu Tước Hạ cấp mà thôi!

Nhìn Lý Kỳ thích phóng ra Đấu kỹ, ánh mắt Nguyễn Văn lộ ra vẻ khinh thị:

- Tiếp ta một chiêu, Hải Khiếu Sơn Băng!

Nguyễn Văn hét lớn một tiếng, hai tay đẩy ra phía trước, có một cỗ lực lượng mênh mông theo tay của Nguyễn Văn tán phát ra.

Đối mặt với Đấu kỹ của Nguyễn Văn, Lý Kỳ có cảm giác bị hãm sâu vào trong biển rộng, cảm giác đối mặt lực lượng khủng bố như vậy, bản thân mình nhỏ bé cỡ nào.

Đấu khí thổ hoàng sắc, nháy mắt biến thành hải dương thổ hoàng sắc vây Lý Kỳ vào trong. Lý Kỳ thi triển ra chiêu Liệt Địa Quyền, đem một mảnh hải dương thổ hoàng sắc trước mặt hung hăng đánh vỡ thành một khối lớn, nhưng mà hải dương thổ hoàng sắc mênh mông rộng lớn rất nhanh kết hợp lại, hơn nữa hình thành một sóng biển màu vàng lớn, hung hăng áp sát vào Lý Kỳ.

Khí thế này giống như núi lở, hung hăng ép Lý Kỳ vào trong hải dương thổ hoàng sắc. Đợi cho sóng triều chấm dứt, Lý Dật bị thương phun máu tươi nằm trên mặt đất.

- Lý Kỳ, tuy rằng ngươi cũng là Đấu Vương cường giả, nhưng ngươi bất quá là Tam Tinh Đấu Vương mà thôi. Còn ta, đã là Đấu Vương đỉnh phong rồi, Công pháp và Đấu kỹ của ta đều là Chu Tước Cao cấp, ngươi như thế nào là đối thủ của ta?

Nguyễn Văn ha ha cười lớn.

- Kế tiếp, ngươi an tâm đi chết đi, đi theo Bang chủ quá cố của ngươi, thật ra cũng không tịch mịch cho lắm.

Nguyễn Văn đắc ý cười lớn, vị Hội trưởng Thần Long Hội này nặng nề bước về phía trước, đấu khí trên người đại thịnh, nắm tay lại bắt đầu phát ra quang mang màu vàng. Xem ra, Hội trưởng Thần Long Hội muốn một quyền giải quyết Lý Kỳ.

- Lão Đại!

Những người khác nhìn Lý Kỳ đối mặt với hiểm cảnh, đều lớn tiếng hô lên.

- Đáng chết!

Trung Trưởng lão hung hăng hét lên, lôi điện màu tím trong tay đại thịnh, hướng về phía hai vị Đấu Vương vây công hắn mà công kích tới.

- Lão Trung, không cần liều mạng như vậy, muốn từ trong tay hai ta thoát ra để cứu Lý Kỳ, nằm mơ đi!

Một gã Đấu Vương vây công Trung Trưởng lão nói.

- Lão Trung, ngươi cũng không cần gấp, rất nhanh ngươi sẽ theo Lý Kỳ, đi chết cùng với Bang chủ các ngươi!

Một gã Đấu Vương khác lớn tiếng nói.

- Thật là đáng chết!

Trung Trưởng lão hung hăng nói một câu. Bất quá, Trung Trưởng lão nghĩ, Thiếu chủ làm sao còn không hiện chứ?

Nguyễn Văn giương lên nắm tay.

- Lý Kỳ, có di ngôn thì nói rõ, có thể ta giúp ngươi hoàn thành!

Nhìn Lý Kỳ, Nguyễn Văn chậm rãi nói.

- Di ngôn? Ha ha ha.

Lý Kỳ đưa tay ôm lấy lồng ngực của mình, dùng sức cười nói, nụ cười này lại là một ngụm máu tươi phun ra.

Bất quá một ngụm máu tươi phun ra, Lý Kỳ ngược lại có cảm giác khá hơn một chút.

- Di ngôn ư?

Lý Kỳ tiếp tục nói.

- Ta xem hẳn là lưu lại di ngôn chính là ngươi đó, Nguyễn Văn, ngươi chưa từng gặp qua Thiếu chủ, tự nhiên cũng không biết Thiếu chủ là nhân vật như thế nào!

Nói ra những lời này, Lý Kỳ cũng cảm thấy ù ù cạc cạc, vì cái gì mình đối với vị thiếu niên kia lại tràn ngập tin tưởng như thế chứ? Đột nhiên, Lý Kỳ có cảm giác, Lý Dật không có khả năng để cho mình chết như vậy. Một Đấu Hoàng cường giả bị bốn đại Đấu Vương công kích, có thể một chưởng đánh gục một Đấu Vương đỉnh phong cường giả. Lý Dật không giống như loại người lỗ mãng làm bậy, Lý Dật khẳng định có chuẩn bị ở đằng sau.

- Vậy ngươi đi chết đi!

Nghe thấy Lý Kỳ mỉa mai hắn, Nguyễn Văn rất là tức giận, một quyền mạnh mẽ đánh về phía Lý Kỳ đang nằm mà đập xuống.

Nguyễn Văn nắm tay còn chưa đánh xuống, một đạo lôi điện hắc bạch sắc phát sau mà đến trước, hung hăng nện vào nắm tay của Nguyễn Văn.

Bùm!

Đạo lôi điện hắc bạch sắc đó đã đem nắm tay màu vàng phát hào quang của Nguyễn Văn đánh thành phấn vụn.

- A!

Nguyễn Văn kêu lên một tiếng thảm thiết, rất nhanh lại gầm lên giận dữ:

- Là ai? Cút ra đây cho ta.

Thu hồi nắm tay, Nguyễn Văn cúi đầu xem xét, trên mu bàn tay phải máu chảy đầm đìa, hiển nhiên đạo thiểm điện vừa rồi chẳng những đánh tan Đấu kỹ của Nguyễn Văn, còn đánh cho Nguyễn Văn bị thương.

Tức giận cực kỳ, Nguyễn Văn cũng thầm giật mình, Nguyễn Văn tu luyện chính là đấu khí Thổ hệ, đấu khí Thổ hệ lực phòng ngự phi thường kinh người. Trên nắm tay của Nguyễn Văn có một tầng đấu khí Thổ hệ. Tầng đấu khí này, lực phòng ngự của nó Nguyễn Văn mười phần rõ ràng.

Cho dù là như vậy, đạo thiểm điện kia cũng có thể đột phá được tầng đấu khí, như vậy chứng tỏ đạo thiểm điện kia ẩn chứa năng lượng cực kỳ kinh người a!

- Hội trưởng Thần Long Hội, Nguyễn Văn! Tốt, bổn thiếu gia cho ngươi một cơ hội, cũng là cơ hội duy nhất, ngươi hiện tại mang theo toàn thể thành viên Thần Long Hội thần phục ta. Nếu không thì, nói một cách đơn giản, gã Bang chủ đã chết đi của Thiên Ưng Bang, chính là tấm gương của các ngươi đó!

Thanh âm của Lý Dật đột nhiên từ phía trên truyền tới.

- Buồn cười, chỉ bằng một câu nói của ngươi mà muốn ta thần phục ngươi à? Quả thực là khiến thiên hạ chê cười mà!

Nghe thấy Lý Dật nói, Nguyễn Văn lập tức phá lên cười.

- Vậy được rồi!

Chỉ nghe thấy Lý Dật nhẹ nhàng thở dài một hơi.

- Đã như thế, ngươi muốn nhanh chết, ta cũng không có cách nào!

- Các hạ mạnh miệng như vậy, có bản lĩnh thì hãy xuất hiện đi!

Nguyễn Văn lớn tiếng kêu lên.

- Chỉ sợ ngươi vừa thấy được, sẽ bị mất đi tánh mạng rồi!

Trên bầu trời, thanh âm Lý Dật như trước mang theo một tia tiếc hận.

- Các hạ nếu là có năng lực, cứ việc tới lấy tánh mạng Nguyễn Văn ta đi.

Nguyễn Văn hướng về phía bầu trời, về phía thanh âm của Lý Dật.

Lúc này Nguyễn Văn lớn tiếng nói như vậy, bên trong bầu trời đột nhiên xuất hiện một bóng người, bóng người này từ trên bầu trời cấp tốc bay xuống phía dưới, thẳng tắp hướng về phía Nguyễn Văn mà hạ xuống!

Nhìn bóng người đang hướng về phía mình, đồng tử Nguyễn Văn một hồi co rút lại, có thể từ phía trên xuất hiện, tám chín phần mười là Đấu Hoàng có thể đấu khí hóa cánh. Mặc dù mình là cường giả Đấu Vương đỉnh phong, nhưng mà chống lại Đấu Hoàng cường giả, Nguyễn Văn ngay cả một điểm nắm chắc cũng không có a!

Từ trên không trung trực tiếp rơi xuống, Lý Dật đem lực lượng linh hồn của Nguyễn Văn hoàn toàn khóa lại. Ở bên dưới, Nguyễn Văn phát hiện có một người đang rơi xuống, hắn có thể đoán rằng bóng người này mà hạ xuống sẽ là phát động một kích lôi đình. Thế nhưng rất kỳ quái, Nguyễn Văn nói thế nào nhưng lại không thể nhúc nhích được. Toàn thân giống như bị một loại năng lượng kỳ quái bao quanh lấy mình, tinh thần bị khống chế hoàn toàn không thể nhúc nhích được.

- Hải Khiếu Sơn Băng!

Nguyễn Văn hét to một tiếng, vận dụng đấu khí toàn thân có thể có, ngay lập tức phóng thích ra Đấu kỹ lợi hại nhất của mình.

Giống như biển gầm, giống như núi lở, một đạo đấu khí màu vàng đất giống như đại giang, cuồn cuộn hướng lên, nghênh đón về phía bóng người đang rơi xuống kia.

Nhìn bóng người kia giống như sao băng rơi rụng. Trong lòng Nguyễn Văn cũng đã là một mảnh lạnh băng

Lý Dật thấy Nguyễn Văn điên cuồng đưa lực lượng toàn thân tăng lên tới một loại cực hạn, Lý Dật giống như là nghĩ tới điều gì, liền mượn năng lực thân thể của mình, cố gắng chịu đựng một kích toàn lực của Nguyễn Văn.

Cảm nhận được hai cổ năng lượng kinh người sắp chạm vào nhau, chẳng những là Lý Kỳ, mà ngay cả những người đang đánh nhau, đều có bản năng cố gắng chạy ra xa trốn tránh chỗ vị trí của Nguyễn Văn.

Những Đấu Sư cường giả của Lý Minh, liền lao tới đem Lý Kỳ khiêng đi.

Mà ngay cả sáu Đấu Vương cường giả lúc này đều ngừng tranh đấu, mang theo ánh mắt kinh hoảng nhìn lực lượng khủng bố sắp va chạm vào nhau.

Trên đường cái rộng lớn, lập tức chỉ còn lại một mình Nguyễn Văn, cùng với một bóng người đang giống như khỏa lưu tinh trên trời rơi xuống kia.

- Nguyễn Văn, ngươi tự tìm chết đi!

Lý Dật hét lớn, từ trên không trung rơi xuống, tốc độ đạt đến cực hạn, khi xuống phía dưới thân hình đã hoàn toàn thấy không rõ, nhưng lờ mờ có thể trông thấy, trên tay của hắn có bốn loại năng lượng đang không ngừng tập kết, dung hợp lại.

- Ỷ Thiên Phá Không Kiếm, phá cho ta, phá phá phá!

Đạo năng lượng màu vàng giống trường giang đại hà nháy mắt bao trùm vào thân thể của Nguyễn Văn. Lý Dật rống lớn một tiếng, bốn loại năng lượng dung hợp cùng một chỗ, hóa thành một thanh trường kiếm màu xám, hung hăng đem đạo năng lượng như trường giang đại hà phá tan hoàn toàn.

Vừa rồi chống lại Liệt Địa Quyền của Lý Kỳ, Hải Khiếu Sơn Băng giống như đấu khí hải dương, áp chế núi cao, nhưng mà hiện tại gặp Phá Không Kiếm của Lý Dật, giống như là một khối thiên thạch cực nóng rơi vào băng tuyết, những đấu khí màu vàng bị Phá Không Kiếm chém ra, đều hóa thành khí vụ màu vàng, nhanh chóng biến mất không thấy đâu nữa.

Trường giang đại hà do Hải Khiếu Sơn Băng hình thành rất nhanh bị Phá Không Kiếm chém ra, đạo kiếm phong giống như mãnh thú không thể ngăn trở, đem Hải Khiếu Sơn Băng phá vỡ, sau đó một kiếm xuyên suốt, chui luôn vào trong thân thể của Nguyễn Văn.

Ngón tay Nguyễn Văn run run một chút, Lý Dật đem năng lượng công kích còn thừa lại của Phá Không Kiếm toàn bộ đều đưa vào trong thân thể Nguyễn Văn, sau đó Song dực Đấu khí sau lưng khẽ chớp động mấy cái, thân thể phiêu nhiên tránh ra xa.

- Thật là lợi hại!

Nguyễn Văn đứng trên mặt đất, mở miệng nói một câu như vậy.

Nghe thấy Nguyễn Văn nói, ngoại trừ Lý Dật ngoài miệng lộ vẻ khinh thường ra, những người khác đều không hiểu vì sao hắn lại còn có thể đứng được như thế.

Nguyễn Văn khiến người khác có điểm cảm giác khó hiểu, thật là lợi hại, cái gì lợi hại? Nguyễn Văn tại sao phải nói thật là lợi hại?

Đây chính là câu nói lưu lại cuối cùng trên thế giới của vị Hội trưởng Thần Long Hội, một Đấu Vương cường giả đỉnh phong, ngay sau khi những lời này chấm dứt, thân thể Nguyễn Văn đột nhiên bành trướng lên mãnh liệt.

Cả khuôn mặt đỏ bừng, thân thể có thể trông thấy từng sợi gân xanh không ngừng tăng vọt. Năng lượng của Phá Không Kiếm mà Lý Dật đưa vào trong thân thể Nguyễn Văn, rất nhanh đã phát tác.

Năng lượng khổng lồ này căn bản không phải cơ thể của Nguyễn Văn hiện tại có thể hấp thu được, trực tiếp đem thân thể của Nguyễn Văn nứt căng ra.

Bùm một tiếng, Nguyễn Văn không có bất kỳ âm thanh thống khổ hay tiếng quát tháo nào, cả người giống như một khối thuốc nổ, nổ bùng một cái, huyết nhục tung bay tứ phía.

Hai tay vung lên, trên người Lý Dật xuất hiện một vách ngăn huyết hồng sắc, những huyết nhục bay đến đều bị vách ngăn huyết hồng sắc kia đốt thành tro bụi.

Rất nhanh, hiện trường yên tĩnh trở lại, trước đó chính là một trường tử vong khủng bố, hiện tại đã là một mảnh tĩnh lặng.

Vừa rồi một màn Lý Dật ra tay giết chết Nguyễn Văn, thật sự là quá mức rung động nhân tâm!

Loại thủ đoạn sát nhân bá đạo này đã đạt tới cực điểm, một cường giả Đấu Vương đỉnh phong, vậy mà không có chút sức phản kháng, cứ vậy mà chết đi!

Một chiêu, chỉ cần một chiêu, Lý Dật đã đem Hội trưởng Thần Long Hội, một cường giả Đấu Vương đỉnh phong đánh chết. Giết chết cường giả Đấu Vương đỉnh phong thậm chí không còn đầy đủ thân thể, chỉ còn là một mảnh huyết nhục mà thôi!

Quá kinh khủng, cảnh tượng như vậy tại trong mắt hội viên Thần Long Hội xem ra, quả thực chính là tình cảnh của Tu La Địa Ngục. Một người trong lòng mình chính là tồn tại vô địch, Hội trưởng Thần Long Hội đại nhân, cứ như vậy nổ thành một mảnh huyết nhục, chết không thể chết thêm lần nữa.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio