Đấu Thần

chương 488: kim mang châm

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

- Vậy ngươi đến Lý gia làm cái gì?

Ngô Đội trưởng lại tranh thủ thời gian hỏi một câu.

- Ta là Minh chủ Vạn Triều Thành Lý Minh, lần này tới đây cùng với Gia chủ của các ngươi thương lượng một số chuyện tình.

Lý Hàn nói ra.

- Vạn Triều Thành, Minh chủ Lý Minh?

Nghe thấy Lý Hàn nói, Ngô Đội trưởng sửng sốt.

Lý Minh vừa mới thành lập, thanh danh Lý Minh, Ngô Đội trưởng còn chưa biết, đây cũng chuyện bình thường.

- Ngô Đội trưởng, ta nói những người này là địch nhân tức là địch nhân, thiếu gia nói ngươi đều không nghe có phải không? Mau mau nhanh chóng bắt người cho ta.

Lý Hạo nhìn thấy Ngô Đại Đội trưởng bị Lý Hàn dọa cho ngây người, rất nhanh liền rống lớn một câu.

- Nhưng mà, thiếu gia, ta xem bọn hắn không giống địch nhân.

Ngô Đội trưởng nhíu mày, nói.

- Cái gì không phải là địch nhân, tiểu tử này lúc trước thiếu chút nữa bản thiếu gia đã chết trên tay hắn, ngươi nói có phải là địch nhân hay không.

Lý Hạo lớn tiếng kêu lên.

- Ngô Đội trưởng, ngươi dám kháng mệnh, thiếu gia ta chém đầu của ngươi trước.

Đến nước này, Lý Hạo nói ra lời đe dọa.

Nghe thấy Lý Hạo nói như vậy, Ngô Đội trưởng không còn do dự, người này thiếu chút nữa giết chết Lý Hạo, khẳng định là địch nhân. Hơn nữa Lý Hạo cuối cùng nói một câu, khiến cho Ngô Đội trưởng trong lòng run lên. Lý Hạo nếu là giết chết mình, nhiều lắm là chỉ bị mắng chửi cài câu, như vậy hắn sẽ chết vô ích rồi.

- Động thủ, bắt người!

Ngô Đội trưởng quát to một tiếng.

Những binh lính này đã đợi rất lâu rồi, nghe thấy Ngô Đại Đội trưởng ra lệnh, ai nấy đều nâng cao vũ khí trong tay, hướng về phía Lý Dật cùng Lý Hàn công kích tới.

- Tiểu tử này, thật đúng là dám động thủ!

Nhìn thấy những binh lính này đã bắt đầu động thủ, Lý Hàn sắc mặt cũng biến đổi, trên người đấu khí tuôn ra. Rất nhanh, tại trên người Lý Hàn, xuất hiện một bộ Áo giáp Đấu khí.

- Đấu khí hóa giáp, Đấu Vương cường giả!

Trông thấy cử động của Lý Hàn, Ngô Đại Đội trưởng vội đem vũ khí nắm thật chặt. Rất hiển nhiên, Lý Hàn đột nhiên đem thực lực Đấu Vương bày ra, đối với Ngô Đại Đội trưởng sinh ra áp lực rất lớn. Phải biết rằng Ngô Đại Đội trưởng cũng chỉ là cảnh giới Nhị Tinh Đấu Sư, gặp gỡ cường giả cấp bậc Đấu Vương, cơ bản là không cùng một đẳng cấp.

Như cảm giác được Ngô Đội trưởng khẩn trương, Lý Hạo mắng một câu:

- Ngô Đại Đội trưởng, con mẹ nó, ngươi thật sự là vô dụng mà, không phải chỉ là một gã Đấu Vương sao? Các ngươi vài trăm người, nhào tới đều có thể đè chết hắn. Huống chi, hiện tại chúng ta ở Lý gia, ta cũng không tin hắn chỉ là một Đấu Vương cường giả, còn có thể chạy trốn được.

Lý Hạo nói rất to, nghe Lý Hạo nói, Ngô Đại Đội trưởng như là bị hăng máu, điên cuồng hét lên một tiếng, hướng về phía Lý Hàn phóng tới.

- Phụ thân, để cho ta, ngài một bên nhìn là được!

Chứng kiến những binh sĩ này lao tới, Lý Dật thản nhiên nói. Tại trong mắt Lý Dật, những người này cũng như con kiến hôi mà thôi, chỉ cần nhẹ nhàng phất ống tay áo, lập tức có thể tan thành mây khói.

- Nhớ kỹ, không được đả thương tánh mạng người, chúng ta cùng Lý gia còn có chuyện cần bàn.

Nghe Lý Dật nói, Lý Hàn lập tức dừng lại, sau đó dặn dò một câu.

- Phụ thân yên tâm!

Lý Dật nhàn nhạt cười.

Không có sử dụng bất luận Đấu kỹ gì, Lý Dật chỉ là dùng tu vi cấp bậc Đấu Vương, thúc dục Huyễn Sát.

Huyễn Sát, chính là kỹ xảo sát thủ của Lý Dật ở kiếp trước tự mình nghĩ ra, loại kỹ xảo này đem thân pháp cùng kỹ thuật giết người phát huy tới đỉnh điểm. Cho dù lúc trước Lý Dật không phải là Đấu Giả, cũng đã có thể tùy ý hành hạ đến chết Đấu Sư cường giả. Hiện tại, Lý Dật dùng tu vi Đấu Vương thúc dục Huyễn Sát, thân hình của Lý Dật trong mắt những binh lính kia, quả thực chính là quỷ mị.

Chỉ thấy mắt hoa đầu váng, một gã binh sĩ đứng gần Lý Hàn lập tức ngã xuống, nằm trên mặt đất cũng không có nhúc nhích, không biết là chết hay còn sống.

Đương nhiên, Lý Hàn có thể cảm giác, gã binh lính này bất quá bị Lý Dật đánh trúng ót, tạm thời hôn mê mà thôi.

Thân hình Lý Dật cho dù ở trong mắt Lý Hàn, cũng rất khó nhìn thấy rõ ràng. Từng bóng người không ngừng xẹt qua xẹt lại trong mắt những binh lính kia, làm cho bọn họ mắt hoa đầu váng không xác định được phương hướng, không ngừng bị Lý Dật điểm trúng té lăn trên mặt đất. Chưa đến thời gian một chung trà, vốn có hơn sáu trăm người, đã ngã xuống hơn hai trăm người.

Nhìn thấy binh sĩ hôn mê đầy đất, Ngô Đại Đội trưởng thoáng nuốt vào một ngụm nước bọt.

Đám binh sĩ ở đằng sau cũng bắt đầu khiếp đảm, bởi vì những binh sĩ ngã xuống, trong mắt bọn họ nhìn không ra sống chết, người này có thể làm ra được sự tình như vậy sao? Những binh lính này trong lòng lòng bọn họ thậm chí nghĩ rằng điều này là không thể.

Biểu hiện của Lý Dật cường hãn, làm cho những người lính biết rằng người trẻ tuổi ở trước mắt kia, không phải đám người bọn họ có thể chống lại. Nếu tiếp tục đánh tiếp, những binh lính này không chút nghi ngờ, chỉ cần một mình Lý Dật, đều thu thập hết bọn họ.

- Thiếu gia, tình huống không ổn a.

Nhìn những binh sĩ không ngừng ngã xuống, Ngô Đại Đội trưởng khẩn trương nói.

- Đồ vô dụng, phóng ra tín hiệu, triệu tập Ảnh Vệ!

Lý Hạo hung hăng nói.

- Vâng, thiếu gia!

Ngô Đại Đội trưởng đáp ứng rất nhanh, từ trong túi móc ra một thứ gì đó, hai tay thao tác rất nhanh, một thứ rất nhanh bay thẳng tắp lên trên bầu trời, một hồi dồn dập tiếng nổ vang lên.

Rất nhanh, một số người toàn thân mặc quần áo màu đen xuất hiện.

Những người này sau khi xuất hiện, những binh lính kia lập tức rút lui, thuận tiện đem những người bị thương kéo đi.

Nhìn thấy đám hắc y nhân dần dần vây quanh Lý Hàn cùng Lý Dật, ánh mắt Lý Hạo lộ ra một nụ cười đắc ý.

- Lý Dật, lần này ta xem ngươi làm sao ứng phó.

Lý Hạo cười ha hả.

- Lý Hạo, đầu óc ngươi làm sao như vậy? Chẳng lẽ đầu óc của ngươi thật sự so với não heo còn không bằng. Những người này, ngươi cho là bọn chúng đối phó được ta sao?

Lý Dật nhìn thấy Ảnh Vệ bao vây bốn phía, lắc đầu nói.

Vây quanh Lý Dật, có khoảng bốn mươi, năm mươi người, trong đó còn có hai gã cảnh giới Đấu Vương cường giả. Những người này, đều là Ảnh Vệ, âm thầm thủ hộ Lý gia, lúc Ngô Đại Đội trưởng phóng tín hiệu, những Ảnh Vệ này lập tức xuất hiện.

- Thiếu gia, chính là hai người kia sao?

Tại trong mắt Lý Dật, một trong hai Đấu Vương này, bằng thanh âm khàn khàn cất tiếng hỏi, làm cho người ta nghe xong có cảm giác không thoải mái.

- Không sai, chính là hai người này, nhanh bắt lấy bọn họ cho ta.

Lý Hạo lớn tiếng nói.

- Lý gia Đế đô các ngươi, đều là những người không biết nói lý lẽ như vậy sao?

Nhìn thấy những Ảnh Vệ này xuất hiện, Lý Hàn lạnh lùng nói.

Lý Hàn bây giờ rất căm tức, bất quá là tới bái phóng Gia chủ Lý gia, không thể tưởng được xảy ra nhiều chuyện như vậy. Đầu tiên là bị một đại đội vây quanh, hiện tại lại là Ảnh Vệ. Lý Hàn tự nhiên nhìn ra được, những Ảnh Vệ này, thấp nhất đều là Tam Tinh Đấu Sư, hơn nữa còn có hai Đấu Vương cường giả, dù cho đối phó với Đấu Hoàng, cũng không thua thiệt nhiều lắm.

Đi vào Lý gia Đế đô, Gia chủ Lý gia còn không có nhìn thấy, đã bị đãi ngộ như vậy, Lý Hàn trong lòng tự nhiên rất là căm tức.

- Các hạ là thúc thủ chịu trói, hay là muốn chúng ta động thủ?

Nhìn Lý Dật cùng Lý Hàn, người có thanh âm khàn khàn lần nữa vang lên, cái thanh âm này đối với Lý Hàn khinh thường nói.

- Chúng ta tới bái phóng Gia chủ các ngươi.

Lý Hàn lớn tiếng nói

- Lý gia Đế đô các ngươi, đều chiêu đãi khách nhân như thế này sao?

- Xin lỗi các hạ, chúng ta là Ảnh Vệ, chỉ nghe mệnh lệnh, Thiếu chủ lệnh chúng ta phải bắt lấy các ngươi, chúng ta mặc kệ các ngươi là ai, chúng ta đều thực thi nhiệm vụ.

Thanh âm khàn khàn nói ra.

Ảnh Vệ này nhìn thấy, Lý Hàn cùng Lý Dật đều là cường giả cảnh giới Đấu Vương. Đối với cường giả cảnh giới Đấu Vương, đều rất tôn kính, cho dù là địch nhân, Ảnh Vệ này nói cũng lễ phép một chút.

- Phụ thân, không cần cùng bọn họ nhiều lời, trực tiếp đánh tới, ta cũng không tin Gia chủ Lý gia lại khó gặp như vậy.

Lý Dật thản nhiên nói.

- Tốt, Dật nhi, hai Đấu Vương cường giả liền giao cho ngươi, những người khác, vi phụ trước giúp ngươi đánh xuống.

Lý Hàn nói.

Nhẹ gật đầu, Lý Dật mở miệng nói với hai Đấu Vương cường giả.

- Hai người các ngươi, nghe thấy vừa rồi cha ta nói như thế, tranh thủ thời gian động thủ đi.

- Tốt, đắc tội các hạ!

Hai Ảnh Vệ Đấu Vương nghe thấy Lý Dật nói, cũng không có tức giận, hai người đồng thời nhảy lên, lướt qua những Ảnh Vệ khác, hai người đồng thời xòe bàn tay ra, rất nhanh hướng về phía Lý Dật đánh tới.

Nhìn thấy hai người công kích đến, Lý Dật trên mặt lộ ra nụ cười thản nhiên, chậm rãi vươn tay phải, tay phải duỗi ra, dĩ nhiên tay phải này biến thành màu xanh.

Động tác của Hai Đấu Vương cực nhanh, trong nháy mắt liền công kích tới lồng ngực Lý Dật. Lý Dật động tác nhìn như thong thả, nhưng mà trước khi hai Đấu Vương Ảnh Vệ công kích tới, Lý Dật tay phải đã liên tục vỗ ra hai chưởng đến trước một bước.

Hai chưởng của Lý Dật tốc độ kỳ thật cực nhanh, hai chưởng vỗ ra, phân biệt chống lại chưởng ảnh của hai Đấu Vương Ảnh Vệ. Hai chưởng nhanh va chạm trên không trung, những binh lính lúc này có thể nghe được một tiếng vỗ tay, âm thanh tiếng vỗ tay truyền ra, chỉ nghe thấy hai Ảnh Vệ hừ một tiếng, thân thể từ giữa không trung bay ngược lại.

Tuy rằng chỉ là tu vi Tam Tinh Đấu Vương, tuy rằng Lý Dật cũng không có sử dụng Thiên Khôn Địa Càn Châu tăng lên một bậc tu vi, nhưng mà công kích của Lý Dật vẫn được sự trợ giúp của Thiên Khôn Địa Càn Châu nâng tu vi thành cường giả Đấu Vương đỉnh phong công kích.

Tại trong mắt hai Đấu Vương Ảnh Vệ, Lý Dật bất quá là Tam Tinh Đấu Vương cường giả, lần đầu tiên tiến công giao thủ, hai Đấu Vương Ảnh Vệ này đã ăn phải một trái đắng.

- Các hạ tu vi không tệ.

Điều tức khí huyết trong nội tâm đang cuồn cuộn, thanh âm khàn khàn lại bình tĩnh nói.

- Các ngươi quả thật nói không sai, nghe rất lọt tai.

Lý Dật thản nhiên nói.

- Ta bảo các ngươi cùng tiến lên, vậy mà các ngươi thật sự cùng tiến lên.

Chỉ cần là người bình thường, đều có thể nghe được Lý Dật đang mỉa mai nói với bọn họ.

- Các hạ, chúng ta chỉ là Ảnh Vệ, hộ vệ Lý gia là vinh dự cao nhất. Cho nên, kính xin các hạ không nên suy nghĩ nhiều.

Lý Dật nói những lời này đối với Ảnh Vệ một điểm tác dụng đều không có, sự khác biệt là trong miệng Ảnh Vệ, hai người đối chiến với Lý Dật là một chuyện phi thường bình thường.

- Ha ha, tốt, chẳng lẽ các ngươi còn không có phát hiện, dù cho hai người các ngươi cùng tiến lên, bổn thiếu gia lại sợ sao?

Lý Dật cười lớn nói.

- Hừ!

Lý Dật nói câu miệt thị này, làm cho đám Ảnh Vệ có điểm tức giận, hơn nữa vừa rồi ăn một trái đắng, hai Ảnh Vệ lập tức kết lên thủ ấn.

- Kim Mang Châm!

Một gã Ảnh Vệ hét to một tiếng, dừng lại thủ ấn, tay phải đột nhiên hướng về phía trước, một đạo hào quang kim sắc rất nhanh đâm về phía Lý Dật.

Lý Dật ánh mắt sắc bén, lập tức nhìn ra, đấu khí ngưng kết thành cây châm rất nhanh đâm về phía chính mình.

Cau mày, Lý Dật vươn ra tay phải, nhẹ nhàng vung lên, tại trước mặt Lý Dật hình thành một tấm chắn bạch sắc.

Trong các hệ đấu khí mà Lý Dật đang sở hữu, thích hợp cho việc phòng ngự nhất, chính là đấu khí Thánh hệ.

Tấm chắn bạch sắc ngăn tại trước mặt Lý Dật, cái kim châm hoàng sắc đâm vào lá chắn, phát ra một tiếng vang rất nhỏ.

- Vô ích thôi!

Nhìn thấy Lý Dật thi triển đi ra tấm chắn, Ảnh Vệ lạnh lùng nói.

- Kim Mang Châm của ta, am hiểu nhất chính là phá vỡ mọi vật!

Quả nhiên, theo thanh âm của Ảnh Vệ, kim châm màu vàng đã xuyên thấu qua tấm chắn, như trước đâm về phía Lý Dật.

Nhìn thấy Kim Mang Châm đâm rách tấm chắn, rất nhanh đâm về phía chính mình, Lý Dật trên mặt lộ ra thần sắc ngưng trọng, kim châm có thể đơn giản đâm thủng tấm lá chắn mà mình ngưng kết, năng lực của kim châm khẳng định là phi thường kinh người.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio