Với thực lực của hai đại Đấu Hoàng, trong nháy mắt đã đến được ngọn núi Bắc Đấu ngoài mấy dặm.
- Khẩu lệnh!
Trên một cây đại thụ, bỗng nhiên truyền đến một tiếng quát chói tai. Ba Lâm cảm thấy hơi kỳ quái, với thực lực của Lý Dật làm sao có thể không phát hiện trên cây có lính gác chứ?
Giữa lúc Ba Lâm đang nghi hoặc, Lý Dật không chút suy nghĩ trả lời:
- Mẹ của ngươi gọi ngươi về nhà ăn cơm!
- Hả? Người nào? Đứng lại!
Trên cây nhảy xuống hai thân ảnh khổng lồ. Cùng lúc đó, Lý Dật đã hiện thân phía dưới bọn hắn, hai tên lính gác đáng thương còn chưa đứng vững đã nghe thấy âm thanh cổ họng và xương cổ mình đồng thời vỡ vụn, sau đó liền nặng nề té ngã xuống đất.
- Ngươi thích giết người sao? Giết hai tên lính gác không quan trọng làm gì chứ?
Không để ý đến vấn đề của Ba Lâm, Lý Dật bắt đầu lột quần áo của hai tên lính gác. Ba Lâm lúc này mới hiểu được ý đồ của Lý Dật. Sau khi thay áo bào màu xám đặc chế của đệ tử Bắc Đấu tông, Ba Lâm không khỏi tức cười. Hắn đường đường là Đao Hoàng một trong Thiên Phong thất hoàng, không ngờ lại làm loại chuyện trộm cắp này, nói ra tuyệt đối là một chuyện vô cùng xấu hổ.
- Đợi một lát, hình như có thể lợi dụng phế vật một chút!
Mới bước đi được hai bước, Lý Dật bỗng nhiên lại quay trở lại. Hắn lấy Ảm Kim Luân từ trong dung giới ra, nhẹ nhàng vẽ một đường trên thân thể hai binh sĩ, lập tức máu tươi tuôn ra xối xả.
- Binh khí này thật sự quá âm tà!
Ba Lâm cau mày nói.
- Đương nhiên âm tà rồi! Cái này gọi là Ảm Kim Luân, ngoại hiệu là Kim Luân khát máu, binh khí cửu phẩm, mỗi ngày đều phải dùng máu người tươi mới tẩm bổ, có thể không tà được sao?
Lý Dật vừa nói chuyện, tay cũng không dừng lại, cho Ảm Kim Luân ăn no máu tươi, lại lấy một cái túi da giả bộ tràn đầy một túi.
- Loại binh khí âm tà này tựa hồ không thích hợp cho người của Đấu Thần điện sử dụng!
- Đao Hoàng có phải sợ ta giết người vô tội tẩm bổ Ảm Kim Luân, chuyện này xin cứ yên tâm, ta đã có đủ kẻ địch rồi!
Sau khi lợi dụng phế vật hoàn tất, hai người mới bay nhanh lên núi. Lần này Lý Dật không đi lại trêu chọc lính gác, núi Bắc Đấu mặc dù dốc đứng, nhưng đối với loại cường giả như Lý Dật và Ba Lâm mà nói cũng không có gì khác biệt với đất bằng.
Không biết qua bao lâu, hai người đã tới trước một kiến trúc giữa sườn núi. Nơi này là một cửa khẩu thông tới núi Bắc Đấu nên đồn trú không ít nhân mã. Ở đây hiển nhiên cũng không có đại nhân vật gì, hai người không dừng lại mà tiếp tục tiến về chỗ sâu trong núi Bắc Đấu.
Núi Bắc Đấu tổng cộng có bảy đỉnh núi, giữa ngọn núi chính Thiên Cơ và sáu đỉnh núi còn lại có một khu đất trống lớn, tập hợp kiến trúc chủ đạo ở ngay trên mảnh đất trồng này. Nếu người không biết nhìn từ xa, nơi này chính là một thành trấn có quy mô không nhỏ. Trên thực tế, nơi đây quả thật có các loại cửa hàng, thậm chí còn có một phòng đấu giá lộ thiên cỡ nhỏ, chỉ có điều bất luận là cửa hàng hay là phòng đấu giá, hai bên mua bán đều là đệ tử Bắc Đấu tông hoặc là thế lực thân cận.
Dù cho vào đêm, trên thị trấn vẫn có không ít người qua lại. Đến nơi này, Lý Dật và Ba Lâm cũng chậm bước chân, tùy ý đi lại quan sát một chút với thân phận đệ tử Bắc Đấu.
Đệ tử Bắc Đấu tông vốn có gần vạn người chiếm đóng giữa bảy ngọn núi, sau hỗn loạn đế đô càng có thêm vô số khuôn mặt xa lạ, vì vậy cũng không có ai chú ý tới hai vị khách không mời mà đến Lý Dật và Ba Lâm.
Hai người đi lại, đảo mắt khắp nơi. Tất cả địa hình địa thế giống như đao khắc ghi tạc trong đầu Lý Dật. Lần này nửa đêm dò xét núi Bắc Đấu, Lý Dật cũng không có mục đích gì đặc biệt, chính là muốn biết con quái vật khổng lồ Bắc Đấu tông này rút cuộc là như thế nào.
Về phần tìm hiểu Bắc Đấu giới, thuần túy là cái cớ dỗ dành Ba Lâm làm tay chân cho mình. Vạn nhất có chuyện gì, có Ba Lâm ở đây, cũng sẽ được xem là chuyện của Đấu Thần điện, loại tình huống trước mắt này, có lẽ Bắc Đấu tông vẫn phải cho Đấu Thần điện vài phần thể diện. Tên Ba Lâm coi tiền như rác này cũng không nghĩ xem, Bắc Đấu giới là bí mật lớn nhất của Bắc Đấu tông, sao có thể chỉ dựa vào một quả Thất Tinh giới là có thể mở ra được.
Hai người bất giác đã đi tới phòng đấu giá lộ thiên ở trung tâm tiểu trấn Bắc Đấu.
Xung quanh phòng đấu giá ngược lại có rất nhiều người tụ tập, trên đài đang đấu giá một món vũ khí tam phẩm, nói thế nào cũng chỉ là một đồ vật mấy nghìn kim tệ, Lý Dật và Ba Lâm căn bản không thèm để ý. Hai người nhìn thoáng qua, ngoại trừ vũ khí tam tứ phẩm, cũng có đấu giá đấu kỹ công pháp, chỉ có điều những thứ này có đưa cho Lý Dật, hắn cũng lười lấy, để tránh chiếm giữ không gian trong dung giới.
- kim tệ!
Bỗng nhiên một thanh âm hô lên một giá mới.
Thanh âm này rất quen thuộc, Lý Dật sững sờ, nhìn về hướng người thiếu nữ mới kêu giá mới. Thì ra thật sự là người quen, chỉ có điều không ngờ sẽ gặp nàng ở đây.
- Tiểu thư, đừng làm rộn nữa, chúng ta mau trở về thôi!
Bên cạnh thiếu nữ còn có hai Đấu Vương cường giả, một trong số đó lôi kéo vạt áo thiếu nữ, lớn tiếng khuyên nhủ. Trong những người ở quảng trường này, Đấu Vương cường giả cũng xem như là tồn tại không đáng coi trọng.
Thiếu nữ hô lên giá mới, nhất thời thu hút ánh mắt của mọi người. Nhìn thấy thiếu nữ này, trên mặt mọi người đều lộ ra biểu hiện cổ quái, sau đó liền không đưa ra giá nữa.
- Nếu như không có ai ra giá, như vậy binh khí tam phẩm này sẽ thuộc về Nhược Lâm tiểu thư!
Trên mặt Nhược Lâm chợt hiện lên nụ cười giảo hoạt, sau đó kiêu ngạo nói với vị Đấu Vương cường giả đứng bên cạnh:
- Trả tiền!
Hai Đấu Vương sầm mặt, bất đắc dĩ liếc nhìn nhau, một người trong đó tiến lên phía trước móc thẻ tinh của mình ra.
- Mẹ kiếp, không đủ tiền!
Vị Đấu Vương đó mắng một câu, vẻ mặt xấu hổ, sau đó kêu vị Đấu Vương còn lại:
- Lấy thẻ tinh của ngươi ra đây!
Giao dịch hoàn thành, Nhược Lâm tiện tay ném món vũ khí tam phẩm vào trong dung giới của mình, tiếp tục đi về phía trước.
- Tiểu thư, đêm nay người đã tiêu hết gần một vạn kim tệ, cũng chơi đủ rồi, chúng ta về thôi!
- Nếu về thì các ngươi về trước đi, ta còn muốn chơi một lát nữa!
Nhược Lâm căn bản không để ý tới hai Đấu Vương này vẫn tiếp tục tiến về phía trước. Ở sau lưng nàng, vẻ mặt hắc tuyến của hai Đấu Vương chậm rãi biến thành biểu lộ hung ác.
Ngoại trừ người trên quảng trường tương đối nhiều, ở những nơi khác trong tiểu trấn Bắc Đấu đều rất vắng vẻ. Khi đi ngang qua một hẻm nhỏ âm u vắng vẻ, Nhược Lâm bỗng nhiên cảm thấy hai cánh tay xiết chặt, sau đó thân thể chợt nhẹ bỗng, bị hai Đấu Vương túm lấy. Lúc này Nhược Lâm còn chưa cảm thấy nguy cơ, chỉ tưởng rằng hai Đấu Vương này có ý định cưỡng ép đưa nàng về đỉnh Thiên Cơ.
- Các ngươi muốn làm gì?
- Làm gì? Như Lâm tiểu thư, ngươi sẽ biết nhanh thôi!
Phía cuối hẻm nhỏ là một chuồng ngựa bỏ hoang dùng đá chồng lên, hai Đấu Vương túm lấy Nhược Lâm đưa vào trong chuồng ngựa. Một tia dự cảm bất thường lập tức hiện lên trong lòng Nhược Lâm. Mặc dù đã bỏ hoang từ lâu, nhưng mùi phân ngựa vẫn mơ hồ truyền đến từ trong đống rơm rạ dưới người.
- Ta cảnh cáo các ngươi, đừng quên ta có thân phận gì, dám vô lễ với ta, tông chủ sẽ không bỏ qua cho các ngươi!
- Hừ, biết sợ rồi sao! Vừa rồi ở phòng đấu giá, không phải ngươi vô cùng hống hách sao? Hai huynh đệ chúng ta đương nhiên biết rõ ngươi có thân phận gì, Nhược Thị hoàng tộc, nghe nói còn là hậu thân Đấu Thần.
Đấu Vương vẻ mặt âm trầm đích cười dâm đãng:
- Hai huynh đệ chúng ta là Đấu Vương thất tinh đã nhiều năm rồi, vẫn không có cách nào đột phá, nghe nói nếu giao cấu với hậu nhân Đấu Thần sẽ có ích lợi rất lớn cho tu luyện Đấu Khí. Như Lâm tiểu thư, ngươi cũng tu luyện qua Đấu Khí, có lẽ biết nỗi đau khổ bị mắc kẹt ở một cảnh giới không cách nào tiến lên. Hôm nay, ngươi hãy hi sinh một chút, giúp đỡ huynh đệ chúng ta giải trừ thống khổ này!
Sắc mặt Nhược Lâm lúc này trắng bệch như tờ giấy, khẽ quát một tiếng:
- Vô sỉ!
Song chưởng tung ra, hai luồng Đấu Khí chia ra tấn công vào hai Đấu Vương.
Hai Đấu Vương cũng sớm đoán trước tình thế, đồng loạt xuất thủ, hai luồng Đấu Khí hùng hậu đập tan Đấu Khí của Nhược Lâm trong nháy mắt, kỳ thế không giảm, đánh vào người Nhược Lâm. Nhược Lâm than nhẹ một tiếng, thân thể tê dại, ngã xuống mặt đất.
Thực lực của Nhược Lâm mặc dù không kém, nhưng dưới sự giáp công của hai Đấu Vương cường giả lại há có sức hoàn thủ.
- Các ngươi dám! Tông chủ sẽ không bỏ qua cho các ngươi!
Giờ phút này, ngoại trừ mang Bắc Trác ra, Nhược Lâm tựa hồ cũng không còn cách nào tốt hơn. Nhưng hai tên Đấu Vương xấu xa lại khát vọng đột phá căn bản không hề chú ý:
- Chúng ta là dòng chính Bắc thị, ngươi tính toán cái gì? Nói dễ nghe một chút là huyết mạch hoàng tộc cung phụng Bắc Đấu tông, nói khó nghe một chút chính là khôi lỗi của Bắc Đấu tông. Ngủ với ngươi, tông chủ nhiều nhất là quở trách chúng ta vài câu, nếu sau khi giao cấu có thể đột phá cảnh giới Đấu Hoàng, ha ha ha, đừng nói quở trách, chỉ sợ tông chủ sẽ đối đãi đặc biệt với chúng ta.
Trong lòng Nhược Lâm biết không cách nào đào thoát khỏi ma chưởng, trên mặt hiện ra vẻ tuyệt vọng, hai hàng nước mắt nghẹn ngào lăn xuống. Sau đó cắn răng một cái, Nhược Lâm vươn tay chụp về phía đỉnh đầu của mình.
Hai vị Đấu Vương không ngờ Nhược Lâm lại can trường, quả quyết như thế, trên mặt vừa mới hiện lên vẻ tuyệt vọng đã hạ quyết tâm tự sát.
Trước mắt cứu hộ không kịp, hai vị Đấu Vương cũng kinh hãi toát mồ hôi lạnh, nếu ân ái với Nhược Lâm có lẽ Hứa tông chủ sẽ không làm gì bọn họ, nhưng nếu bức tử vị truyền nhân huyets mạch hoàng tộc rất có chỗ hữu dụng với Bắc Đấu tông này, bọn họ không gách vác nổi tội lỗi.
Chính vào lúc này, một đạo nhân ảnh chớp động, hiện thân giữa hai vị Đấu Vương và Nhược Lâm, đập tan đạo Đấu Khí Nhược Lâm đánh úp về phía mình. Bóng người này giống như quỷ mị, tốc độ cực nhanh dĩ nhiên vượt ra khỏi cực hạn tưởng tượng của hai vị Đấu Vương.
- Người nào?
Hai vị Đấu Vương kinh hãi lùi lại mấy bước, vẻ mặt hoảng sợ nhìn người vừa tới. Chỉ dựa vào một chiêu vừa rồi, hai vị Đấu Vương cũng hiểu rõ, chênh lệch thực lực của mình và đối phương không hề nhỏ.
- Lý Dật!
Nhược Lâm vừa kinh ngạc vừa vui mừng la lên, khiến hai tên Đấu Vương chân tay mềm nhũn. Bọn họ quá quen thuộc với cái tên Lý Dật, thiếu minh chủ Lý Minh, Đấu Hoàng cường giả đã từng giết chết vô số cường giả của tứ đại gia tộc và Bắc Đấu tông...Thế nhưng, ma quỷ này tại sao lại xông đến núi Bắc Đấu chứ?
- Ngươi, ngươi thật là Lý… Lý Dật!
- Cần ta dùng phương thức gì chứng minh một chút không?
Lý Dật cười mỉm liếc nhìn hai Đấu Vương, biểu lộ như gặp quỷ của hai Đấu Vương khiến Lý Dật vô cùng thích thú. Khiến cho người khác nhất là địch nhân nghe tin đã sợ mất mật, đây chính là hình tượng ánh sáng chói lọi mà Lý Dật tận lực tạo ra.
Dù sao cũng là hai vị Đấu Vương cường giả, dần dần từ trạng thái kinh hãi ban đầu đã tỉnh táo trở lại, hai người liếc nhìn nhau, ngầm hiểu ý. Nếu ma quỷ đã hiện thân hiển nhiên sẽ không để cho hai người bọn họ bình yên vô sự rời khỏi đây. Đứng yên khiếp sợ chi bằng liều mạng một phen, nơi này dù sao cũng là núi Bắc Đấu, chỉ cần chạy trốn tới nơi có đông người sẽ có hi vọng sống sót.
Dường như nhìn thấu tâm tư của hai người, Lý Dật bỗng nhiên phất phất tay, cười nói:
- Đao Hoàng đại nhân, xin mời hiện thân!
Đao Hoàng Ba Lâm!
Lúc này hai Đấu Vương hoàn toàn hóa đá! Đối mặt với một Đấu Hoàng, hai người toàn lực đánh cược một lần còn có hi vọng chạy trốn xa vời, nhưng đồng thời đối mặt với hai Đấu Hoàng thì trăm phần trăm phải chết.
Ba Lâm lách mình đi ra, vẻ mặt hắc tuyến, không biết Lý Dật rút cuộc muốn làm trò gì! Đây là nơi nào chứ, là hang ổ của Bắc Đấu tông, chơi trò anh hùng cứu mỹ nhân làm gì chứ! Với tính cách tự phụ của Ba Lâm cũng không dám nói có thể ra vào tự nhiên ở Bắc Đấu núi, Bắc lão quỷ đó chính là Đấu Tôn cường giả!
Nhìn hai Đấu Hoàng cường giả đứng trước mặt, lúc này hai Đấu Vương mới xem như hoàn toàn tan vỡ, giờ phút này cho dù là Lý Dật giơ chưởng lên chụp chết bọn hắn, chỉ sợ cũng không gặp một tia phản kháng nào!
- Lý… Lý thiếu chủ, rút cuộc ngươi muốn thế nào?
Một tên tương đối lanh lợi trong đó nhìn thấy Lý Dật và Ba Lâm không lập tức ra tay, lập tức sinh ra một tia hi vọng.
- Nghe nói phong cảnh núi Bắc Đấu rất đẹp, ta dẫn Đao Hoàng đại nhân tới dạo chơi mà thôi.
Lý Dật rất bình thản, ngược lại “thành khẩn” hỏi thăm:
- Ta và Đao Hoàng đại nhân hiện tại đang thiếu người dẫn đường, không biết các ngươi có nguyện ý giúp không?