Kỳ thật, Bắc Trác cũng không phải vì tông luật mà không tiến công cấm địa. Quy củ là cái gì, quy củ chỉ là tấm giấy rách. Với tính cách của Bắc Trác, một cấm địa làm sao có thể trói buộc được hắn.
Bắc Trác sở dĩ không thừa thắng truy kích, chỉ vì trải qua một hồi so đấu với Bách Phái, Thiên ma Đấu Khí cũng hao tổn rất lớn.
Lúc này, Bắc Trác đang ở trong mật thất xa xỉ, chịu đựng Thiên Ma Đấu Khí tàn sát bừa bãi kinh mạch bên trong cơ thể. Mặc dù dựa vào huyết mạch chi lực của mẫu thân Nhược Lâm, thực lực của Bắc Trác đã tấn thăng đến cấp bậc Đấu Tôn, nhưng thực lực càng mạnh, nhược điểm khi không tu luyện công pháp Thiên Ma Cửu Biến chính xác cũng bại lộ theo. Hiện tại mỗi khi Đấu Khí hao tổn một nửa, Đấu Khí còn lại sẽ không bị khống chế chạy đến kinh mạch, nếu như lúc này không có huyết mạch chi lực áp chế, không cần người bên ngoài động thủ, bản thân Bắc Trác chỉ sợ cũng sẽ bạo thể bỏ mình.
Bắc Trác cố nén nỗi thống khổ Thiên Ma Đấu Khí nghịch loạn kinh mạch, đem thiên khí trong đan điền khí hải nhập đạo kinh mạch. Cùng với Thiên ma Đấu Khí bạo ngược xông vào cơ thể, gân xanh bắt đầu lộ ra trên người Bắc Trác, khuôn mặt âm lãnh trở nên dữ tợn vô cùng, giống như là ác ma.
Bỗng nhiên thân hình khẽ động, Bắc Trác nhào tới người mẫu thân Nhược Lâm, hung hăng cắn vào cổ, máu tươi chảy ra trong nháy mắt nhuộm đỏ chiếc quần lụa mỏng trên người “Vỏ cây già”.
Huyết mạch chi lực vừa vào bên trong cơ thể, tức thì quanh người Bắc Trác nổi lên một vùng quang hoa ngũ sắc.
- Ta muốn trở nên mạnh mẽ, ta muốn trở nên mạnh mẽ, ta phải trở thành cường giả mạnh nhất!
Bắc Trác thấp giọng kêu ré, cái mồm đầy máu khiến người ta nhìn thấy mà rét run.
- Đấu Thần điện, Mị Ảnh Ma Tông, ta muốn dẫm nát tất cả các ngươi dưới lòng bàn chân, Bắc Đấu Tông mới là mạnh nhất!
Mỗi khi Bắc Trác gầm lên, miệng hắn lại hút một ngụm máu tươi, loại tình cảnh này quả nhiên khiến người khác sởn hết gai ốc. Bắc Trác đã mất đi lý trí, trở nên có chút điên cuồng chỉ lo dốc sức liều mạng hút sạch huyết mạch chi lực, hoàn toàn không chú ý tới, mẫu thân Nhược Lâm không chỉ có khuôn mặt như gốc cây già, mà ngay cả những bộ khác trên cơ thể cũng bắt đầu khô héo, rạn nứt.
- Mẫu thân!
Một tiếng kêu thảm thiết thê lương vang lên, Nhược Lâm xuất hiện ở cửa ra vào, tình cảnh trước mắt khiến Nhược Lâm hoàn toàn tan vỡ, Đấu Khí trong nháy mắt tăng lên tới cực hạn, tập kích sau lưng Bắc Trác.
Chỉ có điều luồng Đấu Khí này vừa mới chạm vào thân thể Bắc Trác, lập tức bắn ngược trở lại, hung hăng nện vào ngực Nhược Lâm. Nhược Lâm nặng nề đâm vào trên thạch bích, phun ra một ngụm máu tươi.
Nhìn thấy con gái bị thương, trong ánh mắt “Vỏ cây già” bỗng nhiên tinh quang lóe lên.
- Lão súc sinh Bắc Trác, chẳng lẽ con gái mình ngươi cũng nỡ xuống ta sao?
- Tại sao ta lại giết nó chứ, nếu giết nó, còn ai cung cấp huyết mạch chi lực cho ta! Ha ha ha, ta còn muốn tìm cho nó một người đàn ông, tái sinh truyền nhân Đấu Thần tiếp theo….
- Ngươi đừng mơ tưởng! Nhược Lâm, chạy mau!
“Vỏ cây già” thê lương quát to một tiếng, làn da khắp người nhanh chóng rạn nứt, tơ máu từ chỗ rạn nứt rỉ ra.
- Mẫu thân, đừng!
- Lâm nhi, đi đi!
Vừa nói xong, cả người “Vỏ cây già” mạnh mẽ bạo phát, máu tươi và huyết nhục khô héo vương vãi khắp gian phòng.
- Đáng chết!
Bắc Trác mắng một câu, nhanh chóng cúi người xuống, thè lưỡi liếm vết máu rơi trên người mình. Chờ khi hắn liếm sạch tất cả máu tươi trong căn phòng, lúc này mới ngẩng đầu lên, biểu lộ dữ tợn trên mặt hòa hoãn không ít. Nhưng Nhược Lâm đã biến mất!
- Hừ, ngươi nghĩ có thể chạy trốn khỏi núi Bắc Đấu sao!
Bắc Trác hừ lạnh, bước ra khỏi căn phòng.
Bên ngoài huyệt động, đám người Phong Hoàng Hải Hâm đang đợi ở lối ra, nhìn thấy Bắc Trác xuất hiện, lập tức xông tới.
- Đánh cấm địa!
Mệnh lệnh này của Bắc Trác khiến tất cả mọi người khẽ giật mình, Hải Hâm có chút do dự nói:
- Tông chủ, làm như vậy chỉ sợ không ổn!
- Có gì không ổn, chẳng lẽ trơ mắt nhìn tổ tiên Bắc thị chúng ta bị bọn chúng quất roi hay sao!
Khẩu khí của Bắc Trác hoàn toàn chân thật, hắn lập tức đi về phương hướng Bắc Đấu cấm địa.
Ở cửa vào Bắc Đấu cấm địa, hai gã tư tế áo trắng của Đấu Thần điện đang cảnh giác quan sát mọi động tĩnh. Bỗng dưng, nghe thấy tiếng Bách Phái chậm rãi nói sau lưng:
- Bọn chứng đến rồi!
Sau mấy phút đồng hồ, dưới ánh trăng, những cường giả may mắn sống sót sau cuộc chiến vô cùng thê thảm ban ngày lại một lần nữa đối diện, không hề nghi ngờ, rất nhiều người trong bọn họ sẽ không bao giờ còn nhìn thấy mặt trời mọc nữa.
- Bắc tông chủ, xem ra thời điểm quyết chiến cuối cùng của chúng ta đã tới rồi!
Ngữ khí của Bách Phái ngược lại vô cùng bình tĩnh, trong bình tĩnh lại có cả một luồng sát khí kiên quyết dứt khoát.
- Không phải quyết chiến, mà là đồ sát!
Bắc Trác xem ra lại thô bạo hơn nhiều
- Muốn làm chúng ta bỏ mạng, chỉ sợ Bắc Đấu tông cũng phải trả cái giá không nhỏ!
- Ha ha ha, nước đến chân còn cứng miệng, Bách điện chủ, chẳng lẽ ngươi thật sự cho rằng ngươi có thể chống đỡ được hai Đấu Tôn sao? Cho dù…..
Ầm....!
Tiếng nổ lớn khủng khiếp cắt đứt lời nói của Bắc Trác, sau đó trong nỗi khiếp sợ của tất cả mọi người, trên đỉnh núi Bắc Đấu tuôn ra quang mang chói mắt còn hơn ánh mắt trời. Ngọn núi chính Bắc Đấu bị vỡ vụn trong tiếng nổ, đỉnh núi vốn cao hơn sáu đỉnh núi khác cả trăm mét, lúc này lại thấp hơn sáu ngọn núi kia một đoạn.
Sức mạnh kinh khủng này, đừng nói là Đấu Tôn cường giả như Bách Phái, Bắc Trác, cho dù là Đấu Thánh, cũng khó lòng phá vỡ một ngọn núi khổng lồ như vậy trong nháy mắt.
Tất cả mọi người tựa hồ bị chấn động đến mức quên luôn trận quyết chiến sắp bắt đầu, mà đưa ánh mắt chuyển hướng về phía ngọn núi chính Bắc Đấu đã biến mất.
Trong hào quang từ từ ảm đạm, mấy bóng người nhanh chóng phóng đại, bồng bềnh lướt đến nơi hai bên sắp giao đấu.
- Đao Hoàng! Lý Dật!
Trong tiếng thán phục của mọi người, Lý Dật, Ba Lâm, Tiểu Tuyết và hai trưởng lão Bắc Đấu hạ xuống mặt đất. Năm người này, nhìn thế nào cũng giống như dân chạy nạn, không ai còn quần áo nguyên vẹn, hai trưởng lão Bắc Đấu còn thảm hại hơn, sau khi hạ xuống mặt đất việc làm đầu tiên chính là che đi vết rách trên người mình.
Mặc dù Lý Dật cũng chật vật, nhưng nét mặt toả sáng, tinh thần phấn chấn, vẻ mặt vui vẻ, hiển nhiên vô cùng hài lòng với màn hiện thân hoa lệ này. Dựa vào trợ giúp của Xà tôn giả, Lý Dật đau khổ chèo chống mấy ngày, không ngờ trong một khắc cuối cùng, Bắc Đấu giới và năng lượng phòng ngự đạt đến mức tận cùng, bạo tạc trong nháy mắt, Lý Dật đột phá một tinh mấu chốt nhất của Đấu Hoàng cường giả, đạt đến cảnh giới Đấu Hoàng đỉnh phong!
Đột phá đến Đấu Hoàng đỉnh phong, chẳng những khiến Đấu Khí của Lý Dật khôi phục lại trạng thái đỉnh phong, ngay cả thể lực tinh lực tiêu hao mấy ngày qua cũng khôi phục như thường. Tu luyện trong hoàn cảnh vô cùng đặc biêt, quả nhiên có lợi ích hơn nhiều so với tu luyện bình thường, khó trách “Tế thần huyết điển” của Đấu Thần điện lại chọn Tu La đảo như vậy. Chỉ có điều, hoàn cảnh đặc biệt như như kết giới Đấu Thần sụp xuống, chỉ sợ phóng nhãn khắp Đấu Thần Đại lục cũng không có mấy người gặp được.
Giờ phút này, nhìn thấy song phương giao đấu, Lý Dật lập tức hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra! Lý Dật nhẹ nhàng thoải mái đi đến trước mặt Bắc Trác, mỉm cười nói:
- Bắc tông chủ từ khi chia tay đến giờ không có vấn đề gì chứ, rất không may, ta chỉ dẫn ra ngoài được hai trưởng lão, hai người kia vận khí không tốt, bị chôn cùng Bắc Đấu giới rồi.
Vốn Lý Dật không tới tham gia đàm phán lần này, khiến không ít quần chúng không biết chân tướng sự việc cảm thấy buồn bực, lúc này nghe Lý Dật nói như vậy, tựa hồ bên trong cũng có chuyện huyền ảo gì đó!
Sắc mặt Bắc Trác liên tục biến đổi. Hai trưởng lão đó, Bắc Trác tình nguyện cho bọn hắn chôn cùng Bắc Đấu giới.
Quả nhiên, hai trưởng lão sau khi bối rối che chắn những chỗ rách trên y phục của mình, liếc nhìn nhau, một trưởng lão cao giọng nói:
- Đệ tử tộc nhân tứ đại trưởng lão nghe lệnh, bốn tộc ta từ hôm nay rời khỏi Bắc Đấu tông, không để ý Bắc Đấu tông tranh chấp với bất cứ thế lực nào, người nguyện ý nghe hiệu lệnh, lập tức theo ta và Nhị trưởng lão xuống núi!
Tộc nhân của Tứ đại trưởng lão mặc dù không biết chi tiết, nhưng lâu nay cũng có chỗ bất mãn với tính cách chuyên quyền độc đoán của Bắc Trác, nghe thấy hiệu lệnh của tộc trưởng bổn tộc, lập tức lui xuống. Bắc Trác không nói một lời, cũng không hề ngăn cản. Hai vị trưởng lão không nói ra chuyện bên trong Bắc Đấu giới, Bắc Trác để mặc Tứ trưởng lão một mình chạy trốn, cũng đã là nể mặt hắn làm rồi, Bắc Trác làm sao có thể mất mặt truy cứu bọn họ tội phản bội.
Cường giả trong tộc nhân Tứ đại trưởng lão nắm giữ cũng không nhiều, căn bản cũng không tạo ra ảnh hưởng gì lớn với tình thế giao đấu trước mắt của hai bên, nhưng những tộc nhân này rời đi, đối với binh sĩ của Bắc Đấu tông và tứ đại gia tộc mà nói cũng chịu sự đả kích.
- Lý Dật, ngươi giỏi lắm, không ngờ ngươi còn có thể thoát ra được!
- Đúng vậy, vận khí của ta tốt đến mức chọc trời, chẳng những còn sống thoát ra, còn có được lợi ích lớn lao. Bây giờ ta đang suy nghĩ, phải làm thế nào để hồi báo tấm chân tình của Bắc tông chủ? Đúng rồi, thưởng cho Bắc tông chủ được chết toàn thây!
- Kiêu ngạo!
Bắc Trác lạnh lùng nói:
- Ngươi tưởng có thêm hai Đấu Hoàng là có thể lật ngược tình thế sao?
- Tiểu Tuyết, đánh hắn!
Chỉ có thêm hai Đấu Hoàng sao? Lý Dật khẽ gọi một tiếng, nhìn Xà hoàng Tiểu Tuyết bỗng nhiên xuất hiện giữa mình và Bắc Trác, vì vậy mãn nguyện lui lại mấy bước, khoanh hai tay xem kịch vui.
Nhìn thấy giữa ngón tay thon dài trắng nõn của Tiểu Tuyết hiện lên một tia Đấu Khí màu cam hồng, trong mắt Bắc Trác hiện lên vẻ sợ hãi hiếm thấy, vẻ sợ hãi này nhanh chóng biến thành sát ý lạnh lùng nghiêm nghị. Dù sao vừa mới hấp thu toàn bộ huyết mạch chi lực của mẫu thân Nhược Lâm, lúc này thực lực Bắc Trác cũng tăng vọt, Đấu Khí ở trạng thái đỉnh phong.
Hai luồng Đấu Khí vừa mới tương giao, năng lượng cực lớn tựa hồ làm Bắc Đấu cấm địa chấn động đến mức muốn sụp đổ. Một người một ma thú, hai cường giả cấp bậc Đấu Tôn thoáng cái bay lên không, Đấu Khí ngũ sắc và Đấu Khí màu cam hồng lượn lờ giữa không trung, hoàn toàn che mất ánh trăng.
Lý Dật thật sự cũng quan tâm lắm đến chiến đấu giữa không trung. Tiểu Tuyết thắng là tốt nhất, cho dù thua trận, Bắc Trác cũng sẽ tổn hao nguyên khí, không tạo thành uy hiếp. Huống hồ, Lý Dật vẫn chưa quên bên trong cơ thể Tiểu Tuyết còn sót lại linh hồn Tuyết Lân. Tiểu Tuyết này lúc tỉnh là một tay chân tốt, có trời mới biết Tuyết Lân có thừa dịp lúc nàng nghỉ ngơi hoặc sử dụng Tinh Thần lực khống chế thân thể của nàng hay không?
Tốt nhất là hai Đấu Tôn cùng lúc bỏ mạng, vậy thì kết quả quá sức hoàn mỹ!
Nhưng tâm niệm vừa chuyển, Lý Dật lại đưa ánh mắt về phía Bắc Đấu Tam Hoàng.
- Nhất Tiếu huynh, vẫn còn bán mạng cho Bắc Đấu tông sao? Chẳng lẽ ba vị vẫn chưa nhìn ra, vận số của Bắc Đấu tông sắp hết rồi?
Quân Nhất Tiếu cũng lưu manh, cao giọng cười nói:
- Lý Dật lão đệ, vận số Bắc Đấu tông có tận cùng hay chưa, chỉ sợ ngươi không có cơ hội nhìn thấy, bởi vì ngươi sẽ chết rất nhanh thôi.
Đối mặt với khiêu khích của Bắc Đấu Tam Hoàng, Lý Dật nhún nhún vai, cười nói:
- Huynh đệ chúng ta quả nhiên là hiểu lòng nhau, tiểu đệ ta cũng đang định cùng Tam Hoàng tính toán món nợ cũ. Bách điện chủ, bệ hạ, xin giao ba tên nhãi nhép này cho tại hạ!
Nhìn thấy Lý Dật tràn đầy tự tin, Bách Phái khẽ gật đầu, chậm rãi nói:
- Lý Phó điện chủ cẩn thận!
- Tam Hoàng, đến chịu chết đi!
Lý Dật mở rộng đấu cánh, thân hình đã ở ngoài không trung mấy chục thước đích. Đấu cánh băng tinh tinh xảo đến cực điểm đã nói rõ với mọi người, Lý Dật đã là một cường giả Đấu Hoàng đỉnh phong.
Một cường giả Đấu Hoàng đỉnh phong chưa đến tuổi!