Sự tình biến thành loại tình huống này, Lý Dật không phải là không có nghĩ tới, nhưng sự thật bày ở trước mặt, Lý Dật cảm giác được một tia khổ sáp. Hắn đánh giá quá thấp sự trung thành của đám hộ vệ này. Bởi vì bản thân Lý Dật cũng không phải quá tin tưởng lòng trung thành của con người, bởi vì hắn ảnh hưởng rất sâu ở kiếp trước.
Lúc này Lý Dật đang suy nghĩ, người với người căn bản nhất là quan hệ ích lợi, chung quy quan hệ ích lợi mới có thể sinh ra địch nhân cùng bằng hữu. Những người này dùng máu của mình để chống đỡ đấu khí năng lượng chính mình, làm như vậy là vì cái gì?
Không quản xem bọn hắn làm là vì cái gì, nhưng Lý Dật lúc này gặp phải khốn cảnh rồi.
Một cái Đấu Thánh, ngoại trừ Tư Mã thống lĩnh đã ngã xuống còn có Lục vương gia đấu tôn, mười Đấu Hoàng, Đấu Vương Đấu Sư mấy chục người, tuy thực lực không có mấy, nhưng Lý Dật hiện tại không hề bỏ qua bọn họ. Những người dùng máu huyết che chắn cho thất vương gia như vậy đắng được Lý Dật tôn trọng, đương nhiên, còn có thêm cảnh giác.
Đại cục đã định, lục vương gia biểu lộ sát khí nhìn Lý Dật, lạnh lùng nói:
- Đối với một cường giả được hưởng tôn kính, ta cho ngươi cơ hội tự sát.
- Tự sát sao?
Lý Dật sẽ không, tuyệt đối không, hắn là nhân vật hung ác, điểm này, lục vương gia cũng không rõ ràng lắm.
Lý Dật không có trả lời, ngẩng đầu lên nhìn lên bầu trời, trên bầu trời đầy sao, trước sau là bầu trời thâm thúy mênh mông.
- Chết tiệt Phì phì, không phải thực lực hơn Sử Khắc sao? Còn cần bao lâu, ngươi mới có thể hiện thân?
Ngoại trừ Sử khắc, Lý Dật hoàn toàn có lòng tin đối phó những người khác. Chỉ cần Phì phì có thể vì chính mình tranh thủ mười phút thời gian, hắn có lòng tin chẳng những toàn thân trở ra, hơn nữa đồng thời tru sát thất hoàng tử, hoàn thành sứ mạng.
Lý Dật nhìn lên bầu trời, trước khi chết cảm khái, làm một cường giả, đây là quyền lợi, cho nên chúng cường giả chỉ cần vây quanh hắn, nhưng không có lập tức động thủ. Lý Dật muốn chính là hiệu quả như vậy, tình huống lúc này, ngoại trừ kéo dài thời gian, có thể xử lý biện pháp cũng không nhiều.
Đương nhiên, không nhiều lắm cũng không có nghĩa là không có, chỉ là không đến phút cuối cùng, Lý Dật cũng không có ý định dùng lá bài tẩy của mình.
Lá bài tẩy là thanh bảo kiếm lưỡi, nhất là Lý Dật hiện tại, vô luận là vận dụng mị ảnh khôi lỗi tử y điện sĩ, hay là siêu phẩm thần binh Phá Thiên kiếm, đều có thể lộ ra với Đấu Thần điện, Lý Dật dùng tên giả là An Đồ Sinh, muốn yên ổn ở tại đại thần đế đô.
- Vậy thì lão phu tiễn ngươi một đoạn đường.
Tựa hồ nhìn ra Lý Dật cũng không thật sự tự sát, Sử Khắc đại đạo sư nhảy tới, thản nhiên nói. Dù chưa ra tay, vị Đấu Thánh cường giả khí thế đặc biệt này làm cho Lý Dật cảm nhận được khí tức nguy hiểm, toàn thân lông mao nổi lên.
- Sử Khắc đại đạo sư các hạ, ta muốn hỏi ngươi một vấn đề.
Lý Dật kiệt lực ngăn chặn cảm giác sợ hãi, tận lực làm cho ngữ khí bình tĩnh lại.
Sử Khắc nao nao:
- Ngươi, biết ta?
- Đại danh đỉnh đỉnh La Lan học viện Sử Khắc đại đạo sư, Đấu Thần đại lục có mấy cường giả không biết?
Lý Dật thuận thế nịnh hót một cái.
Ngàn năm qua nịnh hót lúc nào cũng làm dịu đi tình thế, lúc này Sử Khắc sắc mặt hơi chút nhu hòa lại.
- Tại hạ muốn biết, thất hoàng tử điện hạ trả một cái giá lớn như thế nào để mời chào ngươi? La Lan học viện đại đạo sư, là chức vị làm cho người cực kỳ hâm mộ, chẳng lẽ lại không bằng một con chó đại thần đế quốc sao?
- Ngươi nói cái gì?
Sử Khắc lông mày nhéo lên một cái, cả giận nói:
- Có tin ta sẽ làm ngươi chết thê thảm hay không?
Lý Dật lại nở nụ cười:
- Ai sẽ chết thê thảm vẫn rất khó nói? Các ngươi, thật sự chờ ta chết sao? Kỳ thật, không ngại nói cho các ngươi biết, ta hiện tại cho các ngươi cầu nguyện, các ngươi cầu nguyện còn có thể trông thấy thái dương ngày mai.
- Hừ, cho rằng có người đến đây giúp đỡ có thể khoa trương sao?
Sử Khắc uốn éo xoay người, hướng giữa không trung nhìn lại.
Kiêu ngạo, có gì không thể? Phì phì có thể thật sự thoát khỏi truy binh sau còn có thể trở về giúp hắn, điểm này có chút vượt ngoài ý liệu của Lý Dật. Đã tham ăn háo sắc, hơn nữa nghĩa khí thủ tín không có khái niệm gì. Phì phì đều có thể chạy về giúp mình sao, Lý Dật còn có cái gì có thể sợ hãi.
- Mẹ, ngươi rốt cuộc là ai?
Thất hoàng tử nhịn không được nói tục:
- Có lộ ra chân diện mục không.
- Trước khi ngươi chết, ta sẽ nói cho ngươi biết.
Phì phì xa xa nhìn Lý Dật bị bao vây, tựa hồ có một chút do dự, nhưng cảm nhận được đối phương chỉ có một Đấu Thánh cường giả, cho dù không giúp được Lý Dật, mình muốn toàn thân trở ra cũng không phải khó. Bởi vậy, vì trở lại La Lan học viện, thân hình Phì phì tiến tới gần.
- Mập mạp giao cho lão phu đối phó, tiểu tử này giao cho các ngươi.
Sử Khác nhìn Lục vương gia nói. Xem ra, hai người này cũng không phải không có giao tình, nếu không Sử Khắc nói chuyện như vậy.
Loại an bài này cũng không cái gì phải chê, vì vậy Lục vương gia nói:
- Làm phiền đại đạo sư các hạ rồi.
Mà, cũng chính là Lý Dật muốn.
Mắt thấy Sử khắc muốn đi ngăn cản Phì phì, Lý Dật lại động thủ trước, không có người nghĩ tới Lý Dật ở trong vòng vây còn chủ động động thủ như vậy, điều này phải nói Lý Dật quá hung ác.
Mục tiêu công kích của Lý Dật là những tên Đấu Hoàng cường giả. Nguyên nhân là bởi vì những người này cản trở Lý Dật, như vậy Lý Dật muốn thanh trừ mục tiêu, ngoài ra những người này tuy thực lực không đủ, nhưng không sợ chết, đối với người không người sợ chết, biện pháp tốt nhất chính là làm cho bọn chúng chết đi, nếu không thời khắc mấu chốt có thể gây phiền toái cho Lý Dật.
Lúc này Lý Dật thốt nhiên ra tay, mấy tên Đấu Sư, Đấu còn chưa rõ chuyện gì xảy ra, vẫn lạc tới gần một nửa. Những người còn lại, lập tức điên cuồng huy động binh khí trong tay, đều tự đem đấu khí vận chuyển tới cực hạn, như con thiêu thân lao đầu vào lửa đánh về phía Lý Dật.
Mà tại chiến trường bên kia, Phì phì cùng Sử Khắc đã giao thủ.
Hiện tại vẫn không có hành động, đó là thất hoàng tử cùng ba vị vương gia. Lục vương gia đa mưu túc trí trơ mắt nhìn Lý Dật giết hại binh lính anh dũng của đế quốc, trên mặt cơ thịt thỉnh thoảng lại co rúm hạ lại, nhưng thủy chung không có ra tay. Lý Dật đêm nay biểu hiện ra sức chiến đấu ngoài ý muốn, cùng ngày đó tại trên biển "Quyết đấu" hoàn toàn bất đồng, trước mắt hải quân phó tướng An Đồ Sinh, hoàn toàn hóa thân thành tử thần, quyết đoán, vô tình, tàn khốc, không có nửa điểm thương cảm.
Đối với dạng đối thủ đáng sợ này, lục vương gia càng muốn nhìn hắn giết chóc đểều tiêu hao đấu khí, như vậy thời điểm mình ra tay, phần thắng lớn hơn vài phần.
Lục vương gia nhìn Lý Dật đánh giết, đối với những hộ vệ kia cùng Long thị vệ mà nói, cũng không có bất kỳ người nào có thể ngăn cản Lý Dật ra tay, hơn nữa không ai có thể chạm vào Lý Dật cho dù là góc áo.
Sát nhập trong trận, liên tiếp thu hoạch hơn mười tánh mạng, dĩ nhiên toàn thân trong mắt Lý Dật cũng là một mảnh huyết hồng, giờ phút này hắn làm cho người ta cảm giác giống như là một đầu ma thú, một đầu nhân loại trí tuệ mà thực lực không kém hơn lục giai ma thú.
- Lục thúc, mau ra tay, động thủ giết cái tên man rợ này.
Thất hoàng tử bị Lý Dật hù sợ, tên hắc bào sát thủ đáng sợ chính là một ác ma, hắn hiện tại hận không thể lập tức giết chết tên ác ma này.
Tình trạng giết chóc duy trì liên tục thời gian cũng không dài, Đấu Sư Đấu Vương rất nhanh bị Lý Dật giết chóc tan thành mây khói, giống như chưa từng có sống ở trên thế giới này.
Trên chiến trường đột nhiên trầm mặc, một thân đầy máu đen Lý Dật hiện tại lạnh lùng nhìn mười tên Đấu Hoàng cường giả, đạo chướng ngại thứ hai, giải quyết bọn họ, có thể trực diện ba vị vương gia cùng mục tiêu cuối cùng của mình là thất hoàng tử.
- Oanh.
Một tiếng nổ kinh thiên động địa nổ ra, sau đó khuếch tán, cả không gian đều bị chấn động. Phì phì cùng Sử khắc liều mạng đánh ra chân hỏa, liều mạng đánh đấu kỹ không thấp.
- Sát thủ các hạ, chúng ta nên nói chuyện.
Trong lúc đó, lục vương gia cảm giác mình phạm vào một sai lầm, một cái rất sai lầm lớn. Nếu như sự tình có thể lặp lại, hắn tuyệt đối sẽ không đem Lý Dật ra xử, không nhất định hy sinh quân cờ, mà chân tâm thật ý mời chào lung lạc hắn.
Trên thế giới này không có thuốc hối hận, nhất là đối tượng hối hận lại là Lý Dật.
- Tiếp theo, ta sẽ cùng ngươi dùng đấu khí nói chuyện với nhau.
Lý Dật từng bước chậm rãi đi về phía mười tên Đấu Hoàng cường giả, cước bộ trầm ổn mà kiên định lộ ra vô cùng tự tin, tuyệt không là tự tin.
Đứng trước uy áp của đấu tôn cường giả từng bước ép đến, mười tên Đấu Hoàng bình thường tự cho mình là phi phàm coi trời bằng vung, lại vô ý thức chậm rãi lui về phía sau mấy bước. Đối với chiến sĩ trung thành mà nói, chết cũng không sợ, đáng sợ chính là loại bản năng sợ hãi này.
- Giết.. hắn.
Lục vương gia biết rõ, nếu như mình không phát ra đạo mệnh lệnh này, thủ hạ của hắn, mười tên Đấu Hoàng sẽ hỏng mất.
Cái này đạo mệnh lệnh này giống như một liều thuốc trợ tim, làm cho những tên Đấu Hoàng có dũng khí chiến đấu. Mà khi đồng thời lục vương gia phát ra mệnh lệnh, Lý Dật như con thoi, đâm vào đám Đấu Hoàng.
Lý Dật giống như là một con cá, có thói quen sinh hoạt tại trong biển đấu khí, trong vây công của mười tên Đấu Hoàng cường giả, thân hình Lý Dật như quỷ mị không ngừng biến ảo phương vị, mà mỗi biến ảo phương vị, là đấu khí đụng nhau nổ vang. Lý Dật cũng không nghĩ tại trên người đám Đấu Hoàng cường giả lãng phí quá nhiều đấu khí, mà lợi dụng phong chưởng phối hợp trở lại, tận lực mà năng lượng công kích đối thủ. Thực lực đấu tôn cường giả, hắn dùng phong chưởng, tạo ra uy lực càng mạnh thêm.
Nhưng mà mười tên Đấu Hoàng cường giả liên thủ, uy thế cũng tuyệt không kém hơn một đấu tôn. Dưới tình huống bình thường, bảy tám Đấu Hoàng cường giả thực lực tương đương với một đấu tôn. Nhưng loại tương đương này cũng chỉ là trên lý luận, trong thực chiến, không có người có thể tính toán ra Đấu Hoàng cùng đấu tôn chênh lệch như thế nào. Bởi vì năng lực một cường giả, chẳng những quyết định đấu khí tu vi, cùng đấu kỹ, thân pháp, lực ý chí thậm chí nữa.
Mười Đấu Hoàng cường giả cùng Lý Dật vừa mới tương giao thì đã tổn thất mấy người, loại tình huống này làm cho những người này lập tức khí thế biến đổi, bởi vì mỗi người đều rõ ràng, nếu không liều mạng, không may chính là mình. Đấu Hoàng cường giả còn lại đều ăn ý buông tha vây quanh Lý Dật, co rút lại một chỗ, sử dụng thủ đoạn hợp kỹ.
Mười Đấu Hoàng cường giả tạo thành đấu khí phòng ngự, cũng không phải bằng một cộng với hai đơn giản như vậy, đối mặt loại phòng ngự này, Lý Dật ý thức được, không nghĩ lãng phí đấu khí mà ý đồ sử dụng thân pháp cùng kình xảo chỉ sợ là thất bại, kế tiếp, sẽ phải dùng thực lực chân chính để chiến đấu.