Nguồn: VipVanDan
Tổng bộ của Dong binh đoàn Huyết Lang nằm ở giữa trung tâm Huyết Lang Trấn. Tòa thành cao lớn này giống như con mãnh hổ đứng trong lòng Huyết Lang Trấn liếc nhìn xuống tất cả mọi người.
Nơi này, có tên là Huyết Lang Bảo.
Trong tiền sảnh của Huyết Lang Bảo. Âm Thiên Kiệt đang ngồi chếch trên một chiếc ghế lên phía thượng thủ.
Hắn nhè nhẹ gõ ngón tay vào chỗ chống tay, khẽ nhíu mày, sau chốc lát mới nhàn nhạt nói:
- Bạch Tú Thiên, hiện tại Dong binh đoàn chúng ta còn có bao nhiêu chiến lực trong Huyết Lang Trấn?
Phía dưới tả thủ của Âm Thiên Kiệt, một nam tử chừng hơn ba mươi tuổi cũng cau mày, dung mạo của hắn cực kỳ thanh tú, cả người toát ra một vẻ bệnh nhược, nhưng trong ánh mắt thỉnh thoảng lại lóe lên tinh quang, cơ hồ như đang nói cho người khác biết, hắn là một cường giả.
Bạch Tú Thiên chần chừ một lát rồi nói:
- Đoàn trưởng, Dong binh đoàn chúng ta trước nay có nhiều nhiệm vụ, vì vậy trừ đi những người đi làm nhiệm vụ, nhân thủ còn lại còn chưa tới một nửa. Hơn nữa, cường giả từ Đấu Sư trở lên cũng chỉ còn lại ta và Đan Nhi Nhĩ mà thôi... Ma Phàm tuy còn ở trong Huyết Lang Bảo, nhưng với tình trạng của hắn hiện nay, cơ bản không thể nào động thủ được!
- Long Gia chết tiệt!
Âm Thiên Kiệt đập tay thật mạnh vào tay vịn, nghiến răng ken két:
- Nếu không phải Long Gia, lúc này bên chúng ta ít nhất cũng có thêm hai vị Đấu Sư, chứ không phải rơi vào tình trạng hiện nay!
Bạch Tú Thiên cau mày. nói:
- Đoàn trưởng, thật ra với thực lực của chúng ta hiện nay, trong Huyết Lang Trấn này cũng không có ai dám chạm vào ta. ngài cần gì phải sầu lo quá như vậy?
Âm Thiên Kiệt cười lạnh một tiếng, đáp:
- Ngươi chắc chắn không có ai chạm vào chúng ta? Đám nữ nhân của Phong Lâu ấy lẽ nào không phải người?
Bạch Tú Thiên bị Âm Thiên Kiệt làm cho cứng họng, ngay lập tức sượng sùng không dám mở miệng.
Nhưng nam tử đầu trọc phía đối diện lại trầm giọng nói:
- Đoàn trưởng, lẽ nào ngài muốn hạ thủ với đám nữ nhân đó?
Giọng nói của nam tử này rất khó nghe, thân hình cao lớn, khuôn mặt đanh như thép, cơ hồ khiến người khác không dám ngước nhìn. Không cần nói, người này chính là Đan Nhi Nhĩ.
Âm Thiên Kiệt khẽ gật đầu, nói:
- Chuyện hôm nay, các ngươi cũng hiểu rõ... Nếu không phải đám nữ nhân đó nhúng ta vào giữa chừng, chúng ta lẽ nào lại rơi vào cảnh này? Dù gì cũng đã trở mặt với họ rồi, nếu không tiên hạ thủ vi cường... Bây giờ các ngươi hãy đi điều phái nhân thủ. Những người đang xuất thành làm nhiệm vụ, ngoài việc đặc biệt khẩn cấp ra, còn lại gọi về hết đi. Ta muốn bảo đảm ba ngày sau, chúng ta sẽ đi giải quyết đám nữ nhân đó bằng chiến lực mạnh nhất.
- Vâng, Đoàn trưởng.
Bạch Tú Thiên trầm giọng nói:
- Chỉ là Đoàn trưởng...Theo tin tức đáng tin cậy, thế lực bên Phong Lâu, trước giờ đều tương đương với chúng ta, nhưng lúc này chúng ta lại mất đi hai Đấu Sư... Nếu thật sự động thủ. e rằng...
Chuyện này Âm Thiên Kiệt đúng là đã suy nghĩ qua, có điều hắn vừa nghĩ đến thực lực và thủ bút của hắc y nhân thần bí đó, không nhịn được cười lạnh một tiếng, nói:
- Không sao, cho dù trận doanh hiện nay của chúng ta. muốn giết chúng cũng không khó... Nếu các ngươi không yên tâm, hãy phái người đi mời mấy người cấp Đấu Sư trong Dong binh đoàn tới, cứ nói sau khi chuyện thành, nữ nhân và các thứ trong Phong Lâu để họ mặc sức lựa chọn!
Bạch Tú Thiên biến sắc, sau một hồi lại vui mừng nói:
- Đoàn trưởng anh minh, nói thực lòng, đám quỷ nhỏ của Phong Lâu đó ta đã muốn từ lâu rồi! Đặc biệt là Ngô Hinh Dư đó...
- Ngô Hinh Dư?
Am Thiên Kiệt khẽ cau mày, sau chốc lát mới thở dài, nói:
- Nói thực lòng, ta cũng rất có hứng thú với ả, nhưng... Lần nàỵ các ngươi phải nhớ kỹ, người nào cũng có thể chạm đến, nhưng Ngô Hinh Dư thì không thể chạm vào bằng không, sẽ có hậu quả gì ngay cả ta cũng không biết được...
Nhìn sắc mặt cổ quái của Âm Thiên Kiệt, Bạch Tú Thiên và Đan Nhi Nhĩ đưa mắt nhìn nhau, lại không dám hỏi ra nghi vấn trong lòng. Có điều từ tình hình lúc của này của Âm Thiên Kiệt có thể nhìn ra, cơ hồ xuất thủ với Phong Lâu lần này còn có thế lực khác đang đứng đằng sau a!
Tuy rằng làm cướp cho người khác quả thực không tốt nhưng một cơ hội hiếm có để trừ bỏ đi Phong Lâu lẽ nào lại bỏ qua?
Âm Thiên Kiệt xua tay, nói:
- Được rồi, không nói chuyện này nữa, các ngươi hãy cứ đi làm chuyện chính quan trọng đi, đám Dong binh kia tuy khó thuần phục, nhưng ta lại không tin điều kiện như vậy, chúng lại không động tâm!
Bộp bộp-
Đúng lúc này tiếng gõ cửa khẽ khàng chợt vang lên trong Huyết Lang Bảo, ngay lập tức một tiếng cười nhạt cũng truyền tới.
- Quả nhiên là điều kiện lớn a! Đừng nói là đám Dong binh ấy, nói thực lòng, lúc này ngay cả ta cũng rất động tâm a! Ta nói Âm đoàn trưởng, có phải ngươi cũng nên thương xót, tính thêm cả ta vào không?
Tiếng cười đột ngột ấy, khiến mọi người trong sảnh đều cả kinh, vụt quay người lại, mọi tầm mắt ở bên trong sảnh đều hướng ra phía tiên môn ở đại sảnh. Nơi đó hai Dong binh đang trấn giữ ở của đều đã gục trong vũng máu. mấy nhân ảnh nhàn nhạt chiến lực của bên đó chậm rãi bước vào, người đi đầu chính là hai cha con!
- Long Ngạo Thiên! Long Phi?
Nhìn hai người đi đầu, Bạch Tú Thiên và Đan Nhi Nhĩ đã cười lạnh. Âm Thiên Kiệt đang ngồi trên thượng thủ lúc này sắc mặt lại vô cùng âm trầm...
Tại sao? Tại sao? Tại sao lại vào đúng lúc này...
Chỉ có điều, vào lúc này, suy nghĩ không có chút ý nghĩa nào ấy thực chất không thể nào thay đổi được cục diện. Âm Thiên Kiệt hít vào một hơi sau đó đã bình tĩnh trở lại.
Hắn vỗ tay nặn một nụ cười nhàn nhạt nói:
- Thì ra là Long Gia chủ và Long Thiếu gia... Cũng không biết ngọn gió nào hôm nay lại dẫn hai vị dắt tay nhau đến đây vậy? Xem ra, Huyết Lang Bảo của ta hôm nay đúng là vinh hạnh a...
- Không dám.
Long Phi cười ha hả:
- Âm Đoàn trưởng uy phong biết bao, sát khí biết bao, chúng ta đến có đáng là gì, nhiều nhất cũng chỉ là thêm hoa trên gấm mà thôi. Sự vinh hạnh này, đúng là không dám nhận a... Có điều, vừa rồi cơ hồ nghe Âm Đoàn trưởng nói muốn hạ thủ với Phong Lâu gì đó? Nếu ta nhớ không nhầm, Huyết Lang Trấn này không phải một mình Dong binh đoàn Huyết Lang độc đại thì phải? Từ lúc nào mà Âm Đoàn trưởng lại hào phóng như vậy? Lại nhường vị trí cho kẻ khác? Nếu như vậy, chỉ Âm Đoàn trưởng ngươi cũng nhường một vị trí cho chúng ta thì thế nào?
- Được thôi.
Âm Thiên Kiệt cười lạnh một tiếng:
- Chỉ cần hôm nay Long Gia chủ ngươi có thực lực san bằng Huyết Lang Bảo của ta, vậy thì đừng nói là nhường một vị trí ta nghĩ sau này Huyết Lang Trấn này cũng là của ngươi... Thế nào hả?
Long Ngạo Thiên cười nhạt, nói:
- Âm Đoàn trưởng, lời này của ngươi nói quá rồi... Sao lại nói giống như hôm nay Long Gia chúng ta đến nhà bái phóng lão nhân gia ngươi, chẳng khác nào đến chém chém giết giết vậy.
- Ô? Các ngươi không phải đến chém chém giết giết sao?
Âm Thiên Kiệt như cười như không nói:
- Vậy thì Long Thiếu gia chi bằng hãy nói thử xem, hôm nay muốn đến làm gì?
- Đòi nợ.
Long Ngạo Thiên nhàn nhạt nói:
- Những ngày qua, Âm Đoàn trưởng đã lấy đi không ít thứ của Long Gia chúng ta a, lúc trước Long Gia ta mải có chuyện khác, không thể đến làm phiền Đại Đoàn trưởng. Chỉ có điều, hôm nay Đại Đoàn trưởng lại làm việc thái quá, Long Gia nếu không đến đòi nợ, e rằng cũng không được nữa rồi...
Âm Thiên Kiệt sắc mặt thoáng hiện vẻ u tối. với tâm tính của hắn, lúc này sớm đã bạo nộ. Chỉ là sau hai lân liên tiếp bị thiệt, tính cách của hắn đã cẩn thận hơn phân nào, ngay lập tức chỉ cười lạnh, nói:
- Không biết Long Thiếu gia chuẩn bị đòi nợ thế nào?
- Ha ha ha... Điều này không phải phí lời sao?
Long Ngạo Thiên cười lạnh một tiếng, nói:
- Thiếu nợ trả tiền, giết người đền mạng, đây là điều thiên kinh địa nghĩa a... Đại Đoàn trưởng, những ngày nay ngươi đã giết không ít người của Long Gia chúng ta nhỉ? Ta thấy cứ để tất cả người của Dong binh đoàn này đền mạng được không? Còn về đêm nay, ngươi đã xuất thủ với Diệp Thiếu gia, vậy thì cứ lấy ba cái mạng trong đại sảnh ra đền đi!
- Hỗn xược! Hỗn đản!
Đan Nhi Nhĩ cùng Bạch Tú Thiên cùng cất tiếng quát lớn.
Nhưng sắc mặt của Âm Thiên Kiệt lại chợt biến, nói:
- Ta ra tay với Diệp Thanh Mã lúc nào?
Long Ngạo Thiên nhàn nhạt nói:
- Diệp sư huynh ta hôm nay đã có xung đột với với Âm Đại Đoàn trưởng ngươi ở Thiên Hương Lầu, tối nay hắn đã chết trong phòng. Nghĩ ra, xung quanh Vạn Triều Thành này người có lý do có thực lực giết Diệp sư huynh nhất, cũng chỉ có một mình Âm Đoàn trưởng ngươi thôi.... Chỉ đáng tiếc. Âm Đoàn trưởng, ngươi giết tộc nhân của Long Gia ta, chúng ta nghĩ tới đại cục có thể tạm thời không tính toán với ngươi, nhưng ngươi đã giết Diệp sư huynh của ta, phía sư môn ta chắc chắn sẽ không từ bỏ chuỵện này. Vì vậy ta không thể không động thủ a! Ngươi muốn trách! Cứ trách mình có mắt không tròng! Đã động vào người không nên động tới!
- Ha ha ha! Hay! Hay lắm!
Âm Thiên Kiệt lạnh lùng nói:
- Muốn vu oan cho Âm Thiên Kiệt ta, cũng rất dễ, có điều nếu vu oan thành công, ngươi cũng có thực lực giết được ta mới được chứ? Bằng không, bắt đầu từ ngày mai Vạn Triều Thành này sẽ không còn Long Gia gì đó đâu!
Long Phi lạnh lùng nói:
- Âm Thiên Kiệt đừng phí lời, nếu ngươi thức thời, lấy thứ đó đưa ra đây bằng không... Hừ hừ...
- Thứ đó?
Sắc mặt của Âm Thiên Kiệt biến đổi, ngay lập tức bật cười ha hả:
- Thì ra là vậy, thì ra là vậy! Long Gia các ngươi cũng là vì thứ đó mà tới thôi. Xem ra mũi của các ngươi cũng thính lắm a, thứ đó mới đến tay ta, các ngươi đã muốn đến cướp rồi. Cái gì mà đòi nợ báo thù chứ chỉ là mượn cớ mà thôi, mục đích thật sự chính là thứ đó a! Long Phi, uổng cho ngươi sống ở Vạn Triêu Thành này nhiêu năm như vậy làm người làm đến kiếp này, ngươi cũng quá thất bại nhỉ? Cũng chẳng trách Long Gia mãi bị Lý Gia và Mạc Gia áp chế! Có một tên Gia chủ phế vật như ngươi còn có thể trách ai? Chuyện này muốn động thủ thì động thủ, việc gì tìm nhiều lý do như vậy ta phỉ nhổ...
Long Phi run run mặt ngay lập tức lạnh lùng nói:
- Xem ra không thể nói chuyện tiếp rồi, có điều chắc rằng với tính cách của Âm Thiên Kiệt ngươi ngươi tuyệt đối sẽ không buông tay, nếu đã vậy thì... Giết...
Theo tiếng quát đanh chát ấy chỉ nghe thấy tiếng hô giết ngay lập tức vang lên từ bốn phương tám hướng của Huyết Lang Bảo. Hiển nhiên Long Gia sớm đã bố trí nhân thủ ẩn nấp ở các nơi trong Huyết Lang Bảo.
Không phải nói người của Dong binh đoàn Huyết Lang quá sơ ý, mà là bao nhiêu năm nay chưa từng có người có ý đánh vào Dong binh đoàn Huyết Lang, vì vậy việc phòng thủ của Dong binh đoàn Huyết Lang khó tránh việc sơ sài bị Long Gia đã tính toán kỹ càng đánh vào chỗ hổng lớn nhất.
Nghe thấy tiếng hô giết từ khắp nơi vang lên, Âm Thiên Kiệt biến sắc, nói:
- Tú Thiên ngươi đi chỉ huy đại cục, phát tín hiệu để tất cả mọi người quay về. Lần này nhất định phải trừ khử Long Gia!
Long Phi nghe vậy cười lớn, nói:
- Nếu đã vào rồi hà tất phải ra ngoài chứ? Sớm đã nghe dưới tay của Âm Đoàn trưởng có Tứ Đại Sát Thẩn, ta vô cùng ngưỡng mộ có điều Tứ Đại Sát Thần chỉ còn lại hai... Xem ra, ta lại chuẩn bị nhiều quá rồi! Chư vị trường lão, mời!
Dứt lời, Long Phi khẽ lách sang bên, ba người đằng sau vụt lao vào trong đại sảnh. Ba người này sắc mặt đều điềm tĩnh, trông ra giống như những người bình thường nhất trong Long Gia.
Thế nhưng chỉ là ba người đã khiến Âm Thiên Kiệt phải thầm rùng mình. Hắn dĩ nhiên rất rõ, những người có thể gọi bằng hai chữ ‘trưởng lão’ trong Long Gia đều là những tên cấp Đấu Sư. Tuy bên mình cũng có ba người, ba đấu ba không đến nỗi bại trận, nhưng đừng quên rằng còn có một Long Phi đang hăm he dòm ngó và một Long Ngạo Thiên nghe nói là thông minh tuyệt đỉnh!
Có sự tồn tại của hai người này, ngay lập tức trong đại sảnh đã biến thành cục thế xấu.
Huống hồ Dong binh bên ngoài nếu không có người chỉ huy, chắc chắn sẽ không thể nào chặn được đợt tập kích sớm đã có chuẩn bị của Long Gia. Nghĩ tới đây trong lòng Âm Thiên Kiệt thoáng có chút rối loạn. Hắn không lo lắng cho sự sống chết của những Dong binh đó người chết rồi, thì có thể thu nạp lại thứ hắn lo lắng chỉ là nếu người lần này đều chết sạch, ba ngày sau không thể nào ăn nói với người kia. E rằng, miếng thịt đã đến tận mồm vẫn phải nhả ra!
Nghĩ tới đây sự điểm tĩnh hiếm có của Âm Thiên Kiệt đã hoàn toàn biến mất, hắn nghiến răng thấp giọng nói:
- Ngươi ra đi! Ta và Đan Nhi Nhĩ dĩ nhiên có thể chặn được!
Dứt lời đấu khí Huyết sắc trên người Ầm Thiên Kiệt trào ra trong chớp mắt một chiếc Sa Y Đấu khí tinh diệu đã trùm lên người hắn. Khẽ khẽ vụt thân hình, không nhìn đến ba trưởng lão của Long Gia mà lại bổ đến Long Ngạo Thiên.