Đấu Thần

chương 87: đấu khí thành tơ

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Nguồn: VipVanDan

Ầm

Một tiếng nổ lớn vang lên nơi Đấu kỹ của hai người va chạm, nền đá xanh trên mặt đất đã bị nổ thành tro bụi, các đồ vật bày trí xung quanh cũng bị vỡ nứt thê thảm dưới sự giằng xé của trận gió.

Ngay sau đó, một thân hình tơi tả vụt lui lại trong màn khói bụi. Sau khi lui được mấy mươi thước, hắn mới khựng người lại, chỉ đứng nguyên ở đó. trên người hắn đã nhếch nhác một cách khó tả.

Mọi người vốn còn đang đấu lúc này cũng không đồng mà hẹn cùng dừng tay lại. Dù gì, từ một ý nghĩa nào đó mà nói, lúc này nếu một trong hai người Long Phi và Âm Thiên Kiệt thắng, vậy thì cơ bản đã có thể đoán ra đại cục đêm nay.

- ộc

Người đang đứng chợt thổ ra một búng máu lớn, vụ khí nhàn nhạt trên người hắn biến mất. mọi người đều đã nhìn ra, người vừa lui ra này chính là Âm Thiên Kiệt.

Sắc mặt của Âm Thiên Kiệt tái nhợt. Hiển nhiên đòn song đấu vừa rồi, hắn cũng không được nhẹ nhàng gì. Sa Y Đấu khí trên người lúc này cơ hồ có mấy phần chao đảo lung lay, nó đã mất đi sự vững vàng lúc trước.

Hắn cười lạnh một tiếng, lau đi vết máu trên miệng, rồi điểm nhiên nói:

- Cút ra đây! Ta biết ngươi chưa chết!

- Ha ha... Xem ra. Âm Đoàn trưởng ngươi quả nhiên rất lợi hại!

Một giọng nói yếu ớt vang lên trong bụi mù. Sau chốc lát đã thấy Long Phi lê người chậm rãi bước ra từ bên trong.

Chỉ thấy trên khóe miệng của Long Phi lúc này loang lỗ máu. Tay phải của hắn bị chúc xuống một cách quỷ dị, sắc mặt đỏ rùng rực. Sa Y Đấu khí trên người đã sớm bị nứt vỡ, trên người chẳng chịt vết thương lớn nhỏ. hiện ra rất đáng sợ.

Ai cũng không biết, hai chiêu đấu khí uy lực cường đại vừa rồi, đã phát ra một uy lực kinh khủng thế nào trong đòn đánh đối đầu Quyết liệt.

Cho dù cấp bậc của Công pháp cao hơn một chút! Nhưng Lục Tinh Đấu Sư, dù gì cũng không phải là đối thủ của Đấu Sư Đỉnh phong!

Hiện thực này người nào cũng có thể hiểu.

Âm Thiên Kiệt cười lạnh một tiếng, nói:

- Thắng thua đã phân... Xem ra Vạn Triều Thành này, lúc này sẽ không còn Long Gia gì rồi! Long Phi, hôm nay để ta tiễn ngươi lên đường thôi!

Xoẹt-

Âm Thiên Kiệt vụt người tới. ánh mắt hắn đầy phấn khích, đấu khí Huyết hồng sắc trong lòng bàn tay không ngừng bốc lên...

Ầm

Vào lúc chướng của Âm Thiên Kiệt hạ xuống, một người nhanh chóng lao đến trước mặt Long Phi, chặn lại chưởng này của hắn.

Chỉ có điều người đỡ chiêu này cũng bị lui về sau vài bước, rồi phun ra một búng máu tươi.

Người trong đại sảnh đưa mắt nhìn rõ, đây chính là Long Ngạo Thiên.

- Thì là Long Thiếu gia cũng muốn vội tìm cái chết sao?

Âm Thiên Kiệt cười âm độc:

- Cũng được, vậy thì ta tiễn Long Thiếu gia ngươi xuống đó trước còn về Long Gia chủ, lát nữa ta cũng sẽ cho phụ tử ngươi được đoàn viên!

Bên kia. hai trưởng lão còn lại của Long Gia đều biến sắc mặt, muốn lao đến cứu viện, nhưng Đan Nhi Nhĩ và Bạch Tú Thiên lại cười lạnh một tiếng, bám chặt lấy hai người. Trong thoáng chốc tiếng đấu khí va chạm nhau lại vang lên không ngừng, nhưng không có người nào ảnh hưởng đến tình thế của bên này.

Long Ngạo Thiên cười thảm một tiếng, hắn chỉ có thực lực của Nhất Tinh Đấu Giả, tuy rằng có Công pháp cao. gặp phải Đấu Sư bình thường thì có thể miễn cưỡng đánh một trận, nhưng gặp phải một Đấu Sư Đỉnh phong như Âm Thiên Kiệt, cho dù đối phương chỉ còn lại một phần bản lĩnh, bản thân cũng không thể nào giết được.

- Hổn đản! Rốt cuộc là ai nói cho ta biết. Âm Thiên Kiệt bị trọng thương?

Suy nghĩ này hiện ra trong đầu Long Ngạo Thiên, hắn đã lờ mờ đoán ra chuyện đêm nay có điều không ổn. Khi mình đem người vào Huyết Lang Bảo, cơ hồ tất cả đều quá thuận lợi... Thuận lợi đến độ khiến ngươi khác quá khích...

Thế nhưng lúc này bình tĩnh suy nghĩ lại cảm thấy bên trong sự thuận lợi này có đầy thứ cảm giác cổ quái, cứ như là tất cả đã được người khác sắp xếp hết...

Đúng lúc này, một tiếng cười gằn vang lên:

- Âm Thiên Kiệt... Đây chính là cái ngươi gọi là sắp xếp đó sao?

Một bóng đen quỷ dị đột ngột xuất hiện giữa ba người, bên trong chiếc áo bào màu đen ấy, cơ hồ phát ra một khí tức khiến lòng người bủn rún.

Hình bóng quen thuộc này khiến Long Ngạo Thiên phải co mắt lại, một suy nghĩ khó tin đang hiện ra trong đầu hắn...

Điều này... Điều này không thể nào...

Chỉ có Âm Thiên Kiệt thoáng hít phải một hơi khí lạnh, trong lòng hắn không ngớt nghi ngờ, nhung vẫn cung kính nói:

- Thì ra là các hạ... Các hạ hãy yên tâm, đây chỉ là những tên hề nhải nhép mà thôi Âm mỗ sẽ nhanh chóng giải Quyết sạch sẽ bảo đảm không làm lỡ chuyện ba ngày sau của các hạ!

Hắc y nhân lạnh lùng nói:

- Không cần nữa, bản thân ngươi chắc cũng cảm thấy, lực lượng tinh nhuệ của Dong binh đoàn Huyết Lang các ngươi đã chiến đấu gần hết với đám người này rồi cho dù ngươi gắng gượng thu thập chúng, ba ngày sau cũng sẽ không phải là đối thủ của Phong Lâu... Âm Thiên Kiệt... Ngươi đúng là làm bản tôn thất vọng a!

Tựa hồ cảm nhận được sự lạnh giá trong lời nói của hắc y nhân, Âm Thiên Kiệt vô thức lui về sau nửa bước, sau khi liếm môi mới trầm giọng nói:

- Các hạ vậy ý của ngươi là...

Hắc y nhân cười hăng hắc, nói:

- Dưới tay bản tôn, không cần thứ phế vật... vốn dĩ bản tôn còn muốn thử xem ngươi có năng lực làm việc dưới tay bản tôn không, hiện tại xem ra... Phế vật chỉ là phế vật... Ngươi chắc hiểu ý bản tôn chứ?

Âm Thiên Kiệt nheo mắt lại, chậm rãi nói:

- Các hạ, lẽ nào tất cả đều là do ngươi sắp xếp...

- Phải thì sao?

Âm Thiên Kiệt run mặt lạnh giọng nói:

- Cũng tức là nói chỉ vì muốn thử xem bản lĩnh của Âm mỗ các hạ đã bày ra trò hề này?

- Ngươi rất thông minh.

Hắc y nhân gật đầu:

- Chỉ có điều, người càng thông minh, thường lại chết càng nhanh, đạo lý này ta còn tưởng ngươi hiểu chứ!

Sắc mặt của Âm Thiên Kiệt thoáng chốc đã trở lên âm lạnh, hắn cười lạnh một tiếng, nghiến răng nói:

- Các hạ, nếu đã vậy thì... Ngươi đi chết đi!

Còn chưa dứt lời. Âm Thiên Kiệt đã vỗ tay vào ngực của mình, theo cái vỗ này. chỉ nghe thấy ộc một tiếng, rồi lại thổ ra một búng máu.

Chỉ là sau khi thổ Huyết máu lại không tan mà ngưng kết lại trong không trung hóa thành một vùng yên vụ Huyết sắc, nhanh chóng hòa nhập vào Sa Y Đấu khí trên người hắn.

Sa Y Đấu khí sau khi họp lại với búng máu đã từ từ biến đổi hình dạng, tuy có chút hư ảo nhưng thấp thoáng vẫn có thể nhìn ra, Sa Y Đấu khí cơ hồ đã biến thành một Áo giáp Đấu khí!

Áo giáp Đấu khí! Chính là tiêu chí đã thăng cấp đến Đấu Vương!

Âm Thiên Kiệt lại không biết dựa vào bí pháp gì, đã đề thăng thực lực của mình lên cấp Đấu Vương.

Chỉ có điều tuy là vậy, nhưng sắc mặt của hắn vẫn trờ nên tái nhợt.

- Bí pháp cũng không tồi đâu... Thế nhưng chắc rằng nếu dùng ra, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng nhỉ.

Hắc y nhân nhàn nhạt nói:

- Có điều, ngươi cũng rất thông minh, ngươi tăng cảnh giới của mình, quả đúng là có thực lực đấu với ta, thế nhung, cũng chỉ là liều mạng mà thôi...

- Lấy đâu ra nhiều lời vô ích vậy?

Âm Thiên Kiệt nghiến răng nói:

- Nếu Âm Thiên Kiệt ta chết! Vậy thi cũng sẽ để ngươi chết trước!

Huyết sắc đấu khí lại bốc ra một lần nữa, giống như một bức tường Huyết sắc xuất hiện sau lưng Âm Thiên Kiệt. Một đầu sói Huyết sắc khổng lồ lại vô thanh vô thức rít gào, giống như cảnh tượng trong địa ngục, khiến người khác rợn mình.

Cảm nhận được đấu khí sung mãn trong người, Âm Thiên Kiệt ngửa mặt cười vang, chớp mắt đấu khí cuồn cuộn đi theo bàn tay phóng ra!

- Vạn Lang Phệ Thi! Phá!

Lần này, bầy sói Huyết sắc không cùng nhau ập tới, mà toàn bộ ngưng kết lại vào nhau, hình thành một đầu sói Huyết sắc khổng lồ, sau đó bổ thẳng vào người hắc y nhân.

Vào lúc đấu khí phun trào, hắc y nhân từ từ gật đầu trong cơn cuồng phong thổi phần phật, khuôn mặt thanh tú của hắn lúc ẩn lúc hiện.

- Đây... Đây là tên tiểu tử của Lý Gia! Lý Dật?

Cảm giác quỷ dị này khiến Âm Thiên Kiệt sửng sốt trong lòng, ngay lập tức sát ý ngập trời trào ra.

- Chết đi!

Cả người Âm Thiên Kiệt hòa vào trong cự lang, thanh đại đao trong tay đã như thiểm điện chém vụt xuống.

- Có chút thú vị, nhưng không có ý nghĩa...

Lý Dật khinh khỉnh thở dài một tiếng, tiện tay búng ra một tia Huyết sắc giống như sợi liễu rũ bay nhè nhẹ tới vây quanh Âm Thiên Kiệt.

Như lưu tinh vút qua đường chân trời, chỉ khẽ vụt qua tia Huyết sắc ấy đã phá lớp phòng ngự của Huyết sắc cự lang và Áo giáp Đấu khí, rồi dễ dàng xuyên qua người Âm Thiên Kiệt.

Thời gian tựa hồ dừng lại trong lúc này, Âm Thiên Kiệt khựng người lại trong không trung, vẻ mặt hắn lộ ra một vẻ khó tin, cơ hồ đang muốn nói gì. nhưng lại chỉ chợt nghe thấy tiếng ‘phụt’. Mưa máu đã bắn ra từ người hắn, người hắn đã bị cắt ra làm hai mảnh, cơ hồ thân người còn đang giãy dụa quằn quại đập trên đất.

- Chúng ta vốn không có thù oán gì, nhưng từ khi Âm Húc chết trong tay ta, chúng ta sớm đã trở thành kẻ từ thù không chết không thôi rồi!

Lý Dật thẩm thớ dài một tiếng, sau đó hắn khẽ xoay người, nhãn thẩn lạnh lẽo nhìn xoáy vào Long Ngạo Thiên và Long Phi.

Long Ngạo Thiên sớm đã đờ đẫn người, còn Long Phi lại vô cùng cổ quái, cảnh tượng trước mắt khiến hắn không thể nào có phản ứng kịp đợi đến lúc xác của Âm Thiên Kiệt đập xuống đất hắn mới cất một tiếng cười cổ quái:

- Đa... Đa tạ các hạ ra tay tương trợ trợ...

- Ta có nói muốn giúp các ngươi sao?

Lý Dật lạnh, lùng nói.

- Vậy... Ý của các hạ là...

- Nếu như Âm Thiên Kiệt đã chết rồi. vậy thi hai vị, cũng lên đường đi...

Lý Dật khẽ mỉm cười, đang định ra tay nhưng chóp mắt hắn đột nhiên lại cau mày. nói:

- Các ngươi thật may mắn... Cơ hồ các ngươi được giữ cái mạng lại rồi đó!

Dứt lời, chỉ thấy tay phải của hắn khẽ vung ra. một luồng đấu khí hóa thành một bàn tay lớn tóm vào xác của Âm Thiên Kiệt, nhặt lấy Quyên trục trong lòng của Âm Thiên Kiệt.

Hắn lạnh lùng nhìn Long Ngạo Thiên, rồi khẽ vụt người, thân hình hắn như quỷ mị biến mất trong không khí.

Long Ngạo Thiên và Long Phi đưa mắt nhìn nhau, rồi ngồi quỵ xuống đất, cơ hồ đến lúc này. họ vẫn không tin, bản thân đã vớt vát được mạng của minh về.

Về phần Đan Nhi Nhĩ và Bạch Tú Thiên, vào lúc mà Âm Thiên Kiệt bại chết, họ đã biết đại cục đã mất, hai người cùng hét một tiếng, rồi lao ra ngoài đại sảnh. Hai trưởng lão của Long Gia lúc này cũng không có tâm trạng truy đuổi họ, mà nhanh chóng đến bên cạnh Long Ngạo Thiên và Long Phi. Hiển nhiên, biến cố vừa rồi khiến họ phải ớn lạnh trong lòng.

Dù gì, chỉ trong một chiêu, đã có một Đấu Sư... Có lẽ nên nói là Đấu Vương... Đã giết gọn một Đấu Vương, điều này chỉ có thể nói thực lực của hắc y nhân đó đã đạt đến mức khó có thể ngờ.

Tuy rằng không biết tại sao đột nhiên hắn lại bỏ đi, nhưng nếu đối phương còn có sát tâm... Vậy thì...

Một hồi lâu sau. Long Phi mới từ từ đứng dậy vuốt ngực mình cười khổ một tiếng, nói:

- Đêm nay... Chúng ta dường như bị người cướp trước rồi... Ngạo Thiên, thân phận của người vừa rồi, ngươi cảm thấy...

Long Ngạo Thiên thổ ra một búng máu, cũng chậm rãi bò dậy; ánh mắt lạnh lẽo phút cuối của đối phương, khiến hắn mềm nhũn cả người, tuy trong lòng hắn đã đoán ra phần nào, nhưng cho dù thế nào cũng không dám tin.

Mà là hắn tin chắc rằng, nếu mình nói điều bản thân suy đoán ra, lần này cho dù là người nào cũng không thể giữ được mạng cho bản thân.

Long Ngạo Thiên dù gì cũng đã vào Bắc Đấu Tông, nhãn lực hoàn toàn khác với người khác, vì vậy hắn đã nhận ra chiêu vừa rồi của hắc y nhân...

Đấu khí thành tơ! Chính là đấu khí thành tơ?

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio