“Bịch——” Lãnh Vũ Hiên xoa trán bị đau lần thứ ba, bò lên từ sàn nhà, gần như mất tinh thần nhìn Tiếu Trác chiếm hơn nửa giường vẫn ngon giấc. Thật quá khoa trương rồi, có người đàn ông nào nửa đêm bị vợ đá khỏi giường lần liên tiếp? Anh thậm chí bắt đầu nghi ngờ cô cố ý vờ ngủ rắp tâm đá anh xuống giường. Nhưng tiếng thở đều đặn rõ ràng cho thấy cô đang ngủ say lúc này. Nghĩ kĩ số lần anh qua đêm cùng giường với Tiếu Trác có thể đếm trên đầu ngón tay, có lẽ dáng ngủ của cô thực sự không đẹp. Cười đau khổ, lắc đầu, Lãnh Vũ Hiên nhẹ nhàng vuốt vuốt ga trải giường, quay người rời phòng ngủ, đêm nay chỉ có thể ngủ phòng khách rồi, ngày mai còn phải chủ trì hội nghị công ty, đêm nay anh không thể để mình bị thương nữa.
“Khà khà,” nghe tiếng bước chân của Lãnh Vũ Hiên rời xa, vẫn đang nằm trên giường nhắm mắt, khóe miệng Tiếu Trác lộ ra nụ cười đắc ý, cô vờ ngủ tới bây giờ là vì muốn đá gã đàn ông chướng mắt khỏi phòng. Bây giờ tốt rồi, ma quỷ đi rồi, lại là thiên đường. Cô nhanh nhẹn ném gối còn lưu mùi Lãnh Vũ Hiên xuống khỏi giường, ôm chăn, duyên dáng nhắm mắt, dần dần đi vào giấc ngủ.
Lãnh Vũ Hiên cực ít dậy sớm, đến phòng ngủ chính, Tiếu Trác vẫn đang say giấc, anh nhìn ga giường một nửa chưa bị Tiếu Trác chiếm lĩnh, trong mắt lộ ra vẻ cười rõ ràng. Nhặt gối dưới thảm đặt vào vị trí cũ, anh bắt đầu không khách khí lay vai Tiếu Trác.
“Ôi, đáng ghét!” Bị quấy nhiễu không chịu được, Tiếu Trác không bằng lòng mở mí mắt nặng trĩu, cắn răng hỏi: “Làm gì thế?”
“Anh phải đi làm.” Lãnh Vũ Hiên cực kỳ nghiêm túc nhìn Tiếu Trác.
“Phê chuẩn.” Tên ngốc này, đi làm còn đến xin chỉ thị, rõ ràng cố ý gây sự! Nuốt cơn tức giận xuống, Tiếu Trác miễn cưỡng vẫy tay bye bye, nhắm mắt tiếp tục ngủ.
“Anh muốn ăn sáng.” Anh lại kéo Tiếu Trác khỏi giường, bình tĩnh nói.
“Anh ăn sáng việc gì bắt em dậy, lẽ nào anh muốn mượn miệng em ăn hộ à?” Tiếu Trác không thể nhịn được nữa ngồi dậy trợn mắt nhìn Lãnh Vũ Hiên.
“Em phải dậy làm cơm.” Lãnh Vũ Hiên vẫn kiên nhẫn nói, “Hơn nữa làm vợ, em phải chuẩn bị cho anh quần áo, cặp đi làm. Anh nhớ rõ tối qua chúng ta đã nói xong, anh không nói linh tinh trước mặt ông ngoại em, thì em cũng không thể không làm tròn trách nhiệm người vợ.”
“Anh!” Tên tiểu nhân này, nếu không phải vì ông ngoại, cô đã đá anh ta ra tận bắc cực rồi! Tiếu Trác nghiến răng ken két, giận dữ xuống giường bước tới trước tủ quần áo túm lấy một bộ nhét vào tay Lãnh Vũ Hiên, “Được rồi chứ, Lãnh tiên sinh.”
“Cà vạt.” Lãnh Vũ Hiên miễn cưỡng nói.
“Của anh đây.” Tiếu Trác quay lại tủ quần áo lôi ra một cái cà vạt, sau đó giận dữ vòng nó quanh cổ Lãnh Vũ Hiên, “Như thế này được chưa?”
“Bữa sáng.”
“híttt——” Hít sâu, nhất định phải nhịn, Tiếu Trác quay người túm túi xách lấy ra một tờ đưa Lãnh Vũ Hiên, “anh ra ngoài ăn.”
“Oái!” Lãnh Vũ Hiên bĩu môi một cái, cự tuyệt giơ tay ra nhận tờ tiền đó, ngẩng đầu hếch mũi lên với Tiếu Trác, “Không thèm.”
“Như này đủ rồi chứ!” Tiếu Trác lại túm lấy túi xách, lấy ra tất cả tiền mặt nhét vào trong túi áo ngủ của lãnh Vũ Hiên, thực sự đây là lần đầu tiên gặp người rách việc như thế này.
“Anh không bao giờ ăn sáng ở ngoài.”
“Vậy thì anh chết đói!” Mắt Tiếu Trác gần như sắp nổi lửa.
“Anh đói rồi!” Lãnh Vũ Hiên kéo Tiếu Trác định quay lại ngủ, “Hoặc anh ăn em, hoặc em làm bữa sáng.” Anh lấy tờ tiền từ Tiếu Trác nhét cho anh, huýt một tiếng ranh mãnh, “Trác tiểu thư, em nhét tiền vào túi áo anh có phải muốn anhh phục vụ em không?”
“Anh, anh, đồ dê!”
“Phịch! Phịch! Phịch!”
Tiếu Trác hung dữ chiến đầu với nồi bát đũa thìa trong bếp, dường như mỗi một đồ vật trong này đều có hận thù sâu sắc với cô. Cuối cùng một phần bữa sáng đơn giản thiết thực được đặt vào đĩa.
“Của anh!” Tiếu Trác đặt mạnh đĩa lên bàn cho Lãnh Vũ Hiên.
“Lãnh phu nhân, cho dù em cho dã thú ăn như vậy thì nó cũng có thể phản đối!” Lãnh Vũ Hiên bất mãn nhìn Tiếu Trác.
“Em biết dã thú có thể phản đối! Nhưng bây giờ em đưa bữa sáng cho anh chứ không phải cho dã thú, đúng không?”
“Em đang nói anh không bằng dã thú hả?”
“Ô, Lãnh tiên sinh, anh trở nên thông minh rồi!”
“Không may em lại trở nên ngu ngốc, Lãnh phu nhân. Trung Quốc có câu: Gả gà theo gà, gả chó theo chó, nếu anh là dã thù vậy em há chẳng phải thành….”
“Lãnh Vũ Hiên!”
Hồi thứ hai, Lãnh Vũ Hiên thắng trận.