Đầu Xuân Tươi Sáng

chương 148: ngoại truyện 14 niệm đào

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

“Loan Niệm, em muốn nói kể từ năm đầu tiên em đến Bắc Kinh.” Thượng Chi Đào nắm lấy tay Loan Niệm, “Anh đừng chê em nói nhiều nhé? Hôm nay em rất muốn nói chuyện với anh.”

Em đến Bắc Kinh vào lúc em 22 tuổi. Đến bây giờ em vẫn nhớ ngày hôm ấy, ngày đầu tiên em đặt chân tới Bắc Kinh. Hôm ấy Bắc Kinh có mưa, em kéo vali ra khỏi trạm tàu hỏa, nhìn thấy dòng người đông đúc. Mọi người bước đi vội vàng, chẳng ai buồn nhìn em. Em cầm tấm bản đồ trong tay, trên đó có mấy dòng chữ viết tay, là đường từ ga tàu hỏa đến nhà trọ của em mà em đã tra hỏi từ trước. Một mình em đứng ở ga tàu hỏa lạ lẫm của một thành phố xa lạ, bỗng dưng em vô cùng sợ hãi. Em không biết điều gì đang chờ đợi em, em vừa có chút lo sợ, vừa cảm thấy háo hức.

Điều làm em hạnh phúc nhất là em được sống ở ngôi nhà ấy, vì nơi đó giúp em quen được bạn bè của em. Tôn Vũ, Trương Lôi, và cả Tôn Viễn Chứ mà đến giờ em vẫn không dám nhắc tên.

Mùa hè năm ấy, vào ngày đầu tiên đi làm, em ngồi dưới tầng một của tòa nhà Lăng Mỹ để chờ làm thủ tục nhận việc. Anh đẩy cánh cửa tiệm cà phê rồi bước ra ngoài, tựa như một vị thần cổ xưa. Lúc đó em đã nghĩ rằng, trên đời này tại sao lại có người đàn ông như thế nhỉ? Ấy vậy mà chính người đàn ông này đã khuyên em bỏ việc ngay ngày đầu tiên gặp mặt. Nhưng quan trọng nhất là, em lại cảm thấy anh ấy nói đúng.

Từ nhỏ em đã là người không có hoài bão lớn với cuộc sống này. Nhưng người đàn ông khó ưa kia lại khơi dậy ý chí chiến đấu của em. A, anh đừng véo má em, em nói thật mà. Lúc đó em đã cảm thấy anh là một người đàn ông khó ưa.

Cánh đồng nghiệp nói nửa Anh nửa Trung, rất nhiều chỗ em nghe chẳng hiểu gì. Em thầm cảm thấy hoang mang, nghĩ bụng, nếu mình không giỏi ngoại ngữ thì sớm muộn gì cũng bị sa thải! May mắn là em có Lumi và Tracy, hai người họ luôn luôn khích lệ em. Bạn của em tìm cho em một giáo viên tiếng Anh cùng trường với anh ấy. Thầy giáo tiếng Anh đó có một cái tên Trung Quốc rất khí phách: Long Chấn Thiên.

Long Chấn Thiên đã dạy cho em rất nhiều thứ, bọn em cùng nhau đi khắp các ngõ ngách ở Bắc Kinh vào cuối tuần. Cũng không phải cuối tuần nào cũng học, vì đôi khi em phải tăng ca. Lần đầu tiên đi công tác là đi cùng anh và Lumi với cả Grace, chúng ta đã đi Quảng Châu. Mấy năm sau đó, thật tình cờ là em sẽ đến Quảng Châu vào thời điểm đó hằng năm, thế là Quảng Châu trở thành thành phố mà em rất yêu thích.

Em của năm đó cảm thấy công việc quá khó, em chẳng hiểu gì, cái gì cũng không biết, tất cả mọi thứ đều phải học lại từ đầu. Còn anh thì sao, lúc nào cũng nhìn em bằng ánh mắt như thế, như kiểu đang nói: Sao cô ngu ngốc vậy.

Dẫu vậy, em vẫn phải lòng anh. Có rất nhiều cô gái ở Lăng Mỹ thích anh, Kitty cũng thích anh. Có một ngày em và Lumi xuống dưới đi dạo, nghe thấy Kitty nói chuyện điện thoại với người khác: “Mình thích sếp của mình.” Em không cảm thấy hổ thẹn vì tình cảm này, vì thích vốn dĩ đã là một chuyện rất tuyệt.

Năm đầu tiên chẳng đâu vào đâu, em cũng chẳng có kiến thức gì, có nhiều chuyện hệ trọng mà khi đó em cứ ngỡ trời sắp sập tới nơi, đến bây giờ em lại thấy chẳng đáng nhắc tới.

Tết năm ấy, em ngồi trong nhà bố mẹ ở Cáp Nhĩ Tân nhìn phố xá náo nhiệt bên ngoài, đột nhiên em vô cùng nhớ anh. Anh làm em cảm thấy cô đơn.

Chớp mắt đã sang năm thứ hai.

Cuộc sống vào năm thứ hai đã ổn hơn một chút, dường như em cũng mạnh mẽ hơn một chút. Những chuyện xảy ra vào mấy năm đó làm em cảm thấy hạnh phúc. Riêng năm thứ hai có rất nhiều lần đầu tiên.

Lần đầu tiên em đi du lịch cùng bạn bè. Bọn em đi núi Thái Sơn. Bọn em bắt đầu leo núi từ nửa đêm hôm trước đến sáng sớm hôm sau. Hôm đó bọn em rất may mắn, được ngắm mặt trời mọc. Biển mây bồng bềnh, đẹp đẽ vô ngần, em và bạn bè đã chụp rất nhiều ảnh, chỗ ảnh đó em vẫn giữ đến bây giờ. Anh biết không? Đôi khi xem lại những tấm ảnh đó rồi nhìn lại bản thân của hiện tại, em có thể thấy được dấu vết mà thời gian để lại. Chúng em của năm ấy đều còn rất trẻ, không cần phải mặc áo quần xúng xính, không cần phải trang điểm thật đậm mà đã đẹp lắm rồi. Em rất thích chuyến du lịch đó.

Năm ấy cũng là lần đầu tiên em ra nước ngoài, đến đảo Phuket cùng các đồng nghiệp. Em đã cùng ngắm biển với anh ở nơi đó, mặt trời mọc đẹp lắm, em hi vọng suốt đời này có thể cùng anh ngắm mặt trời mọc và mặt trời lặn vô số lần. Tâm ý của em dành cho anh vào thời điểm ấy tựa như một người chưa từng yêu bao giờ, trao cho anh cả con tim trọn vẹn.

Cũng vào năm ấy, cấp trên đầu tiên của em nhảy việc, anh ấy muốn đưa em đi cùng, anh nói anh ấy muốn đưa em đi chỉ là vì em rẻ mạt, nghe lời, điều này làm em buồn rất lâu. Cũng vào thời điểm đó, em chợt nhận ra rằng, em nên nhìn nhận bản thân một cách đúng đắn, nên chịu trách nhiệm cho mỗi một quyết định của mình.

Năm ấy, em gặp phải đám môi giới bất hợp pháp. Em sợ vô cùng, thậm chí có chút hoài nghi cuộc sống này, sao lại có người xấu đến mức như vậy? Em ẩu đả cùng đám môi giới bất hợp pháp cùng những người bạn, mấy đứa đơn thuần như chúng em nào biết xã hội hiểm ác. Cuối cùng vẫn phải nhờ đến anh giúp đỡ. À đúng rồi, Lumi muốn đập tiệm của bọn chúng vì em đấy.

Năm ấy, điều đáng mừng nhất là em đã nuôi Luc. Phải, em biết anh đã biết từ lâu rồi, em đặt tên cho nó là Luc vì em đã yêu Luke, hơn nữa Luke là người trong lòng em, không ai có thể thay thế. Hồi bé Luc thật sự rất đáng yêu, anh còn nhớ dáng vẻ của nó không? Chạy đến trước mặt anh như một quả cầu tuyết nhỏ xíu, cọ vào gấu quần anh. Nó còn tè bậy ở trong nhà anh, lúc đó anh cực kỳ cực kỳ ghét nó. Nhưng em chưa từng ghét nó, em rất yêu nó. Nó có thể nghe hiểu lời em nói. Ở bên em mọi lúc, có lúc em sẽ quát nó, còn nó thì sao? Lúc nào cũng lè lưỡi lấy lòng em. Luc là thứ duy nhất thuộc về em một cách trọn vẹn trong đời này, em yêu nó vô cùng. Lúc anh không ở cạnh em, Luc chính là Luke. Nhưng em cũng thấy buồn. Điều làm em buồn nhất là Luc đang già đi qua từng ngày, em biết nó không còn sống được bao lâu nữa, vừa nghĩ đến chuyện này em đã không kìm được nước mắt của mình.

Thượng Chi Đào cúi đầu lau nước mắt. Bởi càng trải qua nhiều chuyện, con tim sẽ trở nên cằn cỗi vì sự mài mòn của thời gian. Thế nhưng, sẽ có một vài người, một vài chuyện có thể khiến bạn dễ dàng rơi nước mắt. Chúng ta gọi những người nay và những chuyện này là “nơi mềm mại” còn sót lại không nhiều trong tim chúng ta.

Loan Niệm đưa khăn giấy cho cô rồi nói: “Anh đưa Luc đi kiểm tra rồi, bác sĩ Lương cũng khám cho nó, nói là lục phủ ngũ tạng của nó vẫn còn tốt, sống thêm bốn năm năm nữa không thành vấn đề.”

“Đừng an ủi em, em biết chứ. Ngày nào em chẳng tìm hiểu về tuổi thọ của chó cỡ lớn.”

Loan Niệm không nói gì nữa, tất cả mọi người đều biết anh có một cậu con trai cún. Ai cũng khó mà tưởng tượng được một người như anh lại biết yêu một chú chó, vậy mà anh lại rất yêu Luc.

Mãi một lúc lâu sau, Thượng Chi Đào mới ngừng khóc.

Em không thích năm thứ ba lắm.

Vì năm thứ ba có một gã vô cùng đáng ghét xuất hiện, bây giờ nhớ đến hắn em vẫn còn cảm thấy buồn nôn. Em nhìn thấy Kitty vào phòng của hắn, vậy mà hắn lại gửi tin nhắn cho em, hắn còn ức hiếp nữ đồng nghiệp khác, hắn quá khốn nạn. Đồng nghiệp ở Thành Đô nhắc đến hắn mà vẫn còn run lên vì sợ hãi. Năm ấy em thường xuyên gặp ác mộng, trong mơ là khuôn mặt xấu xa của hắn. Bạn bè chỉ cho em cách thu thập bằng chứng, đồng thời cổ vũ em tố cáo hắn ta. Em đã làm như thế, em không hề hối hận.

Anh biết không Loan Niệm, em không hối hận chút nào. Em cảm thấy hết sức may mắn vì năm ấy em đã nhận ra mình có thể trở thành một người dũng cảm. Một người dũng cảm dám chống lại uy quyền.

Hôm đó, khi anh vào phòng làm việc của hắn, siết cổ hắn, con tim em gần như vỡ nát. Lạ thật đấy, em thương mình, thương cả anh. Em biết nỗi buồn của anh là thật. Loan Niệm à, kể từ lúc ấy em đã khẳng định rằng, chắc chắn anh có một trái tim vô cùng mềm mại. Chỉ là trái tim ấy được bọc trong lớp vỏ cứng cáp, người khác không nhìn thấy, chính anh cũng bỏ qua nó.

Còn nữa, em cực kỳ cực kỳ thích ly rượu “Trái tim dũng cảm” mà anh pha cho em, đó là ly cocktail ngon nhất mà em từng uống trong đời này.

Năm thứ tư, em cuối cùng cũng sang phòng kế hoạch, Grace là người hướng dẫn em. Thời điểm đó, Grace là người rất tốt bụng, chẳng qua khi đó em đã đánh giá thấp sự phức tạp của nhân tính. Năm thứ tư này em lại học tập không ngừng giống như năm đầu tiên. Em không có nhiều ký ức về năm thứ tư này, em chỉ nhớ em đã gọi một cuộc điện thoại cho anh khi em ở trên núi Ngũ Sơn, nghiêm túc hỏi anh có muốn ở bên em không, chúng ta bắt đầu một mối tình bình thường.

Nhưng anh, đã từ chối em.

Em còn nhớ cảnh đêm ở cảng Victorya, thật sự rất đẹp.

Bước sang năm thứ năm, em đến Tây Bắc. Em cứ ngỡ em đến nơi đó thì rất khó gặp lại anh. Nhưng anh gần như là có thời gian là đến đó. Phố huyện rất nhỏ, chúng ta đều sợ ra ngoài chạm mặt người quen, thế là ở lỳ trong phòng trọ của em, ở một mạch hai ngày liền. Gió ở Tây Bắc rất lớn, thuê xe ở phố huyện rất rẻ, người Tây Bắc cũng tốt bụng. Em ở Tây Bắc để làm dự án kia, thực hiện theo đúng ý mình.

“Tại sao tuần nào anh cũng đến đó vậy?” Thượng Chi Đào bất chợt hỏi anh.

“Vì chúng ta từng bảo sẽ cùng nhau mạo hiểm, anh nói thì sẽ giữ lời.”

Họ nằm quay mặt vào nhau, cả hai đã nói chuyện khá là lâu rồi. Vậy mà Thượng Chi Đào vẫn không thấy buồn ngủ, cô vẫn còn rất nhiều lời chưa nói.

“Năm thứ năm, chúng ta cùng đi Tây Tạng.” Loan Niệm nói.

“Phải.”

Em thích Tây Tạng.

Ánh nắng ở Lhasa đẹp thật, người trên đường mang nụ cười ấm áp, mùi trà sữa nồng nàn, kỹ thuật chụp ảnh của chủ tiệm chụp ảnh rất tuyệt.

Em thật lòng thích chuyến du lịch đó, thậm chí em còn tưởng rằng, chúng ta sẽ gắn bó với nhau dài lâu sau chuyến du lịch đó.

Thượng Chi Đào cắn môi.

Năm thứ sáu là quãng thời gian cô đau khổ nhất. Nếu phải nói đến một năm trong đời này mà cô không thể nào vượt qua, đó chính là năm thứ sáu. Chuyện tranh chức thất bại cũng chẳng đau khổ là bao, vì đó chỉ là lòng tự tôn bị vỡ nát mà thôi. Chuyện đau khổ nhất chính là buổi hoàng hôn đẹp như thế, vậy mà em lại mất đi người bạn tốt nhất.

Loan Niệm nắm tay cô.

Họ nằm trong bóng tối, im lặng hồi lâu. Sự trầm lặng này cũng là một vị thuốc, chữa lành vết thương nham nhở trong lòng cô. Ban đầu, vết thương đó rất sâu, sau này nó đóng vảy rồi hết vảy, từ sâu trở thành mờ mờ, gần như không nhìn thấy. Nhưng khi bạn sờ tay lên, bạn vẫn có thể cảm nhận được nơi đó không giống với vùng da ở bên cạnh, nơi đó nhất định đã trải qua một trận đau đớn vô ngần.

Nước mắt Thượng Chi Đào rơi vào lòng bàn tay Loan Niệm, “Năm ấy, em đã rời xa anh.”

Em rất vui vì em đã thực sự rời xa anh. Vì em không muốn trải qua nỗi đau ấy lần thứ hai. Lúc em về quê là vào mùa đông, Cáp Nhĩ Tân có một trận tuyết lớn vô cùng, trong lòng em cũng trống rỗng, không thể nào lấp đầy. Vào mỗi tối, em sẽ ra ngoài đi thật xa trên con đường ngập tuyết, trong tai nghe phát ra tiếng nhạc đinh tai nhức óc. Có một hôm, em nhìn thấy một người đàn ông trong sảnh khách sạn gần nhà em, người đó mặc áo choàng len màu đen, dáng dấp thanh cao, bóng lưng xa cách, em tưởng người đó là anh, suýt nữa không kiểm soát được cảm xúc của mình.

“Là anh.” Loan Niệm nhẹ nhàng nói một câu.

Nhưng lúc đó em không dám kiểm chứng, em sợ mọi sự cố gắng của em trở thành công cốc.

Em bắt đầu khởi nghiệp từ năm thứ bảy.

Chuyện khởi nghiệp thực sự quá khó. Thức đêm, dự tiệc, áp lực cực lớn, có một thời gian sức khỏe của em có vấn đề. Kỳ kinh nguyệt của em hoặc không tới, hoặc là kéo dài nửa tháng. Một hôm em đến công ty, Phó Đông vừa nhìn thấy em đã sợ hết hồn, cậu ấy bảo với em là: “Sếp à, hôm đấy nhìn sếp chẳng có chút sức sống nào.”

Tính khí của em tệ đi, cũng hay khóc thầm một mình.

May là việc làm ăn dần trở nên tốt hơn, cuối cùng em cũng có thể buông bỏ được anh, bắt đầu một quãng đường đời hoàn toàn mới.

Em mở quán ăn cho bố mẹ em, mỗi một món ở đó đều là món em thích ăn từ bé đến lớn. Em thích dẫn bạn bè của em đến quán để ăn cơm, lúc đó em sợ mọi người không tìm thấy nên đã treo đèn lồng đỏ trước cửa quán. Đèn lồng đó thực sự rất vui mắt trong màn tuyết ở Cáp Nhĩ Tân, lần đầu tiên Tôn Vũ và Lumi nhìn thấy chúng, họ nói với em là: “Đây đúng là nhân gian trong tuyết.”

Em thích cụm từ “Nhân gian trong tuyết” này, nó làm em cảm thấy cảm thấy mọi vui vẻ hay khổ đau đều là một phần vốn có của cuộc sống, đau khổ chính là chùm đèn lồng đỏ trong tuyết, có thể nhuộm đỏ một đoạn đường trước mặt.

Năm thứ mười, em gặp lại anh.

“Chuyện còn lại anh biết cả rồi.” Loan Niệm vén lọn tóc trên má cô ra, “Mỗi một ngày của em sau này đều có anh tham gia.”

“Cảm ơn anh đã đối xử tử tế với em.”

“Cảm ơn em, đã chịu yêu một người như anh.”

Đây là quãng đời mười mấy năm của em. Em đã khóc rất nhiều lần, mỗi một giọt nước mắt đều là huân chương mà cuộc đời trao tặng cho em, em chưa từng hối hận. Hôm nay, anh đã nói với em lúc cắt băng khánh thành rằng: “Thượng Chi Đào, chào mừng em chinh phục lại Bắc Kinh.” Ký ức bao nhiêu năm qua thoáng chốc hiện lên trong đầu em, em mang theo ước mơ đến với Bắc Kinh, rồi rời xa nó khi cõi lòng vỡ nát, em tưởng rằng em sẽ không bao giờ quay lại đây nữa. Dù có quay lại, thì cũng chỉ là một vị khách ngang qua thành phố này, sẽ không ở lại lâu dài. Vậy mà, em vẫn quay lại đây. Em mãi mãi nhớ dáng vẻ của em vào ngày đầu tiên tới Bắc Kinh, dù có chật vật thì đó cũng là thời khắc đẹp nhất cuộc đời em.

Nếu cho em lựa chọn lại một lần nữa, em vẫn sẽ chọn đi trên con đường này, vì con đường này thật sự quá đẹp. Em chỉ thi thoảng cảm thấy tiếc nuối, thời gian trôi qua mau, người đời lướt qua nhau vội vàng, chúng ta rồi sẽ phải nói lời tạm biệt.

“Loan Niệm à, anh buồn ngủ rồi hả? Xin lỗi, hôm nay em nói nhiều quá. Nếu anh buồn ngủ rồi thì chúng ta đi ngủ thôi.” Thượng Chi Đào nói với anh.

“Anh không buồn ngủ, trời vẫn còn chưa sáng kìa.” Loan Niệm đáp. Thượng Chi Đào gối đầu lên tay anh, Niệm Đào ngủ say trong giường em bé, Luc thì nằm ngoài cửa, một tia sáng của ánh trăng lọt vào phòng, thời khắc này tuyệt diệu biết bao.

“Vậy anh cũng nói chuyện của anh với em nhé.” Loan Niệm nói.

“Nói gì cơ?”

“Nói về một tên đốn mạt đã tự giáo dục bản thân.”

“Được đấy. Chúng ta có thể nói đến khi trời sáng, thậm chí có thể nói đến sáng ngày kia. Em cảm thấy tên đốn mạt này đôi khi cũng không khốn nạn lắm, tên đốn mạt này là một người đàn ông lịch thiệp truyền thống, có sự dịu dàng truyền thống. Em thật lòng yêu tên đốn mạt này chết đi được, em nguyện dây dưa mãi với anh ấy, dây dưa đến chết mới thôi.”

Vậy thì nói thêm một lúc nữa vậy!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio