Khách nhân không mời mà đến làm Lâm Khiếu Đường thầm giật mình, dĩ nhiên chính là linh hồn mục sư Bì Da La.
- Quốc sư! Có phải người đây không?
Bì Da La đưa tay lên lấy ra một bức họa rất sống động, hầu như rõ ràng như chụp ảnh vậy, chính là bức họa vẽ Lâm Khiếu Đường.
- Tôn kính mục sư tiên sinh. Người có ý tứ gì đây?
Lâm Khiếu Đường không giải thích được hỏi.
Bì Da La cười cười nói:
- Đây chính là tấm hình đào phạm truy nã, mà đào phạm hiện tại đã thành quốc sư. Tựa hồ như trí nhớ của ta theo tuổi tác tăng cao, làm cho một số chuyện quá khứ không được rõ ràng.
Vừa nhìn thấy bức họa này thì Lâm Khiếu Đường đã biết được rằng linh hồn mục sư Bì Da La chính là tay sai của Lai Đặc giáo hội. Bọn người này đúng là dây dưa không ngớt, Lâm Khiếu Đường lạnh lùng cười nói:
- Ngươi muốn như thế nào?
- Lai Đặc giáo đã phát ra lệnh truy nã, vậy thì đào phạm nhất định phải chịu nghiêm phạt của quang minh thần, bằng không chính là bất kính đối với thần linh. Ngươi và đồng bọn của ngươi đã giết nhiều thánh đường võ sĩ như vậy, nhất định phải chịu khảo nghiệm của liệt hỏa mới có thể chuộc tội. Quốc sư đại nhân tốt nhất nên đi theo ta một chuyến!
Thanh âm của Bì Da La dần dần lạnh lẽo, trên người hơi nổi lên một tầng quang mang màu trắng.
Lâm Khiếu Đường đối với loại quang mang này thực sự rất kiêng kỵ. Từ khi thánh quang độc xâm nhập vào trong cơ thể, dùng nguyên thức nghiên cứu kỹ chính là loại quang mang cùng loại với ánh sáng trước mặt.
Tạch… Thanh cự kiếm vẫn đặt bên cạnh Lâm Khiếu Đường đã mạnh mẽ bổ thẳng về phía trước. Trước người Bì Da La trong nháy mắt hình thành một chiếc khiên màu trắng thực chất hóa, cự kiếm chém vào quang thuẫn giống như là chém vào sắt đá bật ngược lại.
Đối phương tuy là một người thuộc chức nghiệp trị liệu, thế nhưng dù sao cũng có thực lực linh hồn giai. Lâm Khiếu Đường không dám có chút coi thường nào. Nếu như là chức nghiệp khác hiển nhiên không cần nghĩ Lâm Khiếu Đường nhất định không tấn công, lập tức quay đầu bỏ chạy, nhưng hiện lại lúc này Lâm Khiếu Đường muốn đấu một hồi.
Kiếm thứ nhất không thành, hai ngón tay của Lâm Khiếu Đường bắn ra quang đạn, dưới sự khống chế của nguyên thức, trên không trung hình thành một vòng cung tuyệt đẹp, vòng qua quang thuẫn, từ phía sau công kích thẳng vào Bì Da La.
Quang thuẫn vốn bất động trước mặt Bì Da La giống như là có sinh mệnh riêng nó tự hành chuyển động, lấy tốc độ cực nhanh. Hai quả quang đạn bị quang thuẫn đỡ lấy, bùng nổ. Ngoài trừ phát ra tiếng nổ rất nhỏ thì không tạo thành bất luận thương tổn thực chất nào.
Lâm Khiếu Đương không hề trông cậy vào một chiêu đơn giản này có thể gây thương tổn được cho đối phương. Lúc này, một thanh trường thương màu vàng thực chất hóa thình lình hiện lên trên tay. Trong cự ly cực ngắn, tất cả lực lượng tụ tập vào trong trường thương mạnh mẽ phóng ra.
Một màn quang mang màu vàng nhạt hóa thành hình ảnh trường thương, tốc độ cực nhanh, vượt quá vận tốc âm thanh tới năm lần. Bì Da La kinh hãi, phía dưới quang thuẫn trong nháy mắt bổ xung thêm ba quang thuẫn khác.
Bang bang bang bang…. Bốn âm thanh trầm đục vang lên, thánh quang thuẫn đúng là bị cường ngạnh phá vỡ. Khi thương ảnh thực chất hóa xuyên thấu qua bốn đạo thánh quang thuẫn, đột nhiên hạng liên màu trắng trên cổ của Bì Da La nhoáng lên, bắn ra chùm tia sáng chói mắt, cùng với trường thương thực chất hóa va chạm rồi đồng thời biến mất.
Cho dù là như vậy, Bì Da La cũng không tránh khỏi toát mồ hôi lạnh toàn thân. Có chút giận giữ, ngâm khẽ một tiếng:
- Sám hối!
Lâm Khiếu Đường nhất thời cảm giác toàn thân như nạng ngàn cân, động tác trở lên chậm không gì sánh được. Đây là chiêu số gì?
Cứ như thế này chẳng phải là để cho người khác tự do hành hạ, Lâm Khiếu Đường thất kinh. Nguyên thức lập tức dốc ra điều tra nguyên nhân vì sao thân thể của bản thân lại cảm thấy trầm trọng, chậm chạp đến như vậy, rất nhanh hắn đã tìm được nguyên nhân, thuật pháp của đối phương trực tiếp công kích vào tinh thần, làm cho hành động của thân thể khó khăn dị thường. Phảng phất như bản thân tăng trọng lượng lên nghìn cân, cùng với thuật điểm huyệt có tác dụng như nhau. Đọc Truyện Online Tại
- Thần thánh chi quyền!
Bì Da La lại một lần nữa ngâm khẽ, một đạo quang quyền phóng ra ngoài. Lâm Khiếu Đường với hành động chậm chạm căn bản không thể né tránh, nhanh chóng bị một quyền này đánh trúng.
Lâm Khiếu Đường lại búng hai ngón tay, không phải là muốn công kích đối phương, mà là dưới sự khống chế của nguyên thức cấp tốc cách không điểm vào vài huyệt đạo thần kinh trên cơ thể. Thân thể nhất thời nhẹ nhõm hơn nhiều, rất nhanh đã khôi phục như bình thường, dễ dàng phá được thuật pháp của đối phương.
- Quốc sư, nếu như không muốn tiếp tục bị đánh thì hãy thành thật đi theo ta, nếu không rất có hại.
Bì Da La mang theo một tia uy hiếp nói.
- Trảo long thủ!
Lâm Khiếu Đương khẽ quát mấy tiếng, hai ngũ chỉ kim trảo màu vàng nhạt thình lình xuất hiện trước mặt Bì Da La rồi nắm chắc lấy hai bờ vai của hắn, mạnh mẽ lôi kéo. Răng rắc. Tiếng đầu khớp xương vỡ vụn vang lên.
- A!
Bì Da La thống khổ kêu lên, nhất thời chảy mồ hôi đầy mặt. Hắn không thể tin tưởng nhìn gã kiếm sĩ tuổi còn trẻ này. Sám hối thuật chính là trì hoãn thuật cấp tám, cư nhiên có thể trong thời gian ngắn như vậy phá tan, điều này thực sự không có khả năng.
Cận chiến với trị liệu hệ mục sư, đây chính là ưu thế mà Lâm Khiếu Đường tin tưởng bản thân có thể chiến thắng được đối phương. Cho dù là đối phương có tu vi linh hồn giai thì hắn cũng có cơ hội đánh bại.
- Thiên đường chi nộ!
Bì Da La thống khổ rống lên mấy tiếng. Lâm Khiếu Đường còn chưa có phán ứng gì thì đã bị luồng lực lượng vô hình mạnh mẽ đẩy văng ra ngoài, va thủng hơn mười bức tường mới có thể dừng lại được.
Nếu như không phải Bì Da La không muốn tự mình đem đào phạm bị truy nã này giết chết, công kích của thiên đường chi nộ giảm uy lực đến mức nhỏ nhất thì chỉ một đòn này Lâm Khiếu Đường dù không chết cũng phải xóa đi nửa cái mạng.
Lâm Khiếu Đường gồng mình từ trong đống phế tích đứng lên, khóe miệng chảy ra dòng máu đỏ tươi, khí huyết trong cơ thể như phiên giang đào hải, hầu như là đứng thẳng cũng không ổn. Lúc này hắn mới phát hiện ra rằng, tất cả mọi người trong quốc sư phủ đã bị cầm cố trong những quang cầu nhàn nhạt, hầu như đã bị hôn mê. Có một số phòng ốc bị loại ma pháp trận nào đó đem mọi người nhốt bên trong.
Bì Da La từ trong phòng mang theo vết tường đổ đi ra ngoài, vết thương trên vai nhanh chóng khép lại, xương cốt vỡ nát trong nháy mắt đã khôi phục lại như bình thường, một chút thương tổn này đối với mục sư linh hồn giai không tính là cái gì. Ngoài trừ việc chịu thống khổ trong thời gian ngắn ra thì hầu như là không có bất cứ ảnh hưởng gì đến Bì Da La.
- Không cần hết nhìn đông lại nhìn tây như vậy, không có ai đến trợ giúp người đâu, toàn bộ nơi này đã bị ta hạ ma pháp trận rất lớn. Chính vì vậy mà ta tốn thời gian cả ngày. Bản giáo muốn bắt ngươi thực sự rất dễ dàng!
Bì Da La lạnh lùng nói.
- Vì sao lại muốn bắt ta?
Lâm Khiếu Đường âm thầm tích súc lực lượng hỏi.
Bì Da La cảm thấy rất vui vẻ:
- Ngươi đã giết thánh đường võ sĩ, vậy ngươi nói vì sao muốn bắt ngươi?
- Nguyên lai là bởi vì đám ngu ngốc đó!
Lâm Khiếu Đường nhổ một ngụm máu trong miệng ra, cả người trong nháy mắt hóa thành chín đạo thân ảnh di chuyển cực nhanh.
Bì Da La kinh hãi, cấp bách rống lên:
- Tinh thần kích!
Đang muốn đấm một quyền vào Bì Da La thì đột nhiên đầu óc của Lâm Khiếu Đường chấn động mạnh mẽ, thân hình bay thẳng ra ngoài, rơi xuống mấy trượng xa. Sâu trong ý thức đã bị đối phương công kích, thống khổ phi thường.
- Nếu như ngươi không chịu hợp tác, không thể làm gì khác hơn là trực tiếp xử lí ngươi tại đây. Tuy rằng trên tờ thông báo truy nã có nhấn mạnh muốn bắt sống ngươi, thế nhưng không hề nói chết phải thấy thi thể.
Bì Da La có chút mất đi kiên nhẫn.
Công kích cổ quái như vậy, Lâm Khiếu Đường lần đầu tiên gặp phải. Quả thực giống như là kim cô chú của Tôn Ngộ Không, bất quá may mắn cho hắn nội anh rung lên vài tiếng làm cho thống khổ của hắn giảm đi nhiều.
Hầu hết các chiêu số đã sử dụng ra hết, thế nhưng vẫn không thể đánh bại được đối phương, tuy rằng đối phương là một mục sư, chức nghiệp cực kỳ không am hiểu chiến đấu, nhưng dù sao thì đó cũng là linh hồn giai a. Lòng bàn tay của Lâm Khiếu Đường hé ra, một khỏa giới chỉ hồng xanh giao nhau đã hiện lên, chính là một trong bốn kiện phách phẩm "trấn thiến giới". Nếu như có thể kích phát thực lực của bản thân lên gấp ba vậy thì sẽ như thế nào đây?
Bì Da La ngâm xướng chú ngữ, một đạo quang hoàn đem Lâm Khiếu Đường trói lại nâng lên. Lâm Khiếu Đường nhìn qua quả thực thành thật hơn không ít. Lúc này có ba gã mục sư đột nhiên chạy đến, bất quá tu vi rất thấp, tất cả đều không vượt qua tu vi sư giai.
Ba gã mục sư hướng về phía Bì Da La thi lễ rồi đến bên cạnh Lâm Khiếu Đường giữ lấy, một gã mục sư khác từ trong phòng mang theo một người, chính là Tân Tây Á. Hiện tại Lâm Khiếu Đường quả là ăn thiệt không nhỏ, Tân Tây Á chính là một vị thích khách đại sư cấp nha, cư nhiên bị Bì Da La bắt được, chỉ là nàng bị đánh ngất mà thôi.
Trông thấy ám dạ tinh linh bỗng nhiên Bì Da La nghĩ đến cái gì đó, rất đồng tình nhìn Lâm Khiếu Đường nói:
- Người thanh niên. Ngươi cho là Khố Ban thực sự coi trọng ngươi hay sao? Ngươi quá ngây thơ rồi. Ha ha. Nhiều nhất chỉ là đúng dịp chữa được một loại ngoan tật mà thôi, tác dụng của ngươi chỉ có thế. Môt cái chiến sĩ sư giai nho nhỏ, cho dù năng lực có lợi hại hơn nữa thì cũng chỉ để lợi dụng. Mượn ám dạ tinh linh nữ nô này mà nói đi, rõ ràng là đã nhận chủ rồi, lại còn muốn tặng cho ngươi. Chính là để ước thúc và giám thị ngươi mà thôi, ngươi chỉ là một con cờ để người ta lợi dụng, thật đáng buồn. So với việc bị lợi dụng và giám thị tại nơi này, không bằng thống khoái một chút đi theo ta.
Lâm Khiếu Đường cười khẽ một tiếng rồi dùng âm thanh cực nhỏ đột nhiên nói:
- Ngươi nghĩ rằng ta không biết?
Bì Da La nhất thời không nghe rõ
- Nói cái gì?
Con ngươi của Lâm Khiếu Đường cấp tốc mở ra, quanh thân đột nhiên bạo tạc ra một cỗ nguyên lực cường liệt không gì sánh được. Quang hoàn trên người hắn lập tức bị phá nát. Hai gã mục sư bên cạnh Lâm Khiếu Đường căn bản không kịp phản ứng đã bị ngũ chỉ kim trảo mạnh mẽ bóp nát xương cốt, trừng lớn đôi mắt ngã xuống.
- Cái gì?
Bì Da La cả kinh. Toàn thanh hiện lên một màn quang mang bảo hộ…
Thế nhưng Lâm Khiếu Đường khi mang theo trấn thiên giới có tốc độ thực sự là quá nhanh, cự ly lại gần đến như vậy.
Phốc tư… Một thanh trường thương màu vàng cực kỳ ngạnh sinh đâm thủng quang thuẫn, thật sâu đâm thẳng vào trong lồng ngực của Bì Da La.
- Không… Không có khả năng. Này … Này … Khả năng…
Máu tươi điên cuồng chảy ra khỏi miệng vết thương trên người Bì Da La. Trái tim đã bị đâm thủng nguyên linh cũng bị tổn thương, Bì Da La đã không thể tự tiến hành trị liệu. Hắn như thế nào cũng không rõ vì sao thần thánh lực trong thời khắc vừa rồi như thế nào cũng không thể phóng xuất ra được, tựa hồ như có vật gì đó khống chế, lẽ nào gã kiếm sĩ tuổi còn trẻ này vẫn còn cất giáu ám chiêu nào đó?
Đáng tiếc Bì Da La đã không còn nhiều thời gian để suy nghĩ vấn đề này, trước mắt tối sầm rồi ngã xuống.
Một gã mục sư khác chuẩn bị đem Tân Tây Á lên lưng, đột nhiên hú lên một tiếng quái dị, bỏ lại ám dạ tinh linh rồi chạy đi. Ngón tay Lâm Khiếu Đường bắn mạnh, một viên quang đạn dễ dàng xuyên thấu thân thể gã mục sư…
Nhìn trấn thiên giới trong tay, Lâm Khiếu Đường thở dài một hơi. Nhờ có pháp bảo hộ thân bực này nếu không hôm nay sợ là phải chết ở đây rồi.
Xuất phát từ sự hiếu kỳ, Lâm Khiếu Đường đến gần thi thể Bì Da La lục lọi một hồi. Làm một cao thủ cấp bậc linh hồn giai, trên người dù thế nào cũng phải có một hai thứ tốt.
Trên tay Bì Da La không hề có trữ vật giới chỉ, nhưng lại đeo một cái trữ thủ trạc lưng rất khác biệt trên cổ tay và một chiếc trữ vật đai lưng với dung lượng so với trữ vật giới chỉ lớn hơn gấp mười lần.
Chủ nhân đã chết đi những pháp khí trữ vật này đều giảm lực lượng cấm chế tới mưc nhỏ nhất. Lâm Khiếu Đường rất dễ dàng phá tan cấm chế, kiểm tra tất cả các đồ vậy bên trong.
Bên trong rất trống trải, chỉ có hai quyển trục ma pháp phát ra ánh sáng lòe lòe và một đống vật thể hình cầu hơi trong suốt rất nhỏ không biết là thứ gì.
Người này còn không giàu có bằng chính mình. Đây là kết luận trong vô ý của Lâm Khiếu Đường đưa ra, đột nhiên một cỗ nguyên lực cực nhỏ giống như thiểm điện lóe lên.
- Ai?
Lâm Khiếu Đường mạnh mẽ đứng dậy. Trữ vật thủ trạc trên tay lập tức thu vào trong trữ vật giới chỉ.
Góc tối gần đó, một thân ảnh gầy nhỏ chậm rãi hiện ra hình dạng, lão giả khô gầy hiện ra tại góc tối. Trên khuôn mặt đầy nếp nhăn già nua, lúc này lại nhìn Lâm Khiếu Đường cười tủm tỉm. Lâm Khiếu Đường cảm thấy bản thân buồn nôn.
- Người thanh niên. Chính tay giết chết một cao thủ linh hồn giai có cảm giác ra sao? Có phải là rất sảng khoái?
Lý Nhĩ không hiểu tại sao đột nhiên đặt câu hỏi kỳ quái.
- Ngươi là vị vong linh ma pháp sư kia?
Lâm Khiếu Đường lập tức nhận ra đối phương. Khuôn mặt già nua cực nhiều nếp nhăn kia sợ là độc nhất vô nhị.
- Không sai. Ngươi nên cảm tạ ta như thế nào đây?
Lý Nhĩ hỏi.
Lâm Khiếu Đường không quá minh bạch ý tứ trong câu hỏi này. Bàn tay già nua của Lý Nhĩ khẽ giật, từ trên thi thể của Bì Da La đột nhiên thoát ra một đạo bóng đen, giống như thiểm điện chợt lóe chui vào trong tay áo của Lý Nhĩ…