Dưới chân núi Đảo Đỉnh Sơn Thiên Hà Tông, một đám tán nhân chờ đợi gia nhập môn phái, tất cả đều nhốn nháo trò truyện nghị luận với nhau, cùng chờ đợi quản sự môn phái tới.
Trên Đảo Đỉnh Sơn, hai quản sự môn phái đã tới từ lâu, hai người này chính là hai người bốn mươi năm trước dẫn theo Lâm Khiếu Đường tiến vào Thiên Hà Tông, chính là trung niên nhân Ngô quản sự và Trần quản sự, nhưng lần này thiếu mất Dư quản sự cao gầy kia. Ngô quản sự ngày hôm nay đã trở thành hình dáng một lão nhân, da mặt bắt đầu nhăn nheo, không còn hình dạng tráng niên đầy sức sống của bốn mươi năm trước, bất quá tu vi của hắn so với quá khứ tinh thuần hơn không ít. Đáng tiếc vẫn dừng lại tại sư giai hậu kỳ.
Trần quản sự năm đó mới chỉ có trên dưới ba mươi tuổi, hiện tại vẫn còn hình dáng thanh niên trước kia, chỉ là thân hình lực lưỡng hơn một ít, làn da màu trắng hôm nay cũng đã biến thành ngăm đen. Tu vi cũng từ sư giai trung kỳ tiến vào sư giai hậu kỳ. So với Ngô quản sự coi như cân xứng với nhau.
- Ngô sư huynh, hai vị nguyên lão hôm nay đều tới kiểm tra đám tán nhân gia nhập vào môn phái hay sao?
Trần quản sự hiện rõ nét kỳ quái trên mặt hỏi.
- Đúng vậy, lần trước Đại Hạ quốc đã cài gian tế gia nhập môn phái, làm cho trong tông phái bốc lên chướng khí mây đen, Lưu sư thúc cũng suýt chút nữa bị ngã xuống bởi tay tên tặc nhân này, bởi vì tu vi ngươi ta không đủ a, cộng thêm Lạc Trần sư tổ kịp thời phát hiện tặc nhân này đang kích động mọi người, đánh trọng thương hai người thì hậu quả thiết nghĩ không thể tưởng tượng nổi a!
Ngô quản sự thở dài nói.
- Ai, cũng không thể trách chúng ta, cho dù có qua một cửa chúng ta đi nữa thì cũng cần phải thông qua Giang sư huynh và mấy vị trưởng lão môn phái!
Trần quản sự có điểm nghẹn khuất nói.
- Đám yêu nhân Đại Hạ quốc đều có tu vi cao thâm, ba tặc nhân đó đều có tu vi đại sư giai sơ kỳ, cùng tu vi với trường lão của phái ta, bằng vào mấy quản sự như chúng ta thì làm sao có thể nhìn thấu được? Nếu như đưa đến trước mặt các trưởng lão thì sẽ không đến lượt bọn chúng làm náo loạn rồi!
Ngô quản sự có chút bất đắc dĩ nói.
- Khi ấy chưởng môn sư huynh nhìn thấy ba người đó còn quá mức vui mừng, những tưởng phái ta bỗng nhiên đào ra được ba nhân tài bảo bối, nên không thông báo cho các trưởng lão đã tự động phân phối, trách nhiệm làm sao đổ hết vào chúng ta cho được.
Trần quản sự đẩy lỗi nói.
- Các trưởng lão cũng không trách tội chúng ta, lúc này thế cục không rõ ràng, minh tranh ám đấu vô cùng hung hiểm, vì vậy lần này hai vị lão tổ tông tự mình đứng ra lựa chọn cửa cuối cùng, đó là vì phòng ngừa có gian tế lần thứ hai lẻn vào trong môn phái chúng ta!
Ánh mắt Ngô quản sự hiện lên vẻ phẫn nộ, hiển nhiên đối với gian tế cực kỳ phẫn nộ.
- Hiện tại phàm giới bị thiên tai bệnh tật tàn sát bừa bãi, tổng nhân khẩu thậm chí bị giảm đi tới hơn hai thành, vì vậy lực lượng thay máu mới cho các môn phái càng lúc càng ít, khu vực Tây Nam còn có yêu trùng gây loạn, nội bộ tu luyện giới trong thời khắc vô cùng khẩn trương. Đại Hạ quốc đã lặng yên tích súc lực lượng hơn ba mươi năm, hôm nay lại bắt đầu ngo ngoe muốn động, thảo nguyên tây bắc cũng có chút động tĩnh, chỉ sợ ngày yên lành không kéo dài bao lâu!
Trần quản sự lắc đầu nói.
- Trần sư đệ, ngươi nói đám người dưới kia có gian tế trà trộn vào hay không?
Ngô quản sự hiếu kỳ cũng có chút ưu phiền hỏi.
- Nghe nói Đại Hạ Quốc trong thời gian gần đây có những động tác không nhỏ, một mực dò xét thực lực của Nam Xuyên Giới chúng ta, năm lần bảy lượt chỉ là đánh nhỏ náo loạn mà thôi, lần này cũng rất có thể xảy ra chuyện.
Trần quản sự suy nghĩ một chút rồi nói.
Ngô quản sự còn muốn nói cái gì, đột nhiên cảm thấy phía sau có dị động, hai cỗ nguyên khí cường đại không thể tưởng tượng đang cấp tốc di động tới gần, chỉ trong thời gian mấy lần nháy mắt đã xuất hiện gần đó.
Hai đại nguyên lão của Thiên Hà Tông, Lạc Trần Tử và Thiên Kiều Lão Nhân, phía sau bọn họ còn có một đoàn nam nữ, bởi vì khí nguyên của hai người quá mức cường đại, đã che lấp đi khí nguyên của bốn người kia, vì vậy chỉ bằng dò xét căn bản không thể cảm giác được sự tồn tại của bốn người.
- Ra mắt Thiên Kiều sư tổ, Lạc Trần sư tổ!
Ngô quản sự và Trần quản sự cực kỳ cung kính hành lễ nói.
Lạc Trần Tử có hình dáng một trung niên nhân lão thành chừng năm mươi tuổi, vẻ mặt hòa ái, hai má hồng nhuận, thần thái thong dong, nhẹ nhàng gật đầu, xua tay nói.
- Không cần đa lễ, hôm nay hai người chúng ta chỉ là tới giám sát, các ngươi không cần phải làm bất cứ điều gì ngoài phận sự!
Thiên Kiều Lão Nhân nửa nhắm hai mắt lại, hai ống tay áo trường bào theo gió thổi phất phơ, trên mặt đã có rất nhiều nếp nhăn, đầu đầy tóc trắng, ngay cả lông mày và lông my đều cùng một màu trắng, hai bên lông mày kéo dài xuống hai bên gò má, thực sự có chút cảm giác thần tiên hạ phàm, tu vi đạt tới linh hồn giai trung kỳ, nhưng lại có cảm giác hậu kỳ, chung quy thực tế vẫn chưa đạt tới hậu kỳ. Nguồn:
Tu vi của Lạc Trần Tử so với Thiên Kiều Lão Nhân thấp hơn một chút, nhưng vẫn đạt tới tu vi linh hồn giai trung kỳ, hai người chỉ sai biệt trong cùng cấp bậc, Thiên Kiều Lão Nhân đã là ngũ tinh linh hồn đạo sư, Lạc Trần Tử là tứ tinh linh hồn đạo sư.
Đi theo sau hai vị nguyên lão có hai nam hai nữ, cả bốn người đều hiện rõ vẻ cung kính, chỉ là nhãn thần của bọn họ đều ẩn chứa một tia nôn nóng bất an, đặc biệt là một vị nữ tử mỹ mạo, sắc mặt sầu khổ, thậm chí còn có chút tuyệt vọng. Nữ tử này chính là Mộ Dung San, đứng bên cạnh nàng là một nữ tử so với Mộ Dung San còn nhỏ tuổi hơn, toàn thân tỏa ra tiên khí siêu phàm thoát tục, chính là phong chủ Linh Nguyệt - Phong Linh Nguyệt Tiên Tử.
Lại nói Mộ Dung San ba mươi năm trước đóng cửa bế quan quyết đột phá giai vị, thế nhưng dùng đến viên đại sư đan thứ hai mà vẫn không thể thành công, tuy rằng tu vi gia tăng không ít, nhưng dù sao vẫn dừng lại tại sư giai hậu kỳ đỉnh phong, không cách nào đột phá, tự nhiên không cách nào thoát được sự sắp xếp của gia tộc, chỉ có thể chấp nhận hôn ước không mong muốn mà gia tộc đã sắp đặt.
Linh Nguyệt Tiên Tử đã giúp đỡ nàng rất nhiều, thế nhưng vấn đề ở chỗ Mộ Dung San thử nhiều lẫn vẫn không thể nào đột phá tiến vào đại sư giai, lúc này hai bên gia tộc đã hoàn toàn đạt thành giao ước, cho dù là môn phái cũng không tiện ra mặt ngăn cản, nàng cũng không còn cách nào khác.
Hai nam tử đứng bên phía đối diện hai nàng, một người là phong chủ Thanh Vân Phong - Thanh Vân Tử, cúi đầu đứng bên cạnh Thanh Vân Tử chính là Hầu Tử Kiện, miệng rộng, mũi gãy, dung mạo vô cùng xấu xí. Trong ngũ đại gia tộc tu luyện tại Nam Xuyên Giới, Hầu gia có thể coi như là gia tộc đứng hạng trung, mà Hầu Tử Kiện được sự ủng hộ của gia tộc, tu vi đã đạt tới sư giai đỉnh cao nhất, thậm chí đã bước vào giả đại sư giai, chỉ còn nửa bước là bước vào đại sư gia, hắn cũng chính là người chỉ định thành hôn của Mộ Dung San.
Mộ Dung San đối với hôn sự này vô cùng không tán thành, lại biết được Hầu Tử Kiện âm hiểm xấu xa, lập tức dùng ngôn từ kiên quyết sắc bén cự tuyệt hôn sự.
Thanh Vân Tử và gia tộc quá mức hổ thẹn cuối cùng đưa ra mệnh lệnh, nếu như Mộ Dung San không theo, Mộ Dung gia sẽ xử trí nàng theo gia pháp, rất có khả năng vận dụng đặc quyền đưa nàng ra khỏi môn phải trở về gia tộc trách phạt nặng, đến lúc đó dù là Linh Nguyệt Tiên Tử cũng không thể nào bảo hộ được nàng.
Bởi vì gia tộc tu luyện đối với môn phái có cống hiến rất lớn, cho nên môn phái đã trao cho gia tộc tu luyện một ít đặc quyền, có thế xử trí đệ tử không tuân theo tộc quy. Thực ra môn phái cũng rất khôn ngoan, biết gia tộc chỉ có thể ép buộc được những đệ tử có tu vi tương đối thấp, nếu như đã đạt tới tu vi đại sư giai lập tức có thể liệt danh vào tổ đường cung phụng, cho dù là có lỗi cũng không thể nào trách phạt được, dành một đặc quyền như vậy, đối với môn phái không có bao nhiêu tổn thất, nhưng lại có thể an ủi, kết nối quan hệ với gia tộc tu luyện, sao lại không làm cơ chứ?
Địa vị của Linh Nguyệt Tiên Tử tuy là rất cao, thế nhưng về chuyện này cũng không thể nào quá mức thiên vị, nàng kéo dài lâu như vậy cũng đã tới cực hạn rồi.
Bất đắc dĩ Mộ Dung San chỉ còn có thể nhờ đến con bài cuối cùng, cầu xin hai vị nguyên lão làm chủ, nếu như hai vị nguyên lão không đồng ý, bản thân chỉ đành ủy khuất vào thân tên khốn kiếp kia, cuộc đời này cũng coi như kết thúc tại đây.
Lạc Trần Tử và Thiên Kiều Lão Nhân biết việc này không tiện tham dự vào, vì vậy đã dẫn theo bốn người tới Đảo Đỉnh Sơn tự xử lý, không hề đồng ý hay nói lời phản đối.
Ngô quản sự và Trần quản sự do đứng tại chỗ hồi lâu cũng không biết mình nên xuống phía dưới thu người hay là đợi mệnh lệnh của hai vị lão tổ tông.
Trầm mặc hồi lâu, Linh Nguyệt Tiên Tử cuối cùng không nhịn được nữa, mở miệng nói.
- Sư phụ, sư thúc, đệ tử có lời muốn nói!
Lạc Trần Tử nhấc tay lên, ngăn cản.
- Nguyệt nhi, không cần nhiều lời, ta và sư thúc tự có chừng mực. Chuyện kết hôn trong gia tộc, hai người chúng ta thực sự không tiện nhúng ta vào, bất quá ngươi và Thanh Vân đã tới tìm chúng ta, làm trưởng bối tự nhiên không thể thiên vị, hôm nay đưa các ngươi tới đây cũng chính là vì muốn dành cho các ngươi gặp mặt nhau công bình nói chuyện.
Nghe lời nói này, trên mặt Thanh Vân Tử và Linh Nguyệt Tiên Tử đều hiện lên một tia nghi hoặc, bốn người khác cũng giống như hòa thượng sờ đầu. Mộ Dung San thì lại có chút ngẩn người không biết làm sao, chung quy cảm giác mọi chuyện đối với mình có vẻ bất lợi, thế nhưng cho đến hiện tại nàng cũng chỉ có thể để cho ông trời quyết định mà thôi.
Lại trầm mặc hồi lâu, Lạc Trần Tử liếc mắt nhìn xuống dưới chân núi nói với Linh Nguyệt Tiên tử.
- Hôm nay trong những tán nhân muốn gia nhập môn phái, rất có thể có cường địch lẩn vào, nếu không phải như vậy thì ta và Thiên Kiều sư huynh cũng không đến đây cẩn thận dò xét, nguyên vốn định nhất cử tiêu diệt đối phương, nhưng hiện tại ngươi và Thanh Vân có chút khúc mắc, không bằng lấy chuyện này quyết định, cũng để nhìn xem những năm qua các ngươi có bao nhiêu tiến bộ, việc hôn sự cũng theo đánh đổ, ai phát hiện ra gian tế xâm nhập hoặc đánh thương kẻ đó trước thì coi như lập công đầu với môn phái, và dựa theo đó để xử lý việc kết hôn lần này.
Thanh Vân Tử và Linh Nguyệt Tiên Tử nhìn nhau, mùi vị thuốc súng cực đậm.
Khuôn mặt Mộ Dung San áy náy, chuyện này đã làm phiền sư phụ rất nhiều, một đồ đệ như chính mình quả thực là bất hiếu.
Trong lúc này, Ngô quản sự và Trần quản sự vẫn đang đứng tại chỗ chờ đợi.
- Hai người các ngươi xuống dưới nhận người, chúng ta theo sau.
Thanh Vân Tử âm dương quái khí nói.
Ngô quản sự và Trần quản sự cũng không dám trái lời, cho dù trong lòng có bất mãn đi nữa thì cũng chỉ có thể nuốt vào trong bụng, lập tức bước lên pháp khí phi hành của chính mình, mở miệng niệm chú, liền bay xuống.
Hơn trăm tán nhân đang đứng phân tán khắp quảng trường rộng lớn, đang sốt ruột chờ đợi quản sự Thiên Hà Tông, có một số người thậm chí đã tới mấy ngày trước đây, hiện tại đã có chút nôn nóng không nhịn được.
- ***, sớm biết Thiên Hà Tông cao giá như thế này, lão tử đã đi tới Phi Tiên Môn rồi!
Một gã tráng hán thân hình giống như thiết tháp lớn giọna nói.
- Đúng vậy, nghe nói bên phía Phi Tiên Môn kia từ hai ngày trước đã hoàn toàn nhận người xong rồi, vị đại ca này đã có tu vi sĩ giai sơ kỳ đúng không? Vào Phi Tiên Môn chắc không thành vấn đề, đáng tiếc rồi!
Một gã thanh niên tuổi còn trẻ, khuôn mặt giốna như phấn điêu ngọc trác, tay nghịch một chiếc điểu lung (lồng chim) nho nhỏ, nhẹ nhàng lắc đầu nói.
Tráng hán như thiết tháp không có ý tứ nói.
- Tiểu huynh đệ, ngươi xem trọng ta rồi, ta mới chỉ có vệ giai hậu kỳ, nếu như là sĩ giai sơ kỳ, ta còn tới nơi này làm gì nữa? Sớm tới Phi Tiên Môn từ lâu rồi! Còn không phải nghe nói điều kiện nhập môn của Thiên Hà Tông thấp hơn một chút sao!
- A? Vậy sao? Có chuyện này? Thiên Hà Tông và Phi Tiên Môn không phải đều là một trong tứ đại môn phái Vạn Sơn Đạo Minh sao? Điều kiện nhập môn của hai phái phải không chênh lệnh nhau lắm mới đúng chứ? Vì sao Thiên Hà Tông lại thấp hơn một chút?
Người thanh niên trẻ tuổi không giải thích được nói.
Tráng hán như thiết tháp lắc đầu không nói, hắn cũng chỉ là nghe người khác nói mà thôi, đâu biết là nguyên nhân gì.
Lúc này ngồi trên một tảng đá lớn cách đó không xa, một trung niên mặc hoàng sam sờ sờ chiếc hồ lô nói:
- Tiểu huynh đệ, ngươi là tán tu từ bên ngoài tới đây đúng không?
Người thanh niên tuồi trẻ gật đầu nói.
- Vị đại ca này quả thực là nhãn lực tốt, tại hạ xác thực không phải là người Vạn Sơn, nghe nói Vạn Sơn Đạo Minh là thiên hạ của đạo tu, liền từ Thập Quốc Minh chạy tới Vạn Sơn Đạo Minh gia nhập môn phái, muốn tiếp túc với những đạo kỹ cao thâm trước đây chưa từng nghe nói.
- Tiểu huynh đệ, vậy thì ngươi nhầm địa phương rồi! Phải biết Phi Tiên Môn mới là môn phái đứng đầu.
Trung niên mặc hoàng sam có chút phong phạm đạo sĩ lắc đầu nói.
- Vì sao?
Thanh niên tuổi trẻ rất nôn nóng hỏi.
- Tiểu huynh đệ có điều không biết rồi, thực lực Thiên Hà Tông đích thực không bằng được với thiên hạ đồn thổi, là một môn phái yếu nhất trong tứ đại môn phía Vạn Sơn Đạo Minh, Thiên Kiều Lão Tổ hôm nay tuổi đã cao, mà tu vi trong hơn hai trăm năm vẫn trì trệ không tiến, chỉ sợ thọ nguyên sắp hết, tối đa chỉ sống thêm được mấy chục năm nữa mà thôi.
Trung niên mặc hoàng sam có chút tiếc hận nói.
- Nhưng Thiên Hà Tông cũng không phải chỉ có Thiên Kiều Lão Nhân là linh hồn đạo sư, không phải còn có một Lạc Trần Tử có tuổi tác không lớn sao?
Người thanh niên tuổi trẻ nói, lắc lắc chiếc điểu lung trong tay, khuôn mặt không cam lòng truy hỏi.
- Đúng là có, thế nhưng tu vi lại không bằng được Thiên Kiều Lão Nhân, huống hồ là một đại phái, chỉ có một vị linh hồn giai tọa trấn thì không ổn, như Phi Tiên Môn người ta có tới ba linh hồn đạo sư, trong đó có một người đạt tới linh hồn giai hậu kỳ, còn Thiên Sát Môn và âm La Điện càng không cần phải nói, phía sau rốt cuộc là có bao nhiêu tài ba dị sĩ, người ngoài không ai biết được, chí ít thì cũng có ba bốn người. Thiên Hà Tông so với ba môn phái này hiển nhiên yếu hơn không ít.
Trung niên mặc hoàng sam có chút hiểu biết giảng giải nói.
- Vị đại ca này sao biết tỉ mỉ như vậy mà vẫn còn muốn gia nhập vào môn phái yếu nhược này đây?
Người thanh niên tuồi trẻ kỳ quái nói.
Trung niên nhân mặc hoàng sam cười khổ nói:
- Còn không phải giống như huynh đệ thiết tháp đây sao, chỉ vì điều kiện gia nhập Thiên Hà Tông có hơi chút thắp hơn so với ba môn phía kia. Thiên Hà Tông dù có suy bại hơn nữa, nhưng lạc đà đói chết còn hơn ngựa, chung quy lớn mạnh hơn hẳn so với những môn phái nhị lưu, lại nói tài nguyên tu luyện của Thiên Hà Tông, tuy không đứng đầu tứ đại môn phái, nhưng vẫn không đến nỗi nào.
Người thanh niên tuổi trẻ còn muốn nói cái gì, đột nhiên ánh mắt lóe lên, khép miệng không nói!
Trên Đảo Đỉnh Sơn, hai đạo quang mang xuất hiện, một trung niên đạo sĩ và một lão già mặc đạo bào màu xanh, trên ngực có thêu hai chữ Thiên Hà đột nhiên xuất hiện trước đám tán nhân.
Ngô quản sự dựa theo lệ cũ giải thích một ít quy tắc và trình tự một cách đơn giản, trong đám người có chút xôn xao bàn luận, trước kia nhiều nhất có người chủ động rời đi, chưa hề bỏ lại câu oán hận nói, dù sao thì với thực lực của tán nhân, dù thế nào cũng không dám diễu võ dương oai trước mặt các môn phái, đặc biệt là đại môn phái.
- ***,cái trym gì quy củ, còn muốn điều kiện, Thiên Hà Tông các ngươi không phải là là một môn phái cao một chút thôi hay sao!
Trong đám tán nhân có một đại nhân đeo cự đao sau lưng la hét nói.
Ngô quản sự nhíu mày lại.
- Người không phục có thể tự tiện rời đi, không được phép gây tiếng động la hét ở đây, nếu không đừng trách ta xuất thủ đuổi đi.
- Đuổi cái con mẹ đại đầu quỷ, nghĩ mình là người trong môn phái thì có thể cuồng ngạo hay sao? Lão tử đứng ở đây, ngươi tới đuổi ta a!
Đại hán đeo cự đao khác thường hô lớn.
Đám tán tu đều dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn chằm chằm gã đại hán đeo cự đao, đây không phải là muốn chết hay sao? Gã quản sự Thiên Hà Tông kia rõ ràng có tu vi sư giai hậu kỳ, mà đại hán này bất quá chỉ là sĩ giai sơ kỳ mà thôi, người ta tùy tiện dùng một ngón tay có thể dí chết như con kiến, kẻ này đúng là đầu có vấn đề.
Ngô quản sự không phải là người nóng nảy, thế nhưng trước mặt rất nhiều vãn bối bị người ta chỉ vào mũi, cho dù tu dưỡng có tốt hơn nữa thì cũng phải tức giận.
Ngô quản sự điểm ngón tay một cái, một đạo hỏa diễm trong nháy mắt hình thành, bắn thẳng về gã đại hán đeo cự đao!
Kỹ nghệ như vậy trong mắt đám tán tu, tuyệt đối là đạo kỹ cao cấp, chỉ một chiêu này dù là bất cứ người nào ở đây cũng phải bó tay chịu chết, nhất thời cả đám đều dùng vẻ thương hại nhìn đại hán đeo cự đao.
Nhưng mà, khuôn mặt của đại hán đeo cự đao lại vô cùng thong dong, trong nháy mắt khi đoàn hỏa diễm bắn tới, mạnh mẽ rút thanh cự đao sau lưng ra, bổ về phía đoàn hỏa diễm.
Ầm, đoàn hỏa diễm trực tiếp bị đao phong dập tắt, đao khí mãnh liệt lập tức tạo ra sóng chấn động tỏa ra xung quanh, lấy khí thế khiếp người tiếp tục bổ về phía Ngô quản sự, một gã tán nhân đứng gần gã cự hán quả thực là không may, bị đao khí lan tới đánh trọng thương văng ra xa!
Kỳ nghệ kinh người!
Nguyên lực đáng sợ!
Đại hán cự đao rõ ràng có tu vi đại sư giai, hơn nữa không phải là đạo tông, mà là võ tông!
Ngô quản sự không thể di động thân thể, đứng nguyên tại chỗ, ánh mắt vô cùng kinh hãi nhìn về phía đao khí bổ về chính mình, chỉ còn chờ đợi cái chết ập đến.
Vèo, đột nhiên một đạo phù phóng tới cực nhanh, tạo ra một chiếc quang thuẫn màu vàng nhạt che chắn trước mặt Ngô quản sự, đao khí mạnh mẽ trung hòa với quang thuẫn.
Linh Nguyệt Tiên Tử giống như tiên nữ hạ phàm xuất hiện, bình tĩnh nhìn vào hai vị quản sự đang vô cùng khiếp hãi bên cạnh. Lúc này Ngô quản sự mới định thần lại, cảm kích liếc mắt nhìn Linh Nguyệt Tiên Tử, run rẩy sờ sờ vào gáy đã chảy mồ hôi lạnh.
Hơn trăm tán nhân kinh hãi, trong lòng biết hung hiểm, tốt nhất không nên ở đây lâu, trước mặt những tu luyện giả cấp cao như thế này, chính mình bất quá chỉ là con ruồi nhỏ lúc nào cũng có thể bị giết chết, đều nhanh chóng chạy đi, thế nhưng còn chưa chạy được mấy bước thì đã bị một tầng che chắn vô hình bao phủ toàn bộ quảng trường ngăn lại, không cách nào vượt qua.
Cự hán đại đao đột nhiên cười to nói:
- Ha ha, hơn trăm tinh nguyên, như vậy cũng đủ cho lão tử dùng một đoạn thời gian rồi.
- Ngươi là người phương nào? Dám cả gan giương oai trước Thiên Hà Tông!
Linh Nguyệt Tiên Tử giận dữ nói.
- Tiểu nương tử, không nên hung hăng như vậy, một lúc nữa ta sẽ làm cho ngươi rên rỉ sung sướng, ha ha ha...
Trong đám người đột nhiên có một nam tử thấp lùn xấu xí nhảy ra, thân hình cao không tới năm thước, hai bàn tay khô đen, cầm một loại binh khí sắc bén hình tròn.
Vừa rồi không hề có chút cảm giác người này tồn tại, nhưng lúc này, khí nguyên trên người hắn tỏa ra rõ ràng là tu vi đại sư giai trung kỳ.
- Yêu nhân lớn mật, trước khi bần đạo còn chưa xuất thủ, mau chóng cút đi!
Một đạo quang mang màu xanh bắn tới, Thanh Vân Tử trợn mắt hét lên.
- Ngươi nói ai cút?
Lại một giọng nói phá không lao tới, trong thanh âm ẩn chứa khí nguyên vô cùng hồn hậu, lập tức làm cho thân thể của Thanh Vân Tử lung lay nhoáng lên, hơi lui về phía sau nửa bước.
Trong đám tán nhân có một trung niên nhân sắc mặt hồng nhuận bước ra, tu vi so với hai người trước đó rõ ràng cao hơn một tầng, đã đạt tới đại sư giai hậu kỳ.
Khuôn mặt của Thanh Vân Tử chỉ có tu vi đại sư giai trung kỳ nhất thời trở nên trắng bệnh, không biết làm như thế nào cho phải, không nghĩ tới đám yêu nhân không biết từ nơi nào tới dĩ nhiên lại có trận hình cường đại tới như vậy.
Linh Nguyệt Tiên Tử mặc dù có tu vi tương đương với Thanh Vân Tử, trong lòng cũng có chút chấn động, thế nhưng trên mặt lại không hề đổi sắc, còn đang muốn nói cái gì đột nhiên cảm giác được phía sau truyền tới hai cỗ nguyên lực cường đại, liền thu lại lời muốn nói.
Hơn trăm tán nhân xung quanh đã không thể chịu đựng nỗi khí nguyên đang kịch liệt bành trướng, hai cỗ khí nguyên này so với năm người kia còn mạnh mẽ hơn nhiều lắm. Lúc khí nguyên tràn tới áp bách, lập tức có hơn phân nửa tán nhân bị đè hẳn xuống đất không thể nào đứng dậy nổi.
Lạc Trần Tử và Thiên Kiều Lão Nhân trong nháy mắt tới nơi, hạ xuống trước mặt Linh Nguyệt Tiên Tử và Thanh Vân Tử, ung dung nhìn vào ba yêu nhân dám can đảm giương oai trước cửa Thiên Hà Tông.
Khí thế của ba gã yêu nhân vừa rồi còn bừng bừng mạnh mẽ, áp bức phe Thiên Hà Tông không dậy nổi, nhưng bởi vì hai vị nguyên lão Thiên Hà Tông xuất hiện, lập tức bị áp chế hoàn toàn.
- Chính là bảo ngươi chút!
Phất trần trong tay Lạc Trần Tử chỉ thẳng vào trung niên mặt hồng.
Nghe được lời nói này, trung niên nhân mặt hồng nhất thời yên lặng không nói, bất quá hung quang trong mắt vẫn bừng bừng hiện rõ.
Thiên Kiều Lão Nhân vẫn nửa nhắm hai mắt, đột nhiên mạnh mẽ mở ra, đôi con ngươi mờ đục già nua nhất thời bắn ra quang mang khiếp người, ngón tay đầy vết nhăn đưa lên, nhẹ nhàng phát ra một tiếng.
- Đi!
Một thanh phi kiếm đột nhiên xuất hiện, mạnh mẽ bắn thẳng về phía gã trung niên mặt hồng, trung niên nhân mặt hồng nhất thời quá sợ hãi, vội vàng ném ra một chiếc thiết luân, phi kiếm va chạm với thiết luân trong không trung, keng một tiếng vang dội, thiết luân bị phi kiếm mạnh mẽ đánh văng ra xa, thế công của phi kiếm không hề giảm, vẫn tiếp tục bắn thẳng về phía trung niên nhân mặt hồng.
- Thiếu chủ!
Trung niên nhân mặt hồng cấp bách hô to.
- Ầm!
Một tiếng nổ vang dội.
Phi kiếm nát bấy, sóng khí và mảnh nhỏ bắn ra bốn phía. Xung quanh nhất thời vang lên tiếng la thảm thiết liên tiếp, đám tán nhân lập tức bị giết chết mấy người, những người khác đều hiện rõ vẻ mặt kinh khủng, hận bản thân mình không thể đào được hầm dưới mặt đất chạy đi. Ánh mắt Thiên Kiều Lão Nhân cả kinh, sắc mặt có hơi chút khó coi, phi kiếm chế tạo từ cương thiết vạn năm bị nát bấy dễ dàng như vậy, không khỏi có chút luyến tiếc.
Mà thứ làm cho phi kiếm nát bấy dĩ nhiên là một chiếc điểu lung, điều này làm cho Thiên Kiều Lão Nhân có chút không thể chịu đựng được, đang muốn xuất thủ, thân thể lại đột nhiên chấn động mạnh mẽ, có chút do dự.
Chỉ thấy một gã thanh niên tuổi còn trẻ nhẹ nhấc tay lên thu lại chiếc điểu lung làm từ nguyên tinh màu tím nào đó, trên mặt nở nụ cười tươi tắn nhìn vào Thiên Kiều Lão Nhân.
- Ngươi chính là lão tổ tông của Thiên Hà Tông - Thiên Kiều Lão Nhân sao?
Gã hán tử thiết tháp và trung niên nhân mặc hoàng sam vừa mới đối thoại với người thanh niên tuổi còn trẻ, lúc này kinh hãi vô cùng, mặt không chút huyết sắc, hai người nằm mơ cũng không nghĩ được rằng người thanh niên tuổi còn rất trẻ mà có thể phát ra nguyên khí cường đại như vậy.
Thiên Kiều Lão Nhân lúc này cũng kinh hãi không thôi, nhìn bề ngoài thì người thanh niên này bất quá chỉ chừng hai mươi bốn hai mươi lăm tuổi, thế nhưng tu vi đã đạt tới linh hồn giai hậu kỳ, nghe câu hỏi vẫn chưa lên tiếng trả lời.
Tình thế chuyển biến cực nhanh, làm cho mỗi một người nơi đây đều có chút không phản ứng kịp. Cao thủ lần lượt xuất hiện, hơn nữa một người so với một người lợi hại hơn nhiều, thậm chí còn xuất hiện linh hồn giai hậu kỳ.
Nhìn vào người thanh niên trẻ tuổi mặc thanh sam trước mặt, cho dù là Lạc Trần Tử và Thiên Kiều Lão Nhân cùng có mặt cùng rơi vào hạ phong, hai người giống như gặp phải đại địch, sắc mặt vô cùng khẩn trương!
Thiên Hà Tông thực sự phát sinh nguy cơ rồi!
- Ha ha, Thiên Hà Tông các ngươi dù sao cũng là đại môn phái, vậy mà lại sợ hãi như vậy sao?
Người thanh niên trẻ tuổi khinh miệt cười nói, tùy ý mở điểu lung để cho tiểu điểu (chim nhỏ) bên trong bay ra, vờn xung quanh chính mình.
- Không đáp lời chính là sợ hãi sao? Coi thường mà thôi, mặc kệ các hạ có là thần thánh phương nào, nếu như không nhanh chóng rời khỏi ta và sư huynh muốn xuất thủ rồi!
Lạc Trần Tử ngửa mặt lên trời cười lớn nói.
Người thanh niên trẻ tuổi chuyển ánh mắt từ tiểu điểu sang hai người Lạc Trần Tử, thoải mái cười nói.
- Thiên Hà Tông các ngươi hôm nay đã suy nhược như vậy rồi, hai vị đâu cần phải miễn cưỡng, nếu như tại hạ không cẩn thận giết chết hai người, vậy thì Thiên Hà Tông thực sự muốn biến mất khỏi đất Vạn Sơn này rồi.
- Hừ, người tài ba dị sĩ của bản phái nhiều không đếm nổi, sao có thể mất đi hai người chúng ta mà điêu tàn, trong mắt các hạ quá mức không có người rồi!
Thiên Kiều Lão Nhân hừ lạnh một tiếng nói, ngôn ngữ sắc bén, chỉ là khí thế có chút không đủ.
- Đúng sao?
Người thanh niên trẻ tuổi quỷ dị cười nói.
- Nếu như quý phái có thể mời ra được một vị linh hồn đạo sư mà nói, vậy thì tại hạ sẽ lập tức rời khỏi đây, sau này tuyệt đối không bén mảng tới Thiên Hà Tông.
Dừng một chút, sắc mặt người thanh niên trẻ tuổi bỗng nhiên chuyển biến, nguyên lực toàn thân bành trướng, mắt lộ hung quang nói.
- Nếu như không mời ra được, vậy thì ngày hôm nay tại hạ sẽ san bằng Thiên Hà Tông, biến mất khỏi thế gian.
Ngay lúc này, trên bầu trời hiện lên dị tượng, thải vân (mây các màu) ào ào xoáy tụ, nguyên khí thiên địa trong vòng nghìn dặm điên cuồng ngưng tụ hướng về phía một địa phương bên trong Thiên Hà Tông.
- Thiên địa biến đổi!