"Vị đạo hữu này! Chúng ta góp chút lực với ngươi!"
Dung Tuyên nghĩa bất dung từ.
Vô Phong Lão Tổ cũng hướng về phía Lâm Khiếu Đường gật đầu, chỉ là trong mắt lóe lên một tia dị dạng, đối với thanh cự kiếm trong tay Lâm Khiếu Đường nhìn nhiều hơn vài lần. Nguồn truyện: Truyện FULL
Lâm Khiếu Đường cũng hướng về hai người gật đầu, sau đó lập tức hướng về phía sáu gã cao thủ linh hồn giai Đại Hạ Quốc. Trận quần chiến này là lần đầu tiên hắn tham dự, hiện tại, pháp bảo có thể dùng được trong tay chính mình không còn nhiều lắm, hơn nữa tham thị thú lại còn đang bị vây trong trạng thái hóa trứng tiến hóa, điều này làm cho hắn mất đi một con bài sát thủ, bất quá nếu như níu chân mấy cao thủ Đại Hạ quốc này hẳn là không có vấn đề gì quá lớn.
Dưới phần thưởng lớn tới mê người, sáu gã cao thủ Đại Hạ quốc đã xuất toàn lực, thầm nghĩ tập trung chém giết nguyên lão Hiên Viên Tông lập đại công, mục tiêu không phải là ba người Lâm Khiếu Đường, trực tiếp hướng về phía bảy vị nguyên lão đang thụ thương phía sau.
Lâm Khiếu Đường vung tay lên, hai tử kim thủ và bốn thanh tử kim trường thương đồng thời bắn ra ngoài, thậm chí còn phóng ra hơn mười kim thủ hỗ trợ.
Sáu vị tu luyện giả linh hồn giai Đại Hạ Quốc, trong đó có hai gã thuộc võ tông, bốn gã thuộc đạo tông, hai gã thuộc võ tông bộc phát nguyên khí toàn thân xung phong về phía trước, bốn gã thuộc đạo tông phi hành phía sau dùng pháp bảo phụ trợ.
Hai gã linh hồn giai đạo tông nhìn thấy quang mang màu tím phóng tới, không hề tránh né, nắm binh khí trong trong tay chống lại, đương đương đương...
Trong hư không liên tục vang lên mấy tiếng kim chúc va chạm kịch liệt, bất quá hai binh khí của tu luyện giả đạo tông Đại Hạ quốc sau khi va chạm lập tức xuất hiện vết rạn nứt, bị nguyên khí thực chất hóa sắc bén tỏa ra bên ngoài tử kim trường thương bức lui.
Tu luyện giả Đại Hạ quốc đều kinh hãi, không nghĩ tới thanh niên mới đến chỉ dùng lực lượng một người đã có thể bức lui hai cao thủ võ sư tu vi linh hồn giai trung kỳ.
Bốn gã đạo tông đối mặt nhìn nhau, tựa hồ như đã đạt thành hiệp nghị nào đó, buông tha cho kế hoạch trước đó, ngược lại cùng nhau đối phó với thanh niên kia, bốn loại pháp bảo trong hư không phát ra quang mang nhiều màu, toàn bộ đánh về phía sáu đạo quang mang màu tím.
Đôi mắt Lâm Khiếu Đường hơi nheo lại, nguyên khí trên người giống như sóng cuộn trào ra, quang mang màu tím trên hai tử kim thủ và bốn tử kim trường thương càng thêm mãnh liệt.
Trong bốn lại pháp bảo phóng tới tấn công thì có ba thuộc loại pháp bảo theo bộ, chỉ có pháp bảo hình sợi tơ màu đen là duy nhất, trên sợi tơ bắt đầu tỏa ra độc nguyên rất mãnh liệt.
Trong hư không chí ít có tới hơn mười thanh phi kiếm bay tới, liên tiếp ma sát với không khí làm vang lên những âm thanh khó chịu, người khác nghe được mà run rẩy, hơn mười thanh phi kiếm này hợp thành trận pháp, công phòng vô cùng lợi hại.
Sắc mặt Lâm Khiếu Đường rất thản nhiên, trong lòng hắn biết rõ nếu như chỉ dựa vào tử kim thủ và tử kim trường thương sẽ không thể chặn lại được, nắm đấm hơi vung lên, mấy trăm khỏa hỏa châu và hơn trăm toàn phiêu thình lình xuất hiện.
Những thứ này đều là pháp bảo có công dụng lớn nhất hiện tại, dưới sự khống chế của Lâm Khiếu Đường nhanh chóng tổ hợp thành một loại trận hình, đem hơn mười thanh phi kiếm chặn lại toàn bộ.
Binh khí, pháp bảo trong hư không bay loạn, chỉ nhìn thấy ánh sáng lúc mờ lúc mãnh liệt, quang mang tỏa ra bốn phía, vang lên những tiếng va chạm khiếp sợ nhân tâm. Tiếng nổ mạnh liêp tiếp, chiến đấu dị thường kịch liệt.
Lúc này, Dung Tuyên và Vô Phong lão tổ đối mặt nhìn nhau, hai người tựa hồ như trở thành dư thừa, căn bản không có chỗ để nhúng tay vào, ánh mắt nhìn về phía thanh niên nhiều hơn một phần kính ý, một người chiến đấu với sáu cao thủ linh hồn giai mà vẫn chưa rơi vào thế hạ phong, Dung Tuyên và Vô Phong lão tổ tự vấn bản thân không thể làm được.
Sắc mặt của thư sinh mặt trắng khó coi, hơi giật mình, rồi nhìn chằm chằm vào đối thủ đột nhiên xuất hiện này, quay đầu hướng về phía lão giả mặc áo bào màu tro bên cạnh hỏi:
"Tả huyền hộ pháp, ngươi xem người này như thế nào."
Đôi mắt già nua khàn khàn của lão giả thật sâu nhìn vào chiến trường, lắc đầu nói:
"Lão phu không nhìn được, tất cả truyền tin của thám tử không hề có tin tức gì về người này."
Thư sinh mặt trắng lại liếc mắt nhìn về phía thiên ma kính của chính mình đang bị nhốt chưa ra được, trong mắt hiện lên quang mang thâm độc, lập tức nói:
"Không nghĩ tới chúng ta đã quá xem thường tu luyện giả Nam Xuyên Giới, kế hoạch thay đổi, chỉ cần đem cao thủ vô danh này đánh chết là được."
Lão giả mặc áo bào màu tro đồng ý nói:
"Thiếu chủ anh minh, nếu như không trừ đi người này, chỉ sợ sau này đối với kế hoạch của chúng ta có trở ngại rất lớn!"
Thư sinh mặt trắng đối với lời này không thèm quan tâm, lạnh lùng nói:
"Vậy ngươi còn đứng ở chỗ này để làm cái gì? Nếu như ngươi không ra tay thì liệu sáu tên ngu xuẩn kia có giết được đối phương hay không?"
Lão giả mặc áo bào màu tro đối với thái độ ngạo mạn của thư sinh mặt trắng không hề tức giận, chỉ lên tiếng nói:
"Lão phu đang chờ đợi thời cơ tốt nhất, đối với cao thủ bậc này, không ra tay thì thôi, nếu như đã ra tay phải như lôi đình vạn quân, một kích hôi phi yên diệt, bằng không tất cả hậu hoạn."
Thư sinh mặt trắng hiện lên nụ cười khẽ độc ác:
"Bản thiếu chủ sẽ nhìn ngươi làm sao đánh cho hắn hôi phi yên diệt, nếu như có thể thành công, khi quay về tất nhiên không hề thiếu đi chỗ tốt của ngươi, thậm chí còn có thể nói tốt với phụ thân của ta về tả huyền hộ pháp ngươi."
Lão giả mặc áo bào màu tro cúi đầu nói:
"Tạ ơn thiếu chủ, lão phu chắc chắn sẽ làm hết sức!"
Chiến trường, một mình Lâm Khiếu Đường chống lại sáu cao thủ linh hồn giai nhưng vẫn cầm cự được, không ai làm gì được ai, bỗng nhiên một trong bốn gã đạo tông, lão giả lưng gù vẫn ẩn nấp phía sau ba người còn lại đột nhiên nhấc tay mạnh mẽ, sợi tơ giống như con rắn bắn ra ngoài.
Sợi tơ này xuyên qua các loại pháp bảo đang tranh đấu, cho dù trong hư không có rất nhiều pháp bảo đang bay loạn, thế nhưng lại không hề ảnh hưởng chút nào đến tốc độ phi hành của sợi tơ màu đen.
Lâm Khiếu Đường thôi động hơn mười chiến toàn phiêu chặn lại cũng không có kết quả, sợi tơ màu đen này linh hoạt không gì sánh được, căn bản không thể nhìn thấy quy luật di động.
Ba gã đạo sư khác càng tăng mạnh thế công, làm cho Lâm Khiếu Đường phải phân tâm khống chế pháp bảo chống đỡ, bỏ qua sợi tơ màu đen nhìn qua có uy lực không đáng bao nhiêu.
Hai gã võ sư thì tụ lại một chỗ, dưới sự bay qua bay lại của dày đặc pháp bảo, hai người không dám tiến tới quá gần, võ sư nếu như cận chiến chính là vô địch, thế nhưng dưới tình thế có vô số pháp bảo ngăn cản trước mặt như vậy, võ sư căn bản không có tác dụng, chỉ đành đợi cơ hội để tiến tới gần mà thôi.
"Đạo hữu cẩn thận!"
Dung Tuyên muốn tới hỗ trợ thế nhưng lại không biết hạ thủ như thế nào, lúc này chỉ có thể lo lắng đứng bên cạnh nhìn xuông, nhìn sợi tơ màu đen đang không ngừng tiếp cận.
Lâm Khiếu Đường không dám phân tâm chỉ hơi hơi gật đầu, một tay thong dong nắm chắc cự kiếm, tay kia thì hơi co lại thành trảo, tùy thời chuẩn bị ra chiêu.
Vô Phong Lão Tổ lúc này đã phóng xuất hơn mười thanh cự kiếm to lớn tham gia vào trận chiến, làm cho áp lực lên Lâm Khiếu Đường giảm đi không ít.
Trên thực tế, vô luận là tâm pháp, đạo kỹ, pháp bảo hay bản thân Lâm Khiếu Đường, so với đối phương đều mạnh hơn nhiều, tử kim thủ và tử kim trường thương chế tạo từ bí huyền kim vô cùng cứng rắn, nếu như cứng đối cứng thì ít có pháp bảo nào chống lại được, pháp bảo của đối phương tuyệt đối không phải đối thủ, cho dù đối phương có cố đánh đi nữa cũng không chiếm được nửa điểm chỗ tốt. Thế nhưng lúc này Lâm Khiếu Đường không chiếm được chút thượng phong nào. Dù sao thì pháp bảo của Lâm Khiếu Đường chưa đủ để tạo thành trận hình pháp bảo hoàn chỉnh, chỉ là tấn công tương đối sắc bén, tương đối giản đơn.
Nếu như không phải Lâm Khiếu Đường có nguyên khí vô cùng thâm hậu, hơn nữa tâm pháp tinh diệu cùng với bản lĩnh thao túng cao siêu, có thể đồng thời khống chế hơn một trăm khỏa hỏa châu và toàn phiêu một lúc hình thành trận hình đơn giản đoạn hậu, làm cho hai tử kim thủ và tử kim trường thương mạnh mẽ xông tới, tấn công không cần kiêng nể ai hết, thì sợ là hắn đã phải chịu bại trận chạy trốn.
Đối chiến hồi lâu, Lâm Khiếu Đường càng lúc càng phát hiện ra sự quan trọng của pháp bảo cấu thành trận pháp, sau này nhất định phải tìm cho đủ bí huyền kim chế tạo thành tử kim thương mới được.
Ngay khi Lâm Khiếu Đường vừa cân nhắc ứng địch thì một sợi tơ màu đen đã xuyên qua được vô số toàn phiêu hỗn loạn, Dung Tuyên đứng một bên đột nhiên xuất thủ, muốn thu thập hoàn toàn sợi tơ màu đen kia, một thanh phi kiếm màu hồng mạnh mẽ bắn ra.
Quang mang màu hồng hiện lên, nhất thời sợi tơ màu đen bị cắt thành hai nửa, Dung Tuyên thầm buông ra một hơi, loại pháp bảo không biết rõ lai lịch công dụng như thế này nếu như sơ ý, rất có thể phải chịu đau khổ lớn.
Nhưng mà, ngay khi Dung Tuyên cho rằng đã trợ giúp thanh niên ngăn cản sợi tơ màu đen thành công thì hai sợi tơ nhanh chóng hợp lại thành một, không chút nào ảnh hưởng tới tốc độ, càng nhanh hơn bắn thẳng về phía Lâm Khiếu Đường.
Làm cho một tu luyện giả có tu vi linh hồn giai trung kỳ như vậy, trong cự ly cực ngắn chỉ có thể trừng mắt thật lớn nhìn sợi tơ màu đen quấn chặt lấy thân thể của Lâm Khiếu Đường.
Lúc này, trên mặt lão giả gù lưng xa xa hiện lên nét tiếu ý thực hiện được âm mưu, nắm tay đồng thời nắm chắc, mạnh mẽ huy vũ qua lại. Hai sợi tơ hợp lại thành một đang quấn quanh người Lâm Khiếu Đường mạnh mẽ hướng sâu vào trong da thịt chui vào.
"Bách ô độc tàm ti!"
Vô Phong Lão Tổ đột nhiên thất thanh hét lên, đôi mắt già lão tràn ngập kinh sợ nhìn chằm chằm vào sợi tơ màu đen đang càng lúc càng lún sâu vào trong da thịt của Lâm Khiếu Đường.
Dung Tuyên và bảy vị nguyên lão nghe được cái tên này, đều lộ ra vẻ mặt khiếp sợ, tức thì nhãn thần nhìn về phía Lâm Khiếu Đường trở thành tiếc hận, nhìn Lâm Khiếu Đường không khác gì nhìn một người chết.
Trên mặt Lâm Khiếu Đường toát ra một tia mồ hôi lạnh, nhãn thần từ từ trở nên mờ mờ, tốc độ, uy lực pháp bảo đang điều khiển rõ ràng trở nên yếu hơn nhiều.
Mấy gã tu luyện giả Đại Hạ Quốc nhất thời thấy được hy vọng, càng thêm dốc sức tấn công, thế tiến công mạnh hơn vài phần.
Lão giả lưng gù tự nhiên biết được bảo bối của chính mình có công hiệu ra sao, mười ngón tay đồng thời huy động, rất nhiều pháp bảo xuyên qua sợi tơ di động càng thêm kịch liệt.
"Đạo hữu, nhanh nhanh vận nguyên lực bức độc, nếu không sẽ không còn kịp nữa rồi, bách ô độc tàm ti chính là một loại ma vật sinh sống trong chỗ sâu của vạn chiểu trạch, độc tính vô cùng mạnh mẽ, trong bảng xếp loại độc vật thậm chí còn được xếp hạng thứ năm, cho dù cao thủ linh hồn giai cũng không thể chịu đựng được loại độc nguyên này, nhẹ thì tu vi giảm mạnh, nặng thì tiêu tán linh nguyên, thần hình câu diệt!"
Vô Phong lão tổ nhắc nhở nói.
Sắc mặt của Dung Tuyên lúc này cũng trắng bệch, nhờ có thanh niên này mà tông phái mới có thể tạm thời vượt qua nguy cơ, không hề nghĩ tới tình hình lại chuyển biến nhanh tới như vậy, thấy rõ thanh niên trúng độc sâu vô cùng, chỉ sợ là không thể cứu chữa được nữa rồi, lẽ nào ông trời muốn diệt Hiên Viên Tông hay sao?
Lời nhắc nhở của Vô Phong Lão Tổ hiển nhiên đã chậm một chút, hành động của Lâm Khiếu Đường rõ ràng đã giảm linh hoạt hơn nhiều, phía sau sợi tơ màu đen càng lúc càng dài quấn càng chặt, thân thể của Lâm Khiếu Đường giống như bị bao bọc bên trong.
Chín vị nguyên lão hiên Viên Tông lúc này đã không còn đành lòng nhìn tiếp, đối với thanh niên vừa mới nhận thức này cảm thấy tiếc hận thật sâu.
Sợi tơ màu đen phân chia thành hơn mười sợi hầu như đã quấn quanh vào thân thể của Lâm Khiếu Đường, độc ti cũng không phải hoàn toàn tiến vào trong cơ thể, mà chỉ là phân nửa bên trong phân nửa bên ngoài, ngoài thân thể Lâm Khiếu có tới hơn mười đầu sợi tơ quẫy động, nhìn giống như hơn mười kim châm màu đen đâm vào thân thể.
Ánh mắt của Lâm Khiếu Đường đã trở nên mờ nhạt không ánh sáng, da thịt trên người thậm chí đã biến thành màu đen, nhìn qua có chút vô thần, tựa hồ như đã bị độc làm tê dại.
"Duyên nguyên lão! Có khi chúng ta phải chạy trốn đi thôi!"
Vô Phong nguyên lão thở dài nói.
Ánh mắt của Dung Tuyên cũng lờ mờ không ánh sáng, đành phải nhẹ nhàng gật đầu.
Ngay khi hai vị nguyên lão định dùng tốc độ nhanh nhất độn phi mà đi, hai gã võ sư linh hồn giai bên phía đối phương đột nhiên khởi động, đều tự thi triển tuyệt kỹ đánh về Lâm Khiếu Đường có vẻ như đang trúng độc thật sâu.
"Cũng không hơn gì đám vô dụng kia!"
Thư sinh mặt trắng khinh người cười nói.
"Chính là lúc này!"
Lão giả mặc áo bào màu tro vẫn đang phiêu phù bên cạnh thư sinh mặt trắng nhìn thấy hai gã võ sư linh hồn giai lao tới đồng thời quát khẽ một tiếng, hóa thành mũi tên màu tro bắn thẳng ra ngoài.
Thư sinh mặt trắng nhìn mũi tên màu tro, cười nhạt lẩm bẩm:
"Tả huyền hộ pháp, đây chính là một kích sấm sét mà ngươi nói. Bản thiếu chủ nhìn thế nào cũng giống như bỏ đá xuống giếng! Lúc này còn cần ngươi xuất thủ hay sao chứ?"
Trong hư không, pháp bảo và phi kiếm còn đang kịch liệt triền đấu, thế nhưng mạnh yếu đã cực kỳ rõ ràng, toàn phiêu, hỏa châu chỉ có thể chật vật chống đỡ, hai gã võ sư linh hồn giai rất đơn giản đã tới bên cạnh thân thể của Lâm Khiếu Đường đang khép hờ hai mắt.
Bàn tay trần của hai người cầm theo một thanh xích kim đao, một người gần một người ngoan độc hạ sát thủ, rất sợ bị người khác đoạt mất công lao, ngay khi hai người đột xuất thủ, thanh niên trước mặt đột nhiên mở to hai mắt, nhãn thần cực kỳ sắc bén nào có chút mờ mịt nào, thậm chí còn tán phát ra tinh quang tàn khốc.
Hai gã võ sư linh hồn giai vô cùng thất kinh.