Đấu Y

chương 382: một chiêu

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Cả không gian như đang bị giằng co, Bạch phát tôn giả cùng Thiết Ưng Vương cảm giác như bốn phía có áp lực vô tận, trên trán và hai lòng bàn tay nhất thời đổ mồ hôi lạnh. Hai loại binh khí đang huyền phù trên không trước người hai vị nguyên lão cứ nguyên như vậy không dám tiến lên tấn công.

Thời điểm này thời gian phảng phất như bị cô đọng lại, toàn trường đều nín thở, cả một khu vực rộng lớn xung quanh trận đấu chỉ còn lại tiếng lá rơi nhè nhẹ, ngoài ra hoàn toàn là tĩnh lặng.

Hai gã cao thủ linh hồn giai hung hãn xuất ra binh khí đối mặt với một người hai tay trống không, ngay cả tư thế đối địch cũng không có, thế mà cư nhiên lúc này cả hai bên đều bất động, không có chút ý tư sẽ hành động.

Đông đảo tu luyện giả vây xem xung quanh đều nghi hoặc vô cùng, không biết hai vị nguyên lão Hợp Võ Môn rốt cuộc có vấn đề gì, đứng trước đối thủ như vậy mà vẫn không chịu ra tay.

Tục ngữ nói trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường, ngoài cuộc tỉnh táo mà trong cuộc thì u mê. Lời này nói tuy rằng là không sai nhưng cũng chỉ đúng với vài điểm bên ngoài mà thôi, còn thật sự như thế nào thì lại chỉ có người trong cuộc mới có thể nhận biết hoàn toàn.

Lâm Khiếu Đường chỉ là nhằm vào hai vị nguyên lão Hợp Võ Môn mà phóng ra uy áp, người xem căn bản là không biết, tự nhiên là vô pháp lý giải được nguyên nhân tại sao hai vị nguyên lão lại bỏ lỡ cơ hội tấn công thuận lợi vô cùng như thế kia.

Bạch phát tôn giả và Thiết Ưng Vương mặc dù là linh hồn võ sư, nhưng đã đến cảnh giới này võ giả đều có khả năng tùy hứng mà thao túng vũ khí chiến đấu, hơn nữa so với đạo tông lại càng thêm vài phần tinh tế và đa dạng, lại càng bá đạo bức nhân, uy lực cũng theo đó mà tăng cao, cực kỳ kinh khủng.

Dưới sự giằng co, song phương đều không có động tĩnh, tựa hồ như xa xa không thể với tới.

Lông mày Lâm Khiếu Đường hơi nhăn lại, đối với thái độ của hai vị nguyên lão như khó chịu mà không thể chờ đợi được nữa, rốt cuộc mở miệng nói:

- Nếu nhị vị đã khách khí như vậy, ta đây đành xuất thủ trước.

Bạch phát tôn giả và Thiêt Ưng vương vừa nghe lời này, trên mặt cũng lộ vẻ không thể nhẫn nhịn, cho dù vẫn như cũ không thể tìm được kẽ hở của đối phương, nhưng lại không thể hạ thấp sĩ khí, lúc này cả hai như không hẹn mà cùng khẽ động, đồng thời xuất thủ.

Chỉ thấy ba thanh phi đao màu trắng dài cỡ một thước trong nháy mắt hóa thành vô số mũi tên lao thẳng về phía trước, hai ưng trảo thật lớn trong giây lát cũng tỏa ra quang mang chói mắt hướng ra ngoài kéo theo những sợi xích thô to như những con mãnh xà tiến đến, tốc độ không hề kém hơn so với những thanh phi đao của bạch phát tôn giả.

Hai vị nguyên lão dưới sự giằng co hồi lâu, lúc này đã không còn chút ý coi thường nào đối với vị đệ tam nguyên lão trẻ tuổi kia, vừa ra chiêu đã dùng toàn lực, lại càng không dám nghĩ đến một chiêu tất thắng, nhưng cũng muốn chiêu này vừa đến sẽ hạ đi phần nào uy thế của đối phương.

Ba thanh phi đao phân ra vô số mũi tên tầng tầng lớp lớp, ánh đao tỏa ra bốn phía, phảng phất như toàn bộ không gian bị bao trùm bởi đao khí mà sắp bị xé nát, thêm đó hai ưng trảo thật lớn với uy thế phô thiên cái địa, tưởng chừng bất luận vật gì ngăn trở trước chúng đều có thể bị nghiền thành bột phấn.

Với chiêu số như vậy, vô luận là thanh thế hay uy lực đều là phi thường dọa người. Mọi người thấy vậy nhất thời sau lưng cảm thấy lành lạnh, thầm nghĩ bạch phát tôn giả cùng Thiết Ưng Vương không hổ danh là cao thủ linh hồn giai, hai người hợp lực thực như có thể bài sơn đảo hải, khí trấn sơn hà, tùy ý có thể phóng ra một chiêu như vậy, lợi hại, lợi hại a. Lại nghĩ nếu mà công kích như sóng triều kia mà nhằm vào mình sợ rằng nhục thể trong khoảnh khắc hóa thành hư không.

Trái lại Lâm Khiếu Đường như chậm nửa nhịp, tại sát na lúc Bạch phát tôn giả và Thiết Ưng Vương xuất thủ mới lấy ra một thanh cự kiếm màu vàng với phong cách rất cổ xưa.

Thân kiếm xác thực to rộng vô cùng nhưng nhìn qua lại không chút thanh thế, lại càng không có gì là đặc biệt, mọi người vây xem thậm chí không phát hiện ra chuôi cự kiếm này có một chút khí nguyên dao động, lại càng không thể có linh tính. Truyện Sắc Hiệp -

Muốn dùng cự kiếm bình thường bực này để đối kháng với thế công kích như sóng triều kia quả thực tưởng như trứng chọi đá.

Nguyên bản mọi người còn tưởng rằng Bạch phát tôn giả và Thiết Ưng Vương cho dù thắng nhưng cũng tuyệt đối không thể dễ dàng, ít nhất đối chiến cũng phải quá trăm chiêu mới có thể phân thắng bại, thế nhưng theo tình thế lúc này mà nhận định, sợ rằng Lâm Khiếu Đường sẽ gặp đại phiền toái, tựa như khó có thể qua nổi chiêu thứ nhất.

Sắc mặt Phương Thiên Minh ngưng trọng, trong lòng càng như lâm vào thế ngàn cân treo sợi tóc, toàn thân ứa ra mồ hôi lạnh, lại chỉ có thể yên lặng cầu khẩn trận chiến kết thúc bình yên, vô luận là thắng hay bại chỉ cần Lâm sư tổ không thụ thương quá nghiêm trọng đã là vạn hạnh rồi.

Trong lòng Lưu Trúc thượng nhân lúc này phức tạp đến cực điểm, thật vất vả mới gặp được một vị cao nhân linh hồn giai, cũng không nghĩ đến ngay lập tức bị người ta đánh cho tàn phế, thực là đáng tiếc lắm a. Đầu óc Lương Như Vân lúc này cũng trống rỗng, trong lòng càng khẩn trương vô cùng, hai tay nhỏ bé đã tràn đầy mồ hôi, thân thể đã trở nên cứng ngắc từ lúc nào.

Lâm Khiếu Đường thấy hai vị nguên lão cư nhiên bị kích tướng mà động thủ ngay lập tức nên có chút ngoài dự liệu, đối với nhị lão cũng có chút ít tán thưởng. Bản thân phóng ra uy áp cường đại như vậy mà không có dập tắt hoàn toàn ý chí chiến đấu của nhị lão, có thể thấy được hai người này cũng có chút ít năng lực.

Không có gì bất ngờ xảy ra dưới tình huống một vị tu luyện giả linh hồn giai hậu kỳ có thể chế trụ lại hai vị tu luyện giả linh hồn giai trung kỳ, mà thực tế hắn đã có gần như ba cái linh hồn giai hậu kỳ trong người, không lập tức đem nhị vị nguyên lão Hợp Võ Môn đánh cho tàn phế ngay tại chỗ, có thể khẳng định Lâm Khiếu Đường vẫn còn chưa muốn xuất toàn lực.

Mắt thấy quang mang màu trắng như phô thiên cái địa bắn về phía Lâm Khiếu Đường. Bên cạnh lại còn hai ưng trảo thật lớn đang gào thét chộp tới, trong mắt mọi người từ lâu đã thấy Lâm Khiếu Đường rơi vào tuyệt cảnh, ngoại trừ trúng đòn chịu trọng thương, ngoài ra không thể có kết cục nào khác.

Thậm chí có người lo lắng vị đệ tam nguyên lão lúc này có hay không bị hình thân cầu diệt.

Ngay lúc gần như mũi tên màu trắng bắn trúng người, Lâm Khiếu Đường bỗng nhiên ha ha cười, cự kiếm trong tay mạnh mẽ khua lên một vòng tròn, chiêu thức vô cùng giản dị tự nhiên, căn bản như không có bất kỳ điểu gì đặc sắc đáng nói.

Một chiêu như vậy làm cho mọi người không hiểu nổi, chỉ sợ ngay cả người mới bước chân vào võ đạo cũng có thể đánh ra một chiêu như vậy.

Nhưng mà lúc này, những ánh đao bay lượn khắp trời khi va chạm vào cự kiếm đã bị đánh bại toàn bộ, vô số mũi tên bị phá thành mảnh vụn, chỉ còn hiện ra ba thanh phi đao màu trắng bị đẩy ngược trở lại, còn hai ưng trảo thật lớn kia sau khi va chạm với cự kiếm lại trở nên chấn động kịch liệt, quay lộn ba vòng mà trở lại.

Toa toa toa…

Ba thanh phi đao phân biệt xẹt qua đỉnh đầu Bạch phát tôn giả và hai đầu vai, ống tay áo hai vai cũng bị xé thành một mảnh lớn, một mẩu tóc bạc trên đầu cứ thế mà chậm rãi rơi xuống. Lúc này tâm thần bạch phát tôn giả dường như chịu phải một kích thật nặng, khí huyết bốc lên, một chút cũng không khống chế được, một ngụm máu tươi cứ thế mà phun ra ngoài.

Thiết Ưng Vương lại càng thảm hại hơn, chấn động mãnh liệt từ hai sợi sợi xích truyền đến làm nguyên mạch trong người bị đánh nát, rất có thể mấy đầu khớp xương theo đó mà vỡ vụn, dưới chân mềm nhũn ra rồi ngã ngồi xuống đất, khóe miệng tràn ra một đường máu tươi nồng đậm. Giờ khắc này toàn trường lặng như tờ, không khí có vẻ quỷ dị, ngay cả tiếng hô hấp cũng lặng đi rất nhiều.

Mọi người phảng phất như không biết làm sao thở nổi, cứ thế nhìn chằm chằm vào người thanh niên đang đứng giữa sân kia.

Một chiêu!

Chỉ một chiêu mà thôi, một chiêu liền đem hai vị nguyên lão Hợp Võ Môn, một trong tam đại môn phái Thiên Võ Minh đã thành danh từ lâu, là những cao thủ linh hồn giai, Bạch phát tôn giả cùng Thiết Ưng Vương, bại, thậm chí sạch lẽ lưu loát đến đáng sợ.

Chiến thắng này có thể nói là tuyệt đối.

Lợi hại, trong lòng mọi người đều thầm hô.

Giờ khắc này, mọi người đều có chung một cảm giác như có một khối đá thật lớn đang đè nặng trong đầu, thở ra cũng khó, hai mắt thì sợ hãi nhìn tới Lâm Khiếu Đường, lúc này mới ý thức được việc từ đầu đến cuối coi vị đệ tam nguyên lão kia là mãnh phu thiếu đầu óc, giờ đây mới nhận ra là mình đúng là vô tri nông cạn, thực đáng chê cười a. Cái này là chênh lệch, chênh lệch tuyệt đối, cũng giống như trời và đât, tuyệt đối không thể vượt qua được.

Với trình độ này, vậy thì vị đệ tam nguyên lão thuộc loại nhân vật nào? Trong lòng mọi người sớm đã có câu trả lời và mơ tưởng, bởi vì bọn họ, cho đến bây giờ nào có đươc gặp qua những nhân vật lợi hại như vậy.

Có thể chỉ có thập đại cao thủ mới có thể cùng người này so tài một trận. Những đại nhân vật mà trước đây trong đầu của họ muốn cũng không dám nhưng lúc này lại chợt lóe lên, chỉ vì vị đệ tam nguyên lão thủy chung duy trì vẻ thần bí trước mặt.

Hiện tại, sắc mặt Bạch phát tôn giả và Thiết Ưng Vương trắng bệch không còn chút huyết sắc, đâu còn đó thái độ của một cao thủ, thần tình lúc này chỉ còn nỗi tang thương tịch mịch.

Ba ba ba…

Đột nhiên, bên ngoài vòng trận đấu vang lên tiếng vỗ tay tán thưởng đơn độc rất có quy luật.

- Ha ha, không hổ là đệ tam nguyên lão hai lần đánh lui yêu nhân Đại Hạ quốc, lợi hại, lợi hại!

Mọi người theo tiếng nói mà nhìn, khi thấy chủ nhân của thanh âm, tất cả đều biến sắc, tâm trạng dâng trào.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio