Băng Hoàng nhìn thẳng vào vị nguyên lão này nói:
- Diện tích lãnh thổ Đại Hạ quốc rộng lớn vô cùng, dị sĩ nhiều không kể siết, tu luyện giả các môn phái lớn nhỏ cũng nhiều vô cùng mà ngũ đại môn phái thực lực lại càng mạnh mẽ, địa vương giai thoáng qua cũng có hơn mười vị bởi vậy lẻn vào Đại Hạ quốc là một nhiệm vụ cực kỳ nguy hiểm, khó khăn vô cùng. Người tất nhiên là không thể hoàn thành loại nhiệm vụ này, ta cùng mấy vị minh chủ đã trải qua bàn bạc, chọn ra được tám người, bất quá cái này vẫn cần bàn bạc lại với tám vị minh hữu đã chọn, lúc này đây hãy bàn bạc việc tiếp chiến trước đã.
Các vị nguyên lão đối mặt nhìn nhau, trong lòng biết mấy vị minh chủ sợ là đã quyết đoán từ lâu, bất quá mỗi người đều không xem trọng kế hoạch này trong đầu, chỉ có ngu ngốc mới đi chịu chết như vậy.
Thương nghị bàn bạc trong thời gian một ngày rốt cuộc cũng xác định việc tiếp chiến cùng phòng ngự, do ba vị minh chủ suất lĩnh hơn ba trăm vị tu luyện giả trên đại sư giai đi nghênh chiến, toàn bộ Hiên Viên Tông sẽ thủ vệ bên Vọng Nguyệt Pha, mặt khác ba vị minh chủ khác suất lĩnh hơn bốn trăm vị tu luyện giả đại sư giai chia làm ba hướng trấn thủ các cửa ngõ biên giới đề phòng Đại Hạ tiến hành xâm lấn, các khu vực còn lại toàn bộ đặt kết trận cảnh báo, cách mỗi canh giờ sẽ có ít nhất một lượt người chuyên trách đảm nhận tuần tra.
Thương nghị hoàn tất, mọi người tiến hành nghỉ ngơi và hồi phục trong chín ngày, thuận tiện an bài mọi chuyện trong môn phái, chín ngày sau hẹn gặp tại phía nam Vọng Nguyêt Pha.
Nhưng đến lúc hội nghị giải tán thì các nguyên lão lại chậm chạp không chịu rời đi, tất cả đều cực kỳ hiếu kỳ đối với tám người được chọn kia, thế nhưng sáu vị minh chủ cũng không có điểm danh lưu lại bất kỳ kẻ nào.
Sau đó ước chừng thời gian một nén hương, các nguyên lão thấy không hề có động tĩnh gì nên đành phải rời đi, chỉ chốc lát tầng hai Thông Lâm tháp liền không còn một bóng người.
Sau đó một canh giờ, nguyên lão đệ tử các môn phái đều lục đục lên đường trở về môn phái, chuẩn bị nghênh tiếp chiến sự sắp diễn ra.
Hai người Lạc Trần Tử và Lâm Khiếu Đường cũng như chúng nguyên lão khác, vừa ra khỏi Thông Lâm tháp liền cùng môn nhân đệ tử đơn giản thuật lại mọi quyết định của hội nghị.
Lần này Thiên Hà Tông được phân phối nhiệm vụ vẫn là hậu cần, bất quá so với trước có điều khác biệt chính là Thiên Hà Tông chỉ cầnbỏ ra nhân lực và bộ phận vật tư mà không cần sử dụng đến địa bàn môn phái, người bị thương trên chiến sự đã được thống nhất an bài tại Thiên Lan thành.
An bài như vậy đã làm Lạc Trần Tử thở ra một hơi dài nhẹ nhõm, chỉ cần không sử dụng đến địa bàn bản môn thì Thiên Hà Tông thế nào cũng đều chấp nhận.
Lâm Khiếu Đường vốn quen độc lai độc vãng, bởi vậy đối với chuyện môn phái cũng không hỏi tới nhiều lắm, đối với Thiên Hà Tông, phụ trách công việc hậu cần cũng không có gì dị nghị, cảm giác như vậy ngược lại rất dễ dàng, cũng bởi trên phương diện trị liệu thì môn phái so với luận võ sợ là còn mạnh hơn đôi chút, coi như là làm đúng khả năng cả mình.
Nghe Lạc Trần Tử thuật lại xong, mấy trưởng lão đều thở dài một hơi, không phải ra tiền tuyến thụ địch tự nhiên là không thể tốt hơn rồi.
- Lạc Trần sư thúc, phái ta cách Thiên Lan thành khá xa, đi tới đi lui cũng phải mất tới thời gian tám ngày, nếu muốn trước khi đại chiến chuẩn bị sẵn sàng chỉ sợ lúc này chúng ta phải lập tức lên đường quay về lo liệu. Từ trưởng lão nghiêm mặt nói.
- Uhm, lập tức lên đường quay về bản phái!
Lạc Trần Tử lắc lắc phất trần trong tay nói.
Rời khỏi Thiên Hà Tông thời gian mấy tháng, hơn nữa gần đây đã sắp đặt không ít người tại môn phái, Lâm Khiếu Đường sớm có ý trở lại một lần, thấy rõ Lạc Trần Tử nói xong nên hắn là người đầu tiên hóa thành một quang mang màu xanh bay lên trời.
Khi Lâm Khiếu Đường bay đi không đến một dặm, trong tai liền nghe được một bí phù truyền âm rất thâm hậu.
- Lâm nguyên lão xin dừng chân, mời sau hai canh giờ đến Định Thiên Các Thiên Lan thành một chuyến! Chỉ cần Lâm nguyên lão có mặt liền có thể nhân được một gốc dược thảo ngàn năm, lão phu Lục Dương đang đợi đại giá tại Định Thiên Các.
Lời truyền ngắn gọn rõ ràng, Lâm Khiếu Đường liền dừng phi hành, trong lòng thầm biết chính mình sợ là đã được mấy vị minh chủ định vào vị trí một trong tám người kia.
Lâm Khiếu Đường cũng không có ý lẻn vào Đại Hạ, hắn cùng với các nguyên lão đều giống nhau không xem trọng việc này. Trong chiến sự, Đại Hạ tăng cường phòng thủ là việc đương nhiên, muốn tập kích được dễ như vậy sao, đến lúc đó uổng mạng tha hương lại không biết nói lời nào a.
Bất quá Lục Dương chân nhân, một trong sáu vị minh chủ đã tự mình truyền lời, nếu chính mình còn không đi chẳng phải là không để cho đối phương mặt mũi hay sao, vô luận đối với Thiên Hà Tông hay chính mình đều không tốt lắm, đến lúc đó chính mình tùy tiện tìm lý do nào đó từ chối là xong, huống hồ truyền lời vừa xong cũng nói, chỉ cần đi liền có một gốc linh dược ngàn năm, cái này còn điều gì phải lưỡng lự, vạn lần không nên a.
Nghĩ vậy, Lâm Khiếu Đường liền xuay người hướng ngược lại bay đi, sau đó khi bay đến nơi vừa vặn đụng phải mấy người Lạc Trần Tử, bọn họ liền kỳ quái hỏi, Lâm Khiếu Đường truyền âm cho biết, Lạc Trần Tử nghe xong cau mày, hiển nhiên cũng không nguyện cho Lâm Khiếu Đường đi vào, nhưng với việc minh chủ tự mình tiếp đón là không thể tránh được, chỉ đành dặn Lâm Khiếu Đường vài câu rồi dẫn môn nhân đệ tử hỏa tốc quay về môn phái.
Lâm Khiếu Đường tùy tiện tìm một sơn lâm bí mật nghỉ ngơi điều tức chốc lát, đợi sau hai canh giờ vừa hết, nháy mắt bay đi, phút chốc đã hiện thân tại Định Thiên Các, nơi này nằm tại trung tâm chợ Thiên Lan thành, chỉ có người trên linh hồn giai mới có thể tiến vào giao dịch, đây chính là nơi giao dịch tối cao dành cho tu luyện giả cao cấp.
Định Thiên Các thông thường đều có thủ vệ lợi hại canh gác, nhưng lúc này bốn bề vắng lặng, bất quá Lâm Khiếu Đường có thể rõ ràng cảm thụ được bên trong Định Thiên Các có những khí nguyên cường đại, kéo dài ra hơn ba mươi trượng bao phủ bốn phía xung quanh, đến ngay cả con ruồi tiến vào cũng sẽ bị phát hiện, đương nhiên mấy cỗ khí nguyên cường đại kia chính là của sáu vị minh chủ đang tụ tại một căn phòng.
Lâm Khiếu Đường một đường đi thẳng không gặp trở ngại, vào đến bên trong các liền có một nữ tu dẫn đến một gian phòng cực kỳ tao nhã lịch sự, rộng lớn vô cùng. Bốn phía cạnh tường đặt tám hàng ghế bành, ngoài ra không còn vật gì khác, hiển nhiên là chuyên dành cho tám người được đề cử tới đây, cố ý chuẩn bị từ trước.
Lúc này đã có ba vị tu luyện giả chờ tại bên trong, ba người này Lâm Khiều Đường đều có nhận biết chút ít, hai người trong đó đã gặp qua tại Thiên Lan hội nghị, tuy cùng là tham gia hội nghị nhưng tất cả cũng chỉ là ngồi nghe nên không giao tiếp, người còn lại tại Tù Ma Cốc mà Lâm Khiếu Đường đã gặp qua, chính là nguyên lão Cực Uyên Lão Ma của Quỷ Uyên Môn.
Ba người thấy Lâm Khiếu Đường tiến vào chỉ có Cực Uyên Lão Ma không có bao nhiêu kinh ngạc, ánh mắt hai người còn lại đều mang vài phần nghi hoặc, bọn họ không nhận ra Lâm Khiếu Đường, mặc dù tại lúc hội nghị kết thúc đã có thấy Lâm Khiếu Đường, trong lòng cũng chỉ biết đấy là nguyên lão một phái mà thôi chứ không hề biết hắn lại là vị đệ tam nguyên lão nổi danh kia, nếu như là biết qua thì hẳn cũng không có điều gì nghi hoặc.
Cực Uyên Lão Ma thấy Lâm Khiếu Đường tiến đến liền lập tức đứng dậy cười nói:
- Xin hỏi các hạ có phải đệ tam nguyên lão Thiên Hà Tông, Lâm Khiếu Đường?
Lời này vừa nói ra sắc mặt hai người còn lại hơi biến đổi, nghi hoặc trước đó ngay lập tức tan biến, cả hai đều dùng một loại ánh mắt kỳ dị quan sát Lâm Khiếu Đường, phảng phất như thấy một động vật quý hiếm nào đó.
Lâm Khiếu Đường đối với Cực Uyên Lão Ma nhận biết chính mình cũng không có biểu hiện kỳ quái, đã tới tu vi cấp độ này ai không thành tinh, đã tại cùng trong Tù Ma Cốc, nếu người này không nhân ra chính mình ngược lại Lâm Khiếu Đường mới thấy kỳ quái, nên vội vàng theo lễ nói:
- Chính là tại hạ, Lâm mỗ nếu đoán không sai vị này chính là Quỷ Uyên Môn đại nguyên lão danh chấn thiên hạ, Phương Uyên đạo hữu.
Cực Uyên Lão Ma sửng sốt một chút, đối với Lâm Khiếu Đường trực tiếp nói ra tục danh bản thân hiển nhiên là có chút giật mình, phải biết rằng tên thật chính mình đã lâu không có dùng đến, người bên ngoài đều biết đến cái tên Cực Uyên Lão Ma, cũng rất ít người biết đến cái tục danh kia của lão.
- Ha ha, là tại hạ, là tại hạ!
Cực Uyên Lão Ma chỉ sửng sốt trong chốc lát, lập tức cười nói.
- Phương huynh danh tiếng như sấm bên tai tại hạ, thất kính, thất kính a!
Lâm Khiếu Đường khen tặng nói.
- Đâu, đâu, Phương mỗ cùng Lâm huynh gần đây so ra cách quá xa a, Lâm huynh nói vậy chẳng phải hại chết ta sao, thật ngại quá.
Cực Uyên Lão Ma vội trả lời.
- Phương huynh quá khiêm nhượng rồi!
Lâm Khiếu Đường đơn giản nói.
Cực Uyên Lão Ma còn muốn nói gì đó, lúc này bên ngoài lại có một gã tu luyện giả khác bình tĩnh đi vào, cuộc đối thoại đến đây chấm dứt. Đọc Truyện Online Tại
Lâm Khiếu Đường vừa thấy người tới nét cười trên mặt hơi lóe lên, người vừa tới khi nhìn thấy Lâm Khiếu Đường cũng hơi kinh hãi, song phương chỉ là trong nháy mắt nhìn nhau rồi gật đầu.
Cực Uyên Lão Ma cùng hai người kia đều có chút không hiểu, hiển nhiên không thể ngờ tới vị Lâm nguyên lão tuổi còn trẻ này dĩ nhiên cùng với vị đại ma đầu kia lại có thể nhận biết.
Người tới chính là mấy tháng trước đó, tại bên ngoài Hiên Viên Tông đại chiến với Lâm Khiếu Đường ba trăm hiệp, chính là Ngốc Thứu Lão Ma, người này không tham gia hội nghị trước đó.
Cực Uyên Lão Ma cùng Ngốc Thứu Lão Ma biệt hiệu có hai chữ cuối giống nhau, đều là hai chữ - Lão Ma, nhưng thực tế đại biêu lực uy hiếp của chúng lại hoàn toàn khác nhau. Cực Uyên Lão Ma gần đây nhiều nhất chỉ có thể tính là ma đầu mà thôi, Ngốc Thứu Lão Ma mới chân chính là đại ma đầu a.
Khi Ngốc Thứu Lão Ma đến, không khí trong phòng trở nên có chút quỷ dị, ba người Cực Uyên Lão Ma đều phát giác đại ma đầu kia cùng Lâm Khiếu Đường có phần hơi khúc mắc, hai người tựa hồ sau lưng đang truyền âm đối thoại, tuy ba người đều muốn thám thính thử xem nhưng lại không muốn bị hai người phát hiện, chính vì vậy nên không thể dùng toàn lực, một phen nỗ lực trước đó tự nhiên là không nghe được gì.
- Tiểu tử, lần trước đánh nhau một trận, ngươi ta ước định một tháng sau sẽ giao dịch tại Ma Thứu Cung, ngươi vì sao lại không có tới?
Ngốc Thứu Lão Ma trầm giọng truyền âm nói. (TG: bạn đọc nếu có quên xin lật xem tại chương số 320)
- Lâm mỗ mấy tháng gần đây có nhiều việc lặt vặt, việc này thật sự là quên mất không còn một mảnh, mong tông chủ thứ lỗi.
Lâm Khiếu Đường thản nhiên trả lời.
- Nam Xuyên Giới này, dám lỡ hẹn theo Ngốc Thứu Lão Ma ta chỉ sợ tiểu tử ngươi là người đầu tiên a.
Giọng Ngốc Thứu Lão Ma như không mang theo thiện cảm, nhưng sau đó lại nói:
- Bất quá tiểu tử ngươi gần đây danh khí tăng mạnh, trận chiến ấy lại ngang tay với ta, cũng coi như là một nhân vật, vì vậy cũng có tư cách mà kiêu ngạo, lần này bản tông không tính toán với ngươi nữa.
- Ha ha, tông chủ quả nhiên là một người sảng khoái. Lâm mỗ xấu hổ rồi. Không biết độc nguyên trong cơ thể tông chủ đã trừ sạch sẽ chưa?
Lâm Khiếu Đường hạ thấp giọng hỏi.
- Đại bộ phận đều bị bản tông chủ khu trừ ra bên ngoài cơ thể, nhưng vẫn còn có chút ngoan cố chưa xong, thế nào? Tiểu tử ngươi còn muốn giao dịch với ta, hôm nay cho dù ngươi có thể diệt trừ điểm độc nguyên kia cũng không đáng được hai mươi cây ngưng tủy tham.
Ngốc Thứu Lão Ma ương ngạnh trả lời.
Lâm Khiếu Đường mỉm cười nói:
- Mười cây là được, nếu tông chủ còn luyến tiếc, vậy xin ra giá đi.
Sắc mặt Ngốc Thứu Lão Ma âm trầm, vốn định từ chối, nhưng vừa nghĩ đến độc nguyên trong cơ thể chính mình thế nào cũng không trục hết ra được, tuy rằng không có gì trở ngại nhưng chung quy vẫn là ảnh hưởng đến khí nguyên, vì để khống chế nên bản thân chỉ có thể dùng đến tám phần mười lực lượng, mười cây ngưng tủy tham đổi lấy hai thành công lực xem ra vẫn là có lời lớn a, còn nếu tiểu tử này không trừ nổi độc nguyên chính mình cũng khỏi trả tiền công, đúng ra là không có điều đáng ngại liền thoải mái nói:
- Thành giao.
Ngay lúc Lâm Khiếu Đường cùng Ngốc Thứu Lão Ma truyền âm nói chuyện, ba gã tu luyện giả khác cũng liên tiếp tiến vào, ba người này dĩ nhiên không xuất hiện tại hội nghị trước đó, ba người gồm một nam hai nữ, nam tu là một lão giả toàn thân mặc đạo bào màu vàng, nhìn cũng không ra có gì đặc biệt.
Hai nữ tu kia một là quý phụ trung niên, một là thiếu phụ xinh đẹp. Quý phụ trung niên mặc cung trang màu hồng nhạt, tóc bó gọn sau đầu, dung mạo mặc dù lộ vẻ lão thái (bà già)nhưng vẫn lưu lại vẻ phong hoa tuyệt đại ngày trước. Thiếu phụ xinh đẹp mặc trù y màu xanh phiêu dật, tay cầm trường kiếm năm thước, tư thái thướt tha động lòng, không khỏi làm người chú ý, tâm trạng ngửa nghiêng.