Lâm Khiếu Đường đã thử thăm dò phía trước, không phát hiện khí nguyên cường đại nào. Vì sao lại như vậy hắn không thể giải thích được.
Dược viên này không chỉ có quy mô to lớn, hơn nữa đất đai màu mỡ. Ở chỗ sâu, vượt qua 3 mươi mét có thể có nguyên nhãn cỡ trung, một dược thảo ngàn năm, tại những nơi bình thường có thể phải sinh trưởng cả ngàn năm mới trưởng thành, nhưng chỗ này nhiều lắm là ba trăm năm đã trưởng thành.
Một nơi dược viên trọng yếu như vậy sao không bố trí phòng vệ?
Trong lòng Lâm Khiếu Đường có chút bất an, lẽ nào trong dược viên có cao thủ mà mình cũng không thể thăm dò được? Nếu thực như vậy thì chỉ còn cách buông tha việc tấn công rồi.
Lâm Khiếu Đường một mặt suy nghĩ đáng giá, một mặt thăm dò dược viên lần nữa, đề phòng có gì sai sót. Lâm Khiếu Đường đi vòng quanh rìa ngoài dược viên, nhưng vẫn như cũ không phát hiện ra được chỗ khả nghi, chỉ có ở trận pháp phía đông nam phát hiện ra một đạo khí nguyên nho nhỏ.
Lâm Khiếu Đường lo lắng đây là một cái bẫy, một lần nữa tra xét cẩn thận, nhưng vẫn không phát hiện cái gì khác, có một lỗ hổng như bị một yêu thú lợi hại cắn một ngụm.
Nếu nói là có bẫy, tựa hồ không có khả năng, bởi lần đánh lén này Đại Hạ Quốc cực kỳ cơ mật. Thời gian ngắn trong Đại Hạ Quốc không thể bị phát hiện. Lâm Khiếu Đường tự đánh giá, rồi đem nguyên thức khuếch tán rộng rãi, lấy mình làm tâm, trải rộng chu vi xung quanh trăm trượng, cẩn thận theo chỗ hổng tiến vào dược viên.
Vừa vào dược viên, Lâm Khiếu Đường lập tức thấy khí nguyên thiên địa tràn tới, nhất thời tinh thần sảng khoái, bảo địa như thế này sợ rằng thế gian hiếm có.
Trong dược viên, Lâm Khiếu Đường tự nhiên sẽ không kiêng nể gì cả, bay loạn khắp nơi. Khí nguyên trên người hoàn toàn ẩn nấp, hai chân cách đất một tấc, chậm rãi bước đi.
Trong dược viên trồng không ít cây cỏ linh thụ trân quý, "Tăng nguyên quả", "Thanh tuỷ linh chi"…đều là nguyên thảo do khí nguyên thiên địa ngưng tụ mà thành. Hầu như mọi dược liệu để luyện đan, thảo dược hiếm quý đều có ở đây, Lâm Khiếu Đường lần đầu nhìn thấy nhiều thảo dược hiếm quý tụ tập một chỗ như vậy.
Bất quá nhiều thảo dược như vậy nhưng số cây trưởng thành cũng không nhiều, mỗi một khu cũng có khoảng hai ba cây mà thôi, nhưng như vậy cũng là số lượng rất khả quan rồi.
Phải biết rằng, chỉ cần trông coi dược viên này một cách bình thường bình thường, sản lượng hàng năm ổn định, những cây cỏ này có thể không tính là trân quý, nhưng cũng không phải là loại tầm thường. Rất nhiều lúc phải lẻn vào thượng cổ bí cảnh bị phong ấn, có thể có yêu thú tràn lan để ngắt lấy. Sẽ rất nguy hiểm, đồng thời còn rất lãng phí thời giant u luyện.
Lâm Khiếu Đường cũng không khách khí, chỉ cần thấy loại nào đã trưởng thành đều ngắt lấy hết, đi sâu vào bên trong, lấy cả các loại dược thảo ngàn năm, có một số cây đã tới ba ngàn năm, đúng là thượng phẩm hi hữu, coi như lần này đã thu hoạch được một bút tài bảo phi nghĩa không nhỏ.
Lâm Khiếu Đường trắng trợn cướp đoạt, không có chút chậm trễ nào, nhưng một đường đi tới không hề đụng phải trở ngại, phảng phất toàn bộ dược viên ngoại trừ những dược thảo thì không có người nào khác, thậm chí đến chút khí nguyên xao động cũng không cảm nhận được.
Thẳng đến trung tâm dược viên, Lâm Khiếu Đường vẫn không gặp trở ngại nào, càng thuận lợi phát hiện ra "Địa vương quả" đã trưởng thành, có đến ba ngàn năm, thứ quả này chính là thứ rất nhiều người mơ ước, cho dù ăn sống vào cũng có thể tăng lên 20, 30 năm tu vi, là một loại tài liệu rất quan trọng luyện chế tăng nguyên đan thượng phẩm.
Sao lại có chuyện dễ dàng như vậy? Lâm Khiếu Đường cho đến bây giờ vẫn không tin, nhưng hôm nay hắn đã tin rồi. Khi hắn thu hoạch điên cuồng mà chung quy vẫn không gặp bất cứ sự ngăn cản nào.
Nếu có mai phục, theo lý thuyết, trong lúc Lâm Khiếu Đường đi vào trung tâm dược viên đã phát động truy đuổi. Cho dù là dụ địch thâm nhập cũng không đến mức trong thời gian Lâm Khiếu Đường đi vào không có một chút động tĩnh thế này.
Lúc này, Lâm Khiếu Đường đã trở lại đường cũ, theo lỗ hổng bay ra. Vô duyên vô cớ chiếm được tiện nghi lớn như vậy, Lâm Khiếu Đường cũng không tin vào mắt mình, không khỏi đứng phía ngoài dược viên lẳng lặng nhìn lại hồi lâu.
- Lẽ nào Đại Hạ Quốc lại để Nam Xuyên Giới ra vào dễ dàng như vậy?
Lâm Khiếu Đường đứng ở một chỗ bí mật gần dược viên đi tới đi lui, thì thào tự hỏi, thực sự có chút cảm thấy không được chân thực.
Cho dù là không quan tâm, cũng không đến mức không có một bóng người như vậy. Ít nhất cũng nên phái vài tên sư giai nhất cấp trông coi, tốt xấu cũng là phòng ngừa yêu thú. Dược thảo trong dược viên đều là trân phẩm, nếu bị yêu thú ăn hết thì không phải là đáng tiếc lắm hay sao.
Ngay lúc Lâm Khiếu Đường nghi hoặc, một tiếng động cực nhẹ thông qua nguyên thức truyền vào trong tai.
Thanh âm là từ dược viên phát ra, Lâm Khiếu Đường nhất thời cảnh giác, đem nguyên thức khuếch tán ra xung quanh, mơ hồ nghe được âm thanh phát ra, cảm giác được chút khí nguyên yếu ớt.
Lâm Khiếu Đường cảm nhận khí nguyên này rất khó khăn, mơ hồ chỉ cảm nhận được một điểm rất nhỏ, tựa như bị vật gì đó cản trở. Lật tay ra, một con Tham Thị Thú màu bạc đã xuất hiện trong lòng bàn tay.
Tâm niệm Lâm Khiếu Đường chợt lóe, Tham Thị Thú nhất thời hoá thành một tia lưu quang màu bạc bắn ra ngoài. Nhìn Tham Thị Thú, trên mặt Lâm Khiếu Đường hiện lên vẻ ngạc nhiên, không nghĩ tới lần này "tiểu tử" kia lại tiến hoá nhanh đến như vậy, thực lực đã tăng lên nhiều. Chắc là do đã nuốt vào Băng Hàn Linh Hoả, hoàn toàn hợp nhất với cơ thể. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY -
Kinh ngạc qua đi, Lâm Khiếu Đường vui mừng quá đỗi, lập tức ngưng thần. Tham Thị Thú kết nối với nguyên thức. Dược viên này dĩ nhiên không có bóng người, nhưng Lâm Khiếu Đường phải điều tra rõ ràng. Dù sao hành trình đến Đại Hạ Quốc cũng mới bắt đầu, sao có thể rối loạn không minh bạch, cho dù là gặp được chỗ tốt, Lâm Khiếu Đường cũng muốn làm cho thật rõ ràngchuyện này.
Tham Thị Thú theo nguyên thức điều khiển bay đi, hướng về phía tây nam dược viên thâm nhập vào sâu hơn, đột nhiên bị một đạo khí nguyên cực kỳ bí ẩn chặn phía trước.
Lâm Khiếu Đường cảm nhận được, phát hiện ở đây có một trận kết phong ấn bao phủ. Trận này chỉ để phòng ngừa khí nguyên phát ra ngoài, cũng như phòng ngừa xung quanh có xung đột lan tới.
Lúc này thanh âm lớn hơn so với lúc trước rất nhiều, cũng dài hơn nhiều.
Thanh âm liên tục vang lên.
Dường như ý thức được điều gì, hai mắt mạnh mẽ mở to, Lâm Khiếu Đường thu lấy Tham Thị Thú kia vào trong tay. Một tiếng nổ lớn từ dược viên vọng ra.
Ầm…
Hoà cùng tiếng vang, một luồng khí xông đến, cho dù Lâm Khiếu Đường đứng cách đó hơn ba mươi dặm, vẫn cảm thấy được một cỗ khí nguyên cường đại ập thẳng vào mặt.
Kết trận phong ấn kiên cố kia tựa hồ đã bị cỗ khí nguyên cường đại kia trùng kích tan vỡ.
Lúc này, Lâm Khiếu Đường đã bay ra xa, nguyên thức đã tiếp nhận được năm cỗ nguyên khí cường đại, mỗi người đều đã đạt đến linh hồn giai hậu kỳ, thậm chí có một người đã đạt đến bước đầu của địa vương giai.
Ngũ đại khí nguyên trong nháy mắt va chạm với nhau, sau đó kịch liệt đấu nhau.
Đại Hạ quốc nội chiến?
Khi vấn đề này hiện lên trong đầu Lâm Khiếu Đường, thân hình của hắn đã bay ra xa, phút chốc đã đến gần địa phương vừa bạo phát chiến đấu. Xung quanh bốn phía hoang tàn, khoảng đất đai hơn mười dặm đã hóa thành hư ảo, linh thảo được trồng trong dược viên đã hoàn toàn bị đốt cháy, chỉ để lại mảnh đất khô căn, còn có một ít thi thể rơi lả tả bốn phía, nhìn sơ qua có ít nhất hơn ba mươi thi thể.
Cứ thảm cảnh như vậy xảy ra, có thể biết cuộc chiến đấu trước đó thảm liệt đến mức nào.
Hơn ba mươi cỗ thi thể, trong đó ước chừng có mười cỗ ăn mặc quái dị, dường như là một loại đạo bào năm màu, trên mặt còn có hoa văn kì lạ. Hai mươi cỗ thi thể còn lại thì ăn mặc bình thường, toàn thân đều là đạo bào màu trắng.
Đêm khí nguyên toàn thân thu liễm lại hoàn toàn, cơ hồ như đã biến mất, Lâm Khiếu Đường cách đó không xa, đôi lông mày khẽ nhíu sát lại, rồi lại mạnh mẽ dãn ra, đạo bào năm màu cùng với đạo bào màu trắng, hai kiểu trang phục này đối với hắn mà nói cũng không hề xa lạ.
Thảo nguyên Vu sư!
Thảo Nguyên Vu Minh cũng đến đánh lén Đại Hạ quốc? Ý niệm chợt loé, hai con ngươi Lâm Khiếu Đường co rút mạnh mẽ, trong đầu hiện lên hình ảnh năm đó. Chính là những tu luyện giả dã man của Thảo nguyên này đã khiến Hiên Viên Quốc rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục, chính mình cũng bởi vậy mà liên luỵ, thiếu chút nữa đã mất mạng.
Lâm Khiếu Đường chậm rãi ngẩng đầu lên, nhất thời hai đạo nhân ảnh quen thuộc đập vào mắt. Cho dù đã cách hơn tám mươi năm nhưng hành ảnh đó vẫn hiện như in trong đầu Lâm Khiếu Đường, rõ ràng như cũ, không gì sánh được.
Tiểu Ma Thiên Thiên, Thôn Quỷ Lão Ma!
Năm đó tại bên ngoài thành Tân La, chính hai người này đã suất lĩnh đại quân công chiến, Thôn Quỷ Lão Ma vừa mới xuất hiện đã muốn bức Lâm Khiếu Đường vào chỗ chết.
Qua tám mươi năm, tu vi của hai người đã tăng tiến không ít, nhưng vẫn như trước mới dừng lại ở mức linh hồn giai hậu kỳ, chưa bước vào địa vương giai. Bên cạnh đó còn có một vị Vu sư trung niên, tu vi cũng tương đương với hai người.
Ngay khi Lâm Khiếu Đường nhìn về phía đó, trong không trung chợt lóe lên quang mang, một tiếng nổ vang lên, một đạo bóng trắng bị mạnh mẽ đẩy văng xuống mặt đất.
Ầm…
Bụi đất cuộn lên, cát đá vỡ tung, trước mặt xuất hiện một cái hố thật lớn, cách chỗ nấp của Lâm Khiếu Đường tầm hơn một trượng.
"Cú đánh đó quả thật mãnh liệt, cho dù là tu vi linh hồn giai cũng sợ là bị thương không nhẹ."
Lâm Khiếu Đường lẩnvào rừng, âm thầm suy nghĩ.
Bóng áo trắng ngược lại vẫn rất quật cường, lập tức từ trong hố đứng lên, chỉ là vết thương nhẹ, tựa hồ không lo ngại gì. Thế nhưng khi Lâm Khiếu Đường vừa nhìn rõ bóng áo trắng kia, trong lòng hiện lên một trận kích động, chính là nàng!
Bị đánh trúng, đôi mắt đẹp của Thượng Quan Dao phún lửa, quay người đứng lên, đang muốn bay lên trời thì bỗng khí huyết nhộn nhạo, phun ra một ngụm máu tươi, đã bị nội thương.
Thượng Quan Dao vừa rơi xuống, trên không trung một gã áo bào trắng lập tức rơi vào thế lấy một địch ba, người áo bào trắng đó là vị địa vương giai duy nhất tcó mặt tại đây, nhưng cũng chỉ biết chống đỡ.
Lâm Khiếu Đưòng nhìn xuống dưới hố, bất giác nghi hoặc, thực lực của Thượng Quan Dao hắn rất rõ ràng, tu vi đã đến đỉnh cao linh hồn giai hậu kỳ, trên người có vô số kỳ bảo, cho dù là một mình chống lại hai tên linh hồn giai cũng không thể lép vế. Huống hồ còn có vị địa vương giai kia, sao lại không đấu được ba kẻ Vu sư linh hồn giai hậu kỳ? Thảo nguyên man tu thực sự đáng sợ như vậy sao?
Thượng Quan Dao bởi phẫn nộ nên khí nguyên hỗn loạn, đang muốn ổn định thì không trung bỗng nhiên nổi gió, hai bộ xương khô màu đen lao vụt xuống.
Thượng Quan Dao vô cùng kinh hãi, khí nguyên trong cơ thể đang hỗn loạn, không thể đánh trả, chỉ có thể vội vã né tránh, nhưng mà hai bộ xương màu đen này vẫn một mực truy kích.
- Tiểu Thanh!
Thượng Quan Dao dưới tình thế cấp bách, hướng lên phía trên hét lớn.
Xa xa một đạo hoả hồng nháy mắt lao tới, một con chim thanh loan toàn thân chìm trong hỏa diễm thiêu đốt hừng hực bay đến cực nhanh, chỉ dùng hỏa diễm đã có thể đốt cháy hai bộ xương khô màu đen thành tro tàn.
Ngay lúc này, trên không trung một bóng đen nhẹ nhang đáp xuống, chính là kẻ muốn giết Lâm Khiếu Đường trước kia, Thôn Quỷ Lão Ma.
Hoá Phượng Thanh Loan vừa thấy toàn thân Thôn Quỷ Lão Ma trần đầy hắc khí, liền có cảm giác bài xích, trực tiếp xông tới tấn công.
Thôn Quỷ Lão Ma không chút hoang mang, ống tay áo rung lên, ba đạo hắc hồn cấu thành U Long Trùng bay ra ngoài, thấy Hoá Phượng Thanh Loan như thấy cừu nhân liền nhào tới, bốn thú lập tức đấu đá mãnh liệt.
Thượng Quan Dao vừa thấy mình sủng vật bị kìm giữ một bên, sắc mặt nhất thời tối sầm, đôi mắt mĩ lệ trong suốt như không nhiễm bụi trần chớp động, nhanh chóng suy nghĩ sách lược đối phó.
Khuôn mặt già nua của Thôn Quỷ Lão Ma không chút biến hoá, đột nhiên khẽ quát một tiếng.
- Đi!
Ba thanh tiểu kiếm màu đen nháy mắt bắn ra, Thượng Quan Dao liều mạng thúc động chân khí nhưng không được, chỉ có thể trừng mắt nhìn ba thanh tiểu kiếm màu đen đang lao về phía chính mình, nhất thời mất hết cam đảm.
Vang lên "đinh, đinh, đinh", ba âm thanh vang giòn, ba thanh tiểu kiếm màu đen đột nhiên bị một tử kim trảo bắt hết.