Tiến vào trong động phủ bên dưới Địa Linh Hà, Lâm Khiếu Đường lấy ra mọi thứ thu hoạch được trong chuyến đi vừa rồi, trước khi chính thức tiến vào trạng thái bế quang, chuyện đầu tiên luôn là luyện đan.
Dưới sự phụ trợ của đan được, tỷ lệ trùng quan thành công sẽ tăng lên không ít, bởi vậy luyện đan trước khi bế quan đã trở thành thói quen của Lâm Khiếu Đường.
Lâm Khiếu Đường lấy ra địa vương nguyên tinh, đầu tiên muốn chuyện chế ra đế linh đan, loại đan được này muốn luyện chế được cũng không phải quá khó khăn, chỉ là khí nguyên quá loãng tại hạ giới sẽ tạo ra chút phiền phức, còn chuyện phối phương hầu như tu luyện giả cấp cao nào cũng biết.
Chỗ khó lớn nhất của việc luyện chế đế linh đan chính là cần phải có chủ tài liệu địa vương nguyên tinh, thứ này hầu như không tồn tại ở hạ giới, bởi vậy loại đan dược này chỉ có trong nghe đồn và thời kỳ viễn cổ.
Lúc này địa vương nguyên tinh trong tay Lâm Khiếu Đường phi thường sung túc, đủ để luyện chế trên chục viên đế linh đan, thế nhưng cũng không cần nhiều như vậy, chỉ cần một hai viên là đủ rồi.
Đoạn thời gian hiệp sợ luyện đan với Linh Dược Lão Tổ, tài nghệ luyện đan của Lâm Khiếu Đường có tiến bộ nhảy vọt, xác xuất thành công so với trước đây tăng lên tới vài thành.
Luyện chế đế linh đan tiêu hao của hắn thời gian hai tháng, để bảo hiểm, Lâm Khiếu Đường luyện chế hai viên, rồi chuyển sang luyện chế một ít đan dược thường dùng, tổng cộng tiêu tốn thời gian một năm, lúc xong còn ra ngoài một chuyến đưa cho mấy người Tiểu Lan một ít, bất quá chỉ sau thời gian một chén trà nhỏ liền quay trở lại động phủ.
Cứ như vậy Lâm Khiếu Đường chính thức bắt đầu trùng quan. Vừa mới tiến vào trong động phủ tiền tiến vào trạng thái điều tức.
Lâm Khiếu Đường dùng thời gian một năm hoàn toàn điều chỉnh khí nguyên bản thân tới trạng thái tốt nhất, đồng thời ngưng tụ lại độc linh một lần nữa, nguyên linh không ổn định nhất trong tam đại nguyên linh của hắn.
Làm tốt công tác chuẩn bị, Lâm Khiếu Đường mới nuốt viên linh vương đan ngũ tinh vào trong bụng, sau đó triệt để cắt đứt liên hệ với bên ngoài, tiến vào trong trạng thái tu luyện.
Một ngày một đêm. Một tháng…
Thứ tiêu tốn nhất trong lúc bế quan tu luyện chính là thời gian, mỗi một giây trôi đi đều tiêu hao một tia thọ nguyên, đương nhiên nếu có thể tăng tu vi thì những tiêu hao này sẽ được bù đắp trở lại.
Một năm. Hai năm. Ba năm… Mười năm…
Thời gian ba mươi năm trong nháy mắt trôi qua, Lâm Khiếu Đường vẫn ngồi đả tọa trong động phủ, thậm chí con mắt cũng chưa từng mở ra lấy một lần, trên người đã lấp kín một tầng bụi bặm.
Trên mặt đất cũng đã chất lên một tầng trầm tích dày chừng một tấc, bên ngoài cửa đá càng tràn đầy cỏ xanh và nguồn nước, đã hoàn toàn làm cánh cửa che kín lại cánh cửa, phảng phất như nơi đây không có người nào.
Cứ ngồi như vậy, tu luyện vô cùng khô khan, chỉ có chính tu luyện giả mới biết, sau mỗi một giây phúc vinh quang đều dùng tới vô số thời gian khổ cực để đổi lấy, cái gọi là thần tiên cường đại và thần kỳ trong mắt phàm nhân, muốn có được nghìn khó vạn khăn, muốn có thành tựu nhất định phải chịu đựng được đau khổ.
Khi Lâm Khiếu Đường bế quan tròn ba mươi năm, rốt cuộc mở mắt ra lần đầu tiên, bất quá chỉ trong thời gian cực ngắn, lấy một viên đế linh đan nuốt vào lại nhắm hai mắt.
Lúc này đây, thời gian trôi qua càng thêm nhanh chóng, cũng càng thêm lâu dài.
Lâm Khiếu Đường hoàn toàn tách biệt với thế giới bên ngoài, đây cũng là sự đau khổ mà mỗi một vị tu luyện giả đều phải chịu, đặt biệt là những tu luyện giả cấp cao, có lúc thậm chí trăm năm cũng chưa từng tiếp xúc với thế giới bên ngoài. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Mười năm, hai mươi năm, một giáp, một giáp rưỡi trôi qua!
Tổng cộng trước sau đã tròn một trăm hai mươi năm.
Thiên Hà Tông trong một trăm hai mươi năm này không hề tăng thêm bao nhiêu quy mô, thế nhưng căn cơ của môn phái trở nên vững chắc hơn rất nhiều.
Không biết vì sao, từ khi Lâm Khiếu Đường trở về một trăm hai mươi năm trước ngăn cản một trận đấu giữa đệ tử nội môn trên quảng trường, những đệ tử nội môn này càng thêm chăm chỉ tu luyện, hơn nữa tư chất đã gia tăng không ít.
Đặc biệt là thiếu nữ họ Thủy, thiếu nữ áo lam và Vu sư huynh, còn có vị thiếu niên đầu to gây ra chuyện gọi lão tổ thành sư huynh, tốc độ tu luyện của bốn người này trở nên nhanh tới phi thường.
Loại hiện tượng nafyy rất nhanh bị những đệ tử nội môn khác phát hiện ra, cả đám đều ước ao không thôi, trong lòng nghĩ nhất định là lão tổ đã thi triển thần thông nào đó.
Kết quả là, khi từ mười năm sau sự kiện đó, hàng năm đều có một đoạn thời gian hơn vạn đệ tử nội môn tụ tập tại quảng trường trước đại điện Thiên Hà Tông, hy vọng chính mình có thể gặp gỡ lão tổ một lần, ngẫu nhiên chỉ điểm.
Đáng tiếc đã hơn một trăm năm trôi qua, lão tổ vẫn thủy chung không hề xuất hiện, thậm chí là nguyên lão cũng rất ít thấy. Bầu không khí tu luyện trong môn phái phi thường dày đặc.
Toàn bộ Nam Xuyên Giới từ khi Lâm Khiếu Đường trở về không lâu liền truyền ra cái tin lão tổ Thiên Hà Tông vân du trở về môn phái, sau đó có không ít đại tu sư tới bái phỏng, thậm chí có hai trong tam đại cao thủ tới thăm hỏi.
Đáng tiếc tất cả đều không nhìn thấy lão tổ Thiên Hà Tông. Thiên Hà Tông tuyên bố ra bên ngoài là lão tổ bế quan trăm năm, trừ phi môn phái gặp phải chuyện gì đó cấp bách, còn không sẽ không xuất hiện.
Lão tổ Lâm Khiếu Đường của Thiên Hà Tông có thực lực và tu vi như thế nào, mọi tu luyện giả đại lục Kỳ Đông đều biết, đã sớm nhận định hắn là đệ tứ cao thủ đương thời.
Nhân vật đỉnh phong như vậy còn tu luyện cái gì nữa chứ? Không ít tu luyện giả không thể lý giải được chuyện này, chẳng lẽ muốn trùng kích tiến vào đế giai hay sao?
Đối với những thứ không biết, không chỉ có người phàm thích đoán mò, tu luyện giả cũng không ngoại lệ, hơn nữa khả năng suy đoán so với người phàm còn thần kỳ mạnh mẽ hơn nhiều.
Hỏa Dương Vương Hồng Chiến của Hiên Viên Tông đã tới bái phỏng vài lần, mỗi lần đều hăng hái bừng bừng, lúc đi lại vô cùng lưu luyến.
Trong thiên hạ đều biết rằng Hỏa Dương Vương Hồng Chiến và Lâm Khiếu Đường kết bái làm huynh đệ, điều này cũng làm cho địa vị của Hiên Viên Tông so với trước kia nâng cao hơn không ít.
Ba mươi chín năm trước, trên bầu trời Thiên Hà Tông từng xuất hiện qua một lần dị tượng thiên địa cỡ lớn, lúc đó chúng môn nhân đệ tử còn tưởng rằng lão tổ tu luyện thành công muốn xuất quan rồi.
Dị tượng giằng co một ngày liền mới biến mất không thấy, sau đó không còn động tình gì khác, lão tổ cũng không có chút dấu hiệu xuất quan nào.
Ba mươi chín năm trôi qua, đại đa số mọi người đã sớm quên đi chuyện này rồi!
Ngày hôm nay như thường lệ chính là ngày chúng đệ tử Thiên Hà Tông tụ tập tại quảng trường trước đại điện Thiên Hà Tông, hơn vạn đệ tử không hẹn đều đến đây tham lễ.
Trên thực tế, hơn một trăm năm qua, đám đệ tử nội môn trước kia đã hầu như cảnh còn người mất, hơn một trăm năm đủ để đệ tử nội môn chuyển đổi hai đời, thậm chí là ba đời.
Những đệ tử nội môn xưa kia, hoặc là thằng cấp trở thành trưởng lão môn phái, hoặc là không còn hy vọng tiến thêm, trở thành quản sự mọi chuyện bên ngoài, có một phần chết đi bởi các nguyên nhân khác nhau, một phần cực nhỏ rời khỏi môn phái trở lại nhân gian tiêu dao khoái hoạt, đương nhiên, hơn một trăm năm trôi qua, những đệ tử nội môn đó nếu không tăng tiến tu vi thì cũng đã tới thời điểm hết thọ nguyên, sư giai dù sống thọ hơn nữa cũng chỉ được hai trăm năm thọ nguyên mà thôi (người thường không tới trăm năm).
Trên cơ bản, đệ tử của tất cả các môn phái đều có một kết cục chung như vậy, dù sao thì số lượng người đạt thành đại đạo cực kỳ nhỏ bé, chỉ có những nhân tài hoặc kẻ chịu gian khổ mới đạt được, tuyệt đại đa số người chỉ có thể trở thành vật hy sinh hoặc lệ thuộc.
Thời gian một giáp chính là thời gian tối đa đệ tử nội môn có thể duy trì được, nếu như trong một giáp này không thể đạt tới tu vi sư giai hậu kỳ đỉnh phong thì tương lai tu luyện phía sau hầu như vô vọng.
Bởi vậy đám đệ tử nội môn ngày hôm nay và những đệ tử nội môn trước khi Lâm Khiếu Đường bế quan đã cách nhau hai đời người.
Gần vạn đệ tử nội môn tụ tập tại quảng trường rộng lớn trước đại điện, đây hầu như đã trở thành truyền thống của Thiên Hà Tông, thậm chí còn có một ít con người bình thường tới cúng bái, chỉ là bọn họ không thể nào vào được Thiên Hà Tông, chỉ có thể thời phụng trong nhà hoặc cử hành tập thể trong thị trấn.
Ngày hôm nay được con người bình thường định nghĩa là Huynh Tổ Tiết, có người nói kỷ niệm thật lâu thật lâu trước kia có một vị tiên nhân từng tuyên dương ngày lễ bình đẳng.
Đám đệ tử nội môn ngày hôm nay không có bao nhiêu người biết rõ vì sao lại phải tụ tập tới quảng trường, chỉ tưởng rằng đến giao lưu và trao đổi vật phẩm.
Quảng trường tràn đầy người, phía trước có một đài cao, thứ gì đó muốn bán có thể mang tới chỗ đó, nhìn toàn bộ tình cảnh vô cùng náo nhiệt phồn hoa.