Chuyển ngữ – Tiên Bùi
Beta – Diên Vĩ, Emi
Trì Yên không phải đứa bé ba tuổi, cô biết những người đó không đơn giản nên muốn bỏ chạy, nhưng cô cảm thấy không nên bỏ Đỗ Vũ Nhu lại.
Trong lúc cô chần chừ, có người phát hiện ý định của cô nên đã nhanh chóng kéo tay cô lại.
Sức lực không nhỏ, Trì Yên lảo đảo vài bước, suýt nữa đụng vào người đang hút thuốc.
Lòng cô trùng xuống, hai chân run lên, ngay cả răng cũng run theo, nhưng cô buộc mình phải ngẩng đầu nhìn mặt đối phương.
Lúc ấy, Trì Yên chỉ nghĩ đơn giản là ít nhất mình phải nhớ rõ mặt bọn người này, lỡ có chuyện gì xảy ra cũng không để bọn họ nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật.
Động tác hút thuốc của người nọ rất thành thạo, khói xám lượn lờ giữa hai người bọn họ. Điều đó kích thích Trì Yên mở lớn đôi mắt, bỗng nhiên cô cảm thấy vô cùng tuyệt vọng.
… Không thấy rõ.
Cô nhắm mắt lại, rồi mở ra gắng gượng nhìn người trước mặt nhưng lại không thể nhớ được khuôn mặt người đó.
Lần đầu tiên chuyện này xảy ra với Trì Yên.
Cô vốn không mắc bệnh “mù mặt người”, nếu không nhớ được ai đó cũng chỉ vì cô ít tiếp túc với họ. Nhưng lần này, đơn giản là do chướng ngại tâm lý không nhớ được.
Cho dù cô có cố gắng ghi nhớ đến thế nào thì chỉ cần xoay đầu là quên ngay.
Người nọ phun khói thuốc về phía cô, dáng vẻ cà lơ phất phơ hỏi: “Em gái, nghĩ xong chưa?”
Cách gọi này chỉ có thể là côn đồ ở ngoài hoặc những bọn con trai có quyền thế trong trường học.
Trì Yên rất ít khi tiếp xúc với khói thuốc. Trước đây, thậm chí chỉ cần ngửi thấy sẽ bị gay mũi. Cô nín thở đến nỗi mặt đỏ bừng, nhưng vẫn buộc mình phải bình tĩnh lại: “Các người đừng làm bậy, tôi đã báo cảnh sát rồi.”
Có người bắt đầu cười.
Tiếng cười khinh bỉ chói tai khiến lòng Trì Yên càng lạnh hơn.
Người cầm đầu mở miệng: “Em gái, em cảm thấy bây giờ báo cảnh sát thì khi nào bọn họ mới đến hả?”
“Nửa tiếng hay một tiếng nữa?”
“Thời gian dài như vậy thì muốn làm việc gì chả xong chứ?”
Trì Yên hoàn toàn không thể phủ nhận.
Cậu của cô làm công việc này, tuy không nói cho cô biết, nhưng cô cũng hiểu ngày nào bọn họ cũng luôn có nhiều việc cần xử lý. Cho dù có gọi điện báo, nhưng mà cảnh sát có thể đến ngay là một vấn đề khác.
Giống như đang đánh một nước cờ.
Nhưng Trì Yên lại hoàn toàn không thể đánh cược.
Mấy người bên cạnh không bị ảnh hưởng, họ cầm máy ảnh “tách” một tiếng, mặc dù Trì Yên không quay đầu nhìn nhưng vẫn cảm thấy từng đợt ánh sáng chói mắt.
Móng tay Trì Yên đâm vào lòng bàn tay như muốn ghì sâu vào.
Người kia hỏi cô: “Cho cô em giây suy nghĩ.”
“……”
Trì Yên vội nói: “Nói lời giữ lời chứ?”
Hôm nay cô bị kéo vào vũng bùn này, mặc kệ có giúp Đỗ Vũ Nhu thoát khỏi được hay không, nhưng họ chắc chắn không còn cách nào khác nữa rồi.
Không ai để cô rời đi an toàn.
Trì Yên nói những lời này thật chậm, cô muốn kéo dài thời gian thêm mấy giây.
Người nọ vứt điếu thuốc, tát Trì Yên một cái làm cô đau tới muốn nôn, cô mím môi mới không phun ra.
“Tất nhiên.”
Trì Yên im lặng.
Bây giờ, cô không có khái niệm thời gian, hơn nữa lúc này mỗi giây mỗi phút như bị kéo dài ra. Có thể cô đã báo cảnh sát đượcnửa tiếng, hoặc cũng có thể chỉ được mới vài phút.
Người nọ rõ ràng không có nhiều kiên nhẫn, mắng vài câu, rồi cầm thuốc lá lại phía Trì Yên, cô cảm thấy anh ta đang thẹn quá hóa giận, nhưng rồi cô la lên: “Nóng quá!”
Đến giờ Trì Yên vẫn còn nhớ thứ cảm giác tàn thuốc nóng rực để ngay trên bụng cô. Trong nháy mắt, cô cảm thấy cả người lạnh đi.
Người nọ thật biến thái, thấy dáng vẻ khó chịu của cô thì tâm trạng tốt hơn nhiều, gã ta quay mặt cười hỏi những người khác: “Ảnh chụp đẹp không?”
Có người nhanh chóng nói: “Đẹp lắm!”
Sức lực toàn thân Trì Yên như bị tàn thuốc kia rút hết, chân muốn nhũn ra, gần như đứng cũng không vững.
Đối với bọn côn đồ ‘nói lời giữ lời’ chẳng khác gì chuyện cười.
Trì Yên cảm thấy áo mình bị xốc lên, hai mắt cô đau nhức, trên người lại chẳng có vật gì đánh người. Cô chỉ có thể dùng móng tay đâm vào lòng bàn tay để bản thân được tỉnh táo, nhìn người nọ thật lâu.
Thế nhưng nhìn lâu cỡ nào cũng chẳng thể nhớ mặt.
Bây giờ, Trì Yên chỉ nhớ rõ một vài nét trên mặt người đó, còn có mấy cô gái đi chung nữa nhưng Trì Yên chưa kịp nhìn kỹ. Bỗng bên tai vang lên còi cảnh sát, mấy người kia thấy việc chưa thành, trước khi đi mắng vài câu uy hiếp: “Nếu mày dám nói ra chuyện hôm nay…”
Có người quơ máy ảnh: “Dù sao chúng tao là vị thành niên.”
Không biết từ khi nào, “trẻ vị thành niên” đã trở thành lý do biện hộ vô tội.
Trì Yên thở hắt ra, chờ bọn người đó rời khỏi, cô liền dựa vào tường rồi trượt dài xuống.
Đó là khoảng thời gian khó khăn nhất đối với Trì Yên.
Sợ cậu lo lắng nên dù vết thương đau cô cũng không dám la lên, rất lâu sau đó mỗi khi mặc đồ cô vẫn còn khó chịu.
Tình trạng của Đỗ Vũ Nhu tệ hơn cô nhiều, xin nghỉ bệnh cả tuần
Đến tuần sau, Trì Yên mới biết, mặc dù Đỗ Vũ Nhu khó chịu, cô ấy nghẹn khuất vài điều trong lòng nhưng cũng không dám nói chuyện này để công kích cô.
Huống chi vốn dĩ cô không làm sai.
Cô không biết tên bọn họ, thậm chí còn không nhớ mặt nỗi một người.
Một thời gian dài, Đỗ Vũ Nhu không chịu nói, chuyện này cũng bị lãng quên. Lại nói, không bao lâu sau, Đỗ Vũ Nhu làm thủ tục tạm nghỉ học rồi chuyển tới thành phố khác sống.
Trì Yên lại không nghĩ tới sẽ gặp cô ta vào hôm nay.
Ngoại trừ lúc tắm rửa, chỉ cần nhìn thấy hình xăm cô sẽ nhớ lại chuyện cũ. Vì vậy, cô muốn quên đi mọi thứ.
Chuyện này ảnh hưởng rất lớn đối với Đỗ Vũ Nhu, cũng ảnh hưởng không nhỏ đối với cô.
Tuy nó không xảy ra trên người cô nhưng vẫn để lại bóng ma, như mây đen giăng kín đầu cô. Trì Yên dùng thời gian mấy tháng này để bản thân có thể quay về quỹ đạo bình thường.
Nhưng dần về sau, Trì Yên cũng bắt đầu không nhớ rõ tuổi tác người khác phái.
Về phần diện mạo cũng không nhớ rõ.
Sau khi lên đại học, Bạch Lộ cũng phát hiện ra vấn đề nên dẫn cô đến bác sĩ tâm lý.
Bác sĩ nói trong lòng cô có trở ngại, Trì Yên đều hiểu được.
Nhưng vẫn không thể vượt qua.
Dù sao cô cũng không muốn có bạn trai, nếu không thể vượt qua thì cứ thuận theo tự nhiên.
Không biết sẽ coi như không quen nhau.
Dù gì các giáo sư đại học không cùng tuổi với bọn họ, cho nên không xuất hiện tình huống xấu hổ là đi học mà không biết mặt thầy cô.
Trì Yên vẫn cảm thấy việc này cũng không phiền đến cuộc sống của cô… Cho đến khi tám năm sau gặp lại Khương Dịch.
Ảnh hưởng tuyệt đối lớn.
Ký ức đột ngột kết thúc, kéo dòng suy nghĩ trở lại, Trì Yên thở dài một hơi, cô vùi mặt vào giữa hai cánh tay đang để trên vô lăng.
Trì Yên mở to đôi mắt, hốc mắt khô khốc, hoàn toàn chẳng rơi giọt nước mắt nào.
Cô nghe Khương Dịch hỏi: “Hôm nay em gặp ai?”
Trì Yên nâng mặt, ngón tay nắm chặt vô lăng, cô quay đầu nhìn anh.
Ánh mắt Khương Dịch tĩnh lặng, tối tăm, chẳng có chút ánh sáng nào.
“Chính là cô gái kia, người hôm nay cùng em đến công ty Lục tổng kí hợp đồng.”
Khương Dịch cắn môi: “Ép em ra nông nỗi thế này mà cô ta vẫn muốn kí?”
“Khương Dịch…”
Trì Yên không phải không nghĩ tới, Đỗ Vũ Nhu cũng có thể cố ý gọi cô, nhưng cho dù không gọi thì ngày đó Trì Yên cũng không có cách bình tĩnh mà rời đi.
“Có phải anh thấy em rất ngốc không?’
“Đúng.”
Trì Yên lấy giấy ném về phía anh. Cô có chừng mực, biết không thể đánh vào gương mặt đó được nên chỉ ném vào ngực anh. Sau đó, cô cọ cọ cằm anh.
Môi vểnh lên: “Cho anh một cơ hội, trả lời lần nữa.”
Cô bé này nói ra mọi chuyện nghẹn khuất trong lòng cũng không dễ dàng gì.
Khương Dịch nở nụ cười: “Không ngốc, Yên Yên nhà chúng ta thông minh nhất.”
Đây là lần đầu tiên Khương Dịch gọi cô ‘Yên Yên’ mà không phải khi ở trên giường.
Trì Yên nghe rõ hai chữ này từ chính miệng Khương Dịch, lòng như được rót mật, ngọt chết đi được!
Cô hất cằm nhìn anh: “Em biết em ngốc, nhưng khi đứng ở đó mặc kệ từ sâu trong lòng có bao nhiêu giọng nói bảo em nên đi nhưng em lại không thể nhấc nổi bước chân.”
“Nếu em đi, có phải cô ấy sẽ thành nạn nhân của sự bạo lực không?”
“Khương Dịch, sau việc đó, em vẫn không thích cô ấy nhưng em chưa từng hối hận vì đã ở lại.”
Trong lúc đó, cô và Đỗ Vũ Nhu cũng đang dần thay đổi.
Nhưng đối với chuyện này, cô chưa từng hối hận.
Điều may mắn nhất chính là cô đã bất chấp hậu quả mà kiên cường, nên mọi chuyện vẫn ổn.
Trì Yên ngáp một cái, cả ngày hôm nay thật mệt mỏi. Có thể nói ra hết mọi chuyện, cô cảm thấy trong lòng thoải mái hơn.
Cô giang hai tay về phía Khương Dịch: “Khương Dịch, em không muốn đi, anh ôm em vào nhà đi,.”
Khương Dịch mở cửa xuống xe: “Không ôm.”
Trì Yên bị anh không chút do dự từ chối khiến cô sửng sốt một hồi, sau đó mới phản ứng lại liền xuống xe, đi được vài bước đã than “Ai u” một tiếng: “Khương Dịch, chân em bị chuột rút rồi…”
Thật sự là bị chuột rút.
Đùi phải Trì Yên đặt nhẹ xuống đất, cô cúi người xoa chân, cũng bởi vậy mà cổ áo mở rộng, có thể thấy hai bầu ngực trắng nõn của cô.
Mắt Khương Dịch tối sầm lại, anh bước tới ngồi xuống bóp chân cho cô. Chưa đầy hai phút, cả người Trì Yên liền đè lên Khương Dịch, hai cánh tay nhỏ dài ôm cổ anh, vùi mặt vào cổ người đàn ông.
Trên người cô có mùi thơm nhè nhẹ, thoang thoảng như hương nước hoa, lại hình như không phải.
Khương Dịch ôm cô chặt hơn: “Mệt lắm à?”
“Mệt…Hôm nay em đứng cả một buổi trưa.”
Người nào đó cười, nói: “Em quay cảnh gì?”
Trì Yên chỉ đơn giản nói vài câu.
Dù sao Khương Dịch cũng không thật sự muốn biết..
Nói đến quay phim, cô lập tức nhớ đến lúc cho mèo ăn, dường như có lóe lên ánh đèn.
Dưới góc nhìn của bọn chó săn, vốn dĩ không có chuyện gì cũng đều bị bọn họ thêm mắm dặm muối, đem tô đen từ đầu đến cuối … Có lẽ ngày mai sẽ không được sóng yên biển lặng đâu.
Trì Yên giải thích trước: “Em và Lục Chi Nhiên không có gì với nhau cả.”
Giọng người nào đó trầm lắng: “Anh biết.”
…Ngày mai có khi anh ấy sẽ không nói giống vậy nữa.
Trì Yên vẫn được Khương Dịch ôm lên nhà.
Không biết do nói ra được tâm sự bấy lâu, hay vì hôm nay Khương Dịch quá dịu dàng, nên tâm trạng của Trì Yên rất tốt, cô tắm cho đã rồi mới đi ra.
Khương Dịch đang xem TV.
Tin tức giải trí.
Trì Yên nhìn thoáng qua, không có tin liên quan đến bản thân.
Mới vừa lên giường, cảm giác buồn nôn đột nhiên xuất hiện. Cô che miệng rồi nhanh chóng chạy vào toilet, vịn bồn cầu mà nôn vài phút.
Thật vất vả mới ngưng được, cô lấy nước súc miệng, vừa quay đầu muốnra ngoài đã thấy ai đó đứng cạnh cửa.
Khương Dịch đưa tay sờ trán cô, may là nhiệt độ bình thường.
“Anh nấu chút cơm cho em ăn.”
“Buổi tối em mới ăn…”
Chỉ là phun ra hết rồi.
Trì Yên liếm khóe môi, một ý nghĩ không tốt lóe lên trong đầu: “Khương Dịch, mấy lần trước anh có dùng biện pháp tránh thai không?”
Dì cả đã chậm vài ngày, những ngày nay cô cũng ăn uống không ngon.
Đặc biệt là hôm nay ăn gì cũng nôn. Trì Yên sợ là đã trúng rồi.
Khương Dịch nhìn đỉnh đầu cô: “Có.”
Bây giờ, Trì Yên không muốn có đứa nhỏ, uống thuốc lại không tốt cho cơ thể. Khương Dịch cũng hiểu cô không muốn sinh con lúc này, nên mỗi lần đều rất chú ý việc này.
“Ngoan nào, đừng nghĩ nhiều.”
Trì Yên vẫn thấy không an tâm, vừa vặn tivi chiếu một đoạn đối thoại hài hước —
[ Cẩu độc thân nên làm gì trong ngày lễ tình nhân bây giờ? ]
[ Ở trên đường thì đi chen vào cặp đôi, còn không thì lấy kim đi vào siêu thị hoặc cửa hàng bán đồ người lớn… ha ha ha. ]
Trì Yên: “…”
Cô đá Khương Dịch một cái, rồi đi ra ngoài, vừa đi ngang qua người Khương Dịch anh đã ôm cô vào lồng ngực.
Giọng người đàn ông trên đỉnh đầu vang lên, loáng thoáng tiếng cười: “Sao lại dễ nổi giận thế này?”
Trì Yên: “…”
Cô đang buồn bực.
Không hiểu sao lại có người thiếu đạo đức dám làm loại chuyện kia.
“Lỡ như thật sự có thì sao bây giờ?”
“Em muốn làm gì thì làm.”
“Lỡ như mẹ biết…”
“Đừng lo chuyện này.” Người nào đó cúi đầu hôn trán cô. “Em quyết định là được.”
Trì Yên vẫn thấy khó chịu.
Càng nghĩ đến đoạn đối thoại trên TV lại càng khó chịu.
Thiếu đạo đức, thật sự rất thiếu đạo đức.
Bây giờ vẫn chưa không quá muộn, Trì Yên muốn ngủ nhưng lại không ngủ được, nên cô dựa vào đầu giường lướt Weibo, ăn trái cây.
Hot search quả thật không phải cô và Lục Cận Thanh.
Mà đổi thành — Cô, Đỗ Vũ Nhu, và Lục Cận Thanh.
Trong mắt người ngoài, điều đó nghiễm nhiên trở thành quan hệ tay ba.
Trì Yên ngẩng đầu nhìn Khương Dịch, ai đó còn đang xem TV.
Hôm nay trông anh ấy rất nhàn rỗi.
Suy nghĩ vừa lóe lên trong đầu cô thì điện thoại Khương Dịch rung lên.
Anh nhanh chóng nghe máy.
Không biết bên kia nói gì, Trì Yên chỉ nghe Khương Dịch hỏi: “Người còn lại ký với công ty các anh là ai?”
Trì Yên giật mình làm rơi quả nho, nho liền mắc ở cổ họng, cô ho khan vài tiếng.
Khương Dịch đem cô kéo lại gần, rồi vuốt lưng giúp cô, vẫn hờ hững nói tiếp: “Tiền bồi thường vi phạm hợp đồng tôi trả, lập tức hủy hợp đồng với cô ta.”
Cổ họng Trì Yên đã không còn vấn đề, nhưng lại bắt đầu thấy tức giận.
Cô vốn nghĩ lúc trên xe, Khương Dịch chỉ thuận miệng hỏi.
Trì Yên mở miệng muốn nói thì ai kia đã dùng ngón trỏ chặn môi cô, làm mọi lời của cô phải đem nuốt trở lại.
Bên kia hỏi anh tại sao.
Trì Yên nghe Khương Dịch trả lời: “Không thích cô ta.”
Trì Yên không nhịn nổi, nghiêng đầu nói: “Khương Dịch, anh đừng như vậy.”
Tuy cô không thích Đỗ Vũ Nhu nhưng cũng không muốn Khương Dịch phải đối đầu với cô ta.
Huống chi hôm nay Lục Cận Thanh còn vì nâng đỡ bọn cô mà đưa ba người lên hot search. Nếu sau này, cư dân mạng thấy Lục Cận Thanh chỉ ký với mình cô thì sẽ đồn thổi quan hệ của hai người.
Khương Dịch nghiêng đầu nhìn cô: “Đừng thế nào?”
“Anh không cần xen vào chuyện của em và Đỗ Vũ Nhu.”
Trì Yên nhìn sâu vào đôi mắt thâm thúy của người kia, tất nhiên cô biết anh đang thay cô trút giận, nhưng… “Đỗ Vũ Nhu biết những người kia là ai, nhưng cô ta không nói cho em.”
“Anh làm như vậy…Chúng ta sẽ không có cơ hội được biết.”
Khương Dịch nhíu mi: “Chỉ có cô ta biết?”
Trì Yên gật đầu, thậm chí cô còn nhớ rõ người nọ mặc đồ gì, nhưng lại không nhớ được mặt người đó, mọi thứ vẫn quá mơ hồ: “Em bị chứng ‘mù mặt người’, cũng không phải anh không biết.”
Nhớ đến cô lại thấy khó chịu.
Trì Yên rũ mắt, bỗng nhiên cô lại chẳng muốn nhìn anh.
Cuối cùng, Khương Dịch cũng mở miệng: “Được, anh sẽ không can thiệp.”
Trì Yên khẽ cong khóe miệng, cằm chợt bị ai đó nâng lên, nhìn đôi mắt thâm trầm của anh, khóe môi lại mang theo ý cười.
Trì Yên thấy không được bình thường.
Quả nhiên, cô nghe Khương Dịch hỏi: “Vậy em nhớ rõ anh hay nhớ rõ Lục Chi Nhiên?”
Trì Yên nghĩ thầm: xong rồi.
Vốn dĩ không cần chờ đến ngày mai.
Cô hít một hơi, rũ mắt liền nhìn thấy trên màn hình điện thoại của Khương Dịch đang hiện lên bức ảnh.
Phía dưới còn kèm theo một dòng chữ —
[ Anh, anh soi gương xem mặt có xanh không()? ]
() Ý chỉ bị cấm sừng.