Dạy Baba Phản Diện Làm Người

chương 109: c109: ngoại truyện 31xem mắt

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Mặc dù Hoắc Tiểu Tiểu về muộn không bị Hoắc Tùy Thành mắng nhưng sáng ngày hôm sau trên bàn ăn, Hoắc Tùy Thành nhắc đến việc này, giọng điệu không phải rất hài lòng, Hoắc lão tiên sinh nghe nói tối hôm qua hơn mười hai giờ cô mới về nhà, cũng nhắc nhở vài câu.

“Về muộn như vậy sao không gọi điện về nhà, ông nội sắp xếp tài xế đi đón con, con gái ở bên ngoài một mình không an toàn.”

“Hôm qua là Dịch Khiêm đưa con về, con nghĩ là có anh ấy cho nên không gọi điện về nhà, sau này con sẽ chú ý.”

Ông cụ bảo vệ cháu gái, nói hai câu rồi thôi, Hoắc Tùy Thành muốn nói thêm mấy câu để thể hiện sự uy nghiêm của một ông bố, nhưng ông cụ trợn mắt nhìn sang, anh đành phải bỏ qua chuyện này.

“Tiểu Tiểu à, qua sinh nhật năm nay là con hai mươi ba tuổi rồi, có thích chàng trai nào không?”

Bàn tay bưng ly sữa dừng lại, Hoắc Tiểu Tiểu nhìn về phía Hoắc lão tiên sinh.

Nếu như lời này do bố cô nói ra thì chắc chắn cô sẽ không chút lưu tình mà oán giận lại, nhưng lời này là do ông nội của cô nói.

Cô suy nghĩ một chút rồi trả lời: “Ông nội, con còn nhỏ…”

“Không nhỏ nữa, ở tuổi này của con ông đã chuẩn bị kết hôn rồi.”

“...” Hoắc Tiểu Tiểu dùng ánh mắt xin giúp đỡ nhìn về phía Hoắc Tùy Thành.

Nhưng Hoắc Tùy Thành chỉ lạnh lùng nhìn cô một cái, sau đó thu hồi ánh mắt, tiếp tục ăn sáng.

“Ông nội biết một chàng trai không tệ, cuối tuần này con xem thử?”

Mi tâm Hoắc Tùy Thành nhíu lại một cái: “Bố, sao con không biết việc này?”

“Con bận rộn công việc, chuyện của Tiểu Tiểu không cần con quan tâm, chàng trai kia tuấn tú, lịch sự, tốt nghiệp trường nổi tiếng, có học thức, có tu dưỡng, điều kiện gia đình cũng không kém chúng ta, biết gốc biết rễ, tính cách ra sao ông cũng biết rõ. Tiểu Tiểu con gặp rồi thì chắc chắn sẽ hài lòng.”

Lần này không chỉ có Hoắc Tiểu Tiểu ngồi không yên mà Hoắc Tùy Thành không ngồi yên được nữa.

“Tiểu Tiểu còn nhỏ, chuyện như vậy bố không cần gấp gáp, chờ qua hai năm nữa rồi nói.”

“Bố cũng không bảo nó bây giờ liền kết hôn, có thể yêu đương trước. Lúc Tiểu Tiểu còn nhỏ con không cho nó yêu đương, bây giờ nó trưởng thành rồi còn chèn ép nó. Tiểu Tiểu, con nói xem?”

“... Ông nội, con cảm thấy bố nói rất đúng, bây giờ con còn nhỏ, chưa muốn yêu đương.”

Ông cụ Hoắc thở dài, vẻ mặt thất vọng.

Hoắc Tiểu Tiểu vội vàng: “Nhưng là có thể làm quen một chút, coi như là kết bạn.”

Vẻ mặt Hoắc lão tiên sinh chuyển từ âm u sang trời quang mây tạnh: “Được, vậy cuối tuần ông nội sắp xếp cho các con gặp mặt.”

Hoắc Tùy thành để dao nĩa xuống, mắt nhìn đồng hồ trên tay: “Hoắc Tiểu Tiểu, đi làm, sắp đến muộn rồi.”

“Bố ơi, con vẫn chưa ăn…”

“Con ăn no rồi, đi!”

“...” Hoắc Tiểu Tiểu đặt sữa bò mới uống được một ngụm xuống, đưa tay về phía bố cô.

“Cái gì?”

“Chìa khóa xe, không phải hôm qua bố đã đồng ý với con, sẽ mua cho con chiếc xe Scooter.”

Hoắc Tùy Thành im lặng ba giây.

“Quên rồi.”

“... Bố!”

Hoắc Tiểu Tiểu lề mà lề mề cả buổi sáng vì cho rằng hôm nay cuối cùng cũng có thể lái xe đi làm, không cần chen lấn trên tàu điện ngầm hay xe buýt nữa, nào có ngờ đến bố cô chưa mua xe cho cô.

Làm cô hoảng đến mức xách túi, dùng tốc độ thi chạy một trăm mét xông ra khỏi nhà.

Cô biết ngay là bố cô không đáng tin mà, một việc nhỏ như vậy cũng có thể quên được! Giờ phút mấu chốt vẫn phải dựa vào chính mình.

Cô phải tìm cách nào đó thay cho phương tiện giao thông công cộng mới được.

Sau khi Hoắc Tiểu Tiểu đi, trên bàn cơm yên tĩnh lại một phút.

“Bố, chuyện xem mắt có phải là quá sớm rồi không, chuyện của Tiểu Tiểu, có thể để qua hai năm nữa rồi bàn.”

Hoắc lão tiên sinh chỉ cười cười: “Không vội, chỉ là gặp mặt mà thôi, nếu như nó không thích, bố làm ông nội cũng sẽ không miễn cưỡng nó.”

Hoắc Tiểu Tiểu chạy hết tốc lực cuối cùng vẫn đến trễ hai mươi phút, bị trừ nửa ngày tiền lương xem như hình phạt.

Cả ngày rầu rĩ không vui, mất tập trung, cũng không phải bởi vì tiếc tiền lương nửa ngày kia mà chuyện ông nội nói đi xem mắt đã khiến cô bị đả kích không nhỏ.

Cô mới khoảng hai mươi tuổi, còn trẻ đã phải đi trên con đường xem mắt rồi?

Đáng tiếc là lời này không phải do bố cô nói ra, nếu không thì cô còn có thể phản bác một trận hoặc là cho bố cô leo cây.

Ông nội bảo cô đi xem mắt, sao cô có thể từ chối được?

Mặt mày Hoắc Tiểu Tiểu ủ rũ, chuyện này phải làm sao bây giờ.

Cô mở nhóm chat trên Wechat ra.

Hoắc Tiểu Tiểu: Có người ở đây không? Giang hồ cầu cứu.

Rất nhanh trong nhóm chat Wechat đã có người trả lời.

Lục Tĩnh Nhất:?

Dịch Khiêm: Sao vậy?

Tưởng Duyệt:?

Hướng Sâm:?

Hoắc Tiểu Tiểu nhập vào khung chữ mấy chữ “Các anh em, tuần này em phải đi xem mắt, các anh nghĩ cách chút đi”, quét đến mấy chữ Dịch Khiêm gửi tới, cô lại xóa bỏ từng chữ, nhập vào “Em muốn mua một chiếc xe, cần có trong hai ngày, các anh có người quen không.”

Đường phải đi từng bước một, cơm phải ăn từng miếng, đến cuối cùng cô vẫn không nói ra chuyện tuần này phải đi xem mắt, trước tiên giải quyết chuyện gấp trước mắt rồi nói sau.

Lục Tĩnh Nhất: Xe gì?

Hoắc Tiểu Tiểu: Xe Scooter vòng ba mươi vạn.

Hoắc Tiểu Tiểu yên lặng đếm kho tiền nhỏ mà mấy năm nay cô để dành được, bố cô và ông nội cũng không biết kho tiền này, tính ra thì miễn cưỡng có thể đủ mua một chiếc xe.

Cô ngược lại muốn đến cửa hàng 4S lấy một chiếc, nhưng xác suất để cửa hàng 4S lập tức có thể giao xe là cực kỳ nhỏ, nếu như lại chờ thêm mấy ngày thì tiền lương tháng này của cô chắc chắn sẽ bị trừ sạch.

Lục Tĩnh Nhất là người biết xài tiền, trong gara ở nhà là một loạt xe sang trọng, tất cả đều là của anh ta.

Xe trong vòng ba mươi vạn, anh ta chưa từng mua.

Lục Tĩnh Nhất: Bất luận là em muốn Ferrari, Lamborghini hay là Roll - Royce thì đều có thể nghĩ cách lấy được cho em, xe trong vòng ba mươi vạn? Chưa từng mua.

Hoắc Tiểu Tiểu: …

Lục Tĩnh Nhất: Gần đây theo phương châm cần cù tiết kiệm rồi? Hoắc Tiểu Tiểu, em không đến mức đó chứ?

Hoắc Tiểu Tiểu: Đi làm, Scooter.

Lục Tĩnh Nhất: Dễ xử lý, bảo Dịch Khiêm mỗi ngày đưa đón em, dù sao cậu ta cũng tiện đường @Dịch Khiêm.

Có câu nói thế nào nhỉ?

Người thích bạn, trời Nam đất Bắc đều tiện đường.

Dich Khiêm bị tag tên nổi lên.

Dịch Khiêm: Ừm, tiện đường.

Hoắc Tiểu Tiểu: “...”

Nhà họ Dịch và nhà họ Hoắc rõ ràng là ở hai hướng, tiện đường chỗ nào.

Hoắc Tiểu Tiểu: Thời gian của chúng ta không giống nhau, nếu không thì nghĩ cách giúp em kiếm một chiếc xe.

Dịch Khiêm: Anh biết một người, anh vừa liên hệ với anh ta, hôm nay hẳn là có thể lấy xe, buổi trưa em có rảnh không? Anh thấy cửa hàng của anh ta cách công ty em cũng không xa, anh đưa số điện thoại cho em.

Ngay sau đó, Dịch Khiêm gửi tới một dãy số điện thoại.

Hoắc Tiểu Tiểu: Cảm ơn anh, chờ em lấy xe rồi em dẫn anh đi hóng mát.

Dịch Khiêm: Cần anh qua đó không?

Hoắc Tiểu Tiểu: Không cần làm phiền anh đâu, việc nhỏ thôi, em có thể tự làm được.

Một ly cà phê nóng hổi được đặt lên bàn, mùi thơm nhẹ nhàng bay tới.

Hoắc Tiểu Tiểu ngẩng đầu nhìn, thấy trong tay Nghê Việt bưng một ly cà phê, tay còn lại đặt một ly cà phê khác lên bàn cô.

“Thấy cô bận rộn cả buổi sáng, uống ly cà phê đi.”

Bóng lưng Nghê Việt và Dịch Khiêm một trước một sau đi vào phòng bao nhà hàng tối hôm qua hiện lên trước mắt, cô cười cười: “Cảm ơn.”

“Buổi trưa có rảnh không? Có thể cùng cô ăn bữa cơm không?”

Vào công ty chưa được mấy ngày, Hoắc Tiểu Tiểu và cô ấy nói chuyện chưa tới mười câu, thực sự không thân.

Hoắc Tiểu Tiểu lễ phép từ chối cô ấy: “Ngại quá, buổi trưa tôi có việc.”

Nghê Việt nhíu mày: “Tôi nghe nói dự án của các cô được bàn bạc rất thuận lợi, sao vậy? Còn bận rộn như thế sao?”

“Không phải, là việc riêng của tôi.”

“Ra là vậy”, Nghê Việt cũng không cưỡng cầu, chỉ lễ phép mỉm cười, nói: “Vậy sau này có cơ hội cùng nhau ăn cơm.”

“Được.” Nói xong cô ấy liền rời đi.

Hoắc Tiểu Tiểu nhìn qua bóng lưng Nghê Việt mà có chút mất hồn, dần dần trùng với bóng lưng tối hôm qua cùng Dịch Khiêm một trước một sau đi vào phòng bao nhà hàng.

“Tiểu Tiểu, chút nữa cùng nhau đi ăn cơm không?”

“Tiểu Tiểu?”

Hoắc Tiểu Tiểu đột nhiên hoàn hồn, nhìn hai đồng nghiệp trước mặt: “Cái gì?”

“Chúng tôi hỏi cô buổi trưa có muốn cùng đi ăn cơm không, chúng tôi phát hiện ra một nhà hàng rất được.”

“Không được, buổi trưa tôi có chút việc, các cô đi ăn đi.”

“Chuyện gì mà gấp như vậy, cơm cũng không ăn.”

“Tôi phải đi lấy xe.”

Hoắc Tiểu Tiểu dừng lại, chợt nhận ra mình lỡ miệng nói sai rồi, cô ngẩng đầu nhìn mấy đồng nghiệp trước mặt, cười giải thích nói: “Nhà tôi cách khá xa, đi làm không tiện, bố tôi đau lòng cho tôi nên đã lấy toàn bộ tiền tích góp ra mua cho tôi chiếc xe, bây giờ xe đến rồi, tôi phải đi lấy.”

“...” Mấy đồng nghiệp nở nụ cười gượng gạo: “Hóa ra là như vậy, vậy cô mau đi đi.”

“Hôm nào có cơ hội tôi mời các cô ăn cơm.”

Mặc dù không biết rõ vì sao khi vừa vào nhóm, mấy đồng nghiệp đối với mình không quá thân thiện, hiện tại thái độ lại thay đổi một trăm tám mươi độ, nhưng bây giờ bầu không khí trong nhóm không tệ, hiệu suất làm việc từ từ nâng lên, Hoắc Tiểu Tiểu cũng lười truy cứu nguyên nhân của chút chuyện nhỏ này, giờ giờ nghỉ trưa vừa đến, cô vội vàng tắt máy tính rời đi.

Chủ nhân số điện thoại Dịch Khiêm cho cô là một người đàn ông trung niên mặc âu phục, mang giày da, đảm nhiệm chức vụ cửa hàng trưởng trong một cửa hàng 4S ngăn nắp xinh xắn.

Hoắc Tiểu Tiểu vừa tới cửa hàng liền có nhân viên công tác tiến lên hỏi cô có chuyện gì.

Hoắc Tiểu Tiểu vừa báo tên chủ nhân số điện thoại mà Dịch Khiêm cho cô liền nghe thấy một tiếng hỏi thăm.

“Là Hoắc tiểu thư sao?”

Một tiếng cười to vang lên, nhìn theo âm thanh, một người đàn ông trung niên khoảng chừng hơn ba mươi tuổi mang theo khuôn mặt đầy ý cười đi về phía cô.

Có lẽ là Dịch Khiêm đã nói chuyện với anh ta, anh ta nhìn thấy Hoắc Tiểu Tiểu liền vô cùng nhiệt tình.

“Phải, anh là?”

“Dịch thiếu mới gọi điện thoại cho tôi, tôi là cửa hàng trưởng ở đây, họ Trần, cô gọi tôi là Tiểu Trần là được rồi. Dịch thiếu nói cô muốn lấy một chiếc xe trong vòng ba mươi vạn? Ở chỗ tôi đúng lúc có một chiếc xe mới, cô muốn thì hôm nay tôi giúp cô làm xong hết thủ tục. Tôi đưa cô đi xem thử.”

“Được, tôi xem xe một chút.”

Một nhân viên công tác đi tới, nói hai câu bên tai người đàn ông, người đàn ông nhìn Hoắc Tiểu Tiểu với vẻ mặt do dự.

Hoắc Tiểu Tiểu vội vàng nói: “Anh có việc thì đi làm trước đi, tôi tùy tiện xem một chút.”

“Vậy được, vậy tôi để đồng nghiệp của tôi đưa cô đi xem xe, xem xe xong mới quyết định.”

Hoắc Tiểu Tiểu cười cười, đi xem xe dưới sự chỉ dẫn của đồng nghiệp kia.

Người đàn ông quay đầu đi đến văn phòng.

Một mặt cửa sổ thủy tinh của văn phòng đối diện với đại sảnh, trên ghế sô pha sẫm màu bằng da có một người đàn ông ngồi dựa ở đó, tùy ý lướt lướt giao diện điện thoại.

“Giang thiếu, ngại quá, vừa rồi có chút việc gấp. Kiểu xe tôi giới thiệu cho cậu, cậu suy tính thế nào rồi? Kiểu xe đó là một trong những mẫu hàng đầu của nhãn hiệu chúng tôi, bất kể là tính năng…”

Cửa hàng trưởng Trần cố gắng đẩy mạnh hàng nhãn hiệu của mình, ánh mắt người đàn ông lại chỉ nhìn giao diện điện thoại, nghe một cách mất tập trung.

Nghe một hồi, anh ta cất điện thoại đi, ánh mắt trôi về phía chiếc xe trưng bày ở đại sảnh bên ngoài cửa sổ thủy tinh, đột nhiên đầu lông mày hơi nhíu lại, dường như nhìn thấy cái gì đó, anh ta đưa tay, ra hiệu cho cửa hàng trưởng Trần tạm thời đừng lên tiếng.

Trong đại sảnh, Hoắc Tiểu Tiểu đang đứng trước một chiếc xe màu trắng nghe nhân viên công tác nói, sau khi cô đi quanh xe nhìn một vòng thì ngồi vào chỗ ghế lái.

Dường như Giang Dực không nghĩ tới sẽ gặp Hoắc Tiểu Tiểu ở nơi này, anh ta đi đến trước cửa sổ thủy tinh, nhìn ra ngoài.

“Sao cô ấy lại tới đây.”

Cửa hàng trưởng Trần thuận theo ánh mắt của anh ta nhìn qua, đang muốn nói thì thấy Giang Dực vừa nói vừa đi ra khỏi văn phòng.

Trong văn phòng, Hoắc Tiểu Tiểu ngồi vào trong xe, mắt nhìn đồ đạc bên trong xe, nội thất của chiếc xe hơn ba mươi vạn của nhãn hiệu này không được tính là rất tốt, nhưng với nhu cầu thay thế cho đi bộ của cô thì hoàn toàn đủ dùng.

Đang chuẩn bị xuống xe thì cửa bên ghế phụ bị người ta mở ra, cô kinh ngạc nhìn Giang Dực ngồi vào ghế phụ của cô.

“Giang Dực? Sao anh lại ở đây?”

“Giống như em, xem xe.” Giang Dực nhìn nội thất bên trong xe, ánh mắt cuối cùng rơi lên trên bàn tay cầm vô lăng của cô: “Sao thế? Nhìn trúng chiếc xe này rồi?”

“Ừm, tôi cảm thấy cũng không tệ lắm, anh thì sao? Không phải có một chiếc BMW rồi sao?”

Giang Dực muốn nói lại thôi.

Anh ta cho rằng sự kinh ngạc của Hoắc Tiểu Tiểu vào tối hôm qua khi nhìn thấy anh ta lái một chiếc BMW bình thường là xem thường chiếc xe đó, anh ta định đổi xe, có điều bây giờ xem ra là anh ta suy nghĩ nhiều rồi.

Anh ta tự giễu cười cười: “Xem giúp người khác.”

Hoắc Tiểu Tiểu không nói gì, cô từ trên xe bước xuống, nhìn cửa hàng trưởng Trần đi về phía mình: “Cửa hàng trưởng Trần, chiếc này đi, làm phiền anh hôm nay giúp tôi làm xong thủ tục.”

“Được, không thành vấn đề, tổng cộng là ba mươi mốt phẩy tám vạn, cô xem cô thanh toán như thế nào.”

Hoắc Tiểu Tiểu im lặng đến tiền để dành của mình, đau lòng đưa thẻ tới.

“Thanh toán hết.”

Đợi cô mua xong liền ném hóa đơn lên bàn bố cô cho bố cô thanh toán!

Không bao lâu, cửa hàng trưởng Trần lấy ra không ít tài liệu để Hoắc Tiểu Tiểu điền, Hoắc Tiểu Tiểu vừa điền vừa đau lòng cho số tiền để dành của mình, điền xong tất cả tài liệu, cô không quên căn dặn cửa hàng trưởng Trần in hóa đơn.

Cửa hàng trưởng Trần cười cười: “Chuyện này là đương nhiên.”

“Hẹn gặp không bằng vô tình gặp được, ăn cơm chưa? Anh mời.”

Hoắc Tiểu Tiểu trông mong nhìn cửa hàng trưởng Trần cầm thẻ ngân hàng của cô và tài liệu rời đi, cô lắc đầu: “Không ăn, không thấy ngon miệng.”

Vừa dứt lời, điện thoại của cô vàng lên, thấy người gọi là ông nội, nhớ tới chuyện xem mắt được nhắc đến sáng nay trên bàn ăn, Hoắc Tiểu Tiểu đau đầu.

“Alo, ông nội.”

Hoắc lão tiên sinh cười nói: “Ăn cơm chưa? Chưa quên chuyện xem mắt mà sáng nay ông nội nói với con chứ”

Quả nhiên là chuyện xem mắt.

Hoắc Tiểu Tiểu yếu ớt thở dài.

Giang Dực ở một bên nhíu mày, ánh mắt khó hiểu nhìn cô.

“Là thế này, ông nội hẹn cho con ba giờ chiều cuối tuần này, cuối tuần con rảnh nhỉ? Các con gặp mặt một lần, thế nào?”

“... Ông nội, con cảm thấy chuyện xem mắt này có phải là quá sớm rồi không, hiện tại con muốn đặt tinh thần sức lực vào công việc, chờ qua hai năm nữa…”

“Ông hiểu, ông nội chỉ muốn các con gặp mặt, coi như là kết bạn, hơn nữa ông nội cũng đã đồng ý với đối phương rồi, con không thể để ông nội thất tín chứ?”

Hoắc lão tiên sinh nói như vậy, cô không mở miệng từ chối được, nghĩ tới nghĩ lui cô đành phải nói: “Ông nội, cuối tuần con rảnh, nhưng chúng ta giao hẹn ba điều, nếu như cuối tuần xem mắt anh ta không vừa ý con, hoặc là con không vừa ý anh ta thì ông cũng không được miễn cưỡng tụi con.”

“Đó là đương nhiên.” Giọng nói của Hoắc lão tiên sinh mang theo ý cười, ông hoàn toàn không lo lắng: “Ông nội chỉ là ông tơ, cũng sẽ không cột hai người các con lại, con thích thì yêu, không thích thì thôi, ông nội không miễn cưỡng con.”

“Được, vậy ba giờ chiều cuối tuần.”

“Được, ông nội không quấy rầy con nữa, con tiếp tục làm việc đi.”

Cúp điện thoại, Giang Dực như có điều suy nghĩ mà nhìn cô chằm chằm.

“Xem mắt?”

Hoắc Tiểu Tiểu bất đắc dĩ: “Ông nội sắp xếp, không có cách nào từ chối được.”

“Em mới… khoảng hai mươi, còn trẻ như vậy, chưa có sự nghiệp đã đi xem mắt? Huống chi, với điều kiện của em còn cần xem mắt?”

Lời này của Giang Dực nói trúng tim của Hoắc Tiểu Tiểu, cô còn trẻ như vậy, không ngờ chuyện có bắn đại bác cũng không tới như chuyện xem mắt này lại rơi xuống đầu cô.

“Tôi cũng nghĩ như vậy, nhưng ông cụ thì không.” Cô mặt ủ mày chau mà nghĩ: “Lúc xem mắt cuối tuần tôi nói không vừa ý là được rồi.”

“Em không vừa ý đối phương, đối phương không nhất định cũng chướng mắt em. Em nói xem, lỡ như anh ta vừa ý em, quấn chặt lấy em thì làm sao bây giờ?”

Hoắc Tiểu Tiểu im lặng.

“Anh dạy cho em một cách.”

Giang Dực cúi người nói mấy câu bên tai cô, mi tâm của Hoắc Tiểu Tiểu dần dần nhíu lại, trong lòng chửi bậy, cách này quá cũ rồi, nhưng mà ---

“Có tác dụng sao?”

“Đương nhiên.”

“Vậy tôi còn phải đi mua mấy thứ đó.”

“Gần công ty em có bán, tối nay có rảnh không? Tan làm anh đi cùng em.”

Hoắc Tiểu Tiểu nghi ngờ nhìn anh ta.

Giang Dực miễn cưỡng cười một tiếng: “Đừng nhìn anh như vậy, anh và em có cùng mục đích, anh càng hy vọng buổi xem mắt này của em kết thúc thất bại.”

“...”

- ---

Hoắc Tiểu Tiểu không biết là Giang Dực dạy mình những thứ này với mục đích gì, cách anh ta nói thì có hơi cũ một chút, nhưng quả thực là có tác dụng.

Về cuộc hẹn buổi tối mà Giang Dực nói, đương nhiên là cô lấy lý do làm việc để từ chối.

Tối nay cô có việc quan trọng hơn phải làm.

Vị cửa hàng trưởng mà Dịch Khiêm giới thiệu có hiệu suất làm việc cao, chưa đến giờ Hoắc Tiểu Tiểu tan làm, thủ tục mua xe mới đã được làm thỏa đáng, chờ sau khi tan làm, Hoắc Tiểu Tiểu đi thẳng đến cửa hàng 4S lấy xe.

Trước khi về nhà cô gửi tin nhắn cho bố cô, hỏi xem tối nay bố có cần tăng ca hay không.

Hoắc Tùy Thành trả lời cô rằng tối nay không tăng ca.

Thế là Hoắc Tiểu Tiểu nắm bắt thời gian ở gara tầng ngầm chờ bố cô.

Đợi khoảng hơn nửa tiếng, Hoắc Tiểu Tiểu cuối cùng cũng đợi được Hoắc Tùy Thành đi thang máy xuống.

Cô trực tiếp lái xe về phía Hoắc Tùy Thành, phanh lại một cái ở trước mặt bố mình rồi hạ cửa sổ xe xuống: “Bố, lên xe!”

Hoắc Tùy Thành đứng trước chiếc xe của cô, đánh giá trên dưới chiếc xe của Hoắc Tiểu Tiểu, sau khi nói hai câu với tài xế bên cạnh thì lên xe.

Chiếc xe chậm rãi chạy ra khỏi gara ở tầng ngầm.

Bảy giờ tối chính là giờ cao điểm tan làm, trên đường chính, xe cộ chạy không ngừng, sắc trời dần dần tối đi, đèn đường ven đường và đèn của xe cộ tạo thành một biển đèn sáng chói.

Hoắc Tiểu Tiểu lái xe, hạ cửa sổ xe xuống, gió đêm chậm rãi thổi vào, cô hưởng thụ thời gian rảnh rỗi thuộc về mình sau khi tan làm.

Thật là thoải mái.

Nếu như không có người ngồi ở ghế phụ lải nhải thì sẽ thoải mái hơn.

Hoắc Tiểu Tiểu nghĩ.

“Hoắc Tiểu Tiểu, chậm một chút! Tốc độ, chậm thêm chút nữa!”

“Không được vượt qua! Bố đã nói với con bao nhiêu lần rồi, lái xe không được vượt lung tung!”

“Nhìn phía trước! Đừng đi song song với xe lớn!”

Hoắc Tiểu Tiểu vừa lái xe vừa chịu đựng sự lải nhải của Hoắc Tùy Thành, mấy lần hối hận vì đã bảo bố cô lên xe.

Bình thường ngồi xe bố cô, thấy tốc độ chạy xe cũng không chậm, vô lăng quay nhanh như vậy, lái siêu xe hung hăng mạnh mẽ, đến lượt cô lái xe thì lải nhải.

Nhưng ngẫm lại mục đích của chuyến này, cô lại cắn răng nhẫn nhịn, ngoan ngoãn chậm rãi tiến lên theo dòng xe cộ.

Chạy xe qua con đường ùn tắc nhất, sau khi rẽ vào một ngã tư thì đường rộng rãi, sáng sủa hơn.

Hoắc Tiểu Tiểu tăng tốc độ xe, bàn tay đặt trên vô lăng không nhịn được mà gõ có tiết tấu.

“Xe ở đâu ra?”

Ngón tay gõ trên vô lăng dừng lại, Hoắc Tiểu Tiểu cười nói: “Con mua.”

“Con mua?”

“Vâng!” Hoắc Tiểu Tiểu gật đầu: “Vừa mua hôm nay, người do Dịch Khiêm giới thiệu. Bố thấy sao? Xe scooter cũng không tệ lắm đúng không bố?”

Hoắc Tùy Thành nhìn cô một cái, không nói gì.

Hoắc Tùy Thành không nói lời nào, trong lòng Hoắc Tiểu Tiểu liền không chắc, bàn tay đặt trên vô lăng siết chặt, nghĩ tới nghĩ lui, chuẩn bị lên tiếng thì nghe thấy bố cô nói: “Hôm nay hẳn là ông nội đã gọi điện thoại cho con đúng không.”

“Vâng, có gọi, ông nội nói, ba giờ chiều chủ nhật gặp mặt đối tượng xem mắt, bố, đối tượng xem mắt ông nội nói là ai vậy, bố biết không?”

“Không nghe ông nội con nói.”

Hoắc Tiểu Tiểu nhíu mày: “Bố cũng chưa nghe ông nội nói sao? Vậy bố không hỏi sao? Chuyện trước đó bố nói mua xe cho con mà quên thì chưa tính, chuyện lớn như vậy mà bố cũng có thể quên? Con là con gái của bố sao?”

“... Hoắc Tiểu Tiểu!” Hoắc Tùy Thành nâng cao giọng: “Đây là cùng một chuyện sao? Bố nói bố quên hỏi lúc nào?”

“Vậy bố nói xem, người cuối tuần con xem mắt là ai? Tên là gì, cao bao nhiêu, bao nhiêu tuổi, tốt nghiệp trường nào.”

“...”

“Không nói được đúng không?” Hoắc Tiểu Tiểu thừa thắng xông lên: “Cho dù bố không quên, nhưng bố vẫn không biết rõ đối tượng xem mắt của con là ai. Chứng tỏ bố cũng không để chuyện này trong lòng. Nếu thật sự để trong lòng thì con chó nhà đối tượng xem mắt của con gái bố tên gì bố cũng phải biết.”

Trong xe yên tĩnh lại.

Hoắc Tiểu Tiểu hắng giọng một cái, thu lại cái đuôi dương dương đắc ý của mình, đàng hoàng trịnh trọng nói: “Chuyện này coi như thôi, dù sao con cũng đã đồng ý với ông nội cuối tuần xem mắt, đối phương là ai đến lúc đó là biết, có điều bố à, trước đó bố nói sẽ mua xe cho con, kết quả bố quên mất, đây là lỗi của bố, không sai chứ?”

Hoắc Tùy Thành từ chối cho ý kiến.

“Bởi vì bố mà sáng hôm nay con đến muộn, đương nhiên, chuyện đến trễ nhỏ nhặt này cũng không nhắc lại nữa.”

Hoắc Tùy Thành không nói chuyện, với kinh nghiệm của anh thì chắc chắn Hoắc Tiểu Tiểu có hậu chiêu chờ mình.

“Bình thường bố bận rộn công việc, quên chút chuyện nhỏ này của con, con cũng không so đo với bố, cho nên con đã tự đi mua xe.”

“Sau đó thì sao?”

Hoắc Tiểu Tiểu cho Hoắc Tùy Thành một nụ cười ngoan ngoãn: “Cho nên, số tiền này, có phải bố nên thanh toán cho con không?”

Hoắc Tùy Thành nhíu mày: “Thanh toán?”

“Đúng vậy, con tự đi mua, còn giúp bố một việc nhỏ, không xứng đáng để được bố thanh toán sao?”

“Thanh toán?” Hoắc Tùy Thành bị lời này của cô làm cho buồn cười: “Hoắc Tiểu Tiểu, con làm việc ở công ty cũng được mấy ngày rồi, quy định liên quan tới thanh toán của công ty con còn nhớ không?”

“...”

Hoắc Tiểu Tiểu nghe xong lời này của bố cô liền biết chắc chắn bố cô định không nhận nợ.

Nhưng cô không cam tâm, tốt xấu gì cũng hơn ba mươi vạn. Cô vùng vẫy giãy chết nói: “Con đây không phải là bảo công ty thanh toán, là thanh toán riêng, được không?”

“Bao nhiêu tiền?”

Hai mắt Hoắc Tiểu Tiểu tỏa sáng, hỏi ra lời này… việc này có hy vọng rồi!

“Không nhiều, không nhiều, chỉ ba mươi vạn, con xóa số lẻ cho bố rồi.”

“Ba mươi vạn? Con không quẹt thẻ tín dụng bố đưa cho con, con lấy đâu ra nhiều tiền như vậy.”

Hoắc Tiểu Tiểu nói năng hùng hồn: “Tiền tiêu vặt mà mấy năm nay bố và ông nội cho con, con để dành một chút, hiện giờ đã mua xe hết rồi.”

Lại là một sự im lặng.

Tư tưởng cây ngay không sợ chết đứng của Hoắc Tiểu Tiểu bị sự im lặng này làm cho nơm nớp lo sợ.

“Hoắc Tiểu Tiểu, thứ nhất, bố đã nói mua xe cho con thì sẽ mua xe cho con, con cũng không tin bố. Thứ hai, trong tay con có thẻ tín dụng, con không quẹt thẻ tín dụng, bây giờ tự mình mua còn muốn thanh toán? Bố không đồng ý quy tắc tiền trảm hậu tấu.”

“Bố, thẻ tín dụng mỗi ngày giới hạn hai mươi vạn, không đủ tiền thì sao con quẹt được? Không phải là con thấy bố bận quá, không muốn chuyện gì cũng làm phiền bố sao? Lão Hoắc, sao bố càng ngày càng keo kiệt vậy?”

“Không biết lớn nhỏ.”

Hoắc Tiểu Tiểu nói lẩm bẩm: “Thanh toán, thanh toán…”

“Đi làm một tuần, không dựa vào trong nhà mà đã có thể tự mình mua xe, tự lập tự cường đáng được khen ngợi, tiếp tục duy trì.”

“...”

Chiếc xe vững vàng dừng bên ngoài Hoắc Công Quán. Chiếc xe lạ lẫm, bảo vệ không mở cửa.

Hoắc Tùy Thành mở dây an toàn xuống xe, Hoắc Tiểu Tiểu thối mặt đưa tay qua.

“Cái gì?”

“Tiền xe.”

“...” Hoắc Tùy Thành móc ví tiền: “Bao nhiêu?”

“Ba mươi mốt phẩy tám vạn.”

“...”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio