Dạy Baba Phản Diện Làm Người

chương 46: c46: con viết có tốt không

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chu Chu khóc sướt mướt được một cái ôm của Hoắc Tiểu Tiểu chữa lành, cậu đỏ mặt ngừng khóc, thút tha thút thít được cô giáo Trần mang đi.

Trong phòng học, Lục Tĩnh Nhất dùng một khuỷu tay chọc vào Dịch Khiêm: “Dịch Khiêm, cậu xem, vừa rồi thằng nhóc kia vậy mà lại ôm Hoắc Tiểu Tiểu!”

Lông mày Dịch Khiêm nhíu chặt vào nhau.

Hoắc Tiểu Tiểu ôm bốn hộp socola mà Chu Chu cho cô tiến vào phòng học, mấy người Lục Tĩnh Nhất liền nhào lên như ong vỡ tổ.

“Tiểu Tiểu, người vừa rồi ôm em là ai vậy, vì sao nó lại ôm em?”

“Socola cũng là của nó tặng sao?”

“Vì sao nó tặng socola cho em?”

Chỉ có Dịch Khiêm ở một bên không nói lời nào.

“Anh ấy tên là Chu Chu, là bạn tốt của em ở lớp nhỏ, em rất thích ăn socola mà anh ấy tặng cho em, cho nên hôm nay anh ấy mang cho em rất nhiều.”

Mấy người Lục Tĩnh Nhất và Hướng Sâm liếc nhìn nhau: “Vậy tụi anh có thể nếm thử socola của em không?”

“Có thể chứ.” Hoắc Tiểu Tiểu mở một hộp socola trong số đó ra, mấy người Lục Tĩnh Nhất chia nhau, mỗi đứa lấy một viên, Hoắc Tiểu Tiểu hỏi bọn họ: “Thế nào, ngon không?”

Ngọt ngào, mùi vị tinh khiết của socola vô cùng thơm, rất ngon.

Nhưng mấy người Lục Tĩnh Nhất lập tức lộ vẻ khó ăn: “Không ngon.”

“Đúng vậy, không ngon chút nào.”

“Còn không ngon bằng socola lần trước Dịch Khiêm mang cho tụi anh đâu.”

Hoắc Tiểu Tiểu bĩu môi: “Rõ ràng là rất ngon mà.”

Cô cầm một viên nhét vào trong miệng Dịch Khiêm: “Ngon không?”

Dịch Khiêm không kịp chuẩn bị mà bị nhét một viên socola vào trong miệng, cả khuôn mặt cậu đỏ bừng nhìn Hoắc Tiểu Tiểu, theo bản năng nói: “Ngon.”

Lục Tĩnh Nhất chọc chọc Dịch Khiêm.

Dịch Khiêm kịp phản ứng lại, còn nói: “Nhưng mà… không ngon bằng nhà anh, ngày mai anh mang socola nhà anh cho em, ngon hơn cái này nhiều.”

Hoắc Tiểu Tiểu nửa tin nửa ngờ: “Thật không?”

“Đương nhiên là thật rồi, ngày mai anh mang cho em, em ăn của anh, đừng ăn của nó, của nó không ngon.”

“Em cảm thấy rất ngon mà, các anh không thích thì một mình em ăn là được.”

Hoắc Tiểu Tiểu mừng khấp khởi cất socola vào trong cặp sách nhỏ của mình rồi ngồi xuống.

Cô không chú ý đến vẻ mím môi rất không vui của Dịch Khiêm.

Cô giáo Triệu từ bên ngoài đi vào: “Các bạn nhỏ, các con nhanh ngồi xuống, Dịch Khiêm, Lục Tĩnh Nhất, mấy đứa nhanh ngồi xuống.”

Bốn đại ma vương không tình nguyện mà ngồi vào vị trí.

“Hôm qua cô đã dạy các con viết số 6 (六), bây giờ mời các con lấy bài tập hôm qua cô giao để lên bàn, bây giờ cô muốn xem xem bạn nào viết tốt nhất, nghiêm túc nhất!”

“Được!” Giọng nói khác nhau không đồng thanh nối liền không dứt.

Sau khi nói xong, mấy bạn nhỏ nhao nhao lấy bài tập từ trong cặp sách rồi để lên bàn.

Lục Tĩnh Nhất gãi đầu, nhìn về phía Dịch Khiêm: “Dịch Khiêm, cậu làm chưa?”

Dịch Khiêm bình tĩnh tự nhiên lấy vở bài tập từ trong cặp sách ra.

Lục Tĩnh Nhất lại nhìn về phía Tưởng Duyệt: “Tưởng Duyệt, cậu làm chưa?”

Tưởng Duyệt lấy vở bài tập từ trong cặp sách ra.

“Hướng Sâm…”

Hướng Sâm lấy vở bài tập từ trong cặp sách ra.

“Woa các cậu thật sự không xứng làm anh em! Tối hôm qua tớ gọi điện cho các cậu, không phải các cậu nói chưa làm sao?”

Cô giáo Triệu lên tiếng: “Lục Tĩnh Nhất, mau lấy bài tập của con ra.”

Lục Tĩnh Nhất trợn mắt nhìn ba người một cái rồi đứng lên: “Cô ơi, con chưa làm.”

“Lại là con! Lục Tĩnh Nhất, sao lần nào cũng là con không làm?”

Lục Tĩnh Nhất cúi đầu xuống ngoan ngoãn nhận lỗi, rõ ràng là không phải lần đầu tiên: “Cô ơi, con xin lỗi, con sai rồi.”

“Ngồi xuống, bây giờ viết, viết hai lần.”

Lục Tĩnh Nhất bất đắc dĩ mà ngồi xuống, lấy giấy bút ra múa bút thành văn, căm giận bất bình nhìn ba người Dịch Khiêm vài lần, ánh mắt kia rất giống như đang nhìn kẻ phản bội.

Hoắc Tiểu Tiểu nhìn chữ sáu (六) mà mấy người xung quanh Dịch Khiêm viết.

Trong những ô vuông là những chữ xiêu vẹo được viết đầy một tờ… mặc dù khó coi nhưng đối với bọn họ mà nói là đã rất tốt rồi.

Cao thủ trọng sinh đi nhà trẻ, có chút kiêu ngạo là đương nhiên.

Kiểm tra xong bài tập của cả lớp, cô giáo Triệu khen ngợi tất cả các bạn học, sau đó nhấn mạnh biểu dương ba người trong số đó.

“Các bạn nhỏ, nào, cùng cô duỗi ngón tay ra.” Cô giáo Triệu giơ tay, một chữ duỗi ra một ngón.

“Bảy ngón tay chính là bảy, hôm nay cô giáo sẽ dạy các con viết bảy (七).”

Cô giáo quay người, từng nét từng nét viết chữ bảy (七) trên bảng đen, dạy xong rồi thì để các bạn nhỏ tự mình cầm bút viết, cô ấy đi đến giữa các bạn nhỏ, từng bước khích lệ.

Lúc đi đến bên cạnh Hoắc Tiểu Tiểu, cô giáo mang giấy bút tới: “Tiểu Tiểu, hôm nay con mới chuyển đến lớp chúng ta, vậy cô dạy con cách cầm bút trước.”

Trước đó Hoắc Tiểu Tiểu chỉ từng cầm bút vẽ, giữ trong lòng bàn tay tùy tiện vẽ linh tinh cũng không khó, cầm bút viết chữ thì vẫn là lần đầu tiên.

Cô giáo Triệu đặt bút chì vào lòng bàn tay của Hoắc Tiểu Tiểu, dạy cô dùng ngón cái và ngón trỏ giữ bút.

“Đúng, chính là như vậy, Tiểu Tiểu thông minh quá, nào, cô cầm tay con.”

Cô giáo Triệu cầm lấy tay cô, ở trên giấy viết ra mấy chữ “bảy” (七) vẫn được tính là ngay ngắn.

Viết xong: “Tiểu Tiểu, con tự viết xem.”

Hoắc Tiểu Tiểu cầm bút, tràn đầy lòng tin mà viết bảy (七) lên giấy.

Một ngang một thẳng móc câu… lần đầu tiên cầm bút, tay cô hơi run.

Nâng bút, Hoắc Tiểu Tiểu nhìn chữ bảy (七) mà mình viết ra ở trước mặt, lại nhìn bàn tay cầm bút của mình, nụ cười dần dần biến mất.

“...”

Đây chính là… lực lượng bị phong ấn?

Mặc kệ bản thân từng lợi hại đến cỡ nào, bây giờ ở trong thân thể chưa đến ba tuổi này, đều là chiến ngũ tra*?

*Chiến ngũ tra (战五渣): ngôn ngữ mạng, viết tắt từ câu đầy đủ là: Sức chiến đấu chỉ có 5 mảnh vụn.

Xin lỗi, thất lễ rồi.

Cô nào có tư cách gì để chế giễu chữ mà mấy người Dịch Khiêm viết ra.

Cái nét ngang này quả thật giống như bị mắc bệnh Parkinson*, nét thẳng móc câu kia thì giống như sông Hoàng Hà, chín khúc mười bảy đoạn dần dần cong đến Siberia.

*Bệnh Parkinson là một trong những bệnh về thần kinh, thường xảy ra khi nhóm tế bào trong não bị thoái hóa, không thể kiểm soát được vận động của cơ bắp, khiến cho con người đi lại khó khăn, cử động chân chạp, chân tay bị run cứng.

Sao cô lại không quản được tay của mình vậy!

Tâm lý của Hoắc Tiểu Tiểu sụp đổ rồi.

Đầy trong đầu đều là mình là ai, vì sao mình viết chữ như gà bới thế, vì sao tay này của mình viết chữ còn không bằng chó gặm?

Một tay viết chữ xinh đẹp kia của cô đi đâu rồi?

Nói không khách sáo chút nào, vung gạo, gà bới lên giấy còn tốt hơn cô viết.

Cô giáo còn ở một bên cổ vũ cô: “Tiểu Tiểu giỏi quá! Lần đầu tiên viết chữ đã có thể viết giỏi như thế, cố lên, cố gắng viết thêm mấy chữ nữa!”

“... Được.”

Sau khi cô giáo rời đi, mấy người Dịch Khiêm cuống quýt tiến tới: “Hoắc Tiểu Tiểu, cho anh xem chữ em viết một chút.”

“Anh cũng muốn xem, anh cũng muốn xem!”

Khuôn mặt Hoắc Tiểu Tiểu đỏ lên, cô ôm vở ở trước ngực: “Các anh viết của các anh đi, không được xem của em!”

“Xem một chút thôi, cô giáo Triệu nói xem viết tốt, tụi anh đều tò mò.”

Nếu như không phải mấy tên nhóc trước mặt còn nhỏ tuổi thì nói không chừng Hoắc Tiểu Tiểu sẽ hiểu lầm bọn nó đang châm chọc mình rồi!

Cô nghiêng mắt nhìn chữ “Bảy” (七) trên vở Dịch Khiêm, một ngang một thẳng móc câu ngay ngắn nắn nót, so với cô thì đẹp hơn nhiều.

Hoắc Tiểu Tiểu thẹn quá hóa giận: “Không cho các anh xem! Các anh viết của các anh đi, không được làm phiền em!”

Thấy Hoắc Tiểu Tiểu có chút tức giận, mấy người Dịch Khiêm biết điều mà ngồi xuống, không còn quấn lấy cô nữa.

Thứ phải học ở lớp lớn nhiều hơn lớp nhỏ.

Nói đơn giản thì ở lớp nhỏ chỉ cần bồi dưỡng một chút thói quen sinh hoạt và năng lực căn bản, phần lớn thời gian là khỏe mạnh trưởng thành trong trò chơi và vui đùa.

Mà ở lớp lớn thì cần phải học tập một vài kiến thức toán học và ngữ văn căn bản, âm nhạc, mỹ thuật, ngôn ngữ, thường thức, thể dục, lễ nghi thói quen vân vân và mây mây.

Một ngày ròng rã, Hoắc Tiểu Tiểu đều trong trạng thái nghi ngờ cuộc đời, không vì cái gì khác, chính là vì chữ “bảy” (七) cong queo uốn lượn kia của cô.

Tới gần lúc tan học, Hoắc Tiểu Tiểu vẫn không thể tỉnh táo lại từ trong loại cảm xúc buồn bã này.

“Tiểu Tiểu, em sao vậy?”

“Không có gì, ông nội tới đón em rồi, em đi trước, ngày mai gặp.”

“Ngày mai gặp.”

Hoắc Tiểu Tiểu héo rũ ngồi trên xe về nhà, không nói một lời khiến Hoắc lão tiên sinh chú ý.

“Tiểu Tiểu, sao vậy? Sao hôm nay mất hứng thế? Ở nhà trẻ có người bắt nạt con sao?”

Hoắc Tiểu Tiểu lắc đầu: “Không có.”

Về đến nhà, Hoắc Tiểu Tiểu chui đầu vào trong phòng mình, thề phải ăn thua đủ với chữ “Bảy” (七)!

Lúc dì Triệu cầm trái cây đến cho cô, muốn xem cô đang làm gì, nhưng Hoắc Tiểu Tiểu dùng hai tay bảo vệ cuốn vở dưới khuỷu tay mình, không cho dì Triệu xem.

“Tiểu Tiểu, cái gì mà không thể để cho dì Triệu xem?”

Lòng tự trọng còn sót lại của Hoắc Tiểu Tiểu không cho phép người khác nhìn thấy chữ viết xấu như vậy!

“Chính là… chính là bài tập cô giáo giao, chờ con viết xong lại cho dì xem.” Dì Triệu thấy cô giống như bảo vệ đồ ăn thì không khỏi cười một tiếng: “Được.”

Sáu giờ, Hoắc Tùy Thành hiếm khi về nhà sớm một chuyến, ở trên bàn cơm, Hoắc Tiểu Tiểu ăn như hổ đói, ăn xong thì lau miệng một cái rồi xuống khỏi ghế, vội vã quay về phòng.

Hoắc Tùy Thành còn chưa ăn được nửa bát cơm trong tay, lần đầu tiên anh thấy Hoắc Tiểu Tiểu ăn tích cực như vậy nên có chút không quen.

“Sao thế?”

Hoắc lão tiên sinh nhíu mày: “Hôm nay từ nhà trẻ về liền không thích hợp rồi, cũng không thích nói chuyện.

Lời này khiến Hoắc Tùy Thành chú ý, nghĩ tới nghĩ lui rồi cân nhắc nói: “Có thể là bởi vì chuyện hôm qua.”

“Hôm qua có chuyện gì?”

Hoắc Tùy Thành nói cho Hoắc lão tiên sinh nghe chuyện hôm qua Hoắc Tiểu Tiểu gặp Quý Văn Tâm và chuyện cô nhóc hỏi anh việc liên quan tới mẹ.

Lão tiên sinh nghe xong thì đặt đũa xuống mặt bàn: “Sao con không nói sớm?”

“Con còn đang cân nhắc xem nói với nó thế nào.”

“Từ nhỏ Tiểu Tiểu đã thông minh hơn mấy đứa trẻ cùng tuổi, chuyện mà con cho rằng nó không hiểu thì nó lại rõ ràng trong lòng, nếu nó đã hỏi chuyện của mẹ nó thì con tìm một cơ hội, nói chuyện thật tốt với nó một chút.”

Hoắc Tùy Thành suy nghĩ một lát rồi gật đầu: “Con biết rồi.”

Ở trong phòng, Hoắc Tiểu Tiểu múa bút thành văn, một ngang một thẳng móc câu được viết đầy mấy trang của vở bài tập, cuối cùng cũng viết ra được chữ “Bảy” (七) tương đối hài lòng.

Cô viết quá nhiều chữ “Bảy” (七) nên cô sắp không nhận ra chữ này nữa rồi.

Có điều bây giờ chữ “Bảy” (七) này có lẽ là có thể nhìn được rồi nhỉ!

Viết quá nhiều nên thẩm mỹ của Hoắc Tiểu Tiểu đều có chút vứt đi rồi.

Lần đầu tiên viết, yêu cầu cũng không thể quá cao, viết thành như vậy thì chắc chắn bố và ông nội cô sẽ khen cô.

Sau khi tự tán thưởng một phen, cô cầm vở bài tập đi tìm bố cô.

Ở dưới lầu, bố cô còn đang trò chuyện với ông nội cô về việc liên quan tới Quý Văn Tâm.

“Mẹ của Tiểu Tiểu đã trở về rồi, con tìm thời gian nói chuyện với cô ta, xem xem rốt cuộc cô ta nghĩ thế nào.”

“Sau này con sẽ tìm thời gian nói chuyện với cô ta.”

“Còn có, nếu như Tiểu Tiểu muốn gặp mẹ thì con tìm thời gian đưa nó đi gặp, con cũng không thể cả đời không cho nó gặp mẹ được.”

“Con biết, nhưng mà…”

“Tiểu Tiểu!” Hoắc lão tiên sinh kinh ngạc thốt lên một tiếng.

Hoắc Tùy Thành phút chốc nhìn về phía sau.

Hoắc Tiểu Tiểu còn rất thấp, cái đầu vừa mới vượt qua độ cao của đệm ghế sô pha, cô từ trên đầu đi xuống, bóng người đúng lúc bị phần tựa lưng của ghế sô pha che lại.

Chờ đến lúc Hoắc lão tiên sinh phát hiện ra cô thì cô đã đứng ở đầu bên kia của ghế sô pha rồi.

“Cháu tới lúc nào?”

Hoắc Tiểu Tiểu cầm vở bài tập của mình, hưng phấn chạy đến trước mặt Hoắc Tùy Thành: “Tới được một lúc rồi.”

Hoắc Tùy Thành nhìn Hoắc lão tiên sinh một cái rồi ôm cô ngồi trên ghế sô pha: “Vậy con nghe thấy bố nói chuyện với ông nội rồi?”

Hoắc Tiểu Tiểu gật đầu.

Hoắc Tùy Thành hít sâu một cái: “Tiểu Tiểu, con nghe bố nói, chuyện này bố vốn muốn sau này mới nói cho con biết…”

Hoắc Tiểu Tiểu nhìn chằm chằm vào vở bài tập của mình.

“Bố chưa từng nói với con chuyện của mẹ, con còn nhớ cái dì mà ngày đó con gặp ở cửa phòng học không? Dì ấy chính là mẹ con, lúc con vừa ra đời, mẹ con bởi vì các nguyên nhân mà rời xa con, bây giờ trở về rồi, con muốn gặp lại mẹ không?”

Hoắc Tiểu Tiểu lại gật đầu một cái.

“...” Sau sự im lặng ngắn ngủi, Hoắc Tùy Thành: “Vậy tìm thời gian, bố dẫn con đi gặp mẹ.”

Hoắc Tiểu Tiểu ngẩng đầu nhìn Hoắc Tùy Thành: “Bố, bố nói xong chưa?”

“... Nói xong rồi.”

“Vậy bố có thể ký tên cho con không?”

“?”

Hoắc Tiểu Tiểu mở vở bài tập ra, xấu hổ đưa vở bài tập đến trước mặt Hoắc Tùy Thành: “Cô giáo giao bài tập về nhà, con viết xong rồi, bố phải ký tên trên vở bài tập.”

Hoắc Tùy Thành nhìn những chữ “Bảy” (七) xiêu vẹo trong vở bài tập, về mặt thị giác có chút chấn động: “Đây là con viết?”

“Vâng! Do con viết, hôm nay cô giáo dạy con cầm bút, còn dạy con viết chữ này, bố xem, con viết tốt không?”

Hoắc lão tiên sinh lại gần nhìn thoáng qua, ông nặng nề ho khan một tiếng.

Hoắc Tùy Thành nghĩ một đằng nói một nẻo, nặng nề khen ngợi một câu: “... Không tệ, rất tốt.”

Hoắc Tiểu Tiểu truy hỏi: “Vậy sao? Tốt chỗ nào?”

“Tốt ở chỗ…” Hoắc Tùy Thành suy nghĩ một chút, cũng không thể nghĩ ra vì sao: “Con không nói bố còn thực sự không biết đó là ‘Bảy’ (七).”

“...”

Gợi ý pass chương 47: luctinhnhat

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio