Khi tôi nói tin đính hôn cho cha mẹ, họ vô cùng kích động. Còn em gái tôi, không biết là do phụ nữ có thai đặc biệt đa sầu đa cảm hay thế nào, vậy mà em khóc, vừa nói “Trời ạ anh tôi sắp đính hôn”, vừa chảy nước mắt nhào vào ngực chồng, hại tôi phải dỗ thật lâu.
Dự tính một tháng nữa em sẽ sinh, cha mẹ tôi muốn ở nhà trông nom em, không có thời gian rảnh, mà bản thân tôi kỳ thực cũng không có ý định để họ tới. Đây chỉ là một hình thức, không cần quá nhiều người tham dự, chúng tôi thậm chí không định cử hành nghi thức long trọng. Tất cả giai đoạn chuẩn bị trước, cũng chỉ là cùng đi chọn một đôi nhẫn kiểu dáng không tồi, sau đó cùng nhau đeo lên.
Tôi cũng từng nghĩ tới hôn lễ của mình sẽ như thế nào, có hoa tươi hay không, cầu hôn thì cầu ở đâu, có chụp ảnh hay không, có hoa đồng () hay không? Nhưng khi ngày đó thực sự đến, bạn sẽ phát hiện tất cả đều không quan trọng, bởi vì quan trọng nhất là bạn đã đạt được. Bạn sắp có vị hôn phu, bạn sắp kết thúc cuộc sống độc thân dài đằng đẵng, cảm giác này vô cùng kỳ diệu!
Cơ mà cho dù đính hôn là chuyện riêng của hai người, tôi vẫn dùng phương thức trực quan nhất phát tán tin tức này ra ngoài.
Bình thường tôi không đăng gì đó trên mạng xã hội, thứ nhất là không biết đăng gì, thứ hai tôi không thích phơi bày cuộc sống riêng trên mạng, nhưng lần này là ngoại lệ. Tôi đăng nhập tất cả các tài khoản, sau đó đăng cùng một bức ảnh.
Bức ảnh đặc tả tay của tôi và Lam Sơn.
Kế tiếp trong vòng nửa giờ tôi nhận được vô số tin nhắn và điện thoại oanh tạc, dường như mọi người cũng không dám tin tôi đột nhiên đính hôn.
Còn nhớ người bạn mở câu lạc bộ của tôi không? Đầu tiên hắn gửi tới một loạt dấu chấm than, tiếp đó hỏi tôi: “Là đại soái ca siêu cay đó?”
Tôi trả lời hắn: “Đúng vậy.”
Hắn gửi một icon giơ ngón cái, thở dài nói: “Tao biết cay nữa mày cũng có cách thu phục.”
A, tạm coi là hắn đang khen ngợi đi.
Khi tôi trả lời từng thắc mắc và chúc phúc của mọi người, Lam Sơn sán đến: “Anh đăng gì đó?”
“Nói cho bạn bè biết anh đã đính hôn.”
Cậu nhìn mạng xã hội tôi đang mở, suy tư chốc lát xoay người yên lặng loay hoay với điện thoại của mình, chẳng bao lâu sau tôi nghe thấy tiếng chuông nhắc nhở vang lên điên cuồng từ điện thoại của cậu.
“Chuyện gì thế?”
“Em đăng lên giống anh.”
Tôi hơi hiếu kỳ cậu đăng như thế nào, cướp điện thoại của cậu mở ra xem. Vậy mà cậu có Weibo, fan còn không ít, cơ mà bài cậu đăng gần nhất cũng đã là chuyện năm ngoái, chính là chuyển phát về tin trường học tổ chức chạy đường dài công ích.
Cậu đăng cùng một bức ảnh với tôi, thêm mấy chữ đơn giản, hết sức có phong độ của cậu.
—— Đã đính hôn.
【 Ảnh 】
Số bình luận dưới bài Weibo này tăng lên rất nhanh, đa số đều đang kêu rên nam thần âm thầm đính hôn, còn có một số người yêu cầu đăng ảnh “vị hôn thê”, thậm chí suy đoán xem bối cảnh gia đình của “vị hôn thê”.
Nhưng rất nhanh có người phát hiện hai tay giao nhau trong ảnh có chỗ kỳ lạ, không có cảm giác mảnh dẻ của con gái, hoàn toàn là tay của hai người đàn ông, thế nên Weibo của cậu ấy toàn bộ nổ tung.
Trả điện thoại lại cho cậu, tôi cẩn thận hỏi: “Nếu bạn học, bạn bè của em biết em đính hôn với đàn ông thì thế nào?”
Tôi không sợ ánh mắt người xung quanh, vì tôi có cha mẹ và bạn bè rất tốt, trong vòng tròn xã giao của tôi cũng đã sớm không giao tập với những kẻ tùy ý chế giễu người khác, nhưng Lam Sơn không giống vậy, cậu còn là học sinh, tôi không muốn cậu bị coi là dị loại trong trường học.
Cơ mà, dường như cậu còn không sợ ánh mắt người xung quanh hơn cả tôi.
“Cho tới bây giờ em chưa từng có ý định giấu giếm.” Cậu kéo tay tôi qua, hôn một cái lên chiếc nhẫn trên tay: “Muốn đính hôn với ai, đều là chuyện của chính em, không liên quan đến người khác.”
Lời ngon tiếng ngọt của cậu khiến tôi không thể chống đỡ, cảm giác trái tim cũng sắp tan chảy, muốn để toàn bộ của bản thân vô thức chìm đắm trong đó.
Tôi rất vui vì tháng tám năm ngoái, tôi đã xuống tiệm cafe dưới lầu gọi một tách cafe, gặp cậu.
Luôn có cảm giác mình nhặt được bảo vật, thật quá may mắn!
Kì nghỉ đông này Lam Sơn sẽ chuyển đến ở cùng tôi, có cậu bên cạnh tôi sợ rằng không thể mỗi ngày đăng bài mới trong topic này, hơn nữa đã tới đây, tôi nghĩ tôi đã công đức viên mãn cũng không còn gì để đăng nữa.
Cảm ơn mọi người hơn hai tháng qua đã bầu bạn, sau này tôi có thể còn nói một chút về tình trạng gần đây, nhưng bình thường không có tin gì, chính là tin tức tốt nhất. : )
№☆☆☆ Giây tốc mười cây số ☆☆☆ Đăng vào -- ::
QAQ cái gì?! Kết thúc như này sao? Lầu chủ tôi còn muốn xem các bạn tú ân ái ngọt chết người nha!!
№☆☆☆ Líu ríu thương tâm ☆☆☆ Đăng vào -- ::
Dù là dùng điện thoại viết mấy chữ cũng được mà!!
№☆☆☆ Không muốn a ☆☆☆ Đăng vào -- ::
Không ai liếm bức ảnh kia của lầu chủ sao? Tay cũng thật là đẹp!! Mẹ nó, người soái tay mỹ còn có tiền, kẻ thù chung của loài người, may mà tự tiêu hóa không tranh giành con gái với tôi _(:зゝ∠)_
№☆☆☆ Ha ha ha ha ☆☆☆ Đăng vào -- ::
Lầu trên bạn quá ngây thơ rồi, còn có người soái tay mỹ lại có tiền T (tomboy) cướp của bạn nha!
№☆☆☆ Bổ đao ☆☆☆ Đăng vào -- ::
Tác giả: Câu chuyện tới đây thật ra có thể coi như kết thúc rồi, nhưng phần sau còn có chút ngọt ngào sau này… Cơ mà tối nay đột nhiên có cuộc hẹn, chỉ có thể đăng đến đây.
____
Chú thích:
() Mười tám sờ: Là điệu hát dân gian lưu truyền của người Hẹ, nhưng cũng có “Mười tám sờ” là lời nói bậy của Mân Nam, mặc dù cách hát khác nhau, nhưng nội dung lại khá tương đồng. Nhìn từ nội dung ca từ, “Mười tám sờ” miêu tả quá trình vuốt ve. Trong tiểu thuyết 《 Lộc đỉnh ký 》 của Kim Dung, Vi Tiểu Bảo thường xuyên hát “Mười tám sờ”.
() Hoa đồng: Những người cầm hoa đi phía sau cô dâu chú rể. Thường là những cô bé tầm - tuổi.