" Hoắc Tổng... Mau mau giúp tôi " Mộc An Nhi gấp gáp cầu xin, khóe mắt chị đã đỏ ửng lên vì lo sợ.
Hoắc Lãnh Thần chưa hiểu gì, nhưng nghe qua câu nói thì hiểu nhanh là Nhan Ảnh Tịch đang bị hại nên đã nhanh chóng xông lên phá cửa.
Hắn huých mạnh đến mức cánh cửa lõm lại, sắp bung ra. Nhưng điều đó cũng khiến cánh tay trái của hắn bị thương khá nặng, nó tấy nhức lên nhưng vì ai kia hắn lại không màng đến.
Cánh cửa dần được phá thì bỗng mở toang ra bởi Ái Vi. Cô ấy sau khi mở cửa cũng lả đi vì thuốc mê vẫn chưa hết tác dụng.
Hoắc Lãnh Thần nhanh chóng lao về phía giường bệnh nhưng cũng từ từ bị khung cảnh trước mắt làm cho khựng lại.
Tại sao?
Tại sao Nhan Ảnh Tịch lại rúc vào lòng tên nam nhân kia chứ? Sao cô ấy lại cười, ánh mắt cô ấy lại dịu dàng với cậu ta thế? Cô ấy chưa từng thế với hắn..
" Thiên, anh sẽ cưới em hả? " Nhan Ảnh Tịch không quan tâm khung cảnh xung quanh có ai, cô rúc mình vào người Mộc Thiên vui vẻ hỏi.
Mộc Thiên đưa mắt nhìn người kia, cũng thật may kế hoạch của cậu xong rồi bọn họ mới vào. " Chúng ta sẽ làm một đám cưới lớn, rồi hưởng tuần trăng mật được chứ? "
" Được "
" Tịch qua đây " Hoắc Lãnh Thần tức giận bước đến lôi Nhan Ảnh Tịch về phía mình, trong cơn phẫn nộ hắn quên mất cô đang bị thương. Cứ thế mà dành lấy cô một cách dễ dàng.
Ánh mắt Nhan Ảnh Tình vô cùng lạnh nhạt, cô cảm nhận được một cảm giác khá quen thuộc nhưng không biết mình đã gặp hắn ở đâu. Cô hoàn toàn không biết nhưng lại cảm nhận được sự ấm áp từ hắn.
" Tịch " Mộc Thiên khẽ lên tiếng gọi tên cô.
Khi đó gần như các cơ quan trong cơ thể đều bị điều khiển, cô từ từ đẩy Hoắc Lãnh Thần ra lui về chỗ Mộc Thiên nhưng lại bị hắn siết chặt cổ tay lại.
" Bỏ tôi ra " Hắn tức giận kéo cô đi không coi lời kêu la của cô dù chỉ là một chút.
Hai người có thể rời đi một cách dễ dàng trong khi Mộc Thiên tức điên lên vì bị Mộc An Nhi chĩa súng vào đầu.
" Thả tôi ra, anh là ai chứ? Bỏ tôi ra... Đau quá " Nhan Ảnh Tịch bị kéo đi như một đồ vật, hắn thì không màng tới cho đến khi cô khuỵu ngã xuống.
Hoắc Lãnh Thần gương mặt không chút biến chuyển, hắn thả lỏng cổ tay cô ra rồi mau chóng cúi xuống đánh mạnh vào cổ cô, rồi lặng lẽ bế cô lên đi ra bên ngoài.
[... ]
Nhan Ảnh Tịch mơ màng tỉnh dậy trong một căn phòng lạ. Cô không biết đây là đâu tại sao hắn ta lại bắt cô..
Cũng cùng lúc đó Hoắc Lãnh Thần bước vào, hắn khoác trên mình bộ đồ ngủ màu tro thoảng qua một mùi hương nhẹ nhè rất quen thuộc.
Nam nhân đầy đủ sức hút nhưng với cô nó không quá hoàn hảo, bởi hơi lạnh đầy cảm nhận về hẻo lánh khiến cô rất sợ hãi. Cô không biết mình ở đâu, không biết hắn là ai.. Không biết tại sao khi này mình lại không mong nhớ đến Mộc Thiên được nữa.
Hoắc Lãnh Thần không một lời nói, hắn mạnh tay kéo chiếc chăn mỏng xuống đất sau đó ngồi vào khoảng trống bên giường đưa ánh mắt sắc lạnh nhìn cô.
" Lại đây " Giọng hắn lành lạnh ra lệnh.
Nhan Ảnh Tịch vẫn tĩnh lặng ngồi một chỗ, cả cơ thể cô cứng đờ đến mức không cử động được khi nhìn túi thuốc bên cạnh hắn.
" Tôi nói em lại đây. " Lần này hắn tức giận hét lên.
Cô không tiến, hắn tiến.
" Anh làm gì tôi thế.. Đừng " Nhan Ảnh Tịch hét lên, cô không biết gì, không biết hắn là ai.. Hắn hiện tại đang xâm phạm cơ thể cô đó.. Nhưng cô đau cô không phản kháng được.
Bộ đồ của Nhan Ảnh Tịch bỗng chốc bị xé sạch, hắn đang chạm lên từng vết thương của cô. Nhẹ nhàng xoa nó, cô sợ lắm.. Cô vốn không biết hắn, tại sao phải nhục nhã trước mặt hắn như vậy chứ?
Hoắc Lãnh Thần đưa mắt nhìn Nhan Ảnh Tịch, cô không khóc là hắn khá mừng. Hắn không biết đối xử dịu dàng với ai nhưng nếu có thể vì cô có lẽ sẽ từng ngày rèn luyện.
" Sợ sao? Không sao dần sẽ lại quen thôi " Giọng hắn bỗng trầm ấm đến lạ, bàn tay thô ráp liên tục xoa thuốc lên những vết thương mới lành lặn.
Cơ thể Nhan Ảnh Tịch co lại, cô ôm mình trong một góc giường không dám ngóc đầu nhìn Hoắc Lãnh Thần.
Hắn cũng không nhiều lời, bỏ túi thuốc lại đó rồi đứng dậy chỉnh trang lại bộ quần áo của mình.
" Cho đến khi không quyền thế, sức lực để giành được em. Tôi nhất định không từ bỏ em "