Hạ Minh Lam thẩn thờ cả buổi đến khi gần tan ca thì bị Hàn Tâm Kỳ làm cho hoàn hồn trở về với thực tại.
Vừa rồi thấy thư ký của mình ngồi làm việc mà cứ thẫn thờ như một tên ngốc nên Hàn Tâm Kỳ mới gõ lên bàn Hạ Minh Lam hai cái, thấy Hạ Minh Lam giật mình trợn mắt nhìn mình, Hàn Tâm Kỳ bật cười.
"Ngồi đần ra đó làm gì. Chút nữa có cuộc gặp khách hàng, bây giờ đi với tôi một lát".
Cả loli Vương Khiết và Hạ Minh Lam đều khó hiểu nhìn nhau. Vừa rồi có phải Hàn băng sơn mặt than vừa cười hay không? Lại còn cái giọng nói không thể ngọt hơn kia nữa, không phải là hoa mắt đi~.
Loli Vương Khiết thì được mở mang tầm mắt còn Hạ Minh Lam thì lại cảm thấy lạnh sống lưng, mỗi lần Hàn Tâm Kỳ cười như vậy y như rằng Hạ Minh Lam sắp bị đì (sml).
"Bây giờ còn sớm mà!". Nhớ không lầm hình như cuộc hẹn lúc h chiều, bây giờ mới h Hạ Minh Lam nghĩ hình như có hơi sớm thì phải.
Hạ Minh Lam hỏi xong cũng không nhận được câu trả lời nào, Hàn Tâm Kỳ quay mặt bước đi không thèm trả lời nàng. Thư ký bé nhỏ làm gì dám có ý kiến với sếp cơ chứ. Hàn mặt than lại lạnh lùng như trước rồi. Vội lấy túi xách chạy theo Hàn Tâm Kỳ, Hạ Minh Lam thầm oán bản thân đúng là thân thê nô.
Hàn Tâm Kỳ lái xe đưa Hạ Minh Lam tới một nhà hàng bình thường gần công ty, Hàn Tâm Kỳ đỗ xe rồi nhìn qua thư ký ngốc của mình đang trưng mặt khó hiểu ra thì giải thích.
"Từ trưa đến giờ tôi chưa ăn gì cả. Một bữa ăn cùng tôi không phiền cô chứ. À lần này sẽ không ăn hải sản". Hàn Tâm Kỳ không quên trêu Hạ Minh Lam một chút.
Hạ Minh Lam nhớ tới chuyện ăn hải sản lần trước thì đỏ mặt, chợt nhớ tới Hàn Tâm Kỳ cả ngày chưa ăn gì nên ngoan ngoãn xuống xe theo Hàn Tâm Kỳ vào trong dùng bữa.
Lần này Hàn Tâm Kỳ dẫn Hạ Minh Lam đến một nhà hàng chuyên nấu đặc sản của các miền quê. Đồ ăn được gọi cũng rất đơn giản chỉ có sườn xào chua ngọt, một ít thịt gà kho cùng với một tô canh lớn, nhìn sơ chỉ là bữa ăn bình thường.
"Tôi chỉ thích ăn đơn giản thôi. Chắc cô không chê chứ?". Hàn Tâm Kỳ nói rồi xới cơm đưa tới cho Hạ Minh Lam, khuôn mặt không cười nhưng nhìn qua trông khá là vui vẻ.
"Có gì phải chê. Tôi cũng thích ăn cơm kiểu gia đình hơn". Ý của Hạ Minh Lam là các món ăn bình thường trong bữa cơm gia đình. Hơn nữa đối với thói quen ăn uống của Hàn Tâm Kỳ thì Hạ Minh Lam có chút hiểu biết, Hàn Tâm Kỳ hay lui tới các quán ăn bình thường, yêu cầu chỉ cần sạch sẽ và hợp khẩu vị. Hàn Tâm Kỳ cũng không thích ăn món Tây, mấy lần đặc bàn cho đối tác cô để ý Hàn Tâm Kỳ đa số lựa chọn các nhà hàng truyền thống nổi tiếng.
"Kiểu gia đình sao?" Mắt Hàn Tâm Kỳ có hơi rũ xuống. Mỗi ngày chỉ là cô cùng Tâm Tâm dùng bữa, cũng lâu rồi cô không thấy không khí gia đình trong nhà mình nữa. Hàn Tâm Kỳ nghĩ mình cũng sắp quên như thế nào được gọi là gia đình rồi.
Thấy không khí có gì đó không đúng, Hạ Minh Lam cũng không nói nữa chỉ chuyên tâm dùng bữa. Suốt bữa ăn Hàn Tâm Kỳ cũng không nói thêm lời nào, đến khi ăn xong thì hai người ra xe chuẩn bị tới chỗ hẹn.
Suốt đường đi Hàn Tâm Kỳ vẫn duy trì trạng thái trầm mặt, Hạ Minh Lam liếc sang thấy vẻ mặt Hàn Tâm Kỳ khó chịu, trên mặt cũng xuất hiện mồ hôi, hình như trong người Hàn Tâm Kỳ không thoải mái trông như đang chịu đựng cơn đau.
"Cô không sao chứ? Nhìn cô không tốt lắm?".
Quả thật từ sáng nay bụng Hàn Tâm Kỳ đã bắt đầu đau, hẳn là do dạo này bận quá không ăn uống đúng giờ nên bệnh đau dạ dày tái phát. Hàn Tâm Kỳ thấy còn có thể nhịn đau được nên cố kìm nén cơn đau, cố tỏ ra bình thường, chỉ nhẹ nói hai chữ "Không sao" rồi tập trung lái xe.
Hạ Minh Lam lo lắng nhưng không biết nói gì, đành im lặng ngồi đó nhìn Hàn Tâm Kỳ.
Điểm hẹn là một quán rượu cao cấp nằm ngay trung tâm thành phố. Hạ Minh Lam theo chân Hàn Tâm Kỳ vào một gian phòng độc lập, có lẽ đây là phòng dành cho khách VIP. Bước vào phòng Hạ Minh Lam vô cùng khó chịu, trước mắt là hai lão già bụng phệ đang ngồi uống rượu, bên cạnh còn có vài cô gái xinh tươi. Khỏi nói cũng biết những cô gái đó ở đây làm gì.
Thấy Hàn Tâm Kỳ cùng Hạ Minh Lam, hai cô gái xinh đẹp trước mắt làm sao hai lão già không cao hứng cho được, cho mấy cô hầu rượu ra ngoài rồi hướng Hàn Tâm Kỳ cùng Hạ Minh Lam bắt tay chào hỏi.
"Hàn tổng đến rồi. Mời ngồi". Một lão già đeo kính gọng vàng lên tiếng.
"Chào Châu tổng, Lâm phó tổng, xin lỗi tôi tới trễ". Hàn Tâm Kỳ vừa nói vừa lịch sự bắt tay chào hỏi.
Nhìn thấy hai lão già dê bắt tay Hàn Tâm Kỳ còn cố ý nắm lại không buông Hạ Minh Lam sinh khí, muốn một cước đá hai cái lão bụng phệ xấu xí kia. May mà Hàn Tâm Kỳ tinh ý rút tay một cách tế nhị, còn đảo mắt ra hiệu cho Hạ Minh Lam nhịn xuống.
"Cô gái xinh đẹp kia là ai vậy. Nhân viên mới sao?". Người lên tiếng là Châu Đông Minh giám đốc công ty du lịch Châu Thị.
"Giới thiệu mới hai vị giám đốc đây là thư ký của tôi Hạ Minh Lam".
"A thì ra là thư ký. Thư ký Hạ cô cũng ngồi đi".
Đúng như dự liệu của Hàn Tâm Kỳ, hôm nay thật sự phải uống rượu, cũng may cô đã dẫn Hạ Minh Lam đi ăn lót dạ. Hai lão già này khó đối phó, e là phải uống khá nhiều.
"Lâm tổng Châu tổng, cho hỏi chuyện hợp tác của Thiên Kỳ và Châu Thị về việc cho thuê khách sạn lâu dài, hai vị nghĩ thế nào?". Hàn Tâm Kỳ đề cặp tới công việc, thật sự cô ghét những buổi xã giao như thế này, chỉ muốn mau chóng kết thúc công việc.
"Ấy cô gấp cái gì. Chẳng mấy khi được vui như hôm nay, tôi mời Hàn tổng một ly". Châu Đông Minh lên tiếng Hàn Tâm Kỳ cũng không tiện từ chối. Nâng ly rượu vang lên uống một ngụm. Trong lòng cũng sinh khí.
Hai tên già dê cũng không tha cho Hạ Minh Lam, thấy tiểu thư ký cũng là một mỹ nữ nên họ đâu dễ dàng bỏ qua, bắt đầu ép rượu Hạ Minh Lam. Hạ Minh Lam mặc dù biết uống nhưng mà không quen lắm, mới uống ly đầu mà đã thấy cay xè khó chịu. Hàn Tâm Kỳ thấy sắc mặc Hạ Minh Lam không tốt liền hướng tới hai vị lãnh đạo giải vây.
"Châu tổng cùng Lâm phó tổng thông cảm. Thư ký của tôi một chút còn lái xe. Thật sự không uống được".
Hai lão già đang vui vẻ thì bị làm cho mất hứng, cũng may Hàn Tâm Kỳ nhan sắc so với Hạ Minh Lam chỉ có hơn không có kém liền buông tha cho Hạ Minh Lam.
"Vậy Hàn phó tổng uống gấp đôi chúng tôi mới tha cho thư ký Hạ được". Lâm phó tổng đề xuất rồi nhìn sang Châu Đông Minh cười gian trá.
Lúc này Hàn Tâm Kỳ đồng ý uống thay Hạ Minh Lam, cô uống hết ly này tới ly khác. Dạ dày vốn đã đau, bây giờ mỗi giọt rượu uống vào cứ như axit cào xé bụng của cô. Cũng may hai lão già còn biết điều, sau một hồi kính rượu qua lại thì cũng chịu bàn bạc công việc. Bọn họ cũng không ngu ngốc mà bỏ lỡ cơ hội hợp tác cùng Thiên Kỳ.
Ký hợp đồng xong nhìn sắc mặt Hàn Tâm Kỳ không tốt, Hạ Minh Lam lo lắng nói cáo từ với hai lão già.
"Hai vị xin thông cảm, sức khỏe của Hàn phó tổng hôm nay không tốt. Chúng tôi xin phép ra về trước". Nhìn sang Hàn Tâm Kỳ đổ rất nhiều mồ hôi, cũng ngà ngà say rồi.
"Ấy đâu có được. Ký hợp đồng xong liền muốn bỏ chúng tôi sao? Chi bằng cô uống hết ly rượu lớn này tôi sẽ để hai người đi". Nói rồi Châu Đông Minh ngã ra ghế uống hết một ly rượu mạnh.
Hạ Minh Lam vươn tay lấy ly rượu định uống nhưng chưa kịp đưa tới miệng thì đã bị Hàn Tâm Kỳ giật lấy uống mất.
Hai tên gì biếи ŧɦái kia thấy vậy thì vỗ tay cười "Được lắm, tửu lượng khá lắm". Dù gì lần này Hàn Tâm Kỳ chịu nhân nhượng bọn họ cũng vui vẻ lắm rồi. Thế là họ để Hàn Tâm Kỳ cùng Hạ Minh Lam ra về.
Hạ Minh Lam đỡ Hàn Tâm Kỳ, một tay vịn tay Hàn Tâm Kỳ đang choàng qua vai cô, tay còn lại đỡ lấy eo Hàn Tâm Kỳ, hai người bây giờ dính sát vào nhau, Hạ Minh Lam có thể ngửi thấy mùi trà xanh quen thuộc, còn có mùi rượu hòa lẫn. Mùi rượu tỏa ra từ người Hàn Tâm Kỳ không khó ngửi thậm chí còn đặc biệt quyến rũ. Tim Hạ Minh Lam đập phình phịch như muốn nhảy ra ngoài, hơi thở của Hàn Tâm Kỳ sát bên tai nàng...
Hàn Tâm Kỳ uống nhiều rượu nhưng không say lắm, chỉ là bụng quặng đau nên mới đi không vững mà dựa vào Hạ Minh Lam. Hai người lúc này chả khác nào ôm ấp nhau, Hàn Tâm Kỳ suốt quãng đường ra xe đúng là có hưởng thụ Hạ Minh Lam, lúc nào cũng vậy, người Hạ Minh Lam luôn tỏa ra sự ấm áp ôn nhu mà Hàn Tâm Kỳ thầm mơ ước. Thâm tâm Hàn Tâm Kỳ muốn thời gian chậm lại một chút, quãng đường xa hơn một chút...
Hai người không nói năng gì đến khi Hạ Minh Lam đỡ Hàn Tâm Kỳ ra đến xe.
"Để tôi lái xe chở cô về". Thấy Hàn Tâm Kỳ như đã say Hạ Minh Lam không an tâm để cô lái.
"Cô biết lái xe sao?".
"À tôi có thi bằng lái mà. Để phục vụ cho công việc thôi".
Nói rồi Hạ Minh Lam đỡ Hàn Tâm Kỳ ra ghế sau, cô muốn để cho Hàn Tâm Kỳ rộng rãi ngã người ngủ một lát. Đỡ Hàn Tâm Kỳ vào ghế, Hạ Minh Lam định chui ra trở về trước nhưng bất ngờ tay bị Hàn Tâm Kỳ kéo lại. Hạ Minh Lam ngạc nhiên quay đầu.
"Cho tôi ôm cô một lát được không?" Hàn Tâm Kỳ yếu ớt nỉ non, giọng nói nhẹ như sợi lông vũ chạm vào lòng Hạ Minh Lam. Có lẽ do rượu nên Hàn Tâm Kỳ muốn ôm Hạ Minh Lam, cô quyến luyến muốn tận hưởng sự ấm áp của Hạ Minh Lam.
Có hơi bất ngờ vì yêu cầu của Hàn Tâm Kỳ nhưng nhìn thấy khuôn mặt mệt mỏi có phần yếu đuối kia Hạ Minh Lam không nghĩ nhiều liền tiến tới ôm Hàn Tâm Kỳ.
Hàn Tâm Kỳ nằm trọn trong cái ôm của Hạ Minh Lam, hai tay ôm eo Hạ Minh Lam mặt vùi vào mái tóc màu hạt dẻ, cánh mũi tùy ý cọ lên vai Hạ Minh Lam. Chưa bao giờ Hạ Minh Lam thấy Hàn Tâm Kỳ như lúc này, bây giờ cô cảm thấy Hàn Tâm Kỳ như một con mèo nhỏ yếu ớt đáng thương. Có phải trong thời gian qua cô ấy chịu đựng nhiều đau khổ lắm không? Có phải mệt mỏi lắm không? Có phải cô đơn lắm không? Rất nhiều câu hỏi rất nhiều cảm xúc nhưng Hạ Minh Lam không nói lời nào chỉ biết ôm lấy thân thể lạnh lẽo đơn độc của Hàn Tâm Kỳ.
"Nè cô biết chăm sóc bản thân mình không vậy? Tại sao đau còn uống thay tôi để ra nông nỗi này, cô gầy lắm đó, ôm chả có tí thịt nào cả". Giả bộ nạt nộ nhưng thật ra giọng Hạ Minh Lam đầy quan tâm lo lắng, có chút tức giận.
Nói xong thấy Hàn Tâm Kỳ không có phản ứng, chỉ thấy người kia càng ôm chặt hơn, rút sâu vào trong lòng Hạ Minh Lam hơn. Hạ Minh Lam thở dài đưa tay lên vuốt ve tóc Hàn Tâm Kỳ.
Trong xe thật ấm áp...