Trong khi Hạ Minh Lam vui vẻ ngâm mình trong bồn tắm hai mét, vừa tắm vừa hát linh tinh thì bên này Hàn Tâm Kỳ vẫn còn đang bộn bề với công việc.
"Hàn tổng còn chưa về?" Giọng nói êm tai ân cần kia xuất phát từ cô gái xinh đẹp có nét trầm tĩnh tên An Hòa.
"Tôi còn chút việc" vẫn là giọng điệu không chút biểu cảm nào. Hàn Tâm Kỳ chỉ nhàn nhạt trả lời.
"Được rồi, tôi là mang điểm tâm tới cho cô", An Hòa nhìn người trước mắt, lắc đầu rồi đặt đồ ăn trên bàn trà.
"Cái người này, cậu có cần phải điên cuồng làm việc như vậy không chứ. Vì người đó mà trở nên lạnh lùng như vậy, ngay cả người bạn thân như mình cậu cũng không thèm quan tâm. Sao cậu không dành thời gian đi tìm đối tượng khác đi. Không thể cứ ôm trong lòng mối tình cũ làm cậu đau khỗ như vậy mãi được...Cũng năm rồi còn gì...", An Hòa buồn bã khuyên.
Kỳ thật người bạn này trước kia không phải là người như vậy, chỉ vì cú sốc kia quá lớn...
"Đồ ăn đưa rồi, cậu về nhà đi", Hàn Tâm Kỳ nhớ tới chuyện cũ có chút đau lòng nhưng không biểu hiện ra mặt, trước nay nàng luôn che giấu cảm xúc của bản thân, lại càng không muốn nhớ về chuyện ấy.
"Được rồi hết cách với cậu, cậu ăn đi. Đừng tăng ca khuya quá. Mình về trước."
Tiếng giày cao gót đi xa, lúc này Hàn Tâm Kỳ mới buông tài liệu ngồi tựa vào ghế, thở dài. Gương mặt trắng trẻo được ánh đèn bàn chiếu lên, kỳ thật Hàn Tâm Kỳ rất đẹp nhưng lúc này trên mặt nàng nổi bật hơn vẻ đẹp là một sự cô đơn tịch mịch, có chút bi thương, Hàn Tâm Kỳ lại thở dài một lần nữa, bản thân nàng cảm nhận một nỗi trống vắng vô cùng. Nàng nhìn ra cửa sổ bắt đầu nhớ lại chuyện xưa...
Hàn Tâm Kỳ xuất thân trong gia đình quyền quý. Ba nàng - Hàn Khiêm, cũng là chủ một tập đoàn lớn nhưng biến cố không may xảy đến. Năm đó Hàn Tâm Kỳ tuổi, mẹ nàng hạ sinh em gái tên Hàn Tâm Tâm nhưng không may trong lúc sinh xảy ra vấn đề mà qua đời. Từ lúc đó ba nàng vì quá đau lòng mà bỏ bê công việc, để kẻ xấu lợi dụng thời cơ cướp đoạt công ty. Mất người thương yêu mất cả sự nghiệp nên Hàn Khiêm thắt cổ tự vẫn.
Lúc đó tưởng chừng cả thế giới như sụp đổ trước mắt Hàn Tâm Kỳ. Hàn Tâm Kỳ tìm đến Thẩm Giai Giai, người nàng yêu nhất lúc đó, hy vọng được an ủi được trút bỏ nỗi lòng, nào ngờ Thẫm Giai Giai phủi bỏ tất cả, còn cự tuyệt nàng, nhẫn tâm nói lời chia tay.
Suốt thời gian qua vì gia thế Hàn Tâm Kỳ mà Thẫm Giai Giai mới chịu ở bên nàng, lợi dụng nàng. Lúc đó con tim Hàn Tâm Kỳ như vỡ vụn. Nàng quay đầu, trước mặt kẻ phản bội nàng không tỏ vẻ đau lòng hay luyến tiếc, chỉ dứt khoát rời đi nhưng thật ra trong tim nàng lúc bấy giờ thật sự đau, rất đau... kia là mối tình đầu, người nàng yêu.. vì lúc nàng khốn khó mà từ biệt nàng...
Dù lòng đau như cắt nàng vẫn không rơi lệ chỉ lặng lẽ đi về nhà, nàng còn một đứa em để bảo vệ, nàng không được phép yếu đuối, mọi đau đớn rồi sẽ qua, nhưng ngày hôm đó mãi mãi là một vết thương đối với nàng.
Ngày đó đội cả cơn mưa về nhà, Hàn Tâm Kỳ như trở thành một con người khác. Không còn là cô gái dịu dàng ôn nhu mà trở nên băng lãnh tuyệt tình. Nàng yêu phụ nữ, người phụ nữ đầu tiên cũng là người phụ nàng, nàng không muốn yêu thêm ai nữa, đối với nàng giữa hai người phụ nữ chỉ có lợi dụng không có tình yêu nhưng nam nhân nàng cũng không chấp nhận được. Từ đó càng ngày càng cô đơn chỉ còn người bạn thuở bé An Hòa bên cạnh nàng.
Năm đó ba nàng mất, tài sản bị chiếm hết chỉ còn lại căn nhà ba nàng chuẩn bị trước nên không bị tịch thu. Cuộc sống khó khăn lại thêm em nhỏ. Cô bé tuổi làm sao gánh vác hết, cũng may lúc đó có Vú Ngô ở lại chăm sóc cho Hàn Tâm Tâm. Vào thời điểm khó khăn đó, Hạ Minh Thiên tới tìm Hàn Tâm Kỳ, Hạ Minh Thiên và Hàn Khiêm là bạn tri kỉ nhiều năm, bây giờ con gái Hàn Khiêm gặp khó khăn đương nhiên Hạ Minh Thiên tận tâm giúp đỡ. Nhờ Hạ Minh Thiên lo phần chi phí nên Hàn Tâm Kỳ thuận lợi tốt nghiệp đại học danh tiếng sau đó về Thiên Kỳ trợ giúp Hạ Minh Thiên. Nàng là một nhân tài, tính cách lại lạnh lùng rất thích hợp làm lãnh đạo, những năm qua đã giúp Hạ Minh Thiên không ít. Đối với Hàn Tâm Kỳ, Hạ Minh Thiên là ân nhân của nàng, cũng xem như người thân trong nhà, nàng không bao giờ muốn làm Hạ Minh Thiên thất vọng.
Dứt khỏi dòng hồi ức trở về với thực tại Hàn Tâm Kỳ thu dọn đồ đạc chuẩn bị về nhà. Khuya rồi không biết bé Tâm ngủ chưa, nàng vội thu dọn rồi bắt taxi về nhà.
Tắm rửa xong cả người thoải mái, Hạ Minh Lam mặc bộ đồ ngủ màu xanh dương, trên có rất nhiều hình doremon nhỏ xinh nhìn rất đáng yêu, trái ngược hoàn toàn với dáng vẻ nghiêm túc trong bộ đồ công sở lúc sáng. Tay ôm gấu kuma, nàng sải bước về hướng ba mẹ nàng ngồi, trưng ra bộ mặt đáng thương.
"Ba!, mẹ! Con sắp bị hành hạ tới chết rồi. Hai người xem cả ngày nay con bị mặt lạnh họ Hàn kia sai vặt. Tối về còn bắt con làm báo cáo. Trình độ của con sao phải làm mấy việc lặt vặt này chứ?" vừa nói vừa làm mặt khổ sở ai oán hướng về phía Hạ Minh Thiên.
Biết rõ con gái trước giờ luôn hùng hổ tuyên bố nhưng thấy khó lại bỏ cuộc, Hạ Minh Thiên bất đắc dĩ lắc đầu. "Con xem con kìa. Chẳng phải sáng nay con mạnh miệng lắm sao, sao bây giờ một chút khí thế cũng không còn sót lại".
"Cũng không phải do Hàn Tâm Kỳ kia áp bức con sao!", mặt Hạ Minh Lam ủy khuất.
"Đứa trẻ Hàn Tâm Kỳ này ta rất thích. Con theo nó học hỏi là chuyện tốt. Có nó dạy con ta yên tâm hơn nhiều".
"Con không muốn cô ta dạy con".
"Thôi được rồi con theo Tâm Kỳ sáu tháng. Sau sáu tháng tới sinh nhật con ta sẽ công khai thân phận và cho con làm phó tổng"
"Hả. Sáu tháng? Chẳng phải tới đó con chỉ còn bộ xương khô thôi ư?"
"Hỏng rồi ở cùng mặt lạnh đại ma đầu có một ngày mà xương cốt rã rời. Sáu tháng ta chịu nổi sao?"
"Quyết định vậy đi không tranh luận nữa" Hạ Minh Thiên nghiêm mặt.
Đem tâm trạng ủy khuất tột cùng về phòng, Hạ Minh Lam lôi đống snack lên giường "công chúa", vừa làm vừa ăn. Thật sự thì đối với công việc, nghiêm túc mà nói Hạ Minh Lam rất có năng lực, nàng làm rất chăm chú làm báo cáo.
Sau một hồi chiến đấu thì lý trí bị đánh bại, nàng quyết tâm đi ngủ, còn gì cứ để mai tính, đã h sáng mà vẫn còn một chi nhánh chưa làm xong báo cáo. Nàng đành bó tay, cài báo thức rồi chìm vào giấc ngủ.