[] – Đạo mộ chi người sống trong lăng mộ ()
Tác giả: Bạo Vũ Thành
Editor: Hoa Lạc Thiên Tế
.
Tối.
Đưa tay không thấy được năm ngón.
Chỉ có tiếng hô hấp mỏng manh.
“Trong ba phút tới, nếu không có ai mở ra quan tài này mình có thể tan làm.”
Tả Ngôn lãnh tĩnh nói thầm trong bụng.
Hệ thống: … Mau mang ra sự kiên nhẫn của người làm ngành y như ngươi.
Tả Ngôn: … Ngươi nói kiên nhẫn với một người sắp buồn chết ? Ngươi đang chê ta chết quá chậm hả !
Hệ thống: A, uỷ khuất cho ngươi.
Tả Ngôn không còn gì để nói, đầu năm nay, theo sự phát triển tiến bộ của xã hội, áp lực của con người cũng càng lúc càng lớn, vậy nên nghề bác sĩ tâm lí càng được coi trọng, vài năm nay còn bắt đầu xuất hiện một ngành nghề mới trong y học.
—— “Nhập mộng sư”
Tên cũng như nghĩa, chính là thông qua dụng cụ khoa học kỹ thuật kết nối sóng điện não của hai người, bắt đầu tiến vào giấc mơ để chữa trị.
Đương nhiên “Nhập mộng sư” cũng không dễ làm như vậy, phải biết, để tư duy của một người đi đến thế giới tinh thần của một người khác, ngoại trừ độ dung hợp sóng điện não cao, phương diện tình cảm cũng có yêu cầu, nếu không sẽ dễ dàng bị đối phương ảnh hưởng, từ đó dẫn đến tư duy thác loạn.
Mà Tả Ngôn từ nhỏ đến lớn đã được mọi người khen là “Vô tư tới vô tâm”.
Cho nên khi ngành “Nhập mộng sư” này bắt đầu hot, cậu liền tâm động không bằng hành động.
Ngành này khá tốt, không cần bằng cấp cao, sau khi xem xong giới thiệu về ngành “Nhập mộng sư” cậu không chút do dự làm một loạt thí nghiệm rồi thành công gia nhập đại gia đình này.
Từ khi trở thành “Nhập mộng sư” thực tập chưa đến ba ngày, đã có người tìm đến cửa, đãi ngộ cực cao, công tác đơn giản, quan trọng là còn không phải làm một cú !
Mắt trái có chút không dám tin, “Chỉ đơn giản như vậy ?”
Nam nhân mặc tây trang đối diện đẩy kính mắt gật đầu, “Đây là số tiền ứng trước.”
Tả Ngôn nhìn hắn đưa đến chi phiếu, trong lòng đếm một chuỗi số đằng sau sau số , sắc nghiệm nghiêm túc ba giây rồi không chút do dự kí tên vào bản hợp đồng.
Theo như trêи hợp đồng giữ bí mật viết, người bệnh đầu tiên trong cuộc đời hắn không phải bị thất tình tuyệt vọng muốn tự sát, cũng không phải làm việc không ra hồn bị sếp mắng, mà là —— mê ngủ.
Bởi vì nó ảnh hưởng nghiêm trọng đến sinh hoạt hằng ngày của bệnh nhân, nên việc Tả Ngôn cần làm là bước vào giấc mơ của bệnh nhân, khiến hắn tỉnh dậy, nghe nói cậu còn có thêm trợ thủ.
Tại một ngày trời trong xanh, ngàn dặm không mây, Tả Ngôn mang cảm xúc vừa kϊƈɦ động vừa khẩn trưởng tiến hành lần đầu tiên đi vào giấc mơ.
Mở mắt ra, cả thế giới đều tối đen, cái tên nghe nói là trở thủ của cậu đang ở trong đầu cùng cậu giải thích, bởi vì tên đó có chút sai lầm nên hiện tại thân thể của cậu đang ở trong một cỗ quan tài rộng lớn.
Tả Ngôn: Đây là lần đầu tiên ngươi theo giúp ta.
Mặc dù quan tài khá rộng, nhưng Tả Ngôn cũng không định nằm ở đây an tâm chờ chết hoặc chờ người cứu, cậu sờ sờ lên trêи nóc để chắc chắn mình ngồi dậy sẽ không bị đụng đầu.
Trong quan tài khá lớn, không chỉ đủ cho một người thanh niên ngồi dậy, còn có thể đi bộ chung quanh.
Tả Ngôn sờ sờ cái này, mò mò cái kia, ngay cả cái đinh cậu cũng không buông tha. Hệ thống nhìn cậu không nói lời nào.
Mỗi một góc quan tài đều bị cậu sờ một lần, cuối cùng cậu suy sụp nằm trêи gối đầu, hơi giận mình nhìn quan trụ trước mắt, cảm thán, “Toàn là ngọc thạch, thật đáng giá, chủ nhân của quan tài này là ai a.”
Hệ thống mặc niệm một câu gan thật lớn, sau đó giải thích, “Chủ nhân của khối thi thể này tên là Hà Chi Dứu, đợi chút, ta sẽ gửi tư liệu cụ thể của thế giới này cho ngươi.”
Sau khi Tả Ngôn xem xong mới biết mục tiêu lần này là một tên trộm mộ tặc, không chỉ vậy mà còn là một tên trộm mộ tặc sống không quá ba mươi.
Nghe nói tổ tiên trước kia đều làm các công việc dưới mặt đất, ngày ngày đánh nhạn, cuối cùng bị nhạn mổ vào mắt, chịu nguyền rủa, hậu thế đều sống không quá ba mươi.
Vậy nên vì để giải trừ số mệnh này, bệnh nhân này của cậu từ nhỏ đã đi qua đủ loại mộ huyệt.
Mà cậu hiện tại đang nằm trong một cỗ quan tài mộ huyệt không rõ, điều cậu cần làm là đợi mục tiêu mở cửa quan tài, sau đó có thể thuận lí thành chương tiếp cận mục tiêu.
Tả Ngôn cảm thấy vị bệnh nhân chưa gặp này có một trái tim yêu mạo hiểm, tự dưng không có việc gì lại mơ thấy mình là trộm mộ tặc cũng… có ý tứ.
Nhớ đến trong đầu của mình còn có cái hệ thống, Tả Ngôn không mấy chữ ở đằng sau nói ra.
“Vậy nên nói, ta rốt cuộc mang thân phận gì.”
Hệ thống: … Đã nói là mộ huyệt không rõ.
Tả Ngôn: Thật tốt.
Thời gian chờ đợi ngày một dài, dưỡng khí ngày một ít, lồng ngực tựa như muốn nổ tung, Tả Ngôn hữu khí vô lực hỏi một câu, “Các ngươi không có thứ đồ gì che chắn cảm giác đau à !”
Hệ thống ngại ngùng nói: “… Đã xảy ra một chút trục trặc…”
Tả Ngôn sờ sờ thành quan tài: Ta muốn ngươi có gì để dùng !
Nội tâm lại nghĩ, thật sự có thứ này.
Trong bóng đêm mỗi phút mỗi giây đều có vẻ thập phần dài lâu, rốt cuộc đợi đến bên ngoài có động tĩnh.
Hệ thống: Có người đến ! Ráng chờ thêm chút nữa.
Đứng nói chuyện không đau thắt lưng, nhưng mà Tả Ngôn hình như cũng nghe được vài thanh âm nhỏ nhặt, cậu dùng chút sức lực còn lại la lớn: “Cứu mạng a… !”
Ở bên ngoài, một đôi mắt sắc bén thoáng chốc nhìn về phía quan tài.
“Sao vậy lão đại ?”
Nam nhân thu hồi ánh mắt, “Không có gì, tiếp tục.”
Trong quan tài, hệ thống đánh gãy tiếng kêu của Tả Ngôn, “Đừng gọi, ngươi không biết quan tài có ý gì sao ?”
Tả Ngôn: Ý gì ?
Hệ thống giải thích cho cậu ý nghĩa của quan tài xong còn cố ý nói thêm một câu, “Bên ngoài quan tài này của ngươi có tám tầng.”
Tả Ngôn: … Nó thật là đến giúp mình sao.
Theo động tĩnh bên ngoài, Tả Ngôn không nói gì, lúc này hệ thống rốt cuộc sinh ra một tia áy náy, nói: “Bằng không ta hát cho ngươi nghe đi, không cần trả tiền.”
Sau đó cũng không chờ cậu nói chuyện mà bắt đầu cất giọng hát.
“Đến chết đều muốn yêu~~”
Ngay câu đầu tiên đã khiến cho Tả Ngôn sống không còn gì luyến tiếc, ngươi hãy để cho ta an tĩnh mà chết đi.
Một trận tiếng vang nắm quan tài bị di dộng, hai mắt Tả Ngôn loá lục quang nhìn thành quan tài trước mắt, một đạo ánh sáng từ lúc vừa có khe hở chiếu vào mắt của cậu.
“Đừng rọi loạn, thi thể nhận đến ánh sáng sẽ khởi thi.”
Một thanh âm trầm thấp cách đó không xa vang lên, sau đó có người trả lời rồi tắt đèn pin.
Nắm quan tài được mở ra hoàn tài, một bước chân trầm ổn đi đến bên cạnh quan tài, cúi đầu nhìn vào bên trong, vừa lúc bốn mắt nhìn nhau với người trong quan tài.
Tả Ngôn hai mắt đẫm lệ nhìn bóng người phía trêи, hệ thống nội tâm không biết nói gì, Không phải chỉ là thấy được mục tiêu sao ? Có cần vui vẻ như vậy sao ?
Tả Ngôn: Ngươi hiểu cái gì ! Ánh sáng của đèn pin kia chói quá, mắt ta đều sắp mù !
Không đợi Tả Ngôn thấy rõ mặt người ở trêи lớn lên như nào, một nòng súng tối đen để ngay trước mắt cậu, thanh âm lạnh như băng truyền đến, “Cậu là ai.”
Từ lúc nam nhân lấy ra súng, những người khác liền cảm giác không thích hợp, chưa nghe được mệnh lệnh cũng không dám lộn xộn, giờ phút này mọi người thoáng chút xông tới.
Nội tâm của Tả Ngôn còn đang tự hỏi làm sao để giải thích vì cái gì mình lại xuất hiện trong quan tài, ngay sau đó đã bị một đám người vây xem, thanh âm hít thở liên tiếp vang lên, trước mắt cậu thoáng chốc nhiều thêm một ba bốn năm sáu nòng súng.
Tả Ngôn: Đừng nhìn tôi như vậy, tôi sẽ ngại ngùng.
Hệ thống: … Ngươi bình tĩnh chút !
Đám trộm mộ tặc này dù lúc này đang cầm sung trêи tay, nhưng trong lòng bị doạ, đạo mộ nhiều năm như vậy, cũng chưa từng xảy ra tình huống bên trong sẽ có người sống.
Sẽ thở, sẽ khóc, trắng trắng tròn tròn, người !
Quan tài lồng quan tài tổng cộng có chín tầng, đánh chết cũng không có khả năng là tự mình tiến vào !
Mọi ánh mắt bỗng nhìn về nam nhân hắc y đứng giữa bọn họ, chờ đợi mệnh lệnh, mà ánh mắt của đối phương lại nhìn chăm chú bên trong quan tài.
Một thân trường bào cổ tay rộng, chất liệu mỏng manh có thể như ẩn như hiện nhìn đến xương quai xanh, một đầu tóc dài đen tuyền tản ra trêи đệm giường tơ lụa.
Chỉ thấy cậu đột nhiên nhẹ nhàng giơ tay lên, động tác này khiến ngón tay đặt trêи cò súng của Cố Tranh chặt một chút, ánh mắt lãnh lệ, hơi vừa động sẽ huyết quang một mảnh.
Nhưng mà thanh niên trong quan tài lại như không nhìn thấy điều đó, ngón tay trằn nõn nắm lấy cổ tay áo của nam nhân, thanh âm hơi khàn khàn vang lên.
“Tôi… đói…”