Dạy Dỗ Vợ Yêu

chương 1

Truyện Chữ
Trước
Sau
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Giang Thánh Tu mới vừa họp xong, ra khỏi phòng họp, với bề ngoài tuấn tú, vóc dáng cao to, cùng với khí chất trầm ổn, đặc biệt thu hút những ánh mắt mến mộ của các nhân viên nữ trong công ty.

“Giám đốc Giang, em đối với anh...” Đúng lúc này, giữa một đám nhân viên nữ, có một nhân viên nữ mới vào bước ra, nhìn mặt cô đỏ, vừa thấy đã biết cô ấy tới tỏ tình.

Giang Thánh Tu nhìn như không thấy lướt qua cô ta, đi về phía trước, anh ghét nhất là chuyện tình công sở, cũng không muốn lãng phí thời gian để nghe chuyện này. Vừa mới kết thúc hội nghị, chính anh cũng có phần mệt mỏi. Sau khi bước vào phòng làm việc, anh ngồi tại chỗ nhắm mắt nghỉ ngơi, giữ vững tinh thần để tiếp tục ứng phó với công việc phía trước.

Khi nhắm mắt lại, anh xem ra vô hại, với lông mi thật dài, sống mũi cao thẳng, bờ môi mỏng mân chặt, thật là hoàn mỹ xinh đẹp quá mức so với phụ nữ, giống như là mỹ nam đang say ngủ cần một nụ hôn để thức dậy. Nhưng khi anh mở mắt, ánh mắt sắc bén, cơ trí, đem lại cho người khác cảm giác áp bách.

Anh làm giám đốc bộ phận marketing trong công ty, ngoại hình tốt, năng lực mạnh, mới hai mươi chín tuổi đã làm giám đốc một bộ phận, có thể nói trong công ty anh là người đàn ông độc thân hoàng kim nhất, chưa từng có người phụ nữ nào là không thích anh, mà ngay cả những người đã lập gia đình, vừa nhìn thấy anh, cũng sẽ đấm ngực thống hận không nên kết hôn sớm vậy.

Thế nhưng người được phái nữ ưu ái như anh lại là người không quan tâm tới tình yêu, nghe nói từ sau khi chia tay với bạn gái, anh đã không hề gần gũi bất kỳ người phụ nữ nào, hơn nữa tính cách anh quái gở như một con sói cô độc càng khiến cho người khác khó có thể tiếp cận, đó là lý do mà những người phụ nữ còn độc thân trong công ty người người có hi vọng, người người quyết tâm.

“Giám đốc Giang, tôi xin nói lịch công việc chiều nay của ngài: Chiều hôm nay, tổng biên tập tạp chí Amy muốn phỏng vấn ngài.” Thư ký Diệp của anh cũng bị cuốn hút bởi anh, nhưng cô ấy không có ngốc đến nỗi đi tỏ tình với anh, Giang Thánh Tu trước giờ công tư phân minh, không hề muốn có sự mập mờ qua lại với nhân viên nữ trong công ty. Lúc trước, có vài cô thư ký khoe khoang tư sắc với anh nên mới bị sa thải, cho nên cô không hề tùy tiện tỏ tình với anh, cô muốn thể hiện sự thành thục chín chắn trong cả lý trí, tạo được ấn tượng tốt, thu hút ánh mắt của anh.

Giang Thánh Tu cúi đầu xuống, lông mày nhíu lại nói: “Không gặp...”

“Nhưng là cô ấy nói anh với cô ấy là chỗ quen biết...”

“Có thực là chỗ quen biết sao?” Giang Thánh Tu cười lạnh lùng, giọng điệu trở nên nghiêm khắc. “Không tiếp.”

Với biểu cảm lạnh lùng, anh khiến Diệp Cần lạnh người, quả nhiên lời đồn không sai, anh cùng tổng biên tập tạp chí Amy đúng là từng có một đoạn tình, sau khi chia tay, mỗi người mỗi ngả, anh không hề nể tình cảm cũ...

“Còn có việc?” Giang Thánh Tu lạnh nhạt liếc nhìn cô, anh không thích có người nhìn anh khi anh đang làm việc.

“Không, tôi xin phép ra ngoài..., có việc gì thì gọi tôi.” Diệp Cần rất thích anh, nhưng cũng rất sợ anh, chỉ e chuyện tổng biên tập tạp chí Amy ảnh hưởng tới tâm tình của anh, cô vẫn nên thức thời mau rời khỏi nơi này.

Thư ký vừa đi, Giang Thánh Tu liền rầu rĩ thở dài.

Đàm Vũ Vi.

Người anh không muốn gặp nhất đời này là cô ta, ngay cả đến tên cô ta anh cũng không muốn nghe nhắc đến.

Khi anh còn học đại học, anh đã từng yêu say đắm Đàm Vũ Vi, cô ta rất đẹp, cực kỳ đẹp, anh vừa gặp cô ta đã trúng tiếng sét ái tình, mà cô ta nổi tiếng là hoa hậu giảng đường khóa trên, anh cùng cô ta từng có bốn năm yêu nhau say đắm.

Ngay lúc đó, anh vẫn ngây thơ cho rằng hai người một ngày nào đó sẽ nắm tay nhau cùng bước vào lễ đường, không ngờ rằng khi anh tham gia quân ngũ, vào năm thứ hai, cô ta liền thay lòng, anh bị cô ta bỏ rơi, cô ta vì quá cô đơn mà phản bội lại anh, tình yêu bốn năm của hai người vẫn không chịu được một chút thử thách.

Anh bị tổn thương sâu sắc, đến khi màn đêm tĩnh lặng buông xuống, anh cảm thấy đau lòng đến không có cách nào mà ngủ được. Từ đó về sau, anh không muốn yêu ai lần nữa, mùi vị bị người yêu phản bội, con tim đau đớn khổ sở, anh không có cách nào tưởng tượng được kiếp này sẽ kết hôn cùng người phụ nữ nào nữa.

Đang nhớ lại những chuyện đã xảy ra, điện thoại di động của Giang Thánh Tu ở trên bàn reo lên.

Là mẹ anh gọi tới.

Huyệt thái dương của Giang Thánh Tu bắt đầu đau, mỗi lần mẹ anh gọi tới, mười lần thì hết chín lần muốn anh đi xem mắt, rất nhiều lần anh nói với bà rằng hiện nay anh không muốn kết hôn, nhưng bà vẫn chưa từ bỏ ý định!

“A Tu, hôm nay về nhà ăn cơm đúng giờ, biết chưa?”

“Mẹ đưa cô gái con xem mắt về nhà?” Giang Thánh Tu nhíu mày, hừ lạnh nói.

“Lần này không phải là xem mắt, mẹ muốn giới thiệu một cô gái cho anh em con biết.”

“Mẹ có ý gì?” Giang Thánh Tu vẫn không yên lòng, lời này nghe không khác gì với việc xem mắt.

Mẹ Giang nhịn không được nghẹn ngào nói: “Là con gái của chú Lục, dì Lục con, hơn nửa tháng trước bọn họ đã qua đời vì tai nạn xe.”

“Cái gì?” Giang Thánh Tu kinh ngạc nói, đôi vợ chồng đó đã mất? Anh biết ba mẹ cùng bọn họ có giao tình rất sâu, cùng ở Đài Bắc, những năm này ba mẹ vẫn giữ liên lạc với bọn họ, nhưng mà anh cùng hai anh trai sau khi trưởng thành liền ai bận việc nấy, rất nhiều năm chưa từng thấy qua họ, nhưng anh còn nhớ rõ, khi còn bé đã từng tới nhà họ Lục chơi, bọn họ là những trưởng bối cởi mở nhiệt tình, rất thương yêu anh cùng với các anh, còn có thể giấu ba mẹ đi mua đồ chơi trẻ con cho bọn anh, hôm nay phát sinh sự tình này, anh cũng cảm thấy thật tiếc nuối,...

“A Tu, thế nhưng hai vợ chồng bọn họ là ân nhân của mẹ với cha con, nếu không phải có bọn họ giúp, nhà chúng ta cũng không đủ tiền cho cả ba con học hết Đại học, bây giờ bọn họ qua đời ngoài ý muốn, chúng ta phải hết sức giúp vợ chồng họ hoàn thành tâm nguyện.”

“Dĩ nhiên là vậy, bọn họ đều là người tốt...” Người tốt sống không lâu, thế gian này vốn không công bằng. Hiếm khi giọng điệu của Giang Thánh Tu có vẻ đau thương như lúc này.

“Bọn họ để lại một đứa con gái, là dì con liều mạng bảo vệ, con bé mới không bị thương tổn chút nào, dì con phó thác con bé cho chúng ta chăm sóc, hi vọng nó có thể là dâu nhà ta...”

Được rồi, anh rốt cuộc cũng hiểu ý của mẹ anh.

Giang Thánh Tu nheo lại con mắt sắc bén, nhỏ giọng gầm lên: “Mẹ, người là muốn con lấy thân báo đáp sao?”

“Con muốn báo ân, tính tình con kém như vậy người ta chưa chắc gì đã thích con đâu! A Dương cũng giống vậy, một đôi mắt đa tình rất câu hồn, thấy thế nào cũng là điển hình của loại ngoại tình sau khi cưới. Mẹ nghĩ cơ hội của A Khiêm tương đối lớn, dù sao con gái chọn chồng cũng thích chọn những người dịu dàng săn sóc lại biết lo chuyện nhà....”

Sắc mặt Giang Thánh Tu khó coi, việc này còn khó nhằn hơn xem mắt, mẹ lại muốn cô gái đó chọn một người làm chồng từ ba anh em họ! Đùa giỡn cái gì vậy, bằng điều kiện rất tốt của ba anh em họ, vậy mà bị hạ thấp đến mức trở thành mặt hàng cho cô gái kia chọn! Quá nhục nhã rồi!

Con trai nhỏ không nói lời nào, mẹ Giang tất nhiên hiểu anh đang hờn dỗi, người tâm cao khí ngạo như anh sao có thể để cho một cô gái lựa chọn? Nhưng, không thể thu hồi lời đồng ý với nhà họ Lục được, anh vẫn phải ngoan ngoãn trở về xem mắt.

“Tóm lại , đúng giờ con về nhà cho mẹ, con dám không về mẹ liền đoạn tuyệt quan hệ với con”.

“Mẹ...”.

Tút, điện thoại bị cúp.

Giang Thánh Tu không thể tin được mẹ lại uy hiếp anh, thật là quá đáng! Anh hai phong lưu đa tình nghe xong việc đó nhất định sẽ kêu to, còn người anh cả lịch sự nho nhã kia nhiều lắm cũng chỉ nhíu mày...

Thật là không muốn trở về! Nhưng mà không quay về thì mẹ sẽ nói anh là đứa con bất hiếu, cha lại sợ mẹ, suy cho cùng vẫn là nghe lời mẹ, đến lúc đó chỉ có anh là bi thảm, mấy ngày sau lỗ tai anh khẳng định không an tĩnh.

Quên đi, anh liền thuận theo ý mẹ trở về nhà, mặc dù có chút không tình nguyện bị một cô gái chọn lựa, nhưng từ sau khi anh bị thất tình, cha mẹ vẫn không yên tâm về anh, sợ anh ôm ý nghĩ độc thân, nhất là mẹ, từ trước đến nay tính cách kỳ quái của anh luôn làm bà lo lắng nhất, nếu trở về, bà cũng có thể yên lòng chút nữa.

Dù sao mẹ cũng nói đúng, anh cả mới là người có điều kiện tốt nhất để được chọn làm chồng, cô gái đó có mắt nhất định sẽ coi trọng anh cả, anh không cần quá lo lắng sẽ bị tuyển chọn, thêm vào đó, hồi còn bé nhà bọn họ nghèo rớt mùng tơi, nếu không có chú Lục, dì Lục giúp đỡ, anh sao có thể thuận lợi học xong đại học, khẳng định hiện tại đang ở công trường nào đó làm khuân vác rồi.

Sau khi quyết định, Giang Thánh Tu một lần nữa tập trung tinh thần vào công việc bận rộn.

Lục Tâm Đồng sợ hãi ngồi trên ghế sa lon, với âu phục màu trắng, cô tựa như con thỏ nhỏ lạc đường, đối với hoàn cảnh mới đích thực có cảm giác không an lòng, một đôi mắt trong suốt mang theo đau thương, dường như có biết bao buồn khổ tích tụ.

Cô vốn có được hạnh phúc, không ngờ rằng chỉ trong một buổi chiều cô lại mất đi tất cả mọi thứ.

Hơn nửa tháng trước, cha mẹ cô xảy ra tai nạn xe nghiêm trọng, cha cô chết ngay tại chỗ, mẹ cô bị thương nặng, tại bệnh viện muốn cô báo tin cho vợ chồng nhà họ Giang có giao tình sâu đậm với cha mẹ. Bởi vì nhà cô họ hàng không nhiều lắm, hơn phân nửa đã di dân sang nước ngoài, chỉ còn lại có bà con xa. Vì thế mẹ cô buộc lòng phải phó thác cô cho vợ chồng nhà họ Giang, còn hi vọng cô có thể gả đến nhà bọn họ.

Ngay lập tức cô rất kinh ngạc lại không thể tiếp nhận nổi, nhưng cô không thể từ chối yêu cầu cuối cùng của mẹ, để cho mẹ không hề vướng bận mà đi, buộc lòng cô phải đáp ứng. Nhưng hiện tại, khi bước vào trong nhà chú Giang, dì Giang, gặp mặt ba người con của họ, cô không kiềm nổi sợ sệt.

Không, cô không thể yếu đuối, cô đã đáp ứng mẹ rồi, muốn cho mẹ cùng ba trên trời nhìn thấy cô lấy chồng thật sự hạnh phúc, không cần phải bận tâm cho cô nữa, với lại chú Giang, dì Giang cũng kiên trì muốn cô thành con dâu bọn họ, làm chỗ dựa cho cô lúc cô đau buồn nhất, cô không thể để cho bọn họ thất vọng, gả đến nhà họ Giang dường như là quyết định tốt nhất dành cho cô....

Cô muốn nhanh chóng có được gia đình của riêng mình, không muốn làm một người cô đơn nữa...

“Tâm Đồng, em không cần khẩn trương như thế.” Giang Thánh Khiêm ấm áp nói, anh là anh cả nhà họ Giang, ba mươi mốt tuổi, bất luận về tính cách, thái độ hay khí chất, đều khiến cho mọi người cảm thấy như tắm gió xuân, đúng là đại biểu cho người đàn ông tốt hiện nay.

“Cám ơn.” Lục Tâm Đồng cúi đầu, mái tóc rũ xuống, tóc dài gần như che khuất khuôn mặt nhỏ nhắn của cô.

Diện mạo của cô lớn lên cũng không tệ lắm, thanh tú động lòng người, mái tóc dài không uốn không nhuộm, với khí chất điềm tĩnh nho nhã, là cô gái ngoan ngoãn điển hình được trưởng bối yêu thích.

“Anh cả, sao anh có thể bình tĩnh như vậy?” Anh hai Giang Thánh Dương ba mươi tuổi có một đôi mắt hoa đào mị hoặc người khác, anh liếc mắt nhanh qua cô, không hề hứng thú mà đẩy bờ vai Giang Thánh Khiêm một cái: “ Chẳng lẽ anh thích cô ấy?”

“Anh dĩ nhiên thích cô ấy rồi, Tâm Đồng tựa như một người em gái đáng yêu.” Giang Thánh Khiêm cười rất lịch sự, đôi mắt dịu dàng không chút gợn sóng.

“Hừm, cũng đã thân thiết kêu Tâm Đồng rồi, anh cả, anh liền hy sinh bản thân, hoàn thành nhiệm vụ tập thể đi thôi!

“Anh không phải nói anh xem Tâm Đồng như em gái sao?”

Lục Tâm Đồng rõ ràng nghe ra, Giang Thánh Khiêm không hề có ý tứ gì đối với cô, Giang Thánh Dương lại càng không cần phải nói, anh cũng không có hứng thú với cô, vậy nhất định là không có cách nào tiến hành cọc hôn sự này, cô rất muốn hoàn thành nguyện vọng của mẹ, nhưng nếu như người ta không thích cô, cô cũng không thể bắt buộc người ta lấy cô được...

“Rõ ràng là tên kia trốn tránh.” Hai anh em tranh cãi với nhau, đến cuối cùng, Giang Thánh Dương rất khinh thường mà xùy một tiếng.

Tên kia? Lục Tâm Đồng nhớ lại bọn họ có ba anh em, nghe thấy hai anh em nói chuyện với nhau cũng rất có thú vị, nếu anh ba lại về, không phải càng náo nhiệt sao? Cô không có anh chị em ruột, không khỏi sinh lòng hâm mộ, mà dưới cái nhìn chăm chăm của cô, hai anh em phải liếc mắt lại.

Cô có phần xấu hổ cúi đầu nói: “Em chỉ là cảm thấy tình cảm anh em các anh thật tốt, nếu như em có anh chị em thì tốt rồi...” Vừa nói, mũi cô cũng vừa có phần chua xót.

Mấy ngày nay cô đều bận xử lý chuyện hậu sự của cha mẹ, một mình một người chịu đựng sự đau thương mất đi người thân, lúc này nếu có anh em bên cạnh để có thể dựa vào và được an ủi thì tốt rồi...

“Tâm Đồng, đừng buồn nữa.” Giang Thánh Khiêm như anh cả xoa đầu cô, trong mắt lộ ra vẻ thông cảm.

“Đúng rồi, em cười lên rất dễ thương, nhanh một chút lấy lại tinh thần nha!” Đôi mắt hoa đào kia của Giang Thánh Dương cũng toát ra sự thông cảm với cô.

Lục Tâm Đồng không khỏi thở dài trong lòng, các anh ấy đều là những người tốt và dịu dàng , nhưng, cô cần một người chồng đồng cảm kết hôn cùng cô sao? Hôn nhân của cô nhất định phải có ân tình tồn tại sao? “Ai da, mẹ đi nấu cơm, các con cứ tự nhiên tán gẫu như vậy đi!” Mẹ Giang đã vụng trộm nghe lén từ lâu, xem hai anh em bọn họ an ủi cô, vui mừng không thôi. “Tâm Đồng, con thích ai? Thích ai thì nói thẳng ra, đừng thẹn thùng!”

“Mẹ, A Tu còn chưa về, mẹ không thể để nó chạy trốn đâu!” Giang Thánh Dương kháng nghị mà hét lên, ba anh em phải cùng nhau xuống dưới Địa Ngục, tuyệt không thể lưu lại một người sống một mình.

“Câm miệng.” Mẹ Giang lườm anh một cái, tuy rằng bà quy định cả ba anh em phải có mặt, nếu không thì đoạn tuyệt quan hệ, nhưng nói thật, con thứ hai đào hoa, con thứ ba rất lầm lì, bà sẽ không trông cậy vào hai người bọn hắn sẽ khiến cho Tâm Đồng hạnh phúc đâu, bà muốn giao phó cho con cả, nếu như anh cùng Tâm Đồng có thể vừa lòng nhau thì tốt rồi.

Đúng lúc này, Giang Thánh Tu trở về, ánh mắt mọi người đều đặt ở trên người anh.

“A Tu, em đã trở về.” Giang Thánh Khiêm hô.

“Anh còn tưởng rằng em đã chạy trốn rồi.” Giang Thánh Dương chế giễu nói.

“A Tu, con về muộn.” Mẹ Giang nghiêm mặt nói, thực ra trong lòng rất kinh ngạc, muốn làm cho lão Tam ngoan ngoãn nghe lời trở về là khó nhất, xem ra chiêu thức đoạn tuyệt quan hệ của cô rất hữu dụng, từ nay về sau phải dùng nhiều chiêu này rồi.

“Thật có lỗi, lúc nãy có khách tới phỏng vấn”. Giang Thánh Tu vừa bước vào phòng khách, liền đối diện một ánh mắt có chút xa lạ, chắc là cô gái mà mẹ đã nhắc tới - diện mạo cô thanh tú, giữ lại mái tóc dài, mặc trang phục màu trắng, thoạt nhìn rất giản dị, rất nhu thuận. Cô đang ngước mắt lên nhìn anh, sau khi xem lại rất nhanh cúi đầu, chắc hẳn cô đang lo lắng nên chọn lựa người nào là tốt! Giang Thánh Tu chậm rãi nghĩ.

Từ sau khi Giang Thánh Tu xuất hiện, Lục Tâm Đồng liền nhịn không được mà quan sát anh, thân hình của anh so với hai người anh trai thì có một chút gầy hơn, bộ dạng tuấn tú nhã nhặn, một đôi mắt cũng rất sắc bén, cả người toát ra một cỗ khí thế kiêu ngạo tự phụ, thoạt nhìn không dễ dàng thân cận giống hai người anh trai , nhưng không biết tại sao, cô lại cảm thấy anh thực rất đặc biệt.

Không tự giác mà cô lại theo dõi anh một lúc lâu, cho đến khi đối diện tầm mắt của anh, lòng cô lo sợ, mắc cỡ vội vàng cúi đầu.

“A Tu, nhanh ngồi xuống, chào hỏi cùng Tâm Đồng.”

Giang Thánh Tu nhàn nhạt liếc về phía cô, ở trên người cô dừng lại mấy giây, sau đó ngồi ở chỗ trống phía trước cô.

“Chào anh.” Lục Tâm Đồng không khỏi đỏ mặt một chút, thật kỳ quái, vừa nãy hai người anh trai của anh nhìn cô, cô cũng không có phản ứng lớn như vậy.

Giang Thánh Tu gật đầu một cái lấy lệ.

Mẹ Giang nhìn không quen mà giáo huấn: “A Tu, khách khí chút đi, không cần bày ra vẻ mặt không kiên nhẫn kia, Tâm Đồng hiện tại...”

“Hiện tại như thế nào? Mọi người không biết là nếu luôn nhắc nhở cô ấy thực đáng thương, càng sẽ làm cho cô ấy bị thương sao?” Ít nhất đối với anh mà nói, anh không thể nhận sự đồng tình, bị xem như kẻ yếu đuối, tại sao lại vì cô thực đáng thương, phải đối xử với cô thật cẩn thận? Mà báo ân có nhiều cách, tại sao cô phải đem những khổ sở của cô lên trên người khác, muốn người khác cưới cô? Cô còn trẻ tuổi như vậy, cô gái tuổi trẻ không phải đều là hướng tới tình yêu tự do sao, vì sao cô không cự tuyệt, chẳng lẽ cô không cho rằng đây là một cách báo ân rất vớ vẩn sao? Nhưng đã gặp được cô, Giang Thánh Tu cũng an tâm hơn, cô giống như một tờ giấy trắng đơn thuần, sẽ không ngốc đến nỗi chọn anh hai và anh làm đối tượng kết hôn mới đúng, huống chi thái độ anh đối với cô cũng không tốt, cô hẳn là phải chán ghét anh...

“A Tu, con thật quá đáng, mẹ đâu có thương hại Tâm Đồng! Tâm Đồng, con không cần để ý đến nó, tính cách nó xấu nhất nhà, chẳng trách sau khi cùng bạn gái chia tay, thì không theo đuổi được một cô gái....” Mẹ Giang sớm bị lão Tam làm cho tức chết rồi, sớm biết vậy sẽ không gọi hắn quay về, chỉ biết gây ra phiền toái.

Giang Thánh Tu bất mãn mà nhìn về phía mẹ ruột. Hắn không phải là không kết giao được bạn gái, anh là không nghĩ tới kết giao.

Mẹ Giang không thèm nhìn đến anh. “Được rồi, Tâm Đồng, nói cho dì biết, con thích đứa con nào của dì? A Khiêm, A Dương hay là A Tu?” Bà đềi hỏi cả ba người con, nhưng trong lòng sớm nhận định rằng Lục Tâm Đồng nhu thuận nhất định sẽ chọn con trai trưởng hoàn mỹ của bà.

Lục Tâm Đồng nhìn ba anh em bọn họ, Giang Thánh Khiêm tựa như anh trai, Giang Thánh Dương rất bất cần đời, không phải là lựa chọn của cô, Giang Thánh Tu anh ấy... Khi ánh mắt đang quan sát anh, cô cũng phát hiện tim cô đập có chút nhanh.

Anh ấy là người đàn ông duy nhất khiến cô động lòng. Mà lời nói của anh kích thích tiến lòng của cô, chỗ ấy bây giờ như được rót thêm một dòng khí nóng, nói với cô, cô không thể không yêu, một chút cũng không thể không yêu.... Cô cảm giác được mình trở nên mạnh mẽ hơn một chút

“Con chọn... A Tu.”

Đáp án vừa ra, không chỉ mẹ Giang, Giang Thánh Khiêm, Giang Thánh Dương cũng đều thật bất ngờ.

Giang Thánh Tu lại càng không cần phải nói, anh nổi giận mà trừng mắt nhìn cô, được cô chọn trúng làm hắn cảm thấy nhục nhã. Cô chọn trúng anh, cô điên rồi có phải hay không? Giang Thánh Tu căm phẫn mà đứng lên, muốn chạy trốn khỏi tình trạng vừa vớ vẩn buồn cười lại vừa làm cho người khác tức giận.

“A Tu, con muốn đi đâu? Mẹ sẽ không cho phép con nói không cần đâu, đứng lại đó.... Khụ, khụ!” Mẹ Giang gào lên với anh, tuy rằng bà còn bị kinh hãi bởi con trai nhỏ bị chọn trúng, nhưng bà cũng không thể làm cho Lục Tâm Đồng mất mặt được, bà tức đến ho khan mãnh liệt, mau thở không nổi mà phải ngồi xổm xuống đất.

“Mẹ.”

“Dì Giang.”

Anh cả, anh hai nhà họ Giang cùng Lục Tâm Đồng đều lo lắng bước tới xung quanh, đập lưng giúp bà.

Lòng Giang Thánh Tu kinh sợ, vội vàng dừng lại bước chân, quay đầu trở lại nhìn thử, chỉ thấy mẹ anh bị anh chọc giận đến nỗi mặt cũng đỏ bừng, làm cho anh không khỏi có chút áy náy, mỗi lần anh đều chọc mẹ giận...

“Mẹ, mẹ có khỏe không?” Trong giọng nói của anh có sự quan tâm nồng đậm.

“Con không biết dùng mắt mà xem sao? Cũng chỉ loại bất hiếu như con, mẹ mới nhanh bị con làm cho tức chết rồi!” Mẹ Giang tức giận nói, cho dù nó không thích Tâm Đồng, cũng không cần phải ngay lập tức biểu hiện ra ngoài, nếu như Tâm Đồng bị thương tâm, phải làm sao bây giờ? Giang Thánh Tu áy náy cũng chỉ áy náy, kết hôn là chuyện trọng đại, anh sao có thể tùy tiện đồng ý, nhưng nếu như không đồng ý, mẹ nhất định sẽ không tha thứ cho anh, anh nên làm như thế nào mới tốt đây? Thật sự muốn theo ý me, cô gái này chỉ mới gặp qua một lần, vừa mạnh mẽ làm cho hắn nhục nhã kết hôn sao? Anh tức giận nhìn về phía Lục Tâm Đồng, tất cả hỗn loạn trước mắt cũng là do cô gây ra.

Anh làm chi không lên tiếng mà nhìn chằm chằm cô? Ánh mắt nghiêm nghị kia dọa cô sợ tới mức sắc mặt đều tái nhợt, cả trái tim cũng bị nhéo thành một đoàn.

Giang Thánh Tu nhìn thấy hoa dung thất sắc của cô, tâm tư vừa chuyển- giờ bị cô gái này chọn trúng làm chồng, tuy rằng làm cho anh rất tức giận, nhưng tính cách cô ôn hòa, dễ bảo, thoạt nhìn giống như một người vợ hiền sẽ vì gia đình mà làm hết thảy mọi việc, cùng bạn gái xinh đẹp điển hình trước kia của anh hoàn toàn bất đồng, hơn nữa cha mẹ chắc cũng không chịu để cho anh độc thân, sớm hay muộn anh đều có thể bị buộc kết hôn, lần này không cưới cô, một ngày nào đó, anh cũng sẽ bị buộc lấy cô gái khác, đến lúc đó, anh có lẽ sẽ lại càng không cam nguyện, không bằng nhân tiện bây giờ cùng cô ấy kết hôn đi, cha mẹ cũng sẽ vui vẻ.

Về phần đôi bên có hay không có tình cảm, quan trọng sao? Anh chỉ là vì khiến cho ba mẹ an tâm mới lấy cô, tương lai cô chỉ là vợ trên chứng từ của anh, cô chỉ cần làm tốt trách nhiệm bổn phận của một người vợ thì tốt rồi, cuộc sống của anh cũng không vì cùng cô kết hôn mà có sự thay đổi nào.

Hạ quyết tâm, Giang Thánh Tu nhìn cô một cái, cười như không cười mà nói: “Con cũng không nói con không kết hôn.” Nói xong, anh xoay người, bước lên lầu hai.

“A Tu đồng ý kết hôn rồi? Anh là đổi tính rồi sao?” Mỗi người đều hô to kỳ lạ nha.

Lục Tâm Đồng đúng là người kinh hãi nhất, nghĩ tới anh nhìn cô khi nãy, ánh mắt kia chắc chắn có thâm ý khác, không hiểu nổi anh rõ ràng là không cam nguyên, vì cái gì đột nhiên thay đổi chủ ý, bằng lòng lấy cô đây?

Đêm nay ngủ lại nhà họ Giang, nửa đêm Lục Tâm Đồng khát nước, nghĩ muốn xuống lầu uống một ly nước. Cô ở trên giường nằm đã lâu nhưng vẫn không ngủ được, vẫn nghĩ tới bữa tối khi chuyện xảy ra, thật muốn biết vì sao anh lại đồng ý lấy cô...

Mà cô cũng không biết tại sao mình lại chọn trúng người đàn ông lạnh như băng kia? Vì cái gì vừa nhìn thấy anh, dường như cô bị anh điểm huyệt vậy, không thể dời đi ánh mắt của mình? Cô không biết a, anh phảng phất có loại ma lực làm cho người ta hãm sâu vào trong đó....

Lục Tâm Đồng mới bước vào phòng bếp, nhưng lại thấy người đàn ông quấy rối suy nghĩ cô cả đêm, giật mình đến nỗi há to miệng.

“Ách, thật có lỗi, em chỉ là muốn đến uống một ít nước...” Trực giác của cô nghĩ muốn rời đi, lui lại mấy bước về sau, giống như anh là yêu ma quỉ quái.

Giang Thánh Tu cũng khát nước mà xuống lầu tìm nước uống, uống xong, đem ly rửa sạch rồi để lại chỗ cũ, sau đó lạnh lùng nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô hiện sự kích động, xấu hổ cùng lúng túng, hai tay vòng ngực mà nói: “Không phải muốn uống nước sao, lại đây.”

Lục Tâm Đồng muốn chạy cũng chạy không được, không có biện pháp, cô thật sự rất sợ “thế lực Ác” nha.

Cô khẩn trương hướng anh đi tới, cho rằng anh sẽ rót cho một ly cho cô uống, nhưng không có, anh chỉ là ung dung đứng ở bên cạnh bình nước uống.

Cô lấy một cái ly rót nước, mà cảm giác sự hiện diện của anh quá mạnh mẽ, mặc dù cách anh những hai bước chân dài, nhưng cô vẫn là khẩn trương tay phát run. Rót nước xong, cô thầm nghĩ nhanh một chút uống hết nước, sau đó, nhanh một chút đi, lại đột nhiên nhớ ra hình như vừa rồi anh mới để cái ly này xuống, vậy cô không phải là gián tiếp hôn môi sao? Nha, cô thật sự là suy nghĩ nhiều quá, cái ly kia đã rửa qua rồi....Nhưng nếu cô không uống lại tỏ vẻ khác người, đành phải kiên trì uống nước.

Giang Thánh Tu nhìn miệng nhỏ uống nước của cô, cũng không chú ý cô đang dùng cái ly anh đã dùng qua, bên tai của cô có chút hồng hồng, anh có thể thấy cô đang suy nghĩ về anh, thật là một cô gái tâm tư trong sáng.

“Cha mẹ anh nói hi vọng chúng ta có thể kết hôn trong trăm ngày, em không có vấn đề gì chứ?” Cha mẹ vốn là người có quan niệm truyền thống, hy vọng có thể làm theo tập tục, hơn nữa anh nghĩ, mẹ anh hẳn là vội muốn anh “báo ân”, hôn sự đương nhiên là càng mau càng tốt.

“Dạ.” Sau bữa tối, dì Giang lén lút cùng cô nói qua rồi, nói cô bây giờ cần nhất là một gia đình, một người để dựa vào, hôn sự không nên kéo dài lâu, sớm một chút kết hôn cũng làm cho cha mẹ cô ở trên trời an tâm, còn bằng mọi cách cam đoan Giang Thánh Tu nhất định sẽ đối đãi tốt với cô, muốn cô yên tâm làm con dâu nhà họ Giang.

“Nếu là đám cưới trong trăm ngày, hôn lễ phải nhất định đơn giản, cô cũng không thể mặc đồ sa trắng...” Anh đánh giá kỹ vẻ mặt của cô khi nghe.

“Em biết rõ, không sao cả.” Lục Tâm Đồng trả lời thật sự nhanh, tuy nói là lụa trắng vốn là giấc mộng của con gái, nhưng cô bây giờ căn bản không có tâm tình đó.

“Vậy thì tốt rồi.” Bởi vì hết thảy mọi thứ đều đơn giản, dẫn đến anh cũng thoải mái.

Lục Tâm Đồng vụng trộm ngắm anh một cái, nghĩ thầm anh làm sao có thể nửa đêm cùng cô thảo luận chi tiết chuyện hôn sự, thấy vẻ mặt của anh rất chăm chú, không giống đang đùa giỡn.

Vì cái gì anh đột nhiên đáp ứng cùng cô kết hôn? Cô nghĩ như thế nào cũng không ra a....

Giang Thánh Tu lại nói tiếp: “Còn có anh không thích tốn thời gian chụp ảnh cưới, chỉ cần chụp một bức ảnh theo yêu cầu là tốt rồi.”

“Được.” Lục Tâm Đồng rốt cuộc đem ngụm nước cuối cùng uống xong, nhưng cô lại không có dũng khí đem cái cốc đi rửa, bởi vì anh hình như còn muốn cùng cô “thảo luận” nữa.

“Anh không rảnh mang em đi tuần trăng mặt.”

“Được.”

“Anh hi vọng chúng ta sẽ sinh một đứa nhỏ, là con trai hay con gái đều được, ít nhất phải sinh một đứa đã, cha mẹ bọn anh muốn ôm cháu.”

“Được...” Lục Tâm Đồng cúi khuôn mặt hồng xuống, bọn họ cũng không có gắn bó qua, liền nhảy vượt cấp thảo luận đến việc sinh con rồi...Trái tim của cô có phần không có cách nào chịu nổi, nhất thời sơ ý, cái ly trên tay rớt xuống, cô a một tiếng, khom người muốn nhặt cái ly, nhặt thì nhặt được rồi, nhưng lại cảm thấy tay có phần nóng nóng, hóa ra là có một bàn tay to dày rộng hơn phủ lên tay của cô.

Trái tim cô nhất thời sợ hãi, ngẩng đầu nhìn anh, trên mặt anh là một đôi đồng tử đen như mực, cô nhịn không được mà cúi đầu e lệ.

“Cẩn thận một chút!” Hại anh hoảng sợ, sợ cái ly rơi vỡ, tay cô sẽ bị cắt trúng.

“Được...” Cô không nghĩ tới anh sẽ hảo tâm giúp cô nhặt cái ly, trong lòng không hiểu sao mà cảm thấy vui vẻ.

Cô gái này ngoại trừ “được” ra, không còn từ nào khác để nói sao? Thật là một cô gái không có chủ kiến.

Giang Thánh Tu cảm thấy cô là một người chân thật, vô hại vả lại cô còn có tính kiên

cường của tiểu bạch thỏ, mặc anh giày vò thế nào cũng không phản kháng, cũng làm cho anh thêm xác định, cùng cô kết hôn là một quyết định đúng đắn, vừa khiến cho ba mẹ vui lòng, cũng không cần lo cô không chung thủy....

Khoan đã, thật sự không cần lo lắng sao? Anh lại trầm tĩnh rồi, hẳn là đặt câu hỏi không thành vấn đề đi, cô có thể đi rồi chứ? “Em uống xong rồi, chúc ngủ ngon.” Lục Tâm Đồng đỏ mặt ra hiệu cho anh có thể buông tay ra rồi, cô sẽ không lại để cho cái ly rớt xuống nữa.

Nghe thấy cô nói “Chúc ngủ ngon”, Giang Thánh Tu lúc này mới lấy lại tinh thần, vội vã buông tay cô ra, có chút ngây ra mà nhìn tay mình, cảm thấy tay cô thật nhỏ, thật mềm, nếu anh dùng sức, sẽ làm cho cô đau đớn đi.... Anh nhíu mày, thầm mắng mình suy nghĩ lung tung cái gì, tốt nhất nên hỏi vấn đề quan trọng, anh còn không chưa có hỏi.

Anh nhìn thấy cô rửa thật sạch cái ly, rời đi, bước nhanh ngăn trở lối đi của cô, thấy cô kinh ngạc mà lùi lại vài bước, anh liền tiến lên, đem cô để ở giữa anh và máy nấu nước.

Khí tức nam tính lập tức tràn đầy hơi thở của cô, bóng dáng anh cao lớn cũng che phủ lại cô - “Em sẽ không phản bội lại anh chứ?”

Anh đột nhiên quăng tới một câu hỏi, ý tứ có phần hăm dọa, đáy lòng Lục Tâm Đồng run lên,

Phản bội lại anh? Là ý gì? Anh sẽ không phải là đang lo lắng cô sẽ cho anh đội nón xanh đi!

Loại sự tình này làm sao có thể phát sinh trên người cô, anh đem cô thành loại người

lẳng lơ sao? Khi kết hôn vốn nên đối với hôn nhân trung thành a!

Lục Tâm Đồng sinh ra khó chịu.

“Nói”.

Lục Tâm Đồng nhìn anh thật đáng ghét, luôn dùng câu mệnh lệnh để hỏi cô, nhưng cô trời sinh tính tình yếu đuối, không có cách gì chống lại cường hãn của anh.

“Em tuyệt đối sẽ không phản bội lại anh.” Cô từng chữ từng chữ nói cố sức chứng minh bản thân.

Giang Thánh Tu rất vừa lòng khi nghe được cô nói, khóe miệng hơi hơi nhướng lên, buông tha cho cô, muốn rời đi phòng bếp, nhưng anh mới đi về phía trước vài bước sau lại ngừng lại. “Nếu có thể, anh hi vọng sẽ kết hôn trong vòng một tháng tới”. Nếu đã quyết định kết hôn, sẽ không để lãng phí thời gian.

Trong một tháng kết hôn? Không phải trong trăm ngày hoàn thành việc kết hôn? Cô vốn đang suy nghĩ, ít nhất còn có chút thời gian xây dựng tình cảm, một tháng có phải hay không quá nhanh rồi? Lục Tâm Đồng mới nghĩ muốn nói cái gì, trong chớp mắt đã không thấy bóng hình anh đâu. Cô choáng váng đầu óc mà nghĩ tới, rốt cuộc là thay chính mình chọn chồng là cái dạng gì a? Hiện tại đổi ý có còn kịp không?

Hối hận cũng không kịp rồi, hôn sự đã định, vài ngày sau, Lục Tâm Đồng được Giang Thánh Tu dẫn đi mua áo cưới.

Trời mới biết, mới dừng xe trước cửa tiệm áo cưới, Giang Thánh Tu liền quăng đến một câu: “Anh cùng khách hàng còn có hẹn, sau khi em chọn xong y phục, trước hết ở chỗ này chờ anh, trễ nhất là một tiếng sau anh đến đón em.” Nói xong anh nhìn xuống đồng hồ trên tay, như là đang vội lắm.

Kỳ thực anh là trong lúc cấp bách bớt chút thời gian cùng cô, anh cũng không cho là ngay cả việc mua lễ phục cho vợ, anh cũng phải theo cùng, thật sự là lãng phí thời gian của anh, nhưng không cùng cô ấy đến lại không được, bằng mọi cách mẹ dặn dò muốn anh phải đối tốt với cô một chút, muốn cùng cô xây dựng tình cảm thật tốt, anh không còn cách nào khác là vừa đưa cô ra đây, lại cùng cô nói rõ ràng tình huống.

Truyện Chữ
Trước
Sau
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio