Dạy Dỗ Vợ Yêu

chương 3

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

“Kết hôn? Cô lại đang đùa giỡn chúng tôi hả? Nhìn thế nào cô cũng chỉ có tuổi!”

“Ta thực sự đã kết hôn rồi.” Cô làm ra bộ dáng nghiêm chỉnh nói: “Ta thực sự không thể đi ăn khuya với các ngươi, để cho chồng ta biết được thì không hay”.

Nghe vậy, đám thiếu niên liền cười ha hả, cười đến mức cô cảm thấy sợ hãi.

“Kết hôn rồi mới tốt, càng là người đàn bà có kinh nghiệm phong phú rồi....” Thiếu niên nháy mắt, những người khác bắt được hai cánh tay của cô, muốn đem cô mang đi.

“Buông tay, thả ta ra! Cứu mạng a!” Lục Tâm Đồng buông tay, túi đồ to trên tay rơi

xuống đất. Cô không thể giả bộ bình tĩnh nữa, cô sợ mình bị mang đi, hôm sau bị lăng nhục rồi chết ở một nơi không biết tên, cô sợ hãi liền lớn tiếng gọi to, bất cứ giá nào cũng phải hô to lên, sợ tới mức mau khóc.

Giang Thánh Tu đến Cao Hùng công tác, đã đi xuống ở tại khách sạn vùng lân cận, tại cửa hàng tiện lợi mua gói thuốc, đang trên đường trở về, nghe được tiếng kêu cứu, phát hiện thiếu niên bất lương đang cưỡng ép một người con gái đơn độc, mà cô gái kia đúng là vợ của anh, đây là có chuyện gì, cô sao có thể ở tại Cao Hùng? “Cô ấy là vợ của ta, buông cổ ra!” Anh không có thời gian suy nghĩ, bắt được cánh tay của cô, đem cô bảo vệ ở phía sau.

Sau khi được cứu, Lục Tâm Đồng chưa bình tĩnh lại chớp mắt nhìn, không nghĩ tới có người tốt tới cứu cô, không ngờ lại là chồng của cô.... Cao Hùng lớn như vậy, thật quá trùng hợp! Cô thực sự rất may mắn có thể gặp được anh, thực sự, cô thực sự bị dọa đến muốn khóc to rồi.

“Ồ, chồng cô tới cứu cô rồi hả! Phải bao nhiêu tiền mới có thể chuộc người về nhỉ?” Thiếu niên thủ lĩnh chưa có nếm được lợi lộc, ỷ vào nhiều người muốn hiếp người.

“Ta báo cảnh sát rồi!” Đôi mắt Giang Thánh Tu trầm xuống, gặp nguy không loạn nói.

“Ít gạt người đi!” Đám thiếu niên cười ha ha không tin.

“Chính ta thấy trước mặt các ngươi lôi lôi kéo kéo, liền lập tức báo cảnh sát, cảnh sát lập tức tới ngay.” Giang Thánh Tu đương nhiên là lừa gạt bọn hắn, anh nào có báo cảnh sát, nhưng nếu như có thể không cần tốn nhiều sức mà đuổi đi bọn chúng, nói dối một lần có làm sao? Anh là một người văn minh, anh không thích đánh nhau.

Đám thiếu niên thật đúng là bị hù dọa, bọn họ sợ sẽ bị cảnh sát bắt được sẽ bị nhà trường đuổi học, hiểu rõ thời thế, sờ sờ mũi chuẩn bị chạy, chỉ còn một gã thiếu niên muốn chạy đến đánh phủ đầu níu lấy cổ áo, không trốn thoát.

“Ngươi cái tên này ta không tha cho ngươi....” Hại hắn cũng sợ hãi! Hắn chưa từng chịu qua loại sỉ nhục này, bỏ rơi anh em, hắn nổi nóng hăm dọa ầm ĩ hướng Giang Thánh Tu đánh tới.

Thật là, anh ghét nhất phải đánh nhau. Giang Thánh Tu nhanh nhẹn mà tránh đòn, ung dung mà đánh lại dưới cằm hắn một quyền.

Gã thiếu niên rõ ràng vẫn chưa từ bỏ ý định, lại liều lĩnh đánh loạn xạ một trận, cuối cùng đương nhiên là hai mắt đều bầm tím.

Lục Tâm Đồng lo lắng ở một bên nhìn Giang Thánh Tu đánh nhau, cầu nguyện cho anh không bị thương, không có phát hiện một gã thiếu niên khác muốn đánh lén cô, từ phía sau cô ghìm chặt cổ của cô. “Đại ca, em bắt được người....”

Giang Thánh Tu bởi vì lo lắng nhìn về phía cô, phân tâm nên bị đánh một quyền, trong miệng nếm được mùi máu tươi.

Lục Tâm Đồng thấy thế, sợ hãi mình sẽ trở thành gánh nặng của anh, Tâm Đồng liền cắn mạnh lên cánh tay đang ghìm cổ cô.

Gã thiếu niên đau đớn phải la to, đuổi cô đi còn không kịp, làm sao nghĩ muốn sẽ tiếp tục cưỡng ép cô.

Giang Thánh Tu thấy cô bỏ chạy rồi, vội vàng chạy về hướng cô, thề lần này tuyệt đối phải đem cô bảo vệ tốt, có trời mới biết lúc anh thấy cô bị cưỡng ép thì trong đầu trống rỗng mấy giây, mất đi vẻ bình tĩnh thường ngày, thật may là cô không có việc gì, cô mảnh mai như vậy cũng không chịu nổi một cú đánh nha.

Lục Tâm Đồng thấy anh hướng về phía mình chạy tới, lại liếc thấy gã thiếu niên thủ lĩnh kia rõ ràng từ phía đầu xe máy cầm cây gậy đánh cầu nghĩ muốn tập kích anh, cô hô lớn: “Coi chừng đằng sau!”

Giang Thánh Tu xoay người, đánh lén tới quá đột ngột, anh có chút không né kịp.

Lục Tâm Đồng lòng nóng như lửa đốt, nhìn thấy trên mặt đất có túi to đựng thức ăn, cầm túi đồ ăn nóng đập tới - “Oa! Bỏng chết rồi, bỏng chết rồi!” Gã thiếu niên còn chưa kịp vung gập liền kêu thê thảm như quỷ.

Hóa ra Lục Tâm Đồng lấy gói Kanto nấu nóng đập gã thiếu niên, canh nóng bắn tung tóe trên mặt hắn, trên đỉnh đầu hắn còn treo một cái bánh màu đen, bộ dáng tức cười khôi hài.

Giang Thánh Tu thiếu chút nữa cười ra tiếng, nhưng thấy sắc mặt cô trắng bệch, bộ dáng còn sợ hãi, liền ngưng cười, cầm tay cô nói: “Đi nhanh lên!”

“Đợi chút, đồ ăn khuya của em.....” Cũng không thể lãng phí thức ăn a! Cô quay đầu lại cầm lên cái túi, lại chạy nhanh theo anh, vượt qua khu phố đen tối kia, trước mắt sáng ánh đèn chính là khách sạn rồi.

Ở trên đường gặp phải tên côn đồ bắt cóc lại vơ vét tài sản, cô hẳn là rất sợ hãi, mà nếu như không có anh, cô không biết mình sẽ trở thành cái gì nữa, không biết có dũng khí lớn để cắn tay gã kia không, còn đổ canh nóng đả thương người khác....

May mắn là có anh ở đó a! Lục Tâm Đồng nhìn chăm chú theo hướng Giang Thánh Tu, trái tim đập bùm bùm dữ dội.

Cô gái đang yêu lúc nào cũng thơ ca, sống đến hai mươi tuổi, cô chưa từng có qua chuyện yêu đương, đương nhiên cũng rất muốn có một mối tình, thêm vào đó nhìn thấy trong phim ảnh khi nữ nhân vật chính lâm vào hoàn cảnh khó khăn thì đều được nam nhân vật chính anh dũng cứu giúp, ít nhiều có ảo tưởng về một người con trai sẽ đến cứu nguy cho mình.

Mà anh cứu cô.

Anh giống như nam nhân vật chính anh dũng đó, cứu cô là nữ nhân vật chính đang gặp nguy hiểm.

Hình ảnh bọn họ tay nắm tay trốn chạy, giống như là chuyện tình đẹp đẽ trong phim ảnh, làm rung động làm cô, khơi dậy một vòng lại một vòng sóng hồng....

Trong phim tình tiết lãng mạn đều là lừa gạt người!

Lục Tâm Đồng cúi thấp đầu ngồi ở trên giường, không dám oán giận, cũng không dám ngẩng đầu nhìn vẻ mặt của chồng, bả vai co rúm lại cực kỳ giống một học sinh bị thầy giáo đánh. “Nói, em làm sao lại có ở Cao Hùng?” Tâm tình Giang Thánh Tu phức tạp, cho là bọn họ vừa mới cưới, anh bỏ đi công tác xa, cô khẳng định sẽ rất tịch mịch, anh còn đang lo lắng xem ngày mai trở về trước không, muốn đi một chuyến đến công ty bách hóa, mua một bộ đồ trang điểm đưa cho cô, không nghĩ tới cô lại sau lưng anh đến Cao Hùng, cô những ngày này rất đặc sắc đi.

“Là hàng xóm tới tìm ta....” Lục Tâm Đồng đem nguyên nhân nói rõ ràng.

Giang Thánh Tu nghe xong khuôn mặt cứng nhắc nói: “Em mới chuyển đến không lâu, lúc nào thì có giao tình tốt với hàng xóm rồi? Các cô ấy tìm em đi chơi, em phải đi, cũng không cân nhắc một chút sao?”

“Bởi vì em không nghĩ tới đợi ở nhà một mình....” Cô cúi đầu xấu hổ nói.

Sắc mặt Giang Thánh Tu khẽ thay đổi, anh hoàn toàn quên mất cô mới vừa mất đi cha mẹ không lâu, một người ở nhà quá cô đơn, áy náy lập tức làm cho anh mềm lòng, không có cách nào lại trách cứ cô nữa.

Lục Tâm Đồng cho rằng anh đang giận dữ hàng xóm, vội vã giải thích nói: “Các bác hàng xóm đều là người tốt, thực sự! Anh không nên trách họ tới tìm em, cùng các cô ấy đi chơi em rất vui vẻ”.

Cô ấy vui vẻ do hàng xóm đưa cô ấy đi chơi, không phải anh đưa đi chơi.

“Vậy, đã trễ thế này, sao em còn ra ngoài mua đồ?”

“Em giúp các cô ấy mua”.

“Một lần mua nhiều như vậy? Sao không có ai cùng em đi?”

“Các cô ấy cũng muốn đi theo em a, nhưng bởi vì muốn xem TV....”

“Bởi vì các cô ấy muốn xem TV, có thể muốn em đi mua sao? Yêu cầu như vậy quá vô lý, em tại sao có thể lại đồng ý?” Hiện tại trị an không tốt, để cho một người con gái trẻ tuổi như em đi mua đồ ăn vào đêm khuya, vốn chính là chuyện rất quá đáng, nếu như anh không có đi ngang qua, hậu quả thật sự không thể tưởng tượng được.

“Vô lý? Không nghiêm trọng như vậy đâu, em chỉ giúp các cô ấy một chuyện mà thôi, hơn nữa các cô ấy đối với em tốt lắm nha, lúc ăn cơm còn giúp em lấy thức ăn, lúc qua đường cũng kéo tay em, có gì ăn ngon, cái gì dùng tốt, cũng đều sẽ nghĩ tới em nha”. Lục Tâm Đồng ôn hòa mỉm cười nói.

Người quá tốt. Giang Thánh Tu cuối cùng nhìn rõ tính cách của cô, cô ấy còn không có chủ kiến.

Sắc mặt Giang Thánh Tu khó coi, xem ra vợ của anh bị người ta sai khiến còn giúp người ta nói chuyện nữa, đây là cá tính gì của cô hả, quá mềm yếu lại vừa không có chủ kiến.

“Em trước tiên có thể đem những thức ăn này về cho các cô ấy không? Các cô ấy đợi lâu như vậy, nhất định rất đói bụng.....”. Lục Tâm Đồng liếc trộm cánh cửa, nhớ đường để chút chạy. Nghĩ cũng thật khéo, cô và chồng cô vào ở chung một khách sạn, nên anh liền đưa cô về phòng anh.

“Ngồi xuống.” Giang Thánh Tu giận dữ nói.

“Vâng”. Ô, ô, cô thật sự là như ngồi trên đống lửa nha, thật đáng sợ mà.

“Đều đã tới Cao Hùng, sao em không điện thoại cho anh?” Nếu như anh không có đúng lúc gặp phải cô, chỉ sợ anh cũng sẽ không biết cô đang ở Cao Hùng đi, cảm giác bị giấu giếm thật kém.

Lục Tâm Đồng cúi đầu, có chút mất mát nói: “Em không có số điện thoại của anh”.

Giang Thánh Tu im lặng, cảm thấy chính mình thế mà lại phạm cái sai kém cỏi này, thật đáng chết, mà anh thật sự rất không thích loại có lỗi này với cô, không chú ý đến cảm giác của cô.

“Từ nay về sau, có chuyện gì em cũng có thể gọi cho anh”. Anh lập tức liền đưa danh thiếp của mình ra, ở trên đầu còn viết số điện thoại cá nhân của mình, đưa cho cô.

Lục Tâm Đồng thụ sủng nhược kinh mà tiếp nhận, không che dấu được vui sướng mà hỏi: “Thật có thể gọi sao?”

“Nếu không anh đưa số điện thoại di động cho em làm gì? Nhưng mà trong thời gian đi làm, chỉ có thể nhắn tin cho anh, biết chưa?” Anh không hiểu cô làm gì mà vui vẻ giống như chú chó nhỏ đang vẫy vẫy đuôi? Cho số điện thoại có tài giỏi như vậy sao? “Thật tốt quá”. Lục Tâm Đồng vỗ hai tay, nở nụ cười rực rỡ.

Giang Thánh Tu nhìn đến choáng váng, như là nháy mắt bị vui sướng cùng nụ cười ngọt ngào của cô chiếm lấy rồi, tim anh sục sôi không thôi, không hiểu sao mà rung động.

Một chuyện nhỏ như vậy cô liền cười vui vẻ đến mức như thế, anh thật sự bị cô đánh bại rồi!

Bây giờ nhớ tới, tính cách của cô rất mềm mại đi, mềm mại đến nỗi làm cho người ta cảm thấy cô quá mức dè dặt, không bộc trực, đây là trời sanh đã vậy, hay là có quan hệ với việc cô vừa mới mất cha mẹ? Đêm tân hôn thì thân thể của cô không có cách nào tiếp nhận anh, nhưng lại kiềm chế không cự tuyệt anh; không biết anh bữa sáng thích ăn cái gì, liền nấu bảy, tám món bữa sáng cho anh chọn, ngay cả việc đổi rèm cửa và cắm hoa tươi để trên bàn cũng sợ bị anh mắng, bây giờ lại bởi vì anh cho cô số điện thoại, vui vẻ đến chết người—thế giới của cô dường như vây xung quanh anh, cố gắng lấy lòng anh, đối với anh vâng lệnh nghe theo, chuyện này.... Không phải là anh muốn chung thủy sao, đúng là anh rất cảm động, nhưng, nhìn thấy vợ của anh có thói quen nhẫn nhịn như vậy, anh cũng cảm thấy đau lòng, nhịn không được muốn đối với cô tốt một chút, sẽ hòa nhã một chút.

Anh bị ý nghĩ trong đầu làm cho hoảng sợ, trước đây anh nói trên danh nghĩa cô đúng là vợ anh, chưa từng cẩn thận nghĩ tới muốn đối xử với cô như thế nào, nhưng nghĩ đến cô toàn tâm mà cố gắng, anh cảm thấy nên quay lại hồi đáp cho cô, coi như là hồi báo sự chung thủy của cô, anh nên học cách đối với cô tốt một chút, cô ấy là vợ của anh, anh đối với cô tốt cũng là chuyện đương nhiên.

Cũng vì cô là vợ của anh, khi anh biết cô bị người khác đem làm như người ở mà sai khiến, chuyện này anh làm chồng đương nhiên là nhìn không được, tuyệt không khiến cho người khác tùy tiện khi dễ cô.

Đúng vậy, anh không chỉ sẽ đối tối với cô, anh còn phải dạy cô học nói “Không”, không cần phải một mực chịu đựng.

Anh nhẹ nhàng xoa nhẹ lên tay cô, để lộ sự không hiểu của anh, vẻ mặt thương tiếc nói: “Bị người khác cưỡng ép thì em sợ đến nỗi mau khóc, vì sao lại có dũng khí cắn người kia, còn giúp anh đuổi đánh tên đánh lén?”

“Kia còn phải nói, bởi vì bọn họ muốn đánh bị thương anh a?” Cô lúc ấy đương nhiên sợ, nhưng ý nghĩ tới bảo vệ anh thì còn hơn hết tất cả mọi thứ rồi. Thôi đi, cô phải làm như vậy.

Cô ấy muốn bảo vệ anh.

Đôi mắt Giang Thánh Tu ánh lên một chút nhu tình, hóa ra cô ấy cũng không có yếu đuối như anh tưởng tượng, cô cũng có một mặt dũng cảm, chẳng qua là anh còn có một việc rất khó hiểu. “Vậy em rõ ràng sợ con sâu nhỏ như vậy, vì sao còn dám đánh chết nó?” Bình thường, con gái đã sớm hét lên đi!

Vẻ mặt Lục Tâm Đồng ửng hồng nói: “Ngày đầu tiên kết hôn, em không nên vì việc nhỏ đó mà gọi anh dậy, sợ bị anh ghét....”

Giang Thánh Tu thở dài, chuyện khiến cô sợ hãi há lại là chuyện nhỏ, cô là bà xã của anh, cô có thể dựa dẫm vào anh, hướng về phía anh cầu cứu! Xem ra anh muốn dạy cô, không chỉ là học nói “không” thôi đâu.

Lục Tâm Đồng nhìn anh vuốt tóc cô, thật giống như anh đang sờ chú cún con, gây cho nàng ảo giác. Nhưng vào ban đêm thế này, lại đang ở trên giường trong khách sạn, cô nam quả nữ không khỏi khiến cô suy nghĩ lung tung, cảm thấy bọn họ giống như đang....

“A Tu, anh không cảm thấy chúng ta giống như đang hưởng tuần trăng mặt hả?” Cô buột miệng nói ra.

Giang Thánh Tu nhìn cô, đôi mắt nóng lên, lời nói của cô khiến cho tâm anh ngứa ngáy, nhớ tới bọn họ chưa thực hiện xong đêm tân hôn.

“Thực xin lỗi, em không có ầm ĩ anh chứ, em trở về phòng là được rồi.....” Lục Tâm Đồng thật muốn cắn lưỡi, anh đã từng nói qua bọn họ sẽ không có tuần trăng mặt, hôm nay gặp anh cũng là ngoài ý muốn, cô sao có thể nói tùy hứng như vậy.

“Tối nay em ở lại đây”. Giang Thánh Tu nhanh như chớp mà giữ chân cô lại.

Trái tim Lục Tâm Đồng đập lỡ một nhịp.

“Chúng ta vốn là vợ chồng, không phải sao?”

Anh nói rất hợp lý, nhưng lại mập mờ làm cho cô đỏ cả mặt, ánh mắt anh nhìn cô cũng thẳng thắn như vậy, trung thực mà hiển lộ ra ham muốn của anh đối với cô, làm cho cô choáng váng, toàn thân phát run.

Giang Thánh Tu thưởng thức vẻ đẹp đỏ bừng trên khuôn mặt cô, khàn khàn nói: “Em cũng mệt mỏi rồi, đi tắm rửa trước đi”. Anh cơ hồ phải kiềm chế, mới nhịn xuống không có xúc động mà ôm lấy cô.

Lục Tâm Đồng vốn cũng rất khẩn trương, vừa nghe anh nói hai chứ tắm rửa, liền hiểu sai ý hỏi: “Cái .... cái gì? Tắm rửa cùng nhau?”

“Em nghĩ muốn tắm cùng nhau cũng không sao”. Hô hấp của Giang Thánh Tu cứng lại, cô nàng này muốn làm cho anh bị kích thích đến chết hả? “Không, không phải thế..... em không có ý này.....” Cô liền mạng mà khua tay, lắc đầu, khẩn trương đến nỗi liên tục lui về phía sau, lui về phía sau, không ý thức được phía sau là bức tường.

Giang Thánh Tu chú ý tới, trước khi cô đụng vào tường, lên trước đỡ lấy ót của cô, khiến cho tay anh thế chỗ cô đập vào mặt tường.

Lục Tâm Đồng hoảng sợ, không rõ chuyện gì xảy ra, cô nhìn bốn phía, lúc này mới phát hiện lưng của cô chẳng biết từ lúc nào đã dán lên tường, đầu nhỏ của cô may mắn có anh giúp đỡ, bằng không đã sớm đau chết.

Cô, cô..... hại tay anh chịu đau đớn? Tay Giang Thánh Tu vốn là không đau, anh chỉ muốn mắng cô cho hết giận. “Em lúc nào cũng lúng túng vậy sao?” Giống như lần trước lau tủ thiếu chút nữa ngã sấp xuống, lần này lại thiếu chút nữa đụng vào tường, rất khoa trương rồi!

“Tay anh có bị nặng lắm không?” Lục Tâm Đồng không có nghe rõ anh mắng cô cái gì, chỉ muốn nhìn một chút anh có bị thương không.

Cô một phen cầm lấy bàn tay to của anh nhìn thật kỹ, nhìn không thấy có bất kỳ ngoại thương nào, vì thế liền giúp anh vuốt vuốt, muốn giảm nhẹ bớt đau đớn cho anh, mãi đến khi cô phát hiện ánh mắt của anh nhìn cô trở nên nóng bỏng, lúc này mới giật mình cô làm một chuyện rất can đảm, cô lại có thể vẫn sờ, vẫn sờ tay anh, ăn đậu hủ của anh.....

“Nhanh đi tắm!” Giang Thánh Tu ra lệnh nói, chỉ sợ động tác của cô chậm, anh sẽ phải trước ăn tay nhỏ của cô.

“Vâng.” Lục Tâm Đồng gần như chạy trốn vào phòng tắm.

“Thật thoải mái....”

Lục Tâm Đồng ngâm nước tắm, gân cốt toàn thân đều thả lỏng, ngâm ngâm lại mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.

Giang Thánh Tu chờ phút còn chờ không thấy cô đi ra, lúc đầu muốn gõ cửa cô nói cô tắm nhanh một chút, nhưng lại phát hiện ra cô không có khóa cửa, nhất thời liền nảy lên tà niệm.

Anh là chồng của cô, đương nhiên có thể mở cửa rồi.

Giang Thánh Tu đẩy cửa phòng tắm ra, nhìn thấy cô giống như một mỹ nhân khỏa thân đang say ngủ nằm trong bồn tắm, nước trong suốt không che đậy được đường cong xinh đẹp của cô, cô so với anh tưởng tượng còn muốn đẫy đà hơn, anh nhìn thân thể cô đến nóng lên.

Nếu như có thể, anh thật muốn tiếp tục thưởng thức nữa, nhưng cô ấy ngâm nước đã lâu rồi, anh sợ cô bị cảm lạnh, nhẹ nhàng mà mang cô lên, lại dùng khăn tắm bao trùm cô, ôm ra khỏi phòng tắm.

Quần áo cô thay ra bị nước bắn tung tóe ướt hơn phân nửa, anh không có biện pháp giúp cô mặc xong quần áo, đành phải buộc khăn tắm cho cô, lại thêm một lớp chăn bông, che lại thân hình xinh đẹp của cô.

Sợ xem nhiều sẽ lại nhịn không được muốn ăn cô, anh rời khỏi giường, đi vào phòng tắm tắm rửa.

Nhưng mà tắm rửa xong, trông thấy là – “Nóng quá”. Lục Tâm Đồng đang ngủ thấy nóng mà xốc chăn lên, khăn tắm bao lấy cô chỉ có điều cảnh xuân trước ngực cô, rãnh tuyết trắng như ẩn như hiện làm cho anh phun máu mũi.

Anh là lâu quá không có đàn bà sao? Từ trước đến nay anh không phải là đàn ông quá ham muốn, bản thân anh lại thích sạch sẽ, lại càng không thích vì nhu cầu sinh lý mà tùy tiện ôm đàn bà, nhưng đụng tới cô, không biết tại sao anh lại giống như người trẻ tuổi tràn đầy tinh lực.....

Cô quá đẹp, không ngờ phụ nữ nhu mì cùng hồn nhiên lại gợi cảm vậy, khiến cho anh hô hấp không thông, làm cho đầu óc anh trở nên mờ mịt hỗn độn, dục vọng kêu gào, cơ bắp toàn thân đều buột chặt.

Đêm nay cô để cho anh bị sợ hãi nhiều rồi....Không, là kinh diễm, lúc trước cho rằng cô là một cô bé ngoan ngoãn, không nghĩ tới cô lại sau lưng anh tới Cao Hùng du lịch, còn có thể vì bảo vệ anh, can đảm mà dùng Kanto nấu rồi đánh người, cô làm cho anh cảm thấy tức cười, trong lòng lại ấm áp. (Anh Tu đã sa vào lưới tình!!!)

Bà xã của anh chẳng những khôn khéo hiền tuệ mà thôi, cô mơ mơ màng màng, ngây thơ hồn nhiên, cô ấy lại rất dũng cảm, có rất nhiều tâm tình không giống nhau, làm cho anh muốn hiểu rõ về cô hơn một chút, muốn biết cô bình thường như vậy lại mảnh khảnh, rốt cuộc là từ đâu sinh ra dũng cảm muốn bảo vệ anh? Cô giống như một miếng ngọc thạch chưa được điêu khắc, chỉ cần chịu tinh tế gọt giũa, cô sẽ phát ra ánh sáng chói lòa.....

Ngắm nhìn cô, Giang Thánh Tu hít thở càng lúc càng dày, anh kiềm chế không được mà muốn vuốt ve cô, mang theo hơi thở chỉ là nhẹ vỗ về lên da mặt cô, lại trượt đến cằm, xương quai xanh, dừng lại ở khăn tắm đang quấn trước ngực cô, anh biết rõ bên trong đã bao lấy sự xinh đẹp đẫy đà....

Lục Tâm Đồng chậm rãi tỉnh lại, thấy Giang Thánh Tu đang ngồi bên người cô, trong đôi mắt mang theo dục vọng khiến cô phát run, ngón tay còn đang ở trước ngực cô, khiến cô vừa thẹn lại sợ mà vội vàng đẩy anh ra, chống đỡ thân mình nói: “Thật xin lỗi, em không cẩn thận ngủ thiếp đi!”

Khăn tắm trên người cô theo động tác của cô mà rơi xuống, cảnh đẹp tuyết trắng hiện ra, Giang Thánh Tu nóng bỏng mà nhìn chằm chằm vào cô, bởi vì cô ấy mà trong nháy mắt nửa người dưới của anh nhanh chóng nóng lên.

Lục Tâm Đồng thấy trên người chợt lạnh, mới giật mình thấy mình đang không mảnh vải che thân, hét lên một tiếng, muốn cầm khăn tắm che lại thân.

Giang Thánh Tu sao có thể để cho cô che mắt quyền lợi của anh, anh dịu dàng hôn cô, chậm rãi đem cô đặt trên giường.

Cô càng muốn tránh, anh càng muốn ôm chặt cô, anh thật là tự làm khổ bản thân.

“Xem anh sau này sẽ thật tốt dạy dỗ lại em.....”Cô sợ đau như vậy, anh phải đủ kiên nhẫn chỉ dẫn cho cô ấy, anh cũng không có biện pháp cùng cô làm vợ chồng hữu danh vô thực lâu dài.

“Dạy dỗ?” Mặt của cô dán lên bộ ngực trần trụi của anh, không mảnh vải che thân bị anh ôm chặt lấy, cũng đã đủ xấu hổ rồi, mà anh tùy tiện nói cũng đã đủ để kích thích trái tim yếu ớt của cô.

Giang Thánh Tu đắc ý cười nói: “Dạy dỗ em về sau làm sao để từ chối sự sai bảo của người khác.”

Là thế này phải không? Vì sao cô nghe tới sắc sắc? Nhưng cô cũng không dám đi sâu nghiên cứu.

Giang Thánh Tu hôn lên tóc của cô. “Ngày mai theo anh cùng nhau quay về Đài Bắc đi.” Dù sao anh cũng công tác xong rồi, có thời gian đi theo cô.

Anh thế nhưng muốn rút ra thời gian để theo cô? Chuyện gì xảy ra, anh từ khi nào trở nên để ý đến vợ của mình rồi? Nhớ tới cô, lo lắng cho cô, khắp nơi vì cô mà nghĩ.....

Không, bởi vì cô là vợ của anh, anh mới có thể muốn đối tốt với cô.

Hơn nữa, cô đối với anh rất chung thủy, anh đương nhiên phải dụng tâm duy trì gia đình của anh, làm người chồng tốt của cô rồi.

Sáng sớm, Lục Tâm Đồng rón ra rón rén đẩy lồng ngực ấm áp của Giang Thánh Tu ra, nhặt lên khăn tắm rơi ở trên tấm thảm, chạy thẳng đến phòng tắm, muốn thay lại quần áo đã mặc ngày hôm qua, không nghĩ tới một nửa quần áo của cô đều ướt hết, cô chỉ có thể mặc vào nội y trước.

Làm sao bây giờ, không có mặc quần áo cô làm sao có thể về phòng cô để lấy quần áo khô? Cô đẩy cửa phòng tắm ra, lộ ra khuôn mặt, không biết nên thế nào bước ra khỏi phòng tắm.

Tối hôm qua ở trần bị anh ôm ngủ, thiếu chút nữa làm cho cô phát tác bệnh tim, giữa ban ngày ban mặt, cô cũng không có biện pháp dùng nửa thân trần đối mặt với anh.

Sau khi thiên hạ rời khỏi ngực Giang Thánh Tu xuống giường, người nào đó liền tỉnh dậy. Anh vốn muốn tiếp tục ngủ, nhưng lẻ loi nằm trên giường dành cho hai người làm cho anh có chút lạnh, có phần trống rỗng, anh quyết định thức dậy.

Tâm Đồng đâu? Giang Thánh Tu tìm kiếm hình ảnh bà xã, cuối cùng ở trước nhà tắm tìm thấy cô.

Bà xã của anh đang trốn ở trong phòng tắm, chỉ lộ ra khuôn mặt, dường như đang phiền não cái gì.

“Em đang làm cái gì vậy?” Anh xốc lên chăn bông bước xuống giường, đi về hướng cô, muốn hỏi rõ ràng.

Anh chỉ mặc quần lót a!

Lục Tâm Đồng hoảng sợ đóng cửa lại, theo bản năng mà sờ sờ cái mũi, may mắn là không có chảy máu mũi.

“Em làm sao vậy?” Cô ấy vừa thấy anh liền lập tức đóng cửa lại, làm cho anh cảm thấy không hiểu ra sao cả.

“Anh trước tiên đem quần áo mặc vào đi!” Cô ôm hai má đã đỏ bừng, tối hôm qua anh lõa thể vậy ở trong chăn bông ôm cô ngủ sao, hiện tại giữa ban ngày nhìn thấy anh trần truồng, ngay cả anh có bao nhiêu cơ bắp, rắn chắc đến cỡ nào đều có thể nhìn thấy được, cô đương nhiên phải xấu hổ rồi.

Anh chưa có trả lời, có lẽ đang lén lút cười cô đi. Cô vừa thẹn vừa giận nói: “Còn có quần áo của em cũng không thể mặc, em muốn trở về phòng lấy hành lý.....”. Ôi, làm như thế nào lấy đây? Cô phiền não, ngoài cửa truyền đến thanh âm của Giang Thánh Tu-“Mở cửa, quần áo của anh cho em mượn mặc, em đưa chìa khóa cho anh, anh giúp em đến phòng em lấy hành lý”.

Đúng nha, cô sao lại không nghĩ tới có thể xin anh lấy hành lý chứ? Chồng cô thật thông minh!

Lục Tâm Đồng vui sướng mà mở cửa, chỉ thấy Giang Thánh Tu sớm đã mặc xong áo sơ mi, quần tây dài, trên tay cầm một cái áo sơ mi, đột nhiên có chút nhớ lúc anh không mặc quần áo rất gợi cảm....Ai da, ban ngày ban mặt cô đang phát xuân cái gì a! Cô nhanh chóng lấy áo sơ mi trên tay anh, đóng cửa lại, mặc vào.

Áo sơ mi này rất lớn, cũng che luôn mông cô, không có vấn đề gì chứ....

Sau khi Lục Tâm Đồng xác định không có cảnh xuân lộ ra ngoài, bước ra khỏi phòng tắm, đem chìa khóa phòng đưa cho anh, nhưng thấy anh không nháy mắt cứ nhìn chằm chằm cô, cô xấu hổ hỏi: “Rất kỳ quái sao?”

“Không.....” Giang Thánh Tu cảm thấy cô chết tiệt rất gợi cảm rồi, bản thân cô không ý thức được cổ áo sơ mi quá rộng, anh nhìn từ trên cao xuống, có thể nhìn thấy rõ ràng áo lót viền ren đang bao lấy tròn trịa của cô, phía trên còn lưu lại nụ hôn của anh.

Ánh mắt anh nhìn cô quá mức nóng bỏng, gò má của cô dần dần ửng đỏ, cảm giác được rất xấu hổ, nhưng lại rất muốn thân thiết với anh, muốn giúp anh làm chút gì đó....

“Em giúp anh thắt lại cà vạt”. Cô nhón cao chân, giúp anh thắt lại cà vạt, cảm thấy có chút khẩn trương. Cô chưa từng giúp người đàn ông nào khác ngoài ba cô làm chuyện này, mà lại không có hỏi anh một tiếng liền tự chủ trương, có thể chọc anh tức giận hay không......

“Cám ơn”. Giang Thánh Tu không nghĩ tới bà xã hướng nội lại có thể chủ động giúp anh thắt cà vạt, trong lòng thảng qua một hồi ấm áp.

Mà cô dựa vào anh rất gần, cúi đầu là có thể thấy rõ ràng cảnh đẹp, nhớ lại tối hôm qua vuốt ve thân thể mềm mại xinh đẹp, tay anh còn nhớ rõ cảm xúc tốt đẹp kia.... Cổ họng anh nóng lên, muốn xoa nhẹ eo của cô, lại thăm dò vào chiếc áo sơ mi kia, hung hăng yêu cô một lần.

“Được rồi.” Lục Tâm Đồng thắt được rồi, lui một bước, nhàn nhạt cười, nghĩ thầm thật tốt quá, anh không ghét, một chút cũng không có nhận thấy ý nghĩ bậy bạ của anh.

Cô vừa bước lùi lại, Giang Thánh Tu bỗng thấy mất mát, anh biết cô không phải cố ý thối lui, cô thuần khiết nên không hiểu tâm tư của đàn ông, không biết rằng cô mặc chiếc áo sơ mi nam kia có bao nhiêu gợi cảm, làm cho anh từ trước đến nay luôn kiêu ngạo về lý trí thì một số gần như băng liệt.

Anh bị cô quyến rũ, đau đớn....

Anh khắc chế dục vọng đang sôi trào, nắm chặt chìa khóa trong lòng bàn tay, cẩn thận dặn dò nói: “Anh đi lấy hành lý rồi, em đợi ở trong phòng anh, không cho phép chạy loạn, biết không?” Tuyệt đối không để người khác nhìn thấy bộ dáng cô thế này!

Anh vừa bước ra khỏi phòng, Lục Tâm Đồng đã nghĩ đến bao đồ ăn tối qua mua vẫn ở trong tủ lạnh, cô vội vàng lấy ra, đuổi theo đi.

“A Tu, em với anh cùng đi đi, em muốn thuận tiện đưa đồ ăn này cho các cô hàng xóm!”

Tối hôm qua, cô đã muốn đem đồ ăn về cho các cô hàng xóm rồi, nhưng Giang Thánh Tu không chịu để cho cô đi, sau cô lại bị anh ôm ngủ, mãi mới chờ đến lúc lực đạo của anh nới lỏng thì muốn chạy đứng lên gọi điện, không ngờ cô mới nói thật xin lỗi, cô sẽ không trở về ngủ những lời này xong, lại bị anh kéo lên giường ngủ, lời nói cô không rõ ràng, nhất định sẽ khiến các cô ấy lo lắng.

“Ngốc, em làm gì chạy đến đây!” Giang Thánh Tu nhìn thấy cô đuổi theo, lớn tiếng khiển trách quát cô, anh không phải đã nói qua muốn cô không chạy loạn, cô dám mặc như vậy chạy ra đây!

“Tâm Đồng--....”

Trên hành lang đột nhiên có người gọi cô, là nhóm các cô gái mời cô ấy đi Cao Hùng.

“Em tối qua chỉ gọi điện nói không trở lại ngủ, người lại chạy đi nơi nào, tất cả mọi người chúng ta rất là lo lắng cho em.”

“Chúng ta rất hối hận đã nói em đi mua đồ ăn khuya, trễ như vậy nhưng lại để em đi một mình, thực xin lỗi, may mắn là em không có việc gì....” Nói xong, các cô ấy mới giật mình phát hiện trên người cô mặc là một chiếc áo sơ mi nam, bên cạnh còn có một người đàn ông, đây không phải là chồng của cô sao? “Giang tiên sinh, anh không phải đi công tác rồi, như thế nào....” Các cô quan sát một vòng trên hai người bọn họ, cười rất mờ ám.

“Có vấn đề sao?” Giang Thánh Tu bước về trước một bước, thân hình cao lớn chặn lại bà xã, giọng điệu lạnh lùng mà ngăn chặn miệng mọi người, từ chối các cô ấy đặt câu hỏi.

Anh thực hận động tác của mình quá chậm, bộ dáng cô đáng yêu lại vừa khêu gợi này vẫn bị thấy được, cho dù là phụ nữ cũng không được thấy!

“Không thành vấn đề”. Các cô tất cả đều thức thời mà đáp, trong đầu đều ăn ý mà nghĩ tới tuổi trẻ thật tốt, như cặp vợ chồng mới cưới ân ái này đây.

Lục Tâm Đồng vốn là vẫn không rõ tình hình, vừa nhìn thấy ánh mắt mờ ám của hàng xóm, lại bị anh giấu ở phía sau, cô rốt cuộc cũng hiểu, cô đây mặc quần áo không thích hợp đến cỡ nào, các bạn hàng xóm đều hiểu lầm tối qua bọn họ làm chuyện gì.

Không phải, bọn họ không có.....

Nhưng, da thịt của cô xuyên qua áo sơ mi dán chặt vào anh, làm cho người khác hiểu lầm bọn họ rất ân ái cùng với ánh mắt hâm mộ, lại khiến cho cô rất ngọt ngào.

Gả cho anh tới nay, cô lần đầu tiên cảm nhận được hạnh phúc tân hôn.

Từ Cao Hùng trở lại Đài Bắc đã được ba tuần lễ rồi, Lục Tâm Đồng vẫn như vậy trông nom cuộc sống nhà họ Giang, nhưng có hơi khác biệt chính là cô bắt đầu nhắn tin cho Giang Thánh Tu, còn chơi đến nghiện luôn, ngay cả lúc anh ở nhà cô cũng nhắn tin.

Bởi vì anh nói, có chuyện gì cũng có thể nói với anh, cô bây giờ còn chưa đủ thẳng thắn, cho nên anh muốn mượn tin nhắn đem tâm tình của cô truyền đạt cho anh.

Viết xong rồi! Cô vui vẻ mà nhấn xuống nút gửi đi, sau đó vào phòng tắm đem bỏ quần áo đã giặt xong vào rổ, dự định đem lên ban công để phơi. Hôm nay mặt trời rất to, có thể đem quần áo phơi nắng cho nhanh khô!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio