Dây Dưa Mãnh Liệt

chương 73: chương 73

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Nhìn những giọt nước mắt của Cao Tịch Huy, nụ cười của Tô Tịnh An dần tắt, bà bước tới và nhìn Cao Tịch Huy một cách đau lòng: "Tại sao chị lại khóc?"

Mặc dù đã qua nhiều năm như vậy.

Nhưng nơi mềm yếu nhất trong trái tim bà là nước mắt của Cao Tịch Huy.

Cao Tịch Huy là một người mạnh mẽ, người ngoài rất ít khi thấy bà ấy khóc, nhưng Tô Tịnh An biết sự mềm yếu ttong trái tim bà ấy, mỗi khi bà ấy khóc bà chắc chắn sẽ nhẹ nhàng dỗ dành.

Đó là hơi ấm mà bà đã khuyết thiếu từ khi còn nhỏ, dường như cho dù có chuyện gì xảy ra, cũng sẽ chỉ có Tô Tịnh An mang lại hơi ấm cho Cao Tịch Huy.

Cao Tịch Huy ôm lấy Tô Tịnh An, ôm chặt bà như muốn hoà tan bà vào trong cơ thể mình.

Hai người bọn họ cũng biết quá rõ, nhìn thấy bà ấy như vậy, Tô Tịnh An thở dài một hơi: "Anh ấy đã nói rồi."

Cao Tịch Huy mặt đầy nước mắt, nghẹn ngào: "Sao em không nói gì..."

Mặc kệ năm bốn mươi lăm tuổi rốt cuộc mình tàn nhẫn cỡ nào, Cao Tịch Huy cũng không tin, nếu bà ấy nghe thấy những điều như vậy vào thời điểm đó, bà ấy sẽ không cảm thấy có lỗi với bà.

Tay Tô Tịnh An nhẹ nhàng chạm vào lưng Cao Tịch Huy, nhẹ giọng nói: "Đời này, em đã nợ chị quá nhiều rồi.

Nếu cả đời này chị không tha thứ cho em, em đáng bị như vậy...!Chỉ là em không muốn dùng những tình cảm khác để trói chặt chị."

"Đó là tình ảm khác sao?" Trái tim của Cao Tịch Huy đau đớn vô cùng: "Không yêu thì làm sao mà buồn, làm sao có thể cảm thấy đau khổ, thà một mình vượt qua tất cả chứ?" Bà ấy nắm lấy cổ tay Tô Tịnh An, Tô Tịnh An muốn rút tay lại nhưng bị bà ấy ấn mạnh.

Trách không được.

Những năm này, trên tay bà luôn mang một chuỗi vòng tay đơn giản và thanh lịch.

Cao Tịch Huy trước đây không quan tâm đến điều đó, nhưng bây giờ, khi bà ấy tháo chiếc vòng ra, nhìn dấu vết mờ nhạt, hơi thở gấp gáp, trái tim và cơ thể đau đớn đến mức không thể chịu đựng được nữa.

Năm tháng đã trôi qua.

Dấu vết không còn rõ ràng nữa.

Biến thành một màu trắng lờ mờ...

Dường như đã không còn được nhìn thấy dấu vết mãnh liệt trên đó nữa, nhưng Cao Tịch Huy biết Tô Tịnh An lúc đó đã phải chịu đau đớn thế nào, một người luôn trân trọng và nâng niu cuộc sống...!Trong lòng phải chịu bao nhiêu áp lực mà sẽ đi đến bước này.

Tô Tịnh An dựa vào Cao Tịch Huy: "Từ nhỏ đến lớn, em là một người lạnh lùng, dù là gia đình hay bạn bè, mọi người xung quanh em đều nói rằng em sẽ không bày tỏ, sẽ đẩy mọi người ra ngoài, sẽ không được yêu thích.

Nhưng em...!em không biết phải làm gì cho đến khi gặp được chị." Bà nhìn Cao Tịch Huy, bà vẫn có thể nghĩ đến dáng vẻ kiêu kỳ và quyến rũ của bà ấy khi còn trẻ: "Chị cứ như vậy không màng tất cả thâm nhập vào cuộc sống của em, yêu em, em đã không thể sống thiếu nó nữa."

Đã bao nhiêu năm rồi.

Tô Tịnh An chưa bao giờ nói những điều như thế này với Cao Tịch Huy, nói về những tình cảm trong lòng.

Khi hai người ở bên nhau, phần lớn thời gian là Cao Tịch Huy biểu đạt, Tô Tịnh An luôn mỉm cười nhẹ nhàng và chăm chú lắng nghe, bà thường nhìn Cao Tịch Huy bằng đôi mắt trầm lặng đó và chú ý đến từng cử động của bà ấy.

Trong lòng Cao Tịch Huy rất hưởng thụ, bà ấy có thể nói cho bà biết tất cả những cảm xúc của mình, khổ sở, vui vẻ, tức giận...!Chỉ cần Tô Tịnh An ở đây, bà ấy sẽ cảm thấy ấm áp.

Thế nhưng chính là An An, đã che chở cho bà ấy từ đầu đến cuối.

Cho đến bây giờ, bà vẫn cảm thấy mắc nợ bản thân.

Suýt rửa mặt bằng nước mắt.

Cao Tịch Huy ôm Tô Tịnh An khóc hồi lâu, Tô Tịnh An nhẹ nhàng hôn lên nước mắt của bà ấy: "Được rồi, đừng buồn nữa, hửm? Quá khứ đã qua, tương lai chúng ta sẽ sống thật tốt."

Cao Tịch Huy gật đầu, Tô Tịnh An vẫn giống như thời niên thiếu dùng tay gãi gãi mũi bà: "Ăn thôi, chị có đói không?"

Cao Tịch Huy gật đầu.

Trong mười chín năm dài trước đó, họ đã không có mặt trong cuộc đời của nhau, nhưng họ chưa bao giờ rời xa.

Giờ tôi mới thấy rằng cả hai đều vô cùng trân quý.

Sau tất cả, tính cách và tuổi tác của Tô Tịnh An còn đó, còn nhiều thứ vẫn không thể buông bỏ.

Cao Tịch Huy thì không phải vậy, Trí nhớ của bà ấy trống rỗng.

Hiện nay, bà ấy đối xử với Tô Tịnh An chỉ bằng tình yêu nồng nàn và nỗi đau sâu sắc.

Bà ấy hận không thể cho bà tất cả những điều tốt đẹp nhất.

Lúc ăn cơm.

Cao Tịch Huy ôm Tô Tịnh An, bà ấy không cảm thấy quá nóng, dùng sức ôm chặt bà, khăng khăng giống như một đứa bé lớn, để bà đút thức ăn từng miếng một.

Tô Tịnh An nhìn bà: "Trước kia chị đã từng bị cảm mạo nóng sốt như thế này."

Gần đây, Cao Tịch Huy mang thắt lưng, bà ấy cũng dần nhớ lại khoảng thời gian ngọt ngào trước kia.

Cao Tịch Huy ăn uống vui vẻ: "Không biết cơ thể chị thế nào rồi.

Dù sao lúc đó, mỗi năm chị cũng bị cảm mạo nóng sốt một lần.

Chị thỉnh thoảng dựa vào em và cảm thấy rất tốt."

Là cảm giác được nâng niu trong lòng bàn tay.

Tô Tịnh An nhìn bà ấy, ánh mắt dịu dàng gần như chảy ra nước: "Chị nghỉ ngơi sớm đi, Mẫn Mẫn nói ngày mai sẽ đưa chúng ta ra nước ngoài chơi."

Hả?

Cao Tịch Huy đột nhiên ngồi dậy: "Có thể hoạt động sao?"

Ở cấp bậc của bọn họ, việc ra nước ngoài cần nhiều cấp phê duyệt và nộp đơn.

Tô Tịnh An cười nhẹ: "Đã nộp thủ tục xong xuôi.

Vì nguyên nhân sức khỏe của chị, tổ chức cho rằng đi xem bệnh sau đó điều trị theo dõi, nên đặc biệt bật đèn xanh."

Cao Tịch Huy gật đầu, có chút mong chờ: "Không ngờ, chị cũng có thể ra nước ngoài."

Vào thời đại của họ khi đó có thể dạo quanh đất nước non sông tươi đẹp một lần vũng đủ rồi, ai ngờ lại còn có thể ra nước ngoài?

Ban đêm.

Tô Tịnh An đun nước bưởi mật ong làm ấm bụng, đút cho Cao Tịch Huy uống như một đứa bé, Cao Tịch Huy nhìn bà, Tô Tịnh An đang mặc đồ ngủ, tóc dài quấn khăn choàng, trên người bà thoang thoảng hương thơm.

Góc độ này vừa phải, để cho bà ấy thấy một thoáng cảnh xuân, trái tim bà rung động, mạnh mẽ đưa tay kéo người qua, hôn thật sâu.

Kiểu thân mật này thường có khi còn trẻ.

Bây giờ, cơ thể đã cô đơn tịch mịch lâu như vậy chợt được tưới nhuần, Tô Tịnh An hưng phấn mà run rẩy chịu không nổi.

Cao Tịch Huy đương nhiên cũng cảm thấy sự căng thẳng của bà, bà ấy siết chặt vòng tay: "Bất kể thời điểm nào, chị vẫn là một người rất truyền thống."

Trong ấn tượng truyền thống xưa nay của bà, không có chứng nhận, không có phòng tân hôn,, làm sao có thể đi trước? Còn không phải là lưu manh đùa giỡn sao?

Vì vậy, sau khi tỉnh lại, tam quan của vị cán bộ kỳ cựu này bị ảnh hưởng nặng nề, bà cảm thấy thế giới đang hỗn loạn, Tô Mẫn, Lâm Tiêu Tiêu, Tiểu Tương...!Đó là lý do để họ có thể thân thiết với nhau như vậy, chúng phải được lựa chọn cẩn thận.

Đúng vậy, thật không ngờ từng cái một lại trở nên tồi tệ như vậy.

Đêm luôn thảnh thơi, hai người ôm nhau, lòng thảnh thơi hồi lâu.

Cao Tịch Huy chậm rãi nói: "Nếu khi đó ở bệnh viện chị không bao giờ tỉnh lại thì sao?"

Đây là một vấn đề mà bà ấy thường xuyên nghĩ đến trong những ngày qua.

Bà nghe Tô Mẫn nói, trong ba tháng đó, Tô Tịnh An hầu như không chợp mắt được, cực nhọc ngày đêm, không yên ổn nghỉ ngơi chăm sóc bà, cho dù chỉ rời đi một lúc, bà cũng không cảm thấy an tâm.

Tô Tịnh An cũng không giấu diếm: "Em đã nghĩ đến chuyện này, hẳn là sẽ đưa chị về nhà."

Cao Tịch Huy trêu chọc bà: "Vậy để Mẫn Mẫn rút ống ra?"

Tô Tịnh An siết chặt cánh tay bà: "Chị có thể không hiểu được...!mất đi một thứ, rồi có thể lấy lại được, cho dù chị cứ nằm mãi như vậy, có thể nhìn thấy chị, em đã thỏa mãn rồi."

Lời nói này làm nước mắt Cao Tịch Huy lại sắp rơi, bà cúi đầu cắn môi chịu đựng: "Rõ ràng biết ký ức của chị trống rỗng, lúc còn trẻ cũng không biết dỗ dành, lúc nào cũng phải dùng lời nói để kích thích chị."

Tô Tịnh An cười nhẹ: "Không phải tự khoe là chó săn nhỏ à? Hẳn là nên có sức chiến đấu."

......

Những cuộc trò chuyện bình thường như vậy là chuyện quá đỗi bình thường giữa những cặp đôi khác, nhưng đối với hai người họ mà nói, đó là kết quả của tình yêu và nỗi nhớ nhung nửa đời người.

Sáng sớm ngày hôm sau.

Tại sân bay, Cao Tịch Huy kéo vali và nhìn xung quanh, bà ngạc nhiên với tất cả những gì mình nhìn thấy lúc này.

Tô Mẫn và Lâm Tiêu Tiêu đến muộn.

Tô Mẫn mặt lạnh không mấy vui vẻ, còn Lâm Tiêu Tiêu thỉnh thoảng liếc sang nhìn nàng, dáng vẻ có chút bất đắc dĩ.

Tô Mẫn đứng bên cạnh dì không nói gì, Tô Tịnh An nhìn cô rồi lại nhìn Lâm Tiêu Tiêu: "Đã cãi nhau rồi à?"

Tô Mẫn hừ lạnh một tiếng, giữ tư thế ôm chặt cánh tay của mình, nói như thế nào đã ở cùng hai vị lãnh đạo lớn, nên phong thái vẫn phải có.

Cao Tịch Huy đi loanh quanh rồi bước tới chỗ nàng, còn biết khuyên Tô Mẫn: "Làm loạn cái gì, không biết trân quý."

Luôn cảm thấy rằng thời gian trôi quá nhanh.

Bà vẫn cảm thấy mình bằng tuổi Min Min.

Tô Mẫn liếc nhìn Cao Tịch Huy và thở dài: "Con rất nhớ Cục trưởng Cao trước đây.

Nếu là dì ấy, dì ấy đã không nói như vậy."

Cao Tịch Huy có chút tò mò: "Cô ấy sẽ nói thế nào?"

Tuổi già không phải mình càng nên trầm ổn hơn à?

Chẳng lẽ nên cho Mẫn Mẫn một khoá học chính trị?

Tô Mẫn nhẹ giọng nói: "Một câu kinh điển nhất của Cục trưởng Cao chính là không có chuyện gì mà đánh một phát là không thể giải quyết được."

Cao Tịch Huy Spartan.

May mắn thay, Tô Tịnh An và Lâm Tiêu Tiêu đang nói về điều gì đó, đứng ở đằng xa nên họ không chú ý đến bên này.

Tô Mẫn nhìn chằm chằm Cao Tịch Huy: "Dì ơi, hiện tại não dì vẫn chưa hồi phục, các chỉ số sức khỏe đều bình thường.

Con cảm thấy...!dì chỉ cần kích thích một chút thôi, dì nghĩ thế nào?"

Đúng vậy, Cao Tịch Huy hiểu rằng con nhóc nhỏ này sẽ ngược bà một trận.

Nhìn thấy Cao Tịch Huy lâm vào trầm mặc, khóe môi Tô Mẫn không khỏi nhếch lên, lão cá già không phải cũng đã cắn câu rồi sao?

Cao Tịch Huy: "Tại sao con lại cãi nhau với cô ấy?"

Bình thường, Tô Mẫn và Lâm Tiêu Tiêu trông giống như những cặp vợ vợ kiểu mẫu điển hình, còn điều gì có thể khiến họ cãi nhau?

Tô Mẫn tức giận khi nhắc đến chuyện này: "Những người theo đuổi cô ấy đã đuổi về tận nhà và tỏ tình dưới mí mắt con.

Con có thể không tức giận được sao?"

Cao Tịch Huy hiểu ra: "Vậy là con ghen à?"

Tô Mẫn nghe vậy lửa giận lại nổi lên: "Hơ, ghen sao? Dì, nếu người khác dám đuổi theo dì của con, cô ấy..." Còn chưa kịp nói xong, Cao Tịch Huy đã đưa mặt tới áp sát: "Ai? Ai đuổi cô ấy? Haha, ta biết mấy năm nay nhất định là đã xanh một bãi cỏ.​​"

Tô Tịnh An đi tới, bà nắm lấy tay Cao Tịch Huy: "Sắp lên máy bay rồi."

Cao Tịch Huy kiêu ngạo hất tay ra, rồi khoanh tay nhìn Tô Tịnh An.

Tô Tịnh An kinh ngạc mấp máy môi, sau đó quay đầu nhìn Tô Mẫn: "Con nói cái gì?"

Tô Mẫn:......

Nàng thực sự vô tội.

Trên máy bay có rất nhiều thời gian, hơn mười giờ đồng hồ, Tô Tịnh An sợ Cao Tịch Huy chịu không nổi nên đã chuẩn bị trước một cái chăn cho bà: "Đắp cái này rồi ngủ một giấc."

Cao Tịch Huy nhìn bà chằm chằm: "Em đột nhiên đi Úc làm gì? Có phải bạn cũ của em ở đó không?"

Tô Tịnh An nghe xong thì dở khóc dở cười: "Nói bậy bạ gì đó, đừng có hùa với Mẫn Mẫn làm càn."

Cao Tịch Huy khó chịu trong lòng, bà nhìn Tô Mẫn và Lâm Tiêu Tiêu đang ngồi ở trên một hàng ghế, họ cũng đắp chăn bông, chỉ có một chiếc được che, và có một chỗ phồng lên dưới tấm chăn.

Cao Tịch Huy mở to mắt.

Đây là...

Tô Mẫn cong môi quay lại nhìn Cao Tịch Huy, ẩn ý trong mắt rất rõ ràng.

Quay đầu lại, đối diện với ánh mắt đầy thâm ý của Lâm Tiêu Tiêu, Tô Mẫn cứng đờ: "Chị làm sao vậy?"

Nhìn nàng như vậy làm gì, nàng vẫn còn đang tức giận.

Đôi mắt xinh đẹp của Lâm Tiêu Tiêu nhìn cô chằm chằm, nghiêng người về phía trước, hơi thở như lan: "Em còn chưa chạy trở về, em còn muốn ám chỉ với Cục trưởng Cao máy rung, em không sợ...!trong tương lai dì ấy khôi phục trí nhớ và sẽ trả thù sao?"

Cô vẫn không biết người này lòng dạ hẹp hòi như thế, tay cô đang run rẩy dưới chăn bông, và những gì họ đang mô phỏng thực sự rất tệ.

Tô Mẫn giữ vững lập trường: "Chuyện này không liên quan gì đến em, mà đơn giản là da em bị khô, tay ngứa và cử động.

Còn việc có làm hay không thì đó là việc của cấp trên."

Có làm hay không?

Lâm Tiêu Tiêu và Tô Mẫn không thể không quay lại nhìn Cao Tịch Huy.

Hoắc.

Cục trưởng Cao thật đúng là ngây thơ, lúc này đang nhìn ra ngoài cửa sổ, mặt đỏ bừng như cái mông khỉ.

Sau khi máy bay bay được vài tiếng, trời tối dần, tiếp viên hàng không chu đáo chuyển đèn sang chế độ nghỉ ngơi lờ mờ.

Cao Tịch Huy đến gần Tô Tịnh An, cầm lấy cái chăn che chân bà lại: "Hãy nằm xuống cùng nhau."

Tô Tịnh An cười: "Cái chăn nhỏ, chị cứ tự mình đắp."

Thấy bà định lấy chăn đi, Cao Tịch Huy kéo bà đến bên cạnh, cứng rắn: "Ngồi yên đi."

Tô Tịnh An sững sờ, bà ngồi ở chỗ đó không dám nhúc nhích đã lâu chưa thấy Cao Tịch Huy mạnh mẽ như vậy: "Chị sao vậy?"

Cao Tịch Huy nhìn vào mắt của bà: "Em sẽ biết ngay thôi.".

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio