Dạy Hôn

chương 23

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

????Nguồn: Editor Heavydizzy (Cung Quảng Hằng)????

????????????

Chương : Kế hoạch của bé gái Tống Thiển Thiển (camera ái tình, đồng phục dụ hoặc)

Tuy thật là xấu hổ, nhưng Thiển Thiển vẫn nghe theo Triệu Thuần, cong cái mông trần trụi, cúi đầu liếm dâm thủy trên ghế nằm. Đây không phải lần đầu tiên, lúc ở bên cạnh, anh cũng đặc biệt thích nhìn cô ở trước mặt anh làm chuyện xấu hổ này, tư thế càng không chịu nổi anh càng thích. Loại thú vị tà ác này cô đã oán thầm trong lòng cả nghìn lần, nhưng chậm rãi hình như cũng bắt đầu thích... thầy dạy dỗ và dâm ô.

Nếu hiện giờ thầy ở đây, nhất định là đường hoàng ngồi bên cạnh, chỉ dùng cặp môi mỏng, truyền đạt một đống mệnh lệnh dâm tà. Cặp mắt bình thường trầm mặc, tràn ngập nóng bỏng, thong thả quét qua mỗi một tấc da thịt, giống như thị gian, cảm giác giây tiếp theo anh sẽ áp lên hung hăng làm cô, nhưng anh lại tự nhịn xuống, không làm gì chỉ nhìn cô thân thể trần trụi, vểnh mông, còn hơi loạng choạng, vươn cái lưỡi phấn hồng từng chút liếm sạch đi toàn bộ dâm thủy đã phun ra.

Trò chơi đó, cô bại lộ trước anh, vặn vẹo rên rỉ, kêu thét chói tai, hít thở hổn hển, đều chỉ có mình anh quan sát thưởng thức cũng không sao. Cho dù xấu hổ không chịu nổi, lúc ấy trong lòng vẫn vui sướng khoái hoạt. Loại khoái hoạt này cũng quá khó mà mở miệng, cho nên lúc anh dùng ánh mắt sáng ngời nhìn cô, cô luôn nhịn không được làm ra tư thái kháng cự, trừ phi là hoàn toàn bị lạc trong khoái cảm dâm mỹ, nếu không tuyệt đối không chịu dâm kêu quá mức.

Nhưng mà... hiện tại anh không ở bên cạnh... nói cách khác, chính mình làm tư thái dâm đãng... dù làm thế nào cũng không ai trông thấy... Tự mình giống sủng vật liếm láp dâm thủy, dùng sức niết núm vú này nọ... Chỉ cần mình không nói... anh cũng không biết. A... nghĩ tới đã thấy thẹn thùng nha... Nhưng mà... rất trầm mê trong khoái cảm tự mình làm mình...

Thiếu nữ trẻ trung mới nếm tình dục, vốn rất dễ dàng thực tủy biết vị, huống chi là một nam nhân mị lực thành thục, vừa cường ngạnh dẫn dắt vừa ôn nhu dạy dỗ, hai bút cùng vẽ, đã giao phó tâm trước, thân thể đương nhiên luân hãm nhanh hơn.

Tống Thiển Thiển thở hổn hểm, mang theo tiếng thở dốc mị ý cùng tiếng nước lép nhép, rất nhanh truyền qua điện thoại vào tai Triệu Thuần, từng chút ăn mòn tự chủ của anh.

"Thầy... em... đã liếm sạch..."

Tống Thiển Thiển toàn thân trần trụi, ngồi xổm trên ghế nằm, cầm di động trên tay.

Triệu Thuần ngồi trên ghế, nhắm mắt lại, hầu kết lăn lộn, tay cầm lấy tay ghế bằng gỗ càng thêm dùng sức, trầm ngâm nói: "Rất tốt. Thiển Thiển... mở camera ra, anh muốn nhìn em."

Mắt Tống Thiển Thiển lập tức mở to!

Chiếu camera?

Nhưng hiện tại bộ dáng trần trụi, chẳng nhẽ đều bị thấy?

Tống Thiển Thiển vội vàng đứng lên, cầu xin: "Không cần..."

Triệu Thuần hơi hơi nở nụ cười, khí định thần nhàn nói: "Thiển Thiển, anh rất nhớ em, nhìn em không tốt sao. Nếu thẹn thùng thì mặc quần áo vào."

Tống Thiển Thiển lúc này mới hòa hoãn lại, nếu thật sự cả người trần trụi chiếu camera, vậy cũng mắc cỡ chết. May mắn anh chỉ muốn nhìn một chút, yêu cầu nhỏ đó cũng không thành vấn đề, nói thật, chính cô thực sự cũng muốn nhìn thầy... Chỉ nghe giọng anh, nhìn không thấy người, trong lòng ngược lại càng thất lạc.

Còn đơn thuần cô hoàn toàn không biết thủ đoạn của anh, Triệu Thuần lo lắng lần đầu tiên bật camera đã bảo cô cởi hết quần áo, ngược lại sẽ làm cho cô rất thẹn thùng, vậy không tốt. Xem camera đến chỗ động tình... đương nhiên không cần nói cũng biết.

Tống Thiển Thiển đáp ứng, nói muốn trở về phòng thay quần áo, đợi một chút sẽ kết nối, Triệu Thuần đồng ý, sau đó treo điện thoại. Anh cầm di động, ngón tay lơ đãng vuốt ve di động, ánh mắt dừng trên văn kiện của mình ở trên bàn vẫn chưa xem xong, không khỏi thở dài một hơi, trong lòng bất đắc dĩ bật cười, trách không được người ta nói hồng nhan họa thủy, rõ ràng còn một đống việc chưa làm xong, lại hồ nháo với cô. Cô nhớ mình, mình sao không nhớ.

Triệu Thuần một lần nữa đẩy văn kiện tư liệu trên bàn ra, lắc đầu nói: "Thôi, cũng điên một lần."

Tống Thiển Thiển dùng áo ngủ che trước ngực chạy nhanh đến phòng ngủ, nghĩ nghĩ, vẫn là đi vào phòng tắm tắm rửa. Cô thích sạch sẽ, đương nhiên không muốn người còn dính ngấy gặp anh. Lúc tắm, Tống Thiển Thiển đầu ngón tay xoa bọt, vừa ngửa đầu hứng nước ấm từ vòi sen. Đầu ngón tay non mềm xẹt trên da thịt, kích khởi từng đợt run rẩy nhỏ. Cô không khỏi mỉm cười, không biết có phải thầy đã đợi đến không kiên nhẫn không, nhưng gặp anh dù sao cũng phải sạch sẽ mới tốt, nhưng mặc cái gì đây, đương nhiên không thể cả người trần trụi, vậy cũng quá..., nếu mặc áo ngủ... Vừa rồi đã bị mình làm ẩm ướt...

Mắt Tống Thiển Thiển dừng trên đồng phục của mình vừa mới giặt sạch sẽ xếp gọn.

Một lúc lâu, cô còn chưa đưa ra lời mời kết nối xem camera, Triệu Thuần có chút nghi hoặc, phát tin nhắn hỏi làm sao, Tống Thiển Thiển thật nhanh chóng trả lời “Lập tức tốt rồi”. Nhưng "Lập tức tốt rồi" này cũng đã trôi qua cả ngày.

Triệu Thuần sửa sang quần áo, dục hỏa đã dần dần bình ổn, thậm chí còn xem được hai phần tư liệu. Lời mời xem camera của cô mới thong dong xuất hiện.

Ánh mắt Triệu Thuần còn đặt trên số liệu phân tích phức tạp, đang phát hiện có một vài chỗ tựa hồ có chút vấn đề, anh cau mày, cầm văn kiện trên tay, cũng không thèm nhìn nữa tùy tay kí đồng ý, trong miệng nói, "Sao mà nghĩ cả nửa ngày."

Bên kia lại chậm chạp không đáp, sau một lúc lâu mới nhỏ giọng gọi một tiếng: "Thầy..."

Triệu Thuần vô tình giương mắt, lập tức bị chấn động.

Cô mặc đồng phục trường trung học Dục Thụ, dáng vẻ tựa hồ như ở bình thường trong trường, nhưng mà lại có chút bất đồng. Đồng phục nữ trường trung học Dục thụ, có vẻ nghiêng về phong cách châu Âu, phía trên là áo sơmi trắng, phía dưới váy ngắn ô vuông màu xám, thời tiết vào thu, các nữ sinh cũng thường mặc quần tất tối màu hoặc màu trắng để giữ ấm.

Tống Thiển Thiển ngồi ở trên giường, máy tính đặt bàn trước mặt. Chính mình mặc đồng phục, bên trong lại không mặc áo ngực, núm vú cứng rắn trọc lên áo sơmi trắng thật rõ ràng, áo sơmi mỏng, thậm chí có thể tinh tường nhìn thấy màu đỏ bừng. Áo sơmi cởi hai cúc, nửa kín nửa hở, xương quai xanh tinh xảo mảnh khảnh lộ ra, có rãnh nhũ rất sâu, còn lại đều dấu đi. Phía dưới mặc váy ngắn, nhưng không mặc quần tất, lộ ra hai cái chân nõn nà, hai cái đùi tách ra ngồi xổm trên giường. Biểu tình thanh thuần vô tội, tựa như hoàn toàn không ý thức được mình ăn mặc thành dạng gì. Thậm chí còn buộc hai cái đuôi ngựa, thắt hai cái nơ bướm nho nhỏ, thoạt nhìn hoàn toàn không phải mười bảy mười tám tuổi, chỉ giống cô gái nhỏ đậu khấu sơ khai mười lăm mười sáu tuổi. Nhưng trước ngực một đôi vú lớn đã muốn chọc thủng áo sơmi, đặc biệt vừa rồi núm vú còn bị tự chơi đùa, hiện vẫn còn cứng rắn sưng đỏ, làm cho trong thanh thuần lại có một phần cảm giác tình dục.

Triệu Thuần hít sâu một hơi, mặt trẻ con, vú lại lớn, rất tốt.

Sau một lúc lâu Triệu Thuần mới từ trong kinh ngạc hòa hoãn lại, lắc đầu cười nói: "Thiển Thiển, em đây là từ đâu thấy được."

Tống Thiển Thiển trong lòng kỳ thực đã thẹn thùng đến không được, tuy không phải trần truồng, nhưng đồng phục dụ hoặc như vậy so với trần truồng càng làm cho người ta thêm khó nhịn. Rõ ràng cô có thể cảm giác được vừa rồi anh còn tùy ý tự nhiên, hiện tại trong mắt cuồn cuộn tình dục không biết tên, tựa hồ như một ngọn lửa tùy thời muốn thiêu đốt mình. Đành phải ngượng ngùng cố ý nói: "Đáng yêu sao?"

Triệu Thuần gật đầu, "Đáng yêu."

Tống Thiển Thiển hỏi lại, "Vậy... Thầy thích không?"

Triệu Thuần dung mạo ôn nhu, "Thích, nhưng mà..." Nói nửa câu ra vẻ do dự.

Tống Thiển Thiển vội vàng sốt ruột truy vấn: "Là cái gì? Thầy nói đi?" Khuôn mặt nhỏ treo đầy sốt ruột.

Triệu Thuần mặt không chút thay đổi nói: "Nhưng mà khả năng anh sẽ bị bắt, xin chào bé gái."

Tống Thiển Thiển ngẩn người, hiểu được, cố tình ngượng ngùng nghiêng đầu, động tác này có vẻ vốn định giả dạng làm bé gái lại càng thêm sinh động đáng yêu. Cô thở ra một hơi, cố tình hùa theo, cũng học theo vài phần hài hước kiểu lạnh lùng của anh, nghịch ngợm nói: "Thầy yên tâm, em sẽ không tố cáo."

Sau một lúc lâu mới cúi đầu, ngượng ngùng nói: "Em vốn rất ngượng ngùng, nhưng mà... chỉ cần anh thích là tốt rồi."

Triệu Thuần dục hỏa đã bị một câu vô cùng đơn giản này dập tắt, trong lòng chỉ còn lại lo lắng ấm áp. Hiểu được nha đầu ngốc này ép buộc nửa ngày, chỉ là muốn dỗ mình vui vẻ.

Triệu Thuần cười nói: "Thiển Thiển tốt, thầy già rồi, không chịu nổi ép buộc. Tha cho anh đi."

Tống Thiển Thiển lúc này mới mặt mày hớn hở, "Mới không cần, em suy nghĩ cả nửa ngày đó. Thầy phải theo em."

Triệu Thuần bất đắc dĩ, đành phải đáp ứng. Nhìn thiếu nữ đang quay camera bộ dáng linh động, trong lòng thật sự là hận không thể xé nát hết văn kiện bay nhanh trở về ôm lấy cô, hung hăng trừng phạt cô. Nhưng chỉ có thể cách màn hình băng lãnh, mặc cô tùy ý chơi đùa.

Triệu Thuần nhìn đồng hồ, đã sắp mười một giờ bốn mươi, liền nói: "Lại cùng em một lúc, trước mười hai giờ phải ngủ, bằng không..." Triệu Thuần mặt không chút thay đổi, "Em cứ chờ anh trở về giết chết em."

Tống Thiển Thiển che miệng, cười đến không thể nhịn, anh tựa hồ càng thích chậm rãi dạy dỗ cùng dụ dỗ, rất ít khi trần trụi lộ rõ ra dục vọng chiếm hữu như vậy. Xem ra lần này là thật sự chọc anh đốt lửa lên.

Thầy đã nói thứ Hai mới có thể trở về, bây giờ hồ nháo một chút cũng không sao, dù sao anh cũng không có khả năng lập tức bay về trừng phạt mình. Cùng lắm thì... Thứ Hai trốn về nhà, nghĩ đến hẳn thầy cũng không có cách nào.

Sau đó không lâu, bạn học Tống Thiển Thiển vì ý tưởng đơn thuần này, trả giá bằng giáo huấn thảm thiết.

Nhưng hiện tại cô còn chưa biết, cho nên định chủ ý rồi, lập tức bắt đầu tùy ý câu dẫn.

Thiếu nữ cố tình nghiêng đầu, chu chu miệng vô cùng đáng yêu, thân thể hơi đổ về phía trước, lộ ra nửa bộ ngực rất tròn, vô tội nói: "Thầy, anh nhìn chằm chằm em làm gì nha?" Còn không đợi anh đáp, tự mình lấy tay sờ cái vú lớn, nặng trịch lòng bàn tay, xoa nhẹ qua lại vài cái, oán trách: "Đều do thầy, cứ hút chỗ này... đã trở nên lớn hơn... một bàn tay cũng không cầm được..."

Anh đương nhiên biết, được mình dạy dỗ, bộ ngực lớn càng trở nên màu mỡ, lúc trước mới ra hình dáng, hiện tại một tay không thể cầm hết.

Triệu Thuần khônh khỏi nhìn thẳng núm vú cô.

Nơi đó tựa hồ... còn vô cùng đỏ bừng. Sưng đỏ, đáng thương. Bất quá cũng giống như đang câu dẫn anh hung hăng cắn nó, bóp hỏng nó. Câu dẫn dục vọng bạo ngược của anh.

Tay cô nhỏ bé trượt xuống, duỗi đến háng, cả người không khỏi run lên, vú lớn tự nhiên cũng cùng run rẩy theo, dùng tiếng thở dốc anh chịu không nổi nhất: "A... thầy... rất nhớ anh..."

Bất luận một người đàn ông bình thường nào đối diện với cô gái mình yêu sâu sắc, đang tự an ủi trước mặt mình, còn gọi mình, đều không chịu nổi.

Triệu Thuần đã xiết chặt nắm tay.

Cô đã sắp duỗi ngón tay rút chọc vào trong non huyệt, bởi vì Triệu Thuần đac nghe được ẩn ẩn có tiếng nước. Cô có bao nhiêu nước ngon miệng, anh đều biết. Đang lúc anh chuẩn bị mở miệng, cô lại cong mắt, tràn ngập mị ý nhìn chằm chằm anh, trong mắt ngập nước.

Tay cô thong thả kéo váy lên... Rất hiển nhiên, phía dưới váy… trống không...

Anh hoàn toàn có thể nghĩ đến dáng vẻ ở giữa hai chân đó... Hoa huyệt phun nước... Ướt đẫm...

Anh đã ngừng hô hấp...

Ngay giờ khắc này... camera ngừng!

Đối diện màn hình đen tuyền, anh không biết nên cười hay khóc.

Cô rất nhanh gửi tin nhắn tới, "Thầy, quay camera không chơi được, em ở nhà chờ anh nha."

Triệu Thuần xiết chặt điện thoại di động, bộ dáng cô trêu tức giống như ngay trước mắt, không sợ trời không sợ đất.

Anh hít sâu một hơi, trong mắt hiện lên dục hỏa nồng đậm chưa từng có, khàn khàn nói: "Rất tốt."

Chúng ta vì bạn học Tống Thiển Thiển bi ai một phút đồng hồ.

????????????

Truyện convert hay : Chí Tôn Trọng Sinh

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio