Nguồn: hagiatrangblog.wordpress.com
Chương : Thú vị.
Cái vòng tay màu đen này, trông không giống một cái vòng tay bình thường.
Tông chủ cảm thấy thú vị, nhìn bức họa mãi đến nửa đêm mới đi nghỉ. Ngày hôm sau, Thanh Phong công tử lại bị tông chủ gọi đến.
Khi Thanh Phong công tử đến, thì thấy tông chủ đang cầm bút lông vô cùng chăm chú vẽ lên Thụ Thần Đồ, Thanh Phong công tử chỉ dám nhìn vội một cái, lập tức cụp mắt cúi người hành lễ trước bàn gỗ, “Tông chủ.”
Tông chủ “Ừ,” một tiếng, tùy ý nói: “Đứng lên đi.”
Thanh Phong công tử đứng dậy, cẩn thận nhìn lên bức họa.
Tông chủ đang vẽ một con bướm trông rất rực rỡ, rất xinh đẹp, con bướm đang khép cánh, không biết tông chủ lấy màu ở đâu, bột màu trên cánh bướm xanh còn lấp lóe ánh sáng như ẩn như hiện.
Tông chủ vẽ bướm xong, tỉ mỉ thưởng thức một hồi, lại cầm bút hơi điểm nhẹ vào khóe mắt Bùi Vân Thư.
Đuôi mắt ửng đỏ bị bột màu xanh lam phủ lên, như là được điểm trang vậy.
“Có đẹp không?” Tông chủ ngẩng đầu lên, hỏi Thanh Phong công tử.
Thanh Phong công tử không biết hắn nói là bướm, hay là khóe mắt được tiện tay điểm thêm màu của Bùi Vân Thư, hắn mím mím môi, nói: “Thuộc hạ thấy đẹp.”
“Thật sao?” Tông chủ híp híp mắt, buông bút xuống, lập tức có người ở bên cạnh tiến lên lau tay cho hắn, hắn cúi đầu nhìn con bướm vừa được vẽ thêm kia, nói, “Con bướm này xứng với y hơn là con hồ ly và cái vòng tay này.”
Mí mắt Thanh Phong công tử run lên, cúi đầu không nói lời nào.
Tông chủ chỉ vào Thụ Thần Đồ, “Đi thôi.”
Thụ Thần Đồ từ trên bàn bay lên, vừa bay ra khỏi cửa nhưng chỉ chớp mắt sau lại bay trở về, yên tĩnh nằm trên bàn, chỉ có Thanh Phong công tử mới biết, con bướm đó đã không còn bình thường nữa.
“Pháp bảo này quả nhiên dùng tốt,” Tông chủ cho người hầu lui xuống, như đang tán gẫu, “Trước kia cứ để đóng bụi trong kho. Lấy ra dùng mặc dù có hơi phiền, mà tác dụng cũng chỉ tới đó thôi, còn cần phải vẽ lên trước mới được.”
“…” Thanh Phong công tử nói, “Tông chủ có thể thả người trong tranh ra, thì lại có chỗ để vẽ nữa.”
“Thả ra?”
Tông chủ cười cân nhắc, hắn ngoắc ngoắc tay về phía Thanh Phong công tử, Thanh Phong công tử nín thở bước lên trước, chỉ thấy ngón tay tông chủ nhẹ nhàng điểm vào lên cổ tay trên Bùi Vân Thư.
Nói đúng hơn, là điểm vào vòng tay màu đen trên cổ tay Bùi Vân Thư.
“Thả thứ này ra,” Nét mặt tông chủ như cười mà không phải cười, “Sợ là ngay cả ta cũng không cách nào thu phục được hắn, đến lúc đó cũng chỉ có thể lưỡng bại câu thương. Kẻ địch nguy hiểm như vậy, mà ngươi bảo ta thả ra?”
Thanh Phong công tử vội vàng quỳ xuống đất, “Thuộc hạ lỡ lời.”
“Ta không nghĩ là Diên Nhị tinh mắt như vật,” Tông chủ nói, “Trong mắt ta, tấm Thụ Thần Đồ này giam được một tu sĩ Nguyên Anh như Bùi Vân Thư đã khó lắm rồi, nhưng cuối cùng lại mang cho ta một bất ngờ ngoài ý muốn.”
Tông chủ nói mấy lời này, tất nhiên là không cần Thanh Phong công tử trả lời, trên trán Thanh Phong công tử lấm tấm mồ hôi, nhưng trong lòng lại vô cùng bình tĩnh, hai tai dựng thẳng, không dám bỏ qua mỗi một chữ tông chủ.
Cuối cùng tông chủ nói: “Chỉ tiếc là không giữ bọn chúng được quá lâu.”
Thanh Phong công tử sững sờ, ngẩng đầu nhìn lên, không ngờ tông chủ cũng đang nhìn hắn, đôi mắt tối đen sâu thẳm không thấy ánh sáng đang nhìn chăm chú vào Thanh Phong công tử, sắc thái trong ánh mắt làm người ta không thể lường được gì.
“Lại đây.”
Thanh Phong công tử đứng lên, đi tới bên cạnh tông chủ.
Khi đến rất gần, dưới chỉ thị của tông chủ, Thanh Phong công tử mới nhìn thấy Thụ Thần Đồ đã có ba vết rách.
Một ở chỗ hồ ly trắng, một vết ở chỗ vòng tay, một vết ở chỗ Bùi Vân Thư.
Ba vết rách rất nhỏ, chỉ khoảng chừng một cái móng tay, nhưng ba vết xuất hiện ở ba nơi khác nhau, khoảng cách tương đối xa, khiến cho người ta có cảm giác như ba vết rách này sắp liền lại với nhau.
Ba người họ, đều đã tìm ra biện pháp để phá Thụ Thần Đồ.
Thanh Phong công tử chợt có cảm giác mình thật là vô dụng, bên này hắn còn chưa tìm ra được cách để giúp họ thoát ra khỏi Thụ Thần Đồ, thì bên kia ba người bọn họ đã đang phá giải.
Rất có một loại tâm tình phức tạp mang tên là anh hùng không có đất dụng võ.
“Chuyện này…” Thanh Phong công tử nói, “Tông chủ, Thụ Thần Đồ vẫn là quá miễn cưỡng.”
“Đúng là có hơi miễn cưỡng,” Tông chủ cười cười, “Cho nên ta quyết định thả một người ra trước.”
Thanh Phong công tử sững sờ, ánh mắt đã vô thức nhìn xuống Bùi Vân Thư.
“Ngươi nói y đẹp, Trâu Ngu cũng nói y đẹp,” Trong giọng nói của tông chủ thêm vào mấy phần hiếu kỳ, “Tối hôm qua ta nhìn mãi đến nửa đêm, nhưng vẫn không nhìn ra y đẹp ở đâu, so với những kẻ tự xưng mình là mỹ nhân cũng không có gì khác biệt, rốt cuộc là do mắt các ngươi không đúng, hay là mắt ta có vấn đề?”
Tông chủ nghĩ đến là làm, hắn vỗ tay, đột nhiên sau lưng chợt xuất hiện ra hai người mặc áo đen, mắt cả hai trống rỗng vô thần, nét mặt bình thản không chút gợn sóng, quỳ một chân xuống đất, giọng nói khàn khàn: “Chủ thượng có gì phân phó?”
Tông chủ vẫy vẫy tay về phía hai người họ, bảo họ đến gần mình, chỉ chỉ vào Bùi Vân Thư trong tranh, “Hai người các ngươi tới đây nói một câu công bằng chính trực, tướng mạo của người trong bức tranh này ra sao?”
Hai người này là con rối thuộc về tông chủ Hoa Cẩm môn, không có suy nghĩ riêng, chỉ nghe lệnh của một mình tông chủ, tông chủ bảo họ nhìn, bọn họ lập tức mặt không đổi sắc bước lên nhìn xem bức họa.
Tông chủ nói: “Sao nào?”
Hai người áo đen lạnh lùng trả lời: “Đúng như lời Lệnh đường chủ nói.”
Tông chủ cười, “Ngay cả hai người các ngươi cũng cảm thấy y đẹp, vậy chắc là y đẹp thật rồi.”
Tầm mắt hắn lần nữa rơi xuống bức tranh đang trải trên bàn, ánh mắt thoáng lóe lên, nâng tay phải lên, rạch một đường lên đầu ngón tay trái, máu tươi nhỏ ra, từng giọt từng giọt rơi xuống phần tranh vẽ Bùi Vân Thư.
“Y bị Thụ Thần Đồ hút vào mấy ngày rồi?”
Thanh Phong công tử nói: “Tính cả hôm nay, đã được năm ngày.”
Tông chủ gật đầu.
Thanh Phong công tử nhìn thấy động tác tông chủ, không dám bỏ qua một cử chỉ nhỏ nào, đột nhiên tông chủ nói: “Nếu như muốn thả người bên trong Thụ Thần Đồ ra, phải nhỏ máu của người nó đã nhận chủ.”
Thì ra là như vậy.
“Thanh Phong,” Tông chủ nói, “Nếu ngươi muốn cứu bọn chúng ta, thì phải giết ta, lấy máu của ta đi cứu bọn chúng.”
Thanh Phong công tử chợt ngẩng đầu, chỉ một cái chớp mắt, lập tức thấy tâm thần mình đau đớn khôn cùng.
Khóe môi hắn tràn ra máu tươi, nét mặt lại bình tĩnh, nói: “Thuộc hạ sao làm thế được.”
“Đến Hình đường lĩnh phạt đi, ” Tông chủ nói, “Nhận phạt xong thì đi lấy thuốc giải, lần này tạm tha trước cho ngươi một mạng.”
“Vâng.” Thanh Phong công tử nuốt máu tươi trong miệng mình xuống, từng bước từng bước lui ra khỏi phòng.
Tông chủ nắm đầu ngón tay, không để ý, sau khi chờ Thụ Thần Đồ hút hết máu hắn vừa nhỏ xuống, vô cùng hứng thú chờ người trong tranh hiện thân.
Người dám phá hủy bố cục của tôn thượng nhưng vẫn không chọc tôn thượng tức giận, tốt nhất là đừng để hắn thất vọng.
Bùi Vân Thư đang phá hủy bức họa kỳ quái này cùng với Chúc Vưu và Bách Lý Qua từ ba hướng khác nhau, lại đột nhiên đất trời rung chuyển, cảm giác mê man chợt kéo đến, Bùi Vân Thư phát hiện chân mình chạm đất.
Dưới chân y là mặt đất chân chân thực thực, Bùi Vân Thư ngẩng đầu, thấy trên đầu mình bỗng nhiên có một con bướm màu xanh lam bay xuống, đang bay tới bay lui trước mặt y.
Bùi Vân Thư xua con bướm đi, y nhanh chóng nhìn quanh một vòng, tầm mắt nhìn thẳng về người đang đứng kế bàn đọc sách, “Bức họa này là ngươi gửi đến?”
Tông chủ không trả lời, chỉ tỉ mỉ quan sát y từ trên xuống dưới, nhìn xong rồi, lại nói với Bùi Vân Thư: “Lại đây, để ta ngắm ngươi thật cẩn thận nào.”
Bùi Vân Thư liếc sang tranh họa đang nằm trên bàn, trên tranh chỉ còn có Chúc Vưu và Bách Lý Qua, đầu mũi y khẽ ngửi, nghe được trong không khí truyền đến mùi máu tanh.
Bùi Vân Thư không nói một lời, rút Thanh Việt kiếm ra chém thẳng về phía tông chủ Hoa Cẩm môn.
Tông chủ đang được người hầu hạ lau máu trên tay, trông thấy y xông đến, nghiêng người qua một bên, tránh được một kiếm của Bùi Vân Thư, nhưng chiêu tiếp theo đã kéo đến ngay, tông chủ không thể không cầm lấy khăn trong tay nô bộc, tự mình lau tay.
Bùi Vân Thư đã dốc sức rèn luyện kiếm pháp của mình trong tâm ma, lúc này từng chiêu từng thức không cần phải qua nghiền ngẫm tính toán trong đầu nữa, tất cả hoàn toàn là tự nhiên xuất ra, một kiếm tiếp một kiếm, đường kiếm đi như nước chảy mây trôi, càng lúc càng nhanh.
Tông chủ “ồ” một tiếng, búng ngón tay, đập vào trên mũi kiếm Thanh Việt, tránh được một kiếm phong hầu (kiếm chỉa ngay họng), “Ngươi có vẻ khác với những gì mà ta tìm hiểu.”
Ánh mắt Bùi Vân Thư sáng trong, đặt hết toàn bộ tâm trí lên trên người tông chủ, lòng y thầm biết kẻ này tuyệt không đơn giản, bởi vậy quyết định không tiếp lời hắn, không dám khinh địch. w●ebtruy●enonlin●e●com
Tông chủ lững thững tránh, như muốn nhìn xem Bùi Vân Thư còn có gì khác với những tin tức mà hắn tìm được.
Hắn tránh kiếm của Bùi Vân Thư, còn có tâm trạng quan sát Bùi Vân Thư nhiều hơn một chút. Mỗi một lần nhìn qua, đều sẽ nhìn về phía đuôi mắt Bùi Vân Thư.
Nơi đuôi mắt thoáng có kim phấn lấp loé, mỗi lần chớp nháy là một lần linh động biến hóa, kiếm của y là thanh kiếm sắc bén phủ ánh sáng xanh lạnh lẽo, ánh mắt trong trẻo, vô cùng chuyên chú nhìn chằm chằm vào tông chủ, nhưng sắc màu xanh lam điểm nhẹ ở đuôi mắt cong cong bỗng dưng làm y tăng một phần diễm lệ.
Tông chủ hình như vừa mới phát hiện là màu xanh cũng rất đẹp.
“Gặp kiếm của ta mà cũng dám xuất thần sao?” Bùi Vân Thư lạnh giọng.
Vừa dứt lời, một con rồng nước đột nhiên xuất hiện sau lưng y, há miệng thật to, hung mãnh xông tới theo thế kiếm.
Tay trái Bùi Vân Thư bấm pháp quyết, lá cây ở bốn phương tám hướng bên ngoài hóa thành đao sắc bén kiếm, cuốn theo tiếng xé gió xông thẳng vào trong phòng.
Tông chủ bất đắc dĩ nói: “Hình như là có hơi phiền.”
Hắn vỗ tay, những kẻ ẩn mình trong bóng tối hiện thân trong chớp mắt, mấy chục kẻ đứng vây kín điện, chắn lại hết phi kiếm hình lá đang kéo đến và con rồng nước hung hãn.
Có kẻ muốn xông đến công kích Bùi Vân Thư, nhưng bị tông chủ ngăn lại, tông chủ nhìn Bùi Vân Thư nói: “Các ngươi không nên phá rối.”
Bùi Vân Thư nhìn kẻ địch trước mắt, chẳng chút e sợ, y đứng trong điện, cầm kiếm chậm rãi chắn trước người mình.
Có luồng khí bao bọc lấy Thanh Việt kiếm, càng lúc càng lớn hơn, cuối cùng lớn đến mức hóa thành lốc xoáy mà mắt trần cũng có thể nhìn thấy được.
Hai mắt Bùi Vân Thư chưa từng rời khỏi người tông chủ Hoa Cẩm môn, trong ánh mắt y tựa như giấu hào quang, dưới lốc kiếm khí rạng ngời rực rỡ.
Trong đám thuộc hạ bị ngăn một bên đã có kẻ thay đổi sắc mặt, chuẩn bị tùy thời nghe lệnh xông lên.
Tông chủ vẫn bình thản cười, nửa là mong đợi muốn biết chiêu thức này sẽ có thanh thế lớn bao nhiêu.
Đúng là thanh thế lớn thật.
Linh khí ngập trời tràn đầy khắp điện khí thế như dời núi lấp biển, rất nhiều tên hộ vệ đứng xung quanh bị thương ngã xuống do trúng xung kích từ linh khí của y, dưới chân Bùi Vân Thư tụ lực, y nhảy bật lên phía trước, xông thẳng trước mặt đến tông chủ.
Linh khí cùng kiếm khí thổi tóc y bay bay, tông chủ thoải mái tránh đi, lại chợt nhìn thấy ánh mắt đong đầy ý cười khi đạt được mục đích của y.
Tông chủ ngẩn ra, nhoáng cái, đã thấy Bùi Vân Thư cuốn lấy cuộn tranh họa nằm trên bàn, trước sự ngạc nhiên không kịp đề phòng của tất cả mọi người trong điện, y chạy nhanh ra khỏi điện.
“Thú vị.” Một lát sau, tông chủ nói.
“Đuổi theo đi,” Hắn đầy hứng thú, “Không nên đuổi quá gấp, cứ đợi xem y có thể làm được gì.”
“Với cả, không cần làm mỹ nhân bị thương.”