Đây Là Một Câu Chuyện Bí Ẩn

chương 10: thi thể

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chung Thái Lam ngạc nhiên: “Anh Nhiếp?”

“Lên xe rồi nói.” Nhiếp Chi Văn mở cửa xe ra, “Bên ngoài nóng quá.”

Ánh mặt trời gay gắt như thiêu như đốt, không khí bên ngoài nóng hầm hập, Chung Thái Lam chần chừ hồi lâu rồi cũng mở cửa lên xe, cảm nhận luồng gió mát từ điều hòa phả vào mặt, cô không khỏi thở phào nhẹ nhõm.

Nhiếp Chi Văn chỉnh nhiệt độ điều hòa thấp xuống một chút, “Cô định đi đâu? Tôi chở cô đi.”

“Cục cảnh sát.” Chung Thái Lam không muốn mạo hiểm bắt xe taxi dưới trời trưa nắng nóng nên quyết định nhận ý tốt của anh ta, “Cảm ơn anh.”

“Đừng khách sáo.” Nhiếp Chi Văn xoay tay lái, đi thẳng vào vấn đề, “Nghe nói em gái cô mất tích à? Mất tích ở chỗ này sao?”

Chung Thái Lam cũng không bất ngờ khi anh ta biết tin này, ở trong huyện nhỏ nhỏ thế này, tin tức lúc nào cũng lan truyền rất nhanh, hơn nữa công ty dược phẩm Lân Long lại còn là một xí nghiệp lớn: “Đúng vậy.”

“Em ấy bị lạc hay bị bắt cóc?” Nhiếp Chi Văn thân thiết hỏi thăm.

“Vẫn chưa rõ lắm.”

Nhiếp Chi Văn gật đầu, không hỏi thêm gì nữa. Tâm trạng của Chung Thái Lam đang khá nặng nề nên không có ý định hàn huyên, hai người cứ thế im lặng đi đến cục cảnh sát.

Nhiếp Chi Văn đợi cô xuống xe, trước khi chia tay còn chu đáo nói: “Có gì cần giúp đỡ thì cứ gọi cho tôi.”

“Cảm ơn anh.” Bây giờ Chung Thái Lam cũng hiểu lý do tại sao hai anh em nhà họ Nhiếp lại được hoan nghênh ở chỗ nhà bà ngoại rồi. Dù chỉ là mấy lời nói miệng thôi nhưng thái độ ân cần của họ rất dễ khiến người khác có thiện cảm.

Vào cục cảnh sát, Chung Thái Lam nhanh chóng nhìn thấy Quách Mậu Nguyên đang ngồi đợi ở một bên, ông ta thấy cô đến thì ngạc nhiên nói: “Thái Lam?”

“Cô Quách đã đến trông mẹ rồi, cháu qua đây xem chú có cần cháu giúp đỡ gì không.” Chung Thái Lam dừng một lát rồi nhẹ nhàng hỏi, “Bây giờ…. Thế nào rồi ạ?”

Quách Mậu Nguyên lắc đầu.

Lòng Chung Thái Lam chùng xuống, cô im lặng một lúc rồi khó khăn an ủi: “Không có tin gì cũng là một tin tốt đấy ạ.”

“Hầy.” Quách Mậu Nguyên nặng nề thở dài, khuôn mặt ông ta tràn đầy mệt mỏi. Thỉnh thoảng điện thoại di động của ông ta còn rung lên, Chung Thái Lam thấy trên màn hình điện thoại hiển thị rất nhiều cuộc gọi nhỡ, bèn nói: “Chú Quách, để cháu ở đây chờ cho, chú có việc bận thì cứ đi giải quyết đi ạ.”

Quách Mậu Nguyên hơi do dự rồi đồng ý: “Chú sẽ quay về ngay, nếu có chuyện gì thì nhớ gọi cho chú.”

“Vâng ạ.”

Thật ra thì chờ đợi như vậy cũng chẳng có tác dụng gì. Nếu có tin tức gì thì cảnh sát sẽ lập tức gọi điện cho vợ chồng nhà họ Quách, nếu không có tin tức thì ngồi chờ ở cục cảnh sát cũng vô ích.

Manh mối sẽ không tự động nhảy ra vì người nhà nạn nhân đang ngồi ở cục cảnh sát đâu.

Chung Thái Lam cũng hiểu rõ vấn đề này, chẳng qua cô ngồi ở đây là để cho mọi người yên tâm hơn thôi.

Khoảng đến một, hai giờ chiều, Chung Thái Lam đi bộ ra ngoài mua ít đồ ăn trưa, vừa về đến cục cảnh sát thì gặp đội trưởng Tăng, anh ta cũng nhận ra Chung Thái Lam, gọi cô lại: “Ấy, cô Quách?”

“Tôi họ Chung.” Chung Thái Lam nói, “Có tin tức gì về em gái tôi chưa ạ?”

Đội trưởng Tăng vẫy tay với cô, ý bảo cô ngồi xuống bên cạnh mình, sau đó mới hỏi ngược lại, “Cô có hiểu rõ Quách Tiểu Hàm không?”

Chung Thái Lam hơi giật mình nhưng vẫn trả lời đúng sự thật: “Tôi đi học xa nên phải ở ngoài, rất ít khi gặp mặt con bé, sao anh lại hỏi vậy?”

“Chúng tôi tìm thấy mấy cọng lông mèo trên điện thoại di động mà em gái cô đánh rơi.”

Mèo? Trong lòng Chung Thái Lam xuất hiện một cảm giác khác thường nhưng nó chỉ thoáng qua, Chung Thái Lam còn tưởng đó là ảo giác mà thôi.

“Trong nhà cô có nuôi mèo không?” Đội trưởng Tăng hỏi.

Chung Thái Lam xốc lại tinh thần, “Không. Hình như mẹ tôi bị dị ứng với lông của các loài động vật thì phải…” Cô vẫn còn nhớ có lần mình từ nhà bà ngoại về, vì quá thích Hoàng Nữu nên đã đòi mẹ nuôi chó nhưng Giang Tĩnh không đồng ý, bà nói mình bị dị ứng lông chó.

Nhưng nghĩ đến việc Giang Tĩnh vẫn mặc áo khoác lông chồn và da thỏ mà không bị làm sao nên Chung Thái Lam vẫn còn hơi nghi ngờ về lời giải thích này.

“Nhưng hình như Tiểu Hàm rất thích mèo.” Chung Thái Lam không chắc chắn lắm, cô chỉ nhớ hôm đó Quách Tiểu Hàm mặc áo phông in hình con mèo, trên cặp sách cũng treo móc khóa hình mèo, “Cụ thể hơn thì để tôi hỏi lại mẹ mình đã.”

Đội trưởng Tăng nhẹ nhàng gật đầu, Chung Thái Lam lập tức gọi điện thoại cho Giang Tĩnh, sau đó nhận được câu trả lời khẳng định từ bà: “Tiểu Hàm rất thích mèo, nhưng mẹ sợ con bé bị mèo cào nên vẫn không đồng ý cho nuôi.”

Đội trưởng Tăng ra hiệu Chung Thái Lam mở loa ngoài, anh ta lên tiếng hỏi thăm: “Chị Quách, dựa vào những gì chị biết về Quách Tiểu Hàm, nếu người lạ dùng mèo để dụ dỗ cô bé thì liệu cô bé có chủ động đi theo người đó không?”

“Chắc chắn là không.” Hô hấp của Giang Tĩnh đột nhiên trở nên gấp gáp hơn, “Con bé sẽ không đi đâu, Tiểu Hàm rất thông minh, con bé sẽ không vì vậy mà đã đi theo người ta.”

Đội trưởng Tăng đáp một tiếng, vừa định tắt điện thoại thì nghe thấy Giang Tĩnh hỏi: “Các anh có tin tức về con gái của tôi rồi à?”

“Chúng tôi vẫn đang điều tra, nếu có tin tức thì chúng tôi sẽ gọi cho chị đầu tiên.” Đội trưởng Tăng nói xong thì tắt điện thoại.

Giang Tĩnh vẫn kiên trì gọi lại.

Chung Thái Lam nghe máy, “Mẹ ạ?”

“Họ Tăng kia đâu rồi?” Giang Tĩnh không dễ dàng từ bỏ như vậy.

Chung Thái Lam nhìn liếc qua đội trưởng Tăng, “Anh ta đi ra ngoài rồi ạ, mẹ này, nếu có việc gì thì con sẽ gọi điện thoại cho mẹ nhé.” Nói xong, cô lập tức tắt điện thoại, bật chế độ máy bay lên.

Đội trưởng Tăng hứng thú nhìn cô, anh ta vừa rót trà vừa lên tiếng, “Cô vừa nói cô họ Chung à?”

“Phải, tôi và Quách Tiểu Hàm là chị em cùng mẹ khác cha.” Chung Thái Lam hỏi, “Tôi có một vấn đề, tại sao lại là người lạ? Không thể là người quen sao?”

Đội trưởng Tăng hỏi lại: “Cô có đối tượng đáng nghi nào à?”

“Không, tôi chỉ hỏi vậy thôi, thường thì những vụ án thế này đều do người quen gây án mà phải không nhỉ?”

“Không loại trừ khả năng này.” Đội trưởng Tăng rất khôn khéo, không khẳng định nhưng cũng không phủ nhận, “Hôm đó cô luôn luôn ở bên cạnh em gái mình à? Có thể kể chi tiết mọi chuyện đã xảy ra hôm đó được không?”

Chung Thái Lam nói: “Sáng sớm hôm đó chúng tôi đã cùng nhau về nhà bà ngoại, ở nhà bà ngoại chỉ có một con chó, không có mèo.”

Nói đến đây, cô dừng lại rồi cẩn thận nhìn vào mặt đội trưởng Tăng, anh ta không có ý kiến gì, vẻ mặt không hề thay đổi một chút nào. Cô hơi thất vọng, tiếp tục nói: “Con bé cứ trốn trên tầng cả ngày, đến giờ ăn cơm mới chịu xuống, ăn cơm xong thì xin phép đi về để xem phim với bạn học, Nhiếp Chi Văn chở con bé đến quảng trường trung tâm, sau đó chở tôi về nhà, chuyện sau đó thì hôm qua tôi đã nói rồi.”

Đội trưởng Tăng không hỏi kỹ hơn nữa, Chung Thái Lam thầm đoán anh ta chỉ muốn tìm hiểu chuyện về mấy cọng lông mèo kia thôi.

Ở nhà bà ngoại Giang, Quách Tiểu Hàm không có cơ hội để tiếp xúc với loài động vật này, sau đó đến quảng trường trung tâm rồi vào rạp chiếu phim, dù có vô tình dính phải lông mèo từ người khác thì cũng không thể dính vào điện thoại di động được.

Chỗ điện thoại bị rơi, lại thêm việc Quách Tiểu Hàm thích mèo, lông mèo, những chuyện này không thể nào là trùng hợp được…

“Nếu biết rõ Tiểu Hàm thích mèo…” Chung Thái Lam thầm hoảng sợ, “Là người quen thật ư?”

Đội trưởng Tăng không nói gì, chỉ nhìn cô bằng ánh mắt đầy ẩn ý.

Lòng Chung Thái Lam loạn như ma, người đó dùng mèo dụ dỗ Quách Tiểu Hàm là trùng hợp ư? Liệu có phải định lừa bán con bé không? Nếu không phải thì hung thủ có âm mưu từ trước đúng không? Động cơ của hung thủ là gì? Là đối thủ của Quách Mậu Nguyên? Vậy chẳng phải Quách Tiểu Hàm sẽ gặp nguy hiểm sao?

Đúng lúc đó Tiểu Lưu vội vã đi vào, nói nhỏ: “Đội trưởng Tăng, mới phát hiện ra ra một thi thể nữ ở ngoại thành phía Tây.”

Chung Thái Lam ngừng thở, vội thốt lên: “Là em gái tôi à?”

“Chuyện này…” Tiểu Lưu ấp úng đáp, “Vẫn chưa rõ lắm.”

Đội trưởng Tăng đứng lên, “Đi xem thử xem.”

“Đội trưởng Tăng.” Chung Thái Lam cũng đứng bật dậy, “Có thể để cho tôi đi cùng không?”

“Không được.” Đội trưởng Tăng lập tức từ chối.

Chung Thái Lam khẩn cầu, “Tôi cầu xin anh, tôi sẽ chỉ đứng nhìn từ xa thôi, tuyệt đối không gây phiền phức gì cho anh đâu.”

Đội trưởng Tăng còn định nói gì đó thì Tiểu Lưu đã liếc mắt ra hiệu cho anh ta, đội trưởng Tăng đột nhiên nhớ đến thân phận của Quách Mậu Nguyên, so với vợ chồng họ Quách thì Chung Thái Lam dễ tính hơn rất nhiều rồi, sau khi cân nhắc một lúc, anh ta lại đổi ý: “Đi thì đi, nhưng nhớ phải ngoan ngoãn đấy.”

“Được được.”

Ngoại thành phía Tây đúng như tên gọi, là một vùng nằm ở phía Tây huyện Tùng Dung, đi xa hơn là lên núi, tính ra thì chỗ này là khu vực nằm giữa nhà bà ngoại Giang và huyện Tùng Dung.

Trên đường đi, Tiểu Lưu giới thiệu tình hình: “Mảnh đất kia vốn là khu vực bị bỏ hoang, nhưng năm nay công ty Lân Long vừa nhận thầu, họ định trồng các dược liệu ở chỗ này, trước mắt đã tiến hành được gần một tháng rồi, hôm nay khi công nhân đang đào đất thì ngửi thấy mùi hôi thối, sau nhìn thì phát hiện ra thi thể nên lập tức báo cảnh sát.”

Đội trưởng Tăng gật đầu, không nói gì.

Chung Thái Lam đứng ngồi không yên, lời nói của những người xung quanh cứ vào tai trái ra tai phải, trong đầu cô chỉ có một suy nghĩ duy nhất, liệu có phải là Quách Tiểu Hàm không? Có phải là… Quách Tiểu Hàm không?

Kì lạ thật đấy, rõ ràng Chung Thái Lam và người em gái này không có tình cảm gì nhiều, nhưng lúc này cô vẫn cảm thấy tim mình như bị treo ngược lên, chẳng lẽ đây là máu mủ tình thâm ư?

Chung Thái Lam muốn hỏi Chu Mạnh Ngôn, anh cảm thấy em gái cô còn sống không? Nhưng nghĩ đến việc bây giờ đang ngồi trong xe cảnh sát nên đành phải im lặng.

Cũng không biết thế nào mà Chu Mạnh Ngôn vừa vô tình nhìn sang, thấy Chung Thái Lam hơi hé miệng, mặc dù cô không hề mở lời, nhưng hình như anh đoán được cô đang nghĩ gì, theo bản năng đưa tay lên viết vào mu bàn tay cô: Còn sống.

Chung Thái Lam thở phào nhẹ nhõm.

Chu Mạnh Ngôn thấy thế thì biết mình đoán không sai nhưng thật kì lạ, anh cũng không cố đoán xem cô đang nghĩ gì, đó chỉ như một phản ứng vô thức thôi.

Sao lại thế nhỉ? Bình thường chỉ có những người ở chung với nhau lâu năm mới có thể có sự ăn ý này.

Mà anh thì không hề quen biết cô.

Xe cảnh sát rú còi, chỉ một lát sau đã đến nơi cần đến, đập vào mắt toàn là đất hoang, có nhiều chỗ đã được dọn cỏ, chỉ còn vài bụi cỏ dại.

Chung Thái Lam vừa xuống xe thì nhìn thấy Nhiếp Chi Văn, anh ta bước đến chào hỏi đội trưởng Tăng, đội trưởng Tăng chỉ nhìn thoáng qua anh ta, qua loa gật đầu, “Thi thể ở đâu?”

“Bên kia.” Nhiếp Chi Văn chỉ về một phía.

Chung Thái Lam ngửi thấy mùi hôi thối nồng nặc xông lên, không nói rõ được là mùi hôi thôi như thế nào nhưng cảm giác này khiến người ngửi cảm thấy buồn nôn. Cô không biết thời gian để một thi thể thối rữa là bao lâu, nhưng vẫn thầm cảm thấy yên tâm hơn một chút, thối như vậy thì không thể nào là Quách Tiểu Hàm – người mới mất tích hôm qua được.

Đội trưởng Tăng nhìn Chung Thái Lam, “Cô đứng yên ở đây nhé.”

Chung Thái Lam cũng hiểu bản thân chưa chắc đã có thể chịu nổi cảnh tượng xác chết bị thối rữa nên yếu ớt đáp, “Tôi chỉ nhìn từ xa thôi.”

Nhiếp Chi Văn nghe xong thì lập tức nói: “Tôi nhìn qua rồi, chắc chắn không phải là em gái cô.”

Chung Thái Lam ngạc nhiên: “Anh nhìn rồi à?”

Nhiếp Chi Văn gật đầu: “Em gái cô mới mất tích hôm qua, lúc đó cô bé mặc một chiếc váy màu trắng, còn người kia thì không.”

Chung Thái Lam không yên tâm lắm, cô lại gần một chút để nhìn, vì khoảng cách quá xa nên chỉ có thể thấy một cô gái tóc dài mặc váy màu xanh nhưng không nhìn rõ mặt. Chung Thái Lam đang định đến gần hơn thì chợt cảm thấy có người viết lên lưng mình một chữ N.

Không phải. Lòng cô như trút được gánh nặng.

Từ phía xa, đội trưởng Tăng cũng phẩy tay với cô.

Cuối cùng Chung Thái Lam cũng yên tâm, đang định quay đầu rời đi thì đột nhiên nghe thấy có một cảnh sát lớn tiếng nói: “Ở đây còn có một thi thể khác.”

Chung Thái Lam lập tức cứng đờ người lại.

Nhiếp Chi Văn nhìn cô: “Cô không sao chứ?”

Chung Thái Lam lắc đầu, hít một hơi thật sâu, bịt miệng bịt mũi chạy về phía đó.

Thi thể thứ hai nằm ngay dưới thi thể đầu tiên, so với độ thối rữa của thi thể kia thì thi thể này nhìn có vẻ sạch sẽ hơn rất nhiều… Vì nó đã hóa thành xương cốt rồi.

Hài cốt dần dần được xử lý, Chung Thái Lam cảm giác Chu Mạnh Ngôn đang viết phán đoán của anh xuống lưng mình, nữ, tử vong lúc mười bốn, mười lăm tuổi… Nhưng cô không nghe lọt tai chữ nào.

Toàn bộ sự chú ý của Chung Thái Lam đều đổ dồn vào chiếc vòng tay kiểu sợi đan vào nhau ở trên xương tay của nạn nhân.

Một cảnh sát hình sự cẩn thận lấy chiếc vòng ấy ra, bỏ vào túi vật chứng. Chung Thái Lam chần chừ một lát, cuối cùng vẫn hỏi: “Có thể cho tôi xem qua một chút được không?”

“Cái này hả?” Đối phương ngạc nhiên, tưởng cô là thực tập sinh mới tới nên lập tức đưa túi vật chứng cho cô xem.

Chung Thái Lam nhận lấy túi vật chứng, cẩn thận quan sát chiếc vòng tay ở bên trong, nó được làm từ các sợi dây nhiều màu đan vào nhau, cách đan rất đơn giản, hai sợi dây ở giữa làm trục, sau đó quấn hai sợi dây màu khác ở hai bên, chiếc vòng này còn được phối màu đỏ vàng, nhìn rất vui mắt.

Có lẽ những sợi dây này được làm từ chất hóa học nào đó, dù thi thể đã mục nát nhưng chiếc vòng vẫn còn nguyên vẹn, tay Chung Thái Lam run rẩy siết chặt chiếc vòng, dưới ánh mặt trời chói mắt, cô nhìn rõ mồn một nút thắt của chiếc vòng.

Chung Thái Lam chỉ cảm thấy cực kì khó thở, mắt tối sầm lại, hai chân cô mềm nhũn, khụy người ngồi xuống đất.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio