Đây Là Một Câu Chuyện Bí Ẩn

chương 17: chạy thoát

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Lúc Chung Thái Lam tỉnh lại chỉ cảm thấy trước mặt có bóng người mờ mờ, cô cố dùng sức mở to mắt ra, muốn giãy giụa nhưng cơ bắp mỏi nhừ, không thể cử động nổi.

“Chị ơi.” Cô nghe thấy giọng của Quách Tiểu Hàm, lúc này Chung Thái Lam mới cố dồn hết sức để chống tay ngồi dậy nhưng các cơ bắp trên cơ thể cô có vẻ không muốn nghe lời, cả người chẳng có chút sức lực nào.

Có người ôm lấy cô từ phía sau, đỡ vai để cô có thể ngồi dậy được.

Lúc này Chung Thái Lam mới có thể nhìn rõ hoàn cảnh xung quanh mình.

Đây là một căn phòng cực kì nhỏ và tối tăm, nguồn sáng duy nhất từ chiếc bóng đèn cũ nát trong phòng, có một dáng người nhỏ nhắn thấp bé đang ngồi cách cô không xa, đúng là Quách Tiểu Hàm.

Cuối cùng Chung Thái Lam cũng tỉnh táo lại: “Tiểu Hàm?”

“Chị ơi đúng là chị rồi!” Quách Tiểu Hàm khóc thút thít, “Em sợ lắm!”

Chung Thái Lam muốn bò qua đó để an ủi cô bé nhưng vừa định lên tiếng thì lại cảm thấy cổ họng mình cực kì đau nhức, cô sờ lên cổ theo bản năng, bất ngờ phát hiện ra trên cổ mình đeo một chiếc vòng bằng sắt nối với dây xích sắt, cô nhìn theo sợi dây xích, đầu kia của sợi dây bị cố định vào một cái cọc khá thấp bằng xi măng trên nền nhà, hoàn toàn không có cơ hội để thoát.

Chung Thái Lam cố mở vòng cổ ra nhưng lại phát hiện nó được vặn chặt lại bằng ốc vít, không thể dùng tay để mở ra được.

Chuyện này… chuyện này quá hoang đường, cái vòng cổ này là sao? Đây rõ ràng là xích chó, ông ta đang xích cô như đang xích một con chó vậy, “Tiểu Hàm, em có bị thế này không?”

Quách Tiểu Hàm khóc thút thít nói: “Có ạ, ông ta dùng dây thừng buộc em lại.”

Chung Thái Lam nheo mắt nhìn một lát, phát hiện ra dây buộc Quách Tiểu Hàm cũng chỉ là loại dây thừng bình thường chứ không phải khóa sắt, cô cảm thấy yên tâm hơn một chút, “Tiểu Hàm, em… có ổn không?”

Giọng nói Quách Tiểu Hàm rất yếu ớt: “Em đói… Chị ơi, em sợ lắm…”

“Đừng sợ.” Mặc dù trong lòng Chung Thái Lam cũng đang hoảng sợ không kém gì cô bé nhưng cô vẫn cố giữ bình tĩnh, “Nghe chị này, chỗ này rất nguy hiểm, em phải tìm cách ra khỏi đây, chú Quách và mẹ đều đang tìm em.”

Quách Tiểu Hàm nói: “Em không ra nổi, cửa bị khóa rồi.”

“Chắc chắn ông ta sẽ đến đây, lúc đó chị sẽ cố thu hút sự chú ý của ông ta, còn em hãy bỏ chạy.” Dưới ánh đèn mờ tối, Chung Thái Lam không nhìn rõ dây thừng trói Quách Tiểu Hàm là loại dây thừng nào, “Em có thể cắt đứt dây thừng không?”

Quách Tiểu Hàm lắc đầu.

Chung Thái Lam sờ túi, điện thoại đã bị lấy mất, những thứ khác trên người cô thì không đủ sắc bén, “Chị…” Còn chưa nói dứt lời thì cô cảm giác tay mình không tự chủ được mà giơ lên, đầu ngón tay chạm vào kẹp tóc trên đầu.

Tóc cô rất dài mà mùa hè thì quá nóng, bình thường cô hay phải dùng kẹp để cặp tóc lên, kẹp tóc này đã cũ lắm rồi, không phải loại làm bằng nhựa mà là hai miếng sắt cài vào nhau.

Cô tách một miếng sắt ra rồi ném cho Quách Tiểu Hàm, “Em thử xem có thể cắt đứt dây thừng không?”

Sợi dây thừng trói chân Quách Tiểu Hàm to bằng ngón tay người nhưng thật ra cũng không quá dai, có lẽ là vì Triệu Trác Việt chỉ tiện tay nhặt bừa.

Quách Tiểu Hàm ngồi cắt một lúc lâu, cuối cùng cũng cắt được một lỗ nhỏ trên dây, bàn tay cầm miếng sắt của cô bé thấm đẫm mồ hôi, cố nắm chặt miếng sắt và tăng tốc độ cắt dây.

Chung Thái Lam hít thở thật sâu, cho đến khi cảm thấy nhịp tim mình tạm bình thường trở lại cô mới quan sát căn phòng này thêm một lần nữa.

Căn phòng này không lớn, có một chiếc giường lò xo khá cũ, bên trên có cái chăn màu hồng nhạt, trên bức tường nham nhở xuất hiện rất nhiều nét vẽ non nớt của trẻ con, còn có một chiếc bàn nhỏ hình vuông, trên bàn có vài quyển sách giáo khoa tiểu học, chính giữa sách giáo khoa có sợi dây chun màu đỏ sắp đứt.

Mọi dấu hiệu đều cho thấy trước kia từng có một đứa bé sinh hoạt ở đây trong khoảng thời gian rất dài, đây chắc hẳn là nơi giam giữ Vạn Vũ Hinh và Vương Yên Nhiên nhiều năm.

Hàm răng Chung Thái Lam run lập cập, một đứa bé bị nhốt ở nơi tối tăm ngột ngạt thế này… Cảm giác của họ sẽ ra sao chứ?

Cô tuyệt đối không thể để bi kịch này lặp lại trên người Quách Tiểu Hàm, tuyệt đối không.

“Tiểu Hàm, khi nào chị bảo em chạy, em phải cố hết sức liều mạng chạy ra bên ngoài nhé.

Nhớ kĩ…” Chung Thái Lam dừng lại một lát, cố nhận diện rõ các chữ cái trên mu bàn tay mình rồi mới sắp xếp lại từ ngữ để nói, “Đây là tầng hầm dưới lòng đất, đầu tiên em phải đi lên trên, bước ra ngoài thì rẽ trái, đi thẳng đến cuối thì rẽ phải, đó là cửa sau, em hãy chạy ra ngoài từ đó.”

Chung Thái Lam nói xong cũng tự thấy ngạc nhiên, Chu Mạnh Ngôn đi xuống dưới này cùng cô mà trong thời gian ngắn như thế, anh lại có thể nhớ rõ đường đi lối lại và địa hình nơi này đến vậy ư?

Cô cẩn thận nhớ lại thiết lập nhân vật của mình, hình như… hình như lúc đến công ty của Cao Ngân Nguyệt, cô đã cho anh thói quen chú ý đến vị trí của cửa ra vào thì phải? Ồ, chuyện này thật là… Mặc dù bây giờ không phải thời điểm thích hợp nhưng tim Chung Thái Lam vẫn đập trật một nhịp.

“Chị ơi đây là chỗ nào thế ạ?” Quách Tiểu Hàm chưa bao giờ trải qua tình huống căng thẳng như thế này, nghe Chung Thái Lam nói xong, cô bé mếu máo, “Ông ta không đòi tiền ạ? Bố sẽ cho ông ta tiền, sau đó kiểu gì ông ta cũng thả chúng ta thôi.”

Chung Thái Lam hạ quyết tâm, “Tiểu Hàm, ông ta không cần tiền, em có biết là ông ta đã giết hai người rồi không, nếu em không chạy thì người chết tiếp theo là em đấy.”

Quách Tiểu Hàm lập tức trợn tròn mắt.

“Chị nói lại với em thêm lần nữa nhé, sau khi đi lên thì rẽ trái, đi thẳng một đoạn rồi rẽ phải, mở cửa chạy ra ngoài.” Chung Thái Lam nhấn mạnh thêm lần nữa, “Em phải chạy thật nhanh đấy, dù thế nào cũng không được quay đầu lại.”

Quách Tiểu Hàm nhỏ giọng nhắc lại tuyến đường một lần nữa để nhớ thật kĩ, “Nhưng mà, còn chị… Chị thì sao ạ?”

“Chỉ cần em có thể chạy thoát thì chị cũng sẽ không sao.” Chung Thái Lam giả vờ tỏ vẻ thoải mái.

Quách Tiểu Hàm ngập ngừng, muốn nói lại thôi, một lúc lâu sau cô bé mới rụt rè gật đầu: “Chị ơi chị yên tâm, em chắc chắn sẽ gọi người đến đây cứu chị.”

Khóe môi Chung Thái Lam giật giật, cô cố gắng nặn ra một nụ cười nhưng tim như bị treo lên cao, chỉ cảm thấy sợ muốn chết.

Ai biết được bản thân có thể sống nổi không, người sống trên đời đều có lòng tham, giữa mạng sống của mình và người khác, ai chẳng muốn giữ mạng mình.

Nhưng mà cô đã lớn rồi, Quách Tiểu Hàm thì vẫn còn là một đứa bé, lại còn là em gái của cô, hơn nữa nếu so sánh với cô, Quách Tiểu Hàm là đứa con mà Giang Tĩnh càng không thể đánh mất.

Tuy nhiên cô cũng không muốn để Quách Tiểu Hàm biết những chuyện này, cô hỏi sang vấn đề khác, “Tiểu Hàm, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì, em bị ông ta bắt đến đây hay như nào?”

“Con mèo… Bị thương…” Quách Tiểu Hàm ngập ngừng kể lại những chuyện đã xảy ra hôm đó.

Hôm đó, sau khi Quách Tiểu Hàm rời khỏi trung tâm thương mại ở quảng trường, cô bé quyết định đi dạo ở phố sau, nào ngờ lại thấy một con mèo bị thương, cô bé muốn đưa nó đến bệnh viện nhưng con mèo ấy rất cảnh giác, không chịu cho người khác động vào, Quách Tiểu Hàm mất một lúc lâu mới bắt được nó, trong quá trình ấy cô bé đã làm rơi điện thoại.

Nhưng mà hai tay cô bé bận ôm mèo nên không tiện nhặt điện thoại, đúng lúc cô bé đang buồn rầu không biết phải làm sao thì Triệu Trác Việt xuất hiện, sau khi hỏi đầu đuôi câu chuyện, ông ta đã chủ động đề nghị chở Quách Tiểu Hàm đến bệnh viện thú y.

Quách Tiểu Hàm không hề nghi ngờ gì Triệu Trác Việt, ông ta dạy gia sư cho cô bé hơn một năm rồi nên cô bé cũng tự coi ông ta là người quen, cộng thêm việc con mèo bị chảy rất nhiều máu, cô bé vô cùng sốt ruột, sợ con mèo chết nên cũng chẳng nghĩ gì nhiều.

Triệu Trác Việt đỗ xe ở một chỗ khuất bên trái đường, cũng chính là góc chết của hai chiếc camera giám sát, sau khi lừa Quách Tiểu Hàm lên xe, ông ta lập tức dùng dùi cui điện làm cô bé ngất xỉu.

Đợi đến khi cô bé tỉnh lại thì đã ở trong tầng hầm này rồi.

“Đây là lỗi của em đúng không ạ?” Quách Tiểu Hàm nức nở hỏi, “Em thật sự không biết…”

Chung Thái Lam lên tiếng: “Không phải lỗi của em… Suỵt!” Chung Thái Lam đưa tay ra dấu im lặng, Quách Tiểu Hàm lập tức bịt miệng lại, hoảng sợ nhìn cô.

“Cộp cộp…” Trong căn phòng yên tĩnh vang lên tiếng bước chân rõ mồn một, thần kinh của Chung Thái Lam căng như dây đàn, “Xong chưa?”

Quách Tiểu Hàm cắn môi, dùng hết sức bình sinh, cuối cùng cũng cắt đứt sợi dây thừng cùng lúc cánh cửa bị mở ra, không cần Chung Thái Lam nhắc nhở, cô bé đã nhanh chóng giấu miếng sắt nhỏ ra sau lưng.

“Két…”

Triệu Trác Việt bật đèn pin đi xuống.

Chung Thái Lam lập tức lên tiếng thu hút sự chú ý của ông ta: “Ông muốn làm gì?”

“Con ranh này.” Triệu Trác Việt lộ vẻ khó chịu, “Nếu không phải tại mày thì tao cũng không phiền toái như thế này….” Nói xong ông ta lập tức giơ cờ lê trong tay lên, đập xuống đầu cô.

Chung Thái Lam bị Chu Mạnh Ngôn đẩy mạnh sang một bên, ngã xuống đất, vừa khéo tránh được cú đánh này, cô cố chịu cơn đau ở đầu gối, lao về phía trước, ôm chặt lấy Triệu Trác Việt, hét lên với giọng khản đặc: “Chạy! Chạy mau!!”

Quách Tiểu Hàm sững sờ, định đứng lên nhưng chân cô bé lại nhũn ra, không đứng dậy nổi.

Triệu Trác Việt lập tức hiểu ra, ông ta vung mạnh cờ lê xuống, đập vào bả vai Chung Thái Lam, cô bị đau tới mức suýt thì buông tay ra, “Chạy đi!!!”

Quách Tiểu Hàm lập tức lồm cồm chạy về phía bậc thang, dùng cả chân cả tay để đi, mặc dù luống cuống nhưng cô bé không dám quay đầu lại, chỉ run rẩy chạy thẳng một mạch.

Mục tiêu của Triệu Trác Việt là Quách Tiểu Hàm chứ không phải Chung Thái Lam, ông ta hung dữ đẩy mạnh Chung Thái Lam một cái, muốn tránh khỏi sự trói buộc của cô, mặc dù hiện tại sức của Chung Thái Lam không thể đọ nổi với sức của một người đàn ông trưởng thành nhưng cô cũng bất chấp việc liệu mình có chọc tức Triệu Trác Việt hay không, dùng cùi chỏ huých mạnh vào đũng quần ông ta.

Triệu Trác Việt bị đau, không khỏi cúi gập người xuống, tạm thời mất khả năng hành động.

Chung Thái Lam nắm lấy đèn pin mà ông ta làm rơi xuống đất, liều mạng dùng hết sức đánh mạnh vào mặt ông ta, động tác mạnh cộng thêm tâm trạng khẩn trương lập tức tiêu hao hết thể lực của cô, cô thở phì phò nhưng không dám nghĩ đến việc nếu dừng lại thì mình sẽ ra sao.

Triệu Trác Việt qua cơn đau thì hung dữ tát mạnh Chung Thái Lam một cái, cô bị ngã xuống đất, toàn thân đau đến mức không đứng dậy nổi.

Triệu Trác Việt nghĩ Quách Tiểu Hàm chạy đi mất lại càng tức hơn, ông ta giơ chân lên định đạp Chung Thái Lam, nhưng kì lạ thay, rõ ràng Chung Thái Lam đang nằm yên một chỗ nhưng lại đột nhiên dịch chuyển sang chỗ khác.

Chuyện quái lạ này khiến đầu óc chợt Triệu Trác Việt tỉnh táo lại.

Ông ta nhận ra Chung Thái Lam không thể trốn đi được, việc quan trọng nhất bây giờ là phải bắt Quách Tiểu Hàm lại.

Chung Thái Lam thấy ông ta định rời đi, không biết lấy sức từ đâu, đột nhiên nắm chặt lấy mắt cá chân của ông ta, chỉ là cánh tay cô không còn chút sức lực nào: “Chu…” Cô chỉ kịp há to miệng, sau đó lập tức cảm thấy Chu Mạnh Ngôn cầm mu bàn tay mình và dùng sức kéo mạnh, Triệu Trác Việt mất thăng bằng, lảo đảo một cái, suýt nữa ngã sấp mặt.

Chuyện này khiến Triệu Trác Việt nổi điên, ông ta xoay người, định xách cổ cô lên, nhưng dù ông ta cố sức lắc dây xích trên cổ Chung Thái Lam đến mức nào đi chăng nữa thì cũng không lắc nổi, điều này càng khiến ông ta điên cuồng hơn, sau khi tát cô hai cái, ông ta lập tức cầm cờ lê đập mạnh vào đầu cô.

Chung Thái Lam có thể cảm giác được Chu Mạnh Ngôn đang ôm lấy mình từ phía sau và cố gắng né tránh Triệu Trác Việt, nhưng chỗ này nhỏ như vậy, hơn nữa anh lại chỉ có thể chạm vào cô, không thể làm gì khác.

Cờ lê vẫn đập vào trán Chung Thái Lam, cô chỉ thấy đầu mình nhói lên, sau đó có một chất lỏng ấm áp chảy xuống, chảy qua gương mặt cô, mùi tanh xộc lên.

“Chu… Mạnh… Ngôn…” Ý thức của cô bắt đầu trở nên mơ hồ, “… Tôi xin lỗi.”

Cô ngã phịch xuống đất, trong lúc mông lung, cô thấy Triệu Trác Việt đang đánh nhau với ai đó, cô muốn biết có phải là anh không nhưng càng cố sức thì đầu óc càng trở nên nặng nề hơn, khung cảnh xung quanh tối dần đi.

Cô không nhìn rõ mặt người kia.

Nhiếp Chi Văn quật Triệu Trác Việt ngược ra đằng sau rồi lấy cờ lê trong tay ông ta, đập mạnh xuống.

Máu tươi bắn tung tóe, áo sơ mi trắng của anh ta bị máu đỏ bắn vào nhưng anh ta không để ý đến việc này, lại vung tay lên.

Sau vài lần như vậy, đầu Triệu Trác Việt nát bươm.

Dường như lúc này Nhiếp Chi Văn mới tỉnh táo lại, vứt cờ lê đi, đến gần thử kiểm tra hơi thở của ông ta.

Không còn thở.

Nhiếp Chi Văn im lặng một lát, lại gần Chung Thái Lam và vỗ nhẹ vào hai má cô: “Cô Chung?”

Chung Thái Lam đã ngất xỉu nên tất nhiên không thể đáp lời anh ta.

Nhiếp Chi Văn lấy điện thoại ra gọi: “Alo, phải không? Ở đây có người bị thương, mau chóng cho một xe cứu thương đến ngay đi.”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio