Hôm sau, mọi thứ loạn hết cả lên.
Chung Thái Lam bị ba cuộc gọi liên tục như đòi mạng của Giang Tĩnh đánh thức: “Mẹ ạ?”
“Sao không nghe điện thoại? Sắp mười một giờ đến nơi rồi.” Giang Tĩnh vừa nghe giọng của cô là biết cô còn chưa ngủ dậy, “Mau dậy đi, mẹ và Tiểu Hàm đến thăm con đây.”
Chung Thái Lam bị dọa tỉnh cả ngủ: “Dạ? Đến thăm con ấy ạ?”
“Đúng vậy, con đang ở ngoài còn gì? Mẹ qua xem thử.” Giang Tĩnh nghĩ kỹ rồi, con gái ở ngoài một mình kiểu gì cũng có chỗ sơ suất, bà qua đó xem thử có gì cần mua thêm không, nếu không thì mua cho cô ít đồ ăn rồi cho thêm tiền.
Chung Thái Lam luống cuống rời khỏi giường, suýt nữa thì vấp vào người Chu Mạnh Ngôn đang nằm dưới đất: “Đừng đến đây, mẹ đừng đến, chỗ con ở vừa nhỏ vừa bừa bộn, mẹ đến làm gì ạ?”
“Mẹ là mẹ của con, con ngại gì chứ? Mẹ đến thì tiện thể dọn hộ con luôn cũng được.” Tất nhiên là Giang Tĩnh không dễ bị cô thuyết phục như vậy.
Chung Thái Lam nhìn bốn phía, dưới đất có một người đang ngủ, trên ghế có quần áo của Chu Mạnh Ngôn, ngoài ban công còn phơi ít đồ, trong nhà vệ sinh thì có cốc, bàn chải, khăn mặt của anh… có dọn thì cũng chẳng thể lừa được bà.
“Con ở chỗ này xa lắm, mẹ đừng đến, để con đến chỗ mọi người.” Cô quyết định bỏ qua đề tài này: “Hôm nay mẹ muốn dẫn Tiểu Hàm đi đến khu trải nghiệm thực tế phải không ạ? Con đặt vé rồi, nhưng chắc không đi ăn trưa với hai người được, mẹ và em ăn trước đi, sau đó chúng ta gặp nhau ở khu trải nghiệm thực tế nhé.”
Dứt lời, cô nhanh chóng cúp máy rồi nói với Chu Mạnh Ngôn: “Làm tôi sợ muốn chết, mẹ tôi nói là muốn đến đây… Anh sao thế?”
Chu Mạnh Ngôn bị cô đánh thức, vô thức ngọ nguậy trong chăn một chút: “Không có gì… Cô định ra ngoài à?”
“Ừ, dù sao thì cũng phải dẫn Tiểu Hàm đi chơi, tuyệt đối không thể để họ đến đây được.” Chung Thái Lam day huyệt thái dương, không để ý đến sự khác thường của anh mà đi thẳng vào nhà vệ sinh.
Chu Mạnh Ngôn đợi cô đóng cửa lại thì lập tức nhấc chăn lên, nhìn qua một lượt, sau đó nhanh chóng bỏ chăn xuống và che kín lại.
Anh nghĩ ngợi, vẫn cảm thấy chưa đủ an toàn nên dứt khoát ngả người xuống, giả vờ như đang ngủ.
Chung Thái Lam bước ra, thấy anh lại ngủ tiếp thì nhẹ nhàng cầm đồ đi ra ngoài.
Mãi đến khi có tiếng khóa cửa ra vào, Chu Mạnh Ngôn mới mở mắt ra lần nữa, không nhịn được mà thở dài: Cứu với, anh mơ cái quái gì vậy?
Lúc đầu thì giấc mơ đó có vẻ rất bình thường, mặc dù bối cảnh giấc mơ vào thời anh đi học thì cũng hơi kỳ lạ, nhưng không gọi là khác người, có điều, rõ ràng ban đầu hai người cãi nhau, tại sao về sau lại thành mộng xuân vậy?
Từng này tuổi rồi, có một giấc mơ hơi lạ thì chẳng sao cả, anh cũng không cảm thấy quá xấu hổ.
Còn đối tượng… càng không có gì đáng xấu hổ hết, giấc mơ thôi mà, ai chẳng được, hơn nữa cả hai còn chịu ảnh hưởng của rất nhiều yếu tố khách quan, đại não của anh dùng các tư liệu sống ấy để cắt ghép thành một MV thì cũng không có gì ghê gớm.
Có lẽ vì sự tương tác của hai người nên cốt truyện phía sau mới trở nên khác thường như vậy, điều này khiến anh cảm thấy rất khó xử.
Chu Mạnh Ngôn có cảm giác như mình đang không tôn trọng bạn bè vậy.
Hay là nên chuyển ra ngoài nhỉ? Tiền anh cũng có rồi, chỉ cần tìm một khách sạn nào đấy không kiểm tra chứng minh thư thì chắc không có vấn đề gì đâu, mặc dù điều kiện sẽ khá tệ, nhưng ít ra không làm phiền Chung Thái Lam nữa.
Giống như bây giờ vậy, bạn bè hay bố mẹ cô có muốn đến nhà thì cũng không được, Chung Thái Lam đã vì anh mà làm nhiều chuyện như vậy, nhưng hình như anh lại chưa hề làm điều gì cho cô.
Thật sự không nên chút nào.
Bạch Đào không ngờ rằng mình điều tra đi điều tra lại, cuối cùng cũng điều tra ra được nghi phạm số hai là David, người này trốn kĩ thật đấy!
Là nhà thiết kế thời trang riêng của Cao Ngân Nguyệt nhưng quan hệ của David và Cao Ngân Nguyệt lại chỉ dừng ở mức công việc mà thôi, họ liên lạc với nhau qua trợ lý, quan hệ ngoài đời cũng không quá thân mật nên mới đầu Bạch Đào không quan tâm đến anh ta lắm, chỉ hỏi cho có lệ thôi.
Nào ngờ vừa gặp David đã để lộ đuôi rồi, mặc dù anh ta rất cố gắng giả vờ ngạc nhiên nhưng từ nhỏ Bạch Đào đã được tiếp xúc với nghề này, vừa nhìn là biết anh ta đang căng thẳng.
Cô cười thầm, gặp cảnh sát mà lại căng thẳng thế à… Bạch Đào càng nghi ngờ anh ta hơn, nhưng cô vẫn không thể hiện thái độ ra mặt: “Anh David có thời gian không? Tôi có vài câu muốn hỏi anh.”
“À, được, tôi có thời gian.” David cố gắng duy trì hình tượng, anh ta mời Bạch Đào vào văn phòng: “Cảnh sát Bạch uống gì?”
Bạch Đào đứng trong phòng làm việc lộn xộn của anh ta: “Tôi không muốn uống gì cả, chỉ muốn hỏi anh vài vấn đề thôi.”
“Cô hỏi đi.”
Bạch Đào quyết định nói dối anh ta, không nhắc đến chuyện của Cao Ngân Nguyệt ngay mà chỉ hỏi: “Buổi tối ngày tháng anh đã ở đâu?”
“Ngày tháng … Hôm đó là thứ mấy nhỉ? Ngại quá, tôi không nhớ rõ ngày lắm, tôi thường hay nhớ theo thứ hơn.” David giải thích rồi lấy điện thoại ra xem thử: “À, chủ nhật à, hôm đó tôi ở phòng làm việc.”
Sắc mặt Bạch Đào không hề thay đổi: “Muộn như vậy rồi mà vẫn ở phòng làm việc à?”
“Đúng vậy, hôm đó tôi mới có linh cảm.” David nói xong thì dần bình tĩnh lại, mỉm cười: “Nghề của chúng tôi ấy mà, linh cảm là thứ quan trọng nhất.”
Bạch Đào gật đầu: “Có ai có thể chứng minh không?”
“Không, chỉ có mỗi mình tôi thôi.” Anh ta bắt đầu đổi từ khách thành chủ: “Cảnh sát Bạch, tôi có thể hỏi một câu không? Cô hỏi điều này để làm gì?”
Bạch Đào trả lời: “Vụ án của Cao Ngân Nguyệt có vài điểm đáng ngờ.”
“Cao Ngân Nguyệt?” Lúc này thì David mới giật mình, “Chẳng phải là đã tìm được hung thủ rồi sao?”
Bạch Đào không trả lời vấn đề này mà hỏi tiếp: “Anh có thân thiết với Cao Ngân Nguyệt không?”
“Cũng không thân thiết lắm, tôi thiết kế quần áo cho cô ấy, nhưng cô ấy lại khá kén chọn, đôi khi chúng tôi cũng tranh cãi với nhau.
Nhưng cái chết của cô ấy không hề liên quan gì đến tôi.” David nhìn vào mắt Bạch Đào, chân thành nói: “Hai chúng tôi không có ân oán cá nhân.”
Bạch Đào vẫn hơi nghi ngờ nửa câu sau của anh ta, sau khi hỏi David xong, cô lập tức gọi cho trợ lý Tiểu Mỹ, định hỏi xem Cao Ngân Nguyệt có xích mích gì với David không.
Nào ngờ Tiểu Mỹ nghe xong câu hỏi của cô thì lại nói: “Xin lỗi cảnh sát Bạch, tôi không nhớ rõ lắm.”
Bạch Đào nghe thấy đầu dây bên kia có tiếng cô gái nào đó đang quát tháo, la hét, cũng ngầm hiểu bây giờ không phải là lúc nên nói: “Lát nữa tôi gọi điện lại cho cô sau, cô nghĩ cho kỹ nhé.”
Đến tối, cô gọi lại lần nữa, lúc này Tiểu Mỹ đã nhớ ra, “Có một hôm nọ, chị Cao đi thử trang phục, hình như sau đó đã cãi nhau với David một trận, hôm đó lạ lắm, chị Cao còn cố ý bảo tôi đi ra ngoài, nói là muốn uống cà phê, đến khi tôi quay lại thì thấy họ đang cãi nhau.”
Bạch Đào hào hứng hỏi: “Cô có biết tại sao họ cãi nhau không?”
“Tôi không rõ lắm.”
“Chuyện đó xảy ra từ bao giờ vậy?”
“Cách đây không lâu lắm, đại khái là khoảng tầm tháng bảy gì đó, chị Cao muốn tham gia một buổi khai mạc.”
Bạch Đào suy nghĩ một lát rồi hỏi: “Dựa vào những gì cô biết về Cao Ngân Nguyệt thì cô đoán xem tại sao cô ấy lại cãi nhau với David?”
Tiểu Mỹ hơi chần chừ: “Tôi cũng không rõ.”
“Không sao, nghĩ cho kỹ vào.”
Tiểu Mỹ: “Thỉnh thoảng thì chị Cao cãi nhau với David vì chuyện trang phục, trước kia David từng đưa mẫu váy mà chị Cao muốn mặc cho người khác… Nhưng mà những lúc nói mấy chuyện đó thì chị Cao không tránh mặt tôi.”
Trợ lý và ngôi sao là người một nhà, nếu không phải chuyện quá riêng tư thì Cao Ngân Nguyệt cũng chẳng cần phải tránh mặt Tiểu Mỹ.
Nghĩ vậy, Bạch Đào quyết định bắt tay vào điều tra David.
Nào ngờ, trước khi Bạch Đào kịp làm vậy thì Chu Mạnh Ngôn lại chủ động hẹn cô, địa điểm tại một quán mì nhỏ.
Bạch Đào ngồi xuống, chọn một bát mì bò, cô đang đói đến mức bụng réo ầm lên rồi, tất nhiên là giọng điệu cũng không được thân thiện cho lắm: “Có chuyện gì vậy?”
Chu Mạnh Ngôn ho nhẹ, trả lại viên ngọc mà anh đã cướp của Bạch Đào, “Vật về với chủ này.”
Bạch Đào nhanh chóng vươn tay ra, thoáng cái đã giật lại viên ngọc, sau khi cầm đồ trên tay mới lạnh lùng hỏi: “Đang yên đang lành mà lại ân cần như vậy, nếu không phải lừa đảo thì kiểu gì cũng ăn trộm.
Anh nói thẳng đi xem nào.”
Chu Mạnh Ngôn hắng giọng: “Không có gì, chỉ là trả lại đồ cho cô thôi.
Lần trước tôi làm vậy cũng là vì bất đắc dĩ mà, mong cảnh sát Bạch thứ lỗi.”
“Ha ha.” Bạch Đào không tin, lườm anh: “Có chuyện gì thì anh cứ nói thẳng đi."
Chu Mạnh Ngôn không tiếp tục chuyện này nữa mà đi thẳng vào vấn đề chính: “Hôm qua tôi gặp David rồi, cô nói anh ta có vấn đề, chắc anh ta hút thuốc phiện đấy.”
Bạch Đào nghe xong cũng trở nên nghiêm túc: “Tại sao anh lại nói vậy?”
“Biểu hiện của anh ta rất rõ ràng.” Chắc do đêm qua David lên cơn nghiện, biểu hiện ngáp chảy nước mắt rất rõ ràng nên Chu Mạnh Ngôn lập tức nhận ra, “Việc cô điều tra được không phải là chuyện này à?”
Bạch Đào thầm nghĩ, xui quá, lúc cô đi gặp David thì chỉ thấy anh ta rất gầy, nhưng vì không hiểu tâm lý của mấy người theo đuổi ngành thời trang cao cấp như anh ta nên cũng không nghi ngờ gì cả, “Tôi chưa điều tra được chuyện ấy.”
Chu Mạnh Ngôn nhắc lại đoạn hội thoại mà hôm qua mình đã nghe lén được: “Nghe thì có vẻ như Ngân Nguyệt đã biết chuyện gì đó, nhưng anh ta không phải là người đã khống chế cô ấy.”
Mì thịt bò được mang ra, Bạch Đào đói lả cả người, cô không chịu nổi nữa nên cầm đũa lên ăn luôn: “Tại sao?”
Không hiểu sao, Chu Mạnh Ngôn cảm thấy lúc ăn cơm trông Bạch Đào hơi giống Chung Thái Lam, anh nhìn một lúc rồi mới nói: “Ngân Nguyệt sẽ không chịu được việc bị người như vậy khống chế, trong mắt cô ấy, David chẳng là gì cả.”
Lời anh nói hơi trừu tượng nhưng Bạch Đào có thể hiểu, dù sao Cao Ngân Nguyệt cũng là tiểu thư nhà giàu, cực kỳ quyền lực, dù David có chuốc thuốc rồi quay video nhạy cảm thì liệu cô ấy có bấm bụng chịu đựng mà để cho một người đàn ông như vậy kiểm soát mình không?
“Có vẻ Ngân Nguyệt khá sợ người đó.” Chu Mạnh Ngôn nói nhỏ: “Nếu không phải thế thì cô ấy đã không mạo hiểm tính mạng của mình.”
Bạch Đào nghe xong thì ngẩn ra: “Đợi một chút, anh có ý gì vậy, dùng tính mạng của mình để mạo hiểm là sao cơ? Có phải là có điều gì đó anh vẫn chưa nói cho tôi biết không?”
Chu Mạnh Ngôn suy nghĩ: “Đây chỉ là phán đoán của tôi thôi, đến giờ cô vẫn chưa tìm hiểu được xem cô ấy đã hẹn ai ra ngoài vào tối mùng à?”
Bạch Đào mở ghi chép về Cao Ngân Nguyệt ra, dù có xem tất cả các phần mềm liên lạc đi chăng nữa thì trừ cuộc gọi của Ngô Phàm vào buổi sáng hôm đó thì cũng chỉ có mỗi Chu Mạnh Ngôn, chung quy lại thì người mà Cao Ngân Nguyệt đã đi gặp hôm đó vẫn còn là một ẩn số.
“Cô ấy đã tự đi ra ngoài để tìm hung thủ.” Chu Mạnh Ngôn kể cho Bạch Đào nghe những suy đoán về cách ăn mặc của Cao Ngân Nguyệt và chuyện thỏi son.
Bạch Đào khá bất ngờ: “Cô ấy chủ động cầm son có chức năng ghi âm đi tìm hung thủ, vậy mục đích của cô ấy là gì vậy?”
“Chắc chắn là cô ấy muốn ghi âm chuyện gì đó.” Chu Mạnh Ngôn nói: “Nhưng tôi nghĩ mãi vẫn không ra, một đoạn ghi âm giây thì có thể làm được gì chứ?”
Bạch Đào nghĩ một lúc cũng không ra được manh mối gì, cô tạm thời gác chuyện này sang một bên: “Còn một vấn đề nữa, nếu hung thủ là David, vậy thì Spring có liên quan gì đến anh ta không?”
Hai người đã xác định được là Cao Ngân Nguyệt dùng Spring trong một thời gian ngắn, mới đầu còn tưởng đó là thủ đoạn mà hung thủ dùng để khống chế, nhưng bây giờ bất chợt xuất hiện biến số là tên David kia, đồng nghĩa với việc lại mất đi một manh mối liên quan đến hung thủ.
Bạch Đào xoa bóp huyệt thái dương: “Vụ án này càng ngày càng phức tạp.”
“Đừng sốt ruột, cứ điều tra tiếp thì sẽ ra thôi.” Chu Mạnh Ngôn an ủi Bạch Đào, “Tôi có chuyện muốn hỏi cô.”
Bạch Đào lập tức cảnh giác: “Chuyện gì?”
“Cảnh sát Bạch, cô cũng thấy là tôi càng ngày càng ít đáng nghi hơn rồi đúng không?” Chu Mạnh Ngôn nhìn vào mắt cô: “Các cô vẫn còn truy nã tôi à?”
Bạch Đào đảo mắt một vòng, nói thật: “Tất nhiên, nhưng anh cũng thấy đấy, bây giờ không có ai đuổi bắt anh nữa, có anh đứng ra làm bia đỡ đạn, có khi hung thủ sẽ bớt cảnh giác hơn cũng nên.”
Từ đầu Chu Mạnh Ngôn đã không hy vọng gì nhiều, chỉ nói: “Vậy tôi có thể về nhà ở được không? Dù sao thì cũng không rời khỏi thành phố này, cô có thể đến tìm tôi bất kỳ lúc nào.”
“Bạn của anh không cần anh nữa à?” Bạch Đào đánh giá anh từ trên xuống dưới, “Thật ra tôi thấy khá lạ, theo lý thuyết thì bây giờ trên người anh không có đồng nào mới đúng, nhưng có vẻ anh sống cũng không tệ, nhìn không giống tội phạm truy nã chút nào.”
Chu Mạnh Ngôn: “…”
Bạch Đào nhíu mày: “Lần nào gặp anh, tôi cũng thấy quần áo anh đã được giặt giũ, phơi khô tử tế rồi, mặt mũi rất sạch sẽ, sắc mặt không tệ, khoảng thời gian này chắc hẳn có ai đó luôn giúp anh đúng không? Hơn nữa đó còn là nữ.”
Chu Mạnh Ngôn: “…” Phụ nữ đáng sợ quá.
“Tôi đã điều tra anh rồi, anh không có anh chị em gì cả, chắc hẳn là bạn bè, tại sao lại là nữ nhỉ?” Bạch Đào dùng đũa chỉ vào anh: “Quần áo của anh rất vừa người, dù có mặc đồ của bạn bè thì chắc không thể trùng hợp đến mức bộ nào cũng vừa người, hay đây là đồ mới?”
Chu Mạnh Ngôn: “…”
“Dù bạn của anh có cho anh tất cả những đồ mà mình đã mua nhưng lại không mặc vừa thì sao trên người anh lại có mùi nước hoa hả? Nếu không phải là nữ thì tôi sẽ xin nghỉ việc ngay bây giờ.” Bạch Đào cười khẩy: “Anh có dám nói là tôi nói sai không?”
Chu Mạnh Ngôn: “… Lúc ngồi tàu điện ngầm thì vô tình bị ám vào người thôi.”
“Ồ, mấy lần liền mà vẫn đều là mùi cam chanh hả?” Bạch Đào nhếch mép, “Anh cũng may mắn thật đấy.”
Chu Mạnh Ngôn không thể nói gì được.
Bạch Đào cảm thấy rất ngứa mắt: “Bạn gái vừa mới mất mà đã đến nhà cô gái khác để ở rồi, sức hút của anh kinh khủng thật đấy, anh vội vàng điều tra hung thủ như vậy là để rửa oan cho mình hay vì Cao Ngân Nguyệt thế?”
“Vì Ngân Nguyệt.” Chu Mạnh Ngôn nói: “Quan hệ giữa tôi và cô gái kia không như những gì cô nghĩ đâu.”
Bạch Đào gắp một đũa mì: “Liên quan gì đến tôi chứ? Bây giờ tôi chịu ngồi đây để nói chuyện với anh chỉ vì không muốn đổ oan cho người vô tội thôi.
Còn nhân phẩm anh ra sao thì đâu liên quan gì đến tôi, anh không làm trái lương tâm của mình là được.”
Chu Mạnh Ngôn không ngờ là mình sẽ nghe thấy những lời này từ miệng một người đặc biệt như Bạch Đào, sau khi dở khóc dở cười thì anh lại cảm thấy khá thoải mái.
Thật ra mọi chuyện đã khác trước rất nhiều, không phải sao? Anh được tự do một phần nào đó rồi.
Chắc chắn là sau này anh sẽ càng tự do hơn nữa.
Có điều, Cao Ngân Nguyệt… rốt cuộc thì tình cảm của anh dành cho Cao Ngân Nguyệt là như thế nào?