“Kiss The Rain".
Chung Thái Lam thấy tim mình bắt đầu đập thình thịch, cô ngẩng đầu lên nhìn anh ta: “Tôi thấy trên mạng ghi ca khúc tiêu biểu của người này là “When The Love Falls” và “Kiss The Rain”.”
“Đúng rồi, đó là bản nhạc trong một bộ phim Hàn, bình thường mấy cô gái các cô đều rất thích những bài như vậy.” Nhiếp Chi Văn lục lọi hộp CD, “Có “Kiss The Rain” trong album “From The Yellow Room” này, cô có muốn nghe không?”
Chung Thái Lam mím môi, cụp mắt xuống: “Có.”
Nhiếp Chi Văn đổi đĩa nhạc cho cô.
Khi giai điệu quen thuộc vang lên, Chung Thái Lam lập tức chắc chắn rằng đây không chỉ là sự trùng hợp về tên, mà bài hát này chính là khúc nhạc piano đã được tách ra từ tạp âm trong bản ghi âm của Cao Ngân Nguyệt.
Cô thật sự không ngờ rằng mình lại có thể đến gần với sự thật ngay trong lần thử đầu tiên, hay là vì trước kia bọn họ đã đi nhầm đường quá lâu nên bây giờ cuối cùng mới tìm được hướng đi đúng?
Nhiếp Chi Văn nhìn mặt đoán ý: “Không hay à?”
“Cũng được.” Cô chống cằm, mỉm cười với anh ta: “Rất lãng mạn.”
Nhiếp Chi Văn cũng cười theo, mấy cô gái lơ đãng thường rất thích những điều lãng mạn, nhưng đôi khi sự lãng mạn lại chính là một cái bẫy do giống đực dựng nên để tìm bạn đời: “Sắp trưa rồi, mưa to quá nhỉ, hay cô ở lại đây ăn tạm gì đi.”
“Anh biết nấu cơm à?” Chung Thái Lam tỏ vẻ kinh ngạc.
Nhiếp Chi Văn trả lời: “Tôi chỉ biết nấu đồ Tây thôi, từ hồi còn học cấp hai tôi đã ra nước ngoài với anh trai rồi.”
“Sớm vậy à?” Chung Thái Lam giả vờ ngạc nhiên hỏi: “Anh sang đó đi học đã quen chưa?”
Có vẻ Nhiếp Chi Văn không thích nhắc đến chuyện đó lắm: “Cũng được.”
Chung Thái Lam không hỏi nữa.
“Cô ăn gì?”
“Gì cũng được, tôi không kén ăn.”
“Vậy tôi nấu tạm nhé.”
“Để tôi vào giúp anh.”
Nếu có thể thì tất nhiên Chung Thái Lam muốn đi dạo một vòng trong nhà Nhiếp Chi Văn hơn, nhưng làm vậy rất dễ khiến anh ta nghi ngờ nên cô đành chọn cách nói chuyện với anh ta để thu hoạch thêm manh mối.
Nhiếp Chi Văn cũng không ngăn cản cô.
Hai người cười cười nói nói ăn xong bữa trưa, lúc này trời cũng đã tạnh mưa rồi, Chung Thái Lam thấy hôm nay chẳng còn cơ hội nào để tìm hiểu thêm về cấu trúc căn phòng khác ngoài phòng bếp, phòng khách và nhà vệ sinh nên dứt khoát đề nghị anh ta: “Tạnh mưa rồi, hay chúng ta đi xem triển lãm sách nhé.”
Nhiếp Chi Văn rất hiểu những cô gái thế này, anh ta biết bọn họ vừa bảo thủ vừa cẩn thận, mặc dù mới đầu rất khó tấn công, nhưng chỉ cần vượt qua được bức tường phòng bị của họ thì mọi chuyện sẽ dễ như trở bàn tay: “Ừ được thôi.”
Vì lúc nãy có mưa giông nên chỉ còn lác đác vài người đến tham gia buổi triển lãm sách, Chung Thái Lam lại khá hào hứng, cô chọn vài mua quyển sách, sau đó quay sang hỏi Nhiếp Chi Văn: “Anh không mua à?”
“Tôi không thích lắm.” Nhiếp Chi Văn thấy cô chọn vài quyển tiểu thuyết ngôn tình thì thầm mỉm cười.
Chung Thái Lam tò mò hỏi: “Vậy bình thường anh hay đọc gì?”
“Tôi không thích đọc tiểu thuyết, thỉnh thoảng sẽ đọc một ít tạp chí liên quan đến chuyên ngành.” Nhiếp Chi Văn sờ mũi: “Nghe hơi tẻ nhạt nhỉ?”
Chung Thái Lam vội vàng lắc đầu: “Không đâu, cũng tốt mà.”
Nhiếp Chi Văn tiến lên vài bước: “Cô muốn mua gì nữa không?”
“Không, chỉ thế này thôi…” Mới đầu Chung Thái Lam còn định mua cho đủ tệ để được tặng kèm một chiếc trâm cài rất độc đáo nhưng cô không thể chọn thêm được nữa nên đành thôi.
Nhiếp Chi Văn chủ động thanh toán tiền sách giúp cô, cô từ chối vài lần mà không thể giành quyền thanh toán với anh ta nên đành phải nhận.
Sau khi đi dạo triển lãm sách thì buổi hẹn hôm nay cũng kết thúc, Nhiếp Chi Văn ngỏ ý muốn tiễn Chung Thái Lam về, cô cũng không từ chối, nhưng chỉ bảo anh ta chở cô đến thư viện thôi.
Trong thư viện còn có túi xách và tài liệu ôn tập hôm qua Chung Thái Lam để lại, cô cất mấy quyển sách vừa mua ở thư viện vào túi, đổi trắng thay đen, giả vờ như mình đã ngồi ở thư viện ôn bài cả ngày hôm nay.
Chiêu này không chỉ vì muốn qua mắt Chu Mạnh Ngôn mà còn để ôn bài cho tử tế, dù sao thì đời thực cũng không phải là tiểu thuyết, trừ việc phá án ra, nhân vật chính cũng cần phải sống, biết đâu vì chuyện này mà cuối cùng cô lại thi trượt nghiên cứu sinh thì sao, đây cũng không phải là chuyện không thể.
〒▽〒
Để giảm bớt cảm giác tội lỗi, Chung Thái Lam ở lại học mãi đến khi thư viện đóng cửa mới chịu về nhà.
Quả nhiên, Chu Mạnh Ngôn vẫn đang đợi cô.
Nhưng Chung Thái Lam vẫn rất tự nhiên, cô đã tẩy trang xong xuôi, mùi nước hoa cũng không còn, lens đã thay sang gọng kính cận bình thường, cô không tin Chu Mạnh Ngôn có thể đoán ra rằng cô đã đi hẹn hò.
“Cô… đến thư viện à?” Chu Mạnh Ngôn liếc qua chiếc ba lô quen thuộc.
Chung Thái Lam đáp: “Ừ, tôi đi ôn bài.”
Chu Mạnh Ngôn có cảm thấy có gì đó sai sai nhưng không nghĩ ra được, anh chỉ có thể hỏi: “Tôi mới biết thêm vài chuyện về Nhiếp Chi Văn, cô có muốn nghe không?”
“Đợi tôi đi tắm đã.” Chung Thái Lam chuẩn bị lấy đồ ngủ để đi tắm.
Đúng lúc đó, Chu Mạnh Ngôn lại bất ngờ nheo mắt lại: “Đợi chút.”
Chung Thái Lam khó hiểu nhìn anh.
Chu Mạnh Ngôn lại gần cô, cúi người kề sát vào cổ cô: “Mùi gì thế?”
Mùi? Chuông báo động trong lòng Chung Thái Lam kêu ầm lên, chẳng lẽ lần này mùi nước hoa của cô lại bám lâu đến thế, hay là… mùi nước hoa Cologne trên người Nhiếp Chi Văn ám lên người cô rồi?
Không đúng, có khi anh đang lừa cô cũng nên!
Chung Thái Lam quyết định giả ngu: “Mùi gì cơ? Tôi hôi lắm à?”
Chu Mạnh Ngôn không lên tiếng, anh chỉ ghé sát vào người cô, hơi thở của anh phả nhẹ lên cổ cô, vừa nóng vừa buồn, Chung Thái Lam mím chặt môi không nói gì, chỉ sợ anh thấy cô đang chột dạ.
Mấy phút sau Chu Mạnh Ngôn vẫn chưa tránh ra, giống như anh đang thật sự rất tập trung phân biệt các loại mùi trên người cô, mặc dù hai người ghé sát vào nhau nhưng thật ra cũng chẳng hề tiếp xúc da thịt, nhưng mùi hương, độ ấm và hơi thở cũng đủ để làm xáo trộn đầu óc của một người rồi.
Chung Thái Lam cố gắng tự dặn bản thân phải bình tĩnh: “Rốt cuộc anh đang làm gì thế?”
“Không có gì, đột nhiên tôi phát hiện ra cô rất thơm.” Cuối cùng Chu Mạnh Ngôn cũng chịu đứng thẳng người lên, trêu chọc cô như chưa hề có chuyện gì xảy ra: “Hình như con gái các cô lúc nào cũng thơm nhỉ.”
Chung Thái Lam thở phào nhẹ nhõm: “Đồ dở hơi, tôi đi tắm đây.” Tốt nhất là nên đi tắm, xóa sạch hết mọi chứng cứ trên người cho chắc.
Nhưng đúng lúc cô quay đi thì người phía sau chợt kéo cô, Chung Thái Lam ngoái đầu lại, thật sự rất muốn chửi ầm lên.
Hôm nay cô mặc chiếc váy có kiểu dáng khá thoải mái, phía sau được thiết kế theo kiểu dây rút, lúc này Chu Mạnh Ngôn đang túm lấy một đầu dây.
“Rốt cuộc thì anh đang làm gì vậy?”
Chu Mạnh Ngôn chậm rãi bỏ tay ra rồi đưa đồ trong tay cho cô xem: “Đây là gì vậy?”
Ánh mắt Chung Thái Lam lập tức đông cứng, mẹ nó chứ, đây là trâm cài áo của buổi triển lãm sách! Nhiếp Chi Văn… chắc chắn là anh ta rồi.
Có lẽ anh ta định tạo cho cô một bất ngờ nên đã âm thầm cài nó lên váy cô.
Công bằng mà nói, nếu anh ta không phải nghi phạm, nếu giữa hai người không có quá nhiều khúc mắc thì có lẽ cô sẽ thích Nhiếp Chi Văn mất, anh ta rất hiểu cách làm con gái vui.
Nhưng bây giờ Chung Thái Lam chỉ muốn chửi mười tám đời nhà anh ta thôi.
“Triển lãm sách?” Chu Mạnh Ngôn thấy logo trên chiếc trâm cài áo, “Đến triển lãm sách thì có gì mà phải giấu tôi? Cô đi với ai thế?”
Chung Thái Lam hít một hơi thật sâu, cố đè cơn giận xuống: “Đàn anh mà trước kia tôi yêu thầm, được chưa?”
Chu Mạnh Ngôn sửng sốt: “Không phải là Nhiếp Chi Văn à?”
Chung Thái Lam không đáp mà hỏi lại: “Nhiếp Chi Văn? Anh nghĩ là tôi đi với anh ấy à?”
“Không.” Chu Mạnh Ngôn nửa tin nửa ngờ: “Nếu vậy thì sao cô lại giấu tôi?”
Chung Thái Lam giả vờ như đang tức giận: “Tôi giấu anh bao giờ? Tôi đến thư viện ôn bài, tiện thể đi dạo quanh triển lãm sách thôi, sao hả? Bây giờ tôi phải báo cáo riêng cho anh biết à?”
Chu Mạnh Ngôn bị cô chất vấn đến mức không biết phải trả lời thế nào, anh lùi về phía sau một bước: “Được rồi, được rồi, đừng tức giận, tôi không hỏi nữa.”
“Tôi đã từ bỏ anh và coi anh như bạn bè bình thường rồi.” Chung Thái Lam nhìn anh, nhẹ nhàng lên tiếng: “Anh cũng tôn trọng tôi một chút đi, được không? Cả hai chúng ta đều nên giữ chút khoảng cách, anh hiểu không?”
Chu Mạnh Ngôn không nói gì, đây đáng lẽ là điều mà anh muốn thấy từ lâu, nhưng bây giờ anh lại bắt đầu không biết phải làm sao.
Chung Thái Lam tưởng rằng anh đã hiểu, cô đóng cửa lại chuẩn bị tắm, khi nước nóng chảy xuống thì cô mới yên tâm để nước mắt mình rơi xuống.
Đáng lẽ phải làm thế này từ lâu rồi, đau dài không bằng đau ngắn, nhận thức được tình hình sớm ngày nào thì giữ khoảng cách sớm ngày đó, như vậy sẽ tốt cho cả hai người.
Nỗi đau khổ đã lâu không thấy lại quay về, nhiều năm trước, khi Giang Tĩnh đưa Chung Thái Lam rời khỏi nhà bà ngoại, cô từng cảm nhận thấy nỗi đau ấy một lần, vì không nỡ xa Hoàng Nữu, cô đã khóc nức nở, Giang Tĩnh dẫn cô đi nhưng cô không chịu.
Khi đó cô còn ghé vào phía sau xe ba gác gào khóc đến mức khản cả giọng, mà Hoàng Nữu cũng vừa chạy theo vừa sủa, không nỡ để cô đi.
Nhưng cuối cùng cô vẫn bị Giang Tĩnh dẫn về Tùng Dung, còn Hoàng Nữu thì bị bà ngoại ôm về nhà.
Lần thứ hai, khi Giang Tĩnh quyết định kết hôn, Chung Thái Lam cũng từng khóc như vậy, khóc đến mức mắt sưng vù lên, không thể mở ra nổi, nhưng nỗi đau trong lòng cô vẫn chẳng vơi đi chút nào, cô biết, mình không còn là tất cả của mẹ nữa rồi.
Có những thứ một khi đã mất đi sẽ chẳng bao giờ lấy lại được nữa.
Chẳng mấy chốc mà mấy năm đã qua đi, Chung Thái Lam lại phải đối mặt với nỗi mất mát, nhưng bây giờ chẳng có ai hay thứ gì để cho cô oán hận nữa.
Chúng ta đến thế giới này một mình, rồi cũng sẽ rời đi một mình, nếu cuộc đời này là một con đường thì nó vốn dĩ là con đường phải đi một mình.
Từ lâu Chung Thái Lam đã giác ngộ điều này, nhưng cô không ngờ Chu Mạnh Ngôn cũng nằm trong quy luật đó.
Nếu bắt buộc phải mất Chu Mạnh Ngôn thì cô thà tự lựa chọn thời điểm, như vậy sẽ không xảy ra chuyện một ngày nào đó, sau khi anh quay người rời đi cô mới ngạc nhiên nhận ra rằng mình vừa bị bỏ lại.
Cô chọn cách chủ động đẩy anh ra xa.
Sẽ không sao đâu, người ta thiếu tay, thiếu chân, thiếu thận, thiếu gan mà vẫn có thể sống được, cô thiếu mất Chu Mạnh Ngôn thì sao chứ? Cô có thể chịu được.
Chung Thái Lam thở phào nhẹ nhõm, ngẩng mặt lên để dòng nước ấm cuốn trôi nước mắt trên mặt, tự nhủ: “Cứ thế đi, dừng lại ở đây.”
Cô ấn mạnh nút chai dầu gội, xốc lại tinh thần để tắm rửa, ban nãy cô dầm mưa nên chắc chắn là đầu đang hôi rình lên rồi.
Có khi lúc nãy Chu Mạnh Ngôn nói dối rằng cô vẫn còn thơm để cô lơ là mất cảnh giác đây mà, đúng là không biết xấu hổ!
Nửa tiếng sau, sau khi chắc chắn là tất cả mọi dấu vết đều bị rửa sạch thì Chung Thái Lam mới bước ra khỏi phòng tắm, Chu Mạnh Ngôn ngồi trên giường đợi cô: “Tắm xong rồi à?”
“Ừ, anh định nói về chuyện của Nhiếp Chi Văn à? Phát hiện ra manh mối gì thế?” Cô dùng khăn mặt lau tóc, thuận miệng hỏi.
Chu Mạnh Ngôn nhìn cô, không nói gì.
Chung Thái Lam ngạc nhiên hỏi: “Sao thế? Không tiện nói cho tôi à? Vậy thôi.”
Bây giờ Chu Mạnh Ngôn có thể khẳng định rồi, trong lúc tắm cô đã điều chỉnh lại tâm trạng của mình, bắt đầu giữ khoảng cách với anh, đúng như những gì cô nói: Cô đã từ bỏ anh.
Đây là một chuyệt tốt còn gì? Nếu như cô không từ bỏ thì có khả năng anh sẽ chẳng bao giờ được tự do.
Nhưng Chu Mạnh Ngôn lại thầm cảm thấy rất khó chịu, có thứ cảm xúc không tên nào đó đang cuồn cuộn trong lồng ngực anh.
Thậm chí, nó còn ảnh hưởng đến lý trí khiến anh không thể tư duy bình thường được.
Chu Mạnh Ngôn thầm cười khổ, chắc đây là tác dụng phụ của hai thế giới rồi, muốn thoát khỏi vận mệnh đã được thiết lập sẵn đâu có dễ.
Anh chuyển sự chú ý của mình sang chuyện khác: “Mấy cô bạn gái cũ của Nhiếp Chi Văn có rất nhiều điểm giống nhau, nói ngắn gọn thì dễ khống chế, tôi không nghĩ anh ta thật lòng yêu họ đâu.”
Chung Thái Lam cũng từng xem phim về tâm lý tội phạm, “Anh miêu tả anh ấy như sát nhân giết người hàng loạt thế.”
“Ngân Nguyệt chết rồi, Khương Tuyết cũng chết.”
Chung Thái Lam không tranh cãi với anh mà chỉ hỏi: “Vậy anh đã tìm thấy chứng cứ nào chứng minh rằng anh ấy ra tay với Cao Ngân Nguyệt chưa?”
“… Chưa.”
Nhiếp Chi Văn xảo quyệt ở chỗ đó, anh ta và Cao Ngân Nguyệt gặp nhau công khai, có rất nhiều người chứng kiến, nhưng những buổi gặp mặt đó lại cực kỳ riêng tư, chẳng ai biết đã xảy ra chuyện gì.
Mà Cao Ngân Nguyệt cũng không hề nói cho ai biết về hành trình hôm đó, chẳng có cách nào để chứng minh rằng cô ấy đã đi gặp Nhiếp Chi Văn.
Chu Mạnh Ngôn nói: “Tôi nhờ Bạch Đào đi kiểm tra, video giám sát nhà Nhiếp Chi Văn đã bị xóa sạch rồi.”
Video giám sát ở khu nhà Nhiếp Chi Văn cũng chỉ lưu trong vòng mười lăm ngày, bây giờ đã là cuối tháng tám, video giám sát ngày tháng bị xóa từ lâu rồi, chẳng thể kiểm tra xem tối hôm đó Cao Ngân Nguyệt có đến gặp Nhiếp Chi Văn không.
Có lẽ, trước kia Nhiếp Chi Văn dùng đoạn ghi âm để giá họa cho anh vì muốn kéo dài thời gian.
Mà Khương Tuyết - người làm chứng cho Nhiếp Chi Văn cũng đã chết, bây giờ mặc dù Nhiếp Chi Văn là người rất đáng nghi nhưng lại chẳng có chứng cứ nào cả.
“Vậy anh định làm gì tiếp?” Chung Thái Lam hỏi: “Bắt anh ta à?”
Chu Mạnh Ngôn lắc đầu: “Không có chứng cứ nên không thể xin lệnh khám xét, dù có bắt giam anh ta hai mươi tư tiếng thì cũng chẳng có tác dụng gì.
Tạm thời không động đến anh ta, tìm xem còn manh mối nào khác không đã, trên đời này không có vụ mưu sát nào hoàn hảo đâu.”
Thật ra, chứng cứ trực tiếp và đáng tin cậy nhất quanh đi quẩn lại cũng chỉ có đoạn ghi âm mà Nhiếp Chi Văn đã dùng để vu oan cho anh, nếu nói chính xác thì có vẻ như là đoạn video.
Chắc chắn Nhiếp Chi Văn có video, dù là của Khương Tuyết hay Cao Ngân Nguyệt.
Nói không chừng… có khi anh ta còn quay lại cảnh Cao Ngân Nguyệt chết cũng nên.
Nhưng kiểu gì Nhiếp Chi Văn cũng sẽ giấu rất kỹ những thứ quan trọng như vậy, khá khó khăn để tìm ra chúng.
Chung Thái Lam thấy anh nhíu mày suy tư như vậy thì khẽ cười: “Đừng vội, chắc chắn là anh sẽ tìm thấy thôi.”
Nếu không thấy thì còn có cô đây mà.