Đây Là Một Câu Chuyện Bí Ẩn

chương 78: đùa với lửa

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

So với lần gặp mặt trước thì đội trưởng Tăng không thay đổi nhiều lắm (dù sao cũng chỉ mới có một tháng trôi qua), lúc Chu Mạnh Ngôn đến gặp, ông ấy không nói gì mà cứ thế dẫn anh và Hoàng Nữu tới phòng giám định, sau đó gọi một pháp y đi lấy máu để xét nghiệm.

Phải đợi bốn tiếng mới có kết quả, đội trưởng Tăng gọi Chu Mạnh Ngôn vào văn phòng của mình, sau khi ngồi xuống, câu đầu tiên ông ấy hỏi là: “Cậu chính là Chu Mạnh Ngôn trước đây bị truy nã à? Bạn trai của Cao Tố Nga đúng không?” Mặc dù Tùng Dung khá hẻo lánh nhưng hệ thống công an trên cả nước đều liên kết với nhau, vậy nên việc đội trưởng Tăng nhận ra người từng bị truy nã toàn quốc cũng là điều bình thường.

Chu Mạnh Ngôn gật đầu: “Vâng.”

“Lão Uông nói qua điện thoại chưa rõ lắm, chỉ bảo chuyện này vừa liên quan đến vụ án của Cao Tố Nga, lại vừa liên quan đến Lân Long ở chỗ chúng tôi à?” Đội trưởng Tăng nhíu mày: “Cậu biết gì thì nói cho tôi nghe xem nào.”

Chu Mạnh Ngôn kể lại tóm tắt diễn biến đầu đuôi sự việc cho ông ấy nghe, đội trưởng Tăng nghe xong cũng thấy khác thường: “Ý cậu là bây giờ đang nghi ngờ nhà máy của Lân Long có trồng thứ gì đó tên là Thiên Thần Trắng à?”

“Là nấm U Linh Tán.” Chu Mạnh Ngôn sửa lại, “Nấm U Linh Tán là loại nấm có điều kiện nuôi trồng rất khắc nghiệt, nhưng tình cờ là khí hậu ở huyện Tùng Dung lại rất phù hợp với sự sinh trưởng của chúng.”

Đội trưởng Tăng cân nhắc: “Suy luận của các cô cậu cũng không hẳn là vô lý.”

Chu Mạnh Ngôn giật mình vì bất ngờ, “Sao đội trưởng Tăng lại nói vậy?”

“Chắc cậu không biết rồi, trước kia Nhiếp Chi Văn có liên quan đến một vụ án giết người ở đây.” Đội trưởng Tăng kể sơ qua cho anh nghe về vụ án của thầy giáo Triệu, sau đó nhấn mạnh vào chuyện anh ta cứu Chung Thái Lam, “Dù sao cũng là nghi phạm giết người nên chúng tôi đã cẩn thận kiểm tra lại lời khai của cậu ta.”

Chu Mạnh Ngôn không ngờ mình sẽ được nghe lại vụ án này lần thứ hai: “Bằng chứng của anh ta có vấn đề gì à?”

“Không có vấn đề, hai nạn nhân may mắn sống sót cũng xác nhận rằng lời nói của cậu ta là đúng, nhưng nói như thế nào nhỉ? Có lẽ do tôi đã làm nghề này quá lâu nên có một tật xấu là hay nghi ngờ.” Đội trưởng Tăng cân nhắc một lúc rồi lên tiếng: “Tôi luôn cảm thấy sự xuất hiện của Nhiếp Chi Văn ở đó vào ngày hôm đấy quá mức trùng hợp.”

Sau đó ông ấy đọc cho Chu Mạnh Ngôn nghe lời khai của Nhiếp Chi Văn, vậy là mảnh ghép cuối cùng trong hồ sơ về vụ án bắt cóc Quách Tiểu Hàm lại rơi vào tay anh một cách bất ngờ như thế.

Ngày mà Chung Thái Lam bị Triệu Trác Việt bắt cóc, Nhiếp Chi Văn đến Lân Long làm một số việc theo yêu cầu của anh trai, bảy giờ tối, anh ta rời khỏi Lân Long để quay về Tùng Dung, đúng lúc đi ngang qua nhà máy in thì nghe thấy tiếng kêu cứu, sau khi lần theo tiếng kêu, anh ta phát hiện ra Quách Tiểu Hàm chạy đến cầu xin sự giúp đỡ.

Chu Mạnh Ngôn khó hiểu: “Nghe cũng không có vấn đề gì mà.”

“Đúng vậy, chỉ có một chi tiết nhỏ.” Đội trưởng Tăng lật tờ ghi chép lời khai ra, vẽ một sơ đồ địa hình đơn giản, “Lân Long được xây ngay cạnh thôn Giang, mà từ thôn Giang đến Tùng Dung chỉ có một con đường mới sửa xong thôi.

Nhà máy in ấn nằm ở phía Tây Nam của huyện Tùng Dung.

Theo lý mà nói, nếu đi từ Lân Long đến Tùng Dung thì phải đi qua nhà máy này, nhưng lúc chúng tôi điều tra hiện trường thì phát hiện Quách Tiểu Hàm không chạy ra từ cửa chính.”

Điều này thì Chu Mạnh Ngôn là người rõ nhất, lúc thầy Triệu đưa Chung Thái Lam vào tầng hầm, ông ta đã đi qua cửa sau nên anh mới bảo Chung Thái Lam kể lại đường đi dẫn tới cửa sau cho Quách Tiểu Hàm.

Đội trưởng Tăng lại nói tiếp: “Dựa theo các dấu vết ở hiện trường thì Quách Tiểu Hàm đã bỏ trốn ra cửa sau rồi gặp Nhiếp Chi Văn, điều này vẫn ăn khớp với khẩu cung của Nhiếp Chi Văn, nhưng nếu Nhiếp Chi Văn đang lái xe trên đường cái thì liệu có thật sự nghe được tiếng kêu cứu của Quách Tiểu Hàm không?”

Ông ấy dùng bút gõ vào tờ ghi chép: “Khoảng cách ở đó ít nhất cũng phải m, mà khi ấy Quách Tiểu Hàm đang rất yếu, vài ngày không được ăn uống gì, sức khỏe cũng kém, tinh thần không ổn định lại còn chưa trưởng thành…”

Đội trưởng Tăng còn chưa nói hết thì Chu Mạnh Ngôn đã hiểu ra vấn đề: Với trạng thái tinh thần lúc đó của Quách Tiểu Hàm thì chắc cô bé cũng không thể tả chi tiết được khi đó đã có chuyện gì, nên dù đội trưởng Tăng có nghi ngờ khẩu cung của Nhiếp Chi Văn thì cũng không thể xác nhận lại được.

“Có lẽ là do tôi quá đa nghi thôi.” Đội trưởng Tăng nở nụ cười tự giễu.

Chu Mạnh Ngôn lắc đầu, không chỉ có mỗi đội trưởng Tăng nghi ngờ sự xuất hiện của Nhiếp Chi Văn, mà ngay cả anh cũng rất nghi ngờ anh ta khi thấy anh ta ra tay giết chết Triệu Trác Việt, nhưng việc này anh không thể kể cho ai biết.

Chu Mạnh Ngôn đành nói tiếp: “Theo những gì tôi biết thì bây giờ tình hình của cô bé Quách đã ổn hơn rồi, có thể nói chuyện bình thường.”

“Vụ án đó đã kết thúc rồi, không nên quấy rầy cuộc sống của cô bé.” Đội trưởng Tăng cũng từng nghĩ đến việc đó, nhưng vất vả lắm Quách Tiểu Hàm mới có thể thoát khỏi nỗi ám ảnh kia, ông ấy không muốn xuất hiện rồi khiến cô bé đáng thương lo lắng thêm nữa.

Chu Mạnh Ngôn cũng nghĩ vậy, Quách Tiểu Hàm đã gặp chuyện bất hạnh như vậy, có thể quên hết được là tốt nhất.

Chưa đến chín giờ sáng, di thể của bà ngoại Giang đã hóa thành tro tàn và được đựng trong một hũ tro cốt nhỏ, chôn cùng một chiếc vòng tay mà ông ngoại Giang đã tặng bà vào ngày kết hôn.

Bà ngoại Giang là con dâu nuôi từ bé được bán vào nhà họ Giang, chẳng còn ai nhớ nổi tên thật của bà cụ.

Chỉ biết là năm đó bà cụ đến nhà họ Giang vào đầu xuân, ông ngoại Giang biết vài chữ nên đã đặt tên cho bà cụ là Xuân Tảo, tên đầy đủ là Giang Xuân Tảo.

Trong cuộc đời không quá dài mà cũng không quá ngắn của mình, bà ngoại Giang từng chịu khổ, cũng từng hưởng phúc.

Dù sao thì cuộc sống bình yên từ ngày này qua ngày khác chính là điều mà hiếm ai có được.

Bây giờ bà ngoại đã đi đến điểm cuối của cuộc đời này, quay về với tro tàn rồi.

Chung Thái Lam nghĩ ngợi, chẳng hiểu sao lại quay sang nhìn Giang Tĩnh.

Mẹ cô đang cố gắng kìm nén nước mắt nhưng hốc mắt đỏ bừng lại bán đứng bà.

Trong một giây nào đó, bỗng Chung Thái Lam cảm tưởng như đang nhìn thấy bản thân mình sau này.

Vì cô và Giang Tĩnh cũng như Giang Tĩnh và bà ngoại Giang, đều là cặp mẹ con không được thân thiết cho lắm.

Mâu thuẫn của bà ngoại Giang và Giang Tĩnh có lẽ được bắt đầu ngay từ khi hai người chào đời.

Hồi nhỏ bà ngoại Giang đã được coi như con dâu nuôi từ bé, dù hằng ngày phải nấu cơm, chẻ củi, cho heo ăn nhưng đến bữa vẫn không được lên bàn ăn.

Khi đó nhà nào cũng vậy nên bà cụ cho rằng đó là điều đương nhiên, sau này con trai lớn rồi không lấy nổi vợ, bà cụ thấy việc gả con gái ra ngoài lấy tiền sính lễ cũng chẳng có vấn đề gì.

Nhưng cuộc hôn nhân đầu tiên lại khiến cuộc sống của Giang Tĩnh đi vào bế tắc, sao bà lại không oán hận mẹ mình chứ? Nhất là sau này, khi bà định tái giá thì bà ngoại Giang lại không đồng ý, cảm thấy Giang Tĩnh không thủ tiết là có lỗi với nhà họ Chung, vậy là mâu thuẫn giữa hai người đã lên đến đỉnh điểm.

Mặc dù sau này ông ngoại Giang chấp nhận cho Giang Tĩnh lấy Quách Mậu Nguyên, nhưng mấy năm đầu sau khi mẹ cô tái hôn, bà ngoại Giang vẫn mặt nặng mày nhẹ.

May là sau này xã hội dần trở nên cởi mở hơn, số người ly hôn và tái hôn cũng tăng lên, Quách Mậu Nguyên lại giỏi giang, nhiều lần xách túi lớn túi nhỏ về thăm mẹ vợ khiến bà ngoại Giang được nở mày nở mặt trước hàng xóm láng giềng, lúc đó quan hệ giữa hai mẹ con mới dần khá hơn.

Mãi đến bây giờ, người không còn nữa, từ nay về sau Giang Tĩnh chỉ còn là một người mẹ, một người vợ chứ không phải con gái của ai nữa thì bà mới nhận ra mình yêu mẹ mình nhiều hơn là hận.

Chung Thái Lam nhìn Giang Tĩnh, cảm thấy mũi cay sè, cô hắng giọng, định an ủi bà vài câu nhưng lại không biết nên nói gì, còn Quách Tiểu Hàm thì hiểu chuyện hơn, vội đưa khăn tay cho bà, Giang Tĩnh mỉm cười ôm cô bé vào lòng.

Thấy cảnh này, Chung Thái Lam thu chân về, cô nghĩ một lúc, cuối cùng cũng chấp nhận sự thật không phải là một bộ phim truyền hình, không phải hai mẹ con cứ ôm lấy nhau khóc òa lên thì sau này sẽ yêu thương nhau mãi mãi.

Cô đã trưởng thành rồi, không còn là cô bé cần tình yêu thương của mẹ nữa, mà Giang Tĩnh cũng có Quách Tiểu Hàm, những gì đã bỏ lỡ thì chung quy vẫn bỏ lỡ.

Có điều như vậy cũng không tệ.

Vốn trên đời này không có chuyện gì hoàn hảo, dù là hai mẹ con ruột thì cũng có yêu, có hận, có những mâu thuẫn cần được hòa giải.

Suy cho cùng, dù con cái được sinh ra từ bụng mẹ thì từ khoảnh khắc nó chào đời, nó đã có một linh hồn độc lập rồi.

Làm gì có chuyện hai linh hồn độc lập không bao giờ mâu thuẫn với nhau, giống như cô và Chu Mạnh Ngôn vậy.

Cô thấy áy náy với Nhiếp Chi Văn, nhưng Chu Mạnh Ngôn chỉ muốn chém chết Nhiếp Chi Văn để đền mạng cho Cao Ngân Nguyệt.

Anh có lập trường của mình, có những cảm xúc yêu ghét riêng thuộc về bản thân.

Cũng không biết có phải do quá thiêng không mà cô vừa nghĩ đến anh, điện thoại đã có tin nhắn, vừa mở ra xem thì thấy Chu Mạnh Ngôn nhắn tin xin phép: “Tác giả thái thái (), tôi không kịp quay về ăn cơm mất rồi.”

() Ở đây Chu Mạnh Ngôn cố tình dùng từ “thái thái” (có nghĩa là phụ nữ đã có chồng) để trêu Chung Thái Lam.

Cô trả lời anh một chữ rất đơn giản: “Ồ.”

“Em có thể để phần cho tôi một bát cơm không?”

“Không.

Anh tự giải quyết đi.”

“Vậy tôi đưa Hoàng Nữu đi nhé.”

Chung Thái Lam vừa bực mình vừa buồn cười: “Anh uy hiếp tôi đấy à?”

“Thần không dám.jpg”

“Thần có việc muốn bẩm báo.jpg”

Chung Thái Lam rất muốn biết anh đã lấy mấy meme () này ở đâu ra, cô thử tìm một lượt mà vẫn không thấy: “Nộp meme ra đây đi.”

() Meme trong tiếng việt còn được đọc là "mim", đây là một văn hóa trên Internet và được lan truyền một cách nhanh chóng từ người này sang người khác.

Tuy nhiên khác với dịch bệnh thì meme lan truyền những ý tưởng của một người một cách rộng rãi.

Meme xuất hiện là một phần của văn hóa truyền miệng, đó có thể là những câu chuyện hấp dẫn, một câu nói ví von, một câu nói đùa hay một câu thành ngữ nào đó.

Tuy nhiên hiện nay meme không chỉ là những câu nói được truyền miệng, mà nó còn là những đoạn email, những câu chat và những đường link trên trang web.

Meme ngày càng được lan truyền mạnh mẽ hơn thông qua mạng Internet.

Đa số những meme được xuất hiện trên mạng đều mang tính hài hước.

“Có việc thì khởi tấu, không có việc thì bãi triều.

jpg.”

“Thu hồi."

[Đối phương đã thu hồi một tin nhắn.]

“Có việc thì khởi tấu, không có việc thì bãi triều.

jpg.”

“Tôi đưa Hoàng Nữu đến cục công an để xét nghiệm máu, sắp có kết quả rồi.”

“Một like cho Bạch Đào.”

“…”

“Thái thái, em vui là được, tôi không thèm tranh công.”

Chung Thái Lam quyết định làm lơ cách gọi tắt của anh: “Khi nào có kết quả thì nhớ báo cho tôi biết một câu.”

“Thần tuân chỉ.jpg”

Chung Thái Lam bỏ điện thoại di động xuống rồi xoa ngực, khẽ thở phào một hơi, chắc chắn là do anh dùng meme quá giỏi chứ không phải anh đang thả thính cô đâu, hẳn là vậy rồi… Mẹ nó chứ!

Kỹ năng thả thính như không thả thính này lại còn do cô thiết lập cho anh chứ!

Thế này thì khác nào nghiện thuốc phiện đâu, cứ như vậy mãi...!sao cô nỡ buông tay đây?

Tình cảm là thứ rất đáng sợ, ai cũng biết đây là đang uống rượu độc để giải khát, kết quả chắc chắn sẽ không tốt, nhưng chẳng ai nỡ buông tay.

Cô chỉ có thể gửi một meme: “Anh đang đùa với lửa đấy.jpg”

“Lại đây chung vui nào, dù sao cũng có rất nhiều thời gian mà.jpg.”

Tên khốn này! Chung Thái Lam vừa định gửi cho anh một meme khác thì tin nhắn anh gửi đến lại khiến cô ngẩn ra.

“Thái Lam, tôi vừa có cảm giác là sau khi chuyện này kết thúc, tôi sẽ có cách giải quyết vấn đề giữa hai chúng ta.”

“Tôi không biết cách đó là gì, nhưng tôi cảm nhận được rõ lắm.”

“Em cho tôi thêm thời gian, đợi tôi vài ngày nữa nhé, nếu tôi không làm được, em bảo tôi cút đi thì tôi sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt em nữa.”

“Được không?”

Lúc Chu Mạnh Ngôn nhận được kết quả xét nghiệm thì đã là mười hai giờ rưỡi trưa, anh vừa ăn cơm với đội trưởng Tăng xong thì bên phòng xét nghiệm đã gọi điện thoại thông báo kết quả cho hai người.

Trong máu Hoàng Nữu có một lượng Thiên Thần Trắng rất nhỏ.

Dù Chu Mạnh Ngôn là người đưa ra kết luận đó nhưng khi nghe thấy tin này, anh vẫn thấy bàng hoàng.

Trong máu Hoàng Nữu có Thiên Thần Trắng đồng nghĩa với việc khả năng cao là Lân Long có vấn đề.

Tất nhiên cũng không thể loại trừ khả năng nấm U Linh Tán mọc sẵn ở huyện Tùng Dung từ trước, nhưng xác suất để xảy ra việc này cực kỳ nhỏ.

Chu Mạnh Ngôn bình tĩnh lại, định gọi điện cho Chung Thái Lam, nhưng may mà sau đó đội trưởng Tăng nói với anh: “Để tôi gọi cho lão Uông.” Lúc này anh mới giật mình nhận ra mình gọi nhầm số.

Sau đó chuyển sang gửi cho Bạch Đào một tin nhắn thoại.

Bạch Đào lập tức gọi lại cho anh: “Mẹ nó! Thật đấy à? Anh không đùa tôi chứ?” Mọi chuyện thay đổi quá nhanh, cô có cảm giác không được chân thực cho lắm, còn sợ đây chỉ là mơ.

“Đội trưởng Tăng gọi cho cậu của cô rồi.” Chu Mạnh Ngôn hỏi: “Cô định làm gì tiếp?”

“Còn phải hỏi nữa à?” Bạch Đào quát lớn, cực kỳ hưng phấn đáp: “Tôi đến Tùng Dung ngay đây!!!”

Chu Mạnh Ngôn vừa định nói gì đó thì đầu dây bên kia đã có tiếng cô chửi mắng: “Mẹ nó! Máy bay ngừng rồi, tàu cũng không có chuyến nào, chuyện quái gì thế này?”

“Tôi đang định nói với cô là ở đây mưa to quá, đường ngập hết rồi, chắc không có tàu hay máy bay đâu.” Chu Mạnh Ngôn an ủi: “Nhưng cô không đến được thì Nhiếp Chi Hành cũng chẳng đi được, cô vội gì chứ?”

Cùng lúc đó, đội trưởng Tăng cũng báo cáo rõ tình hình cho Uông Lệnh Phi, đồng thời chủ động xin ra trận: “Tôi có thể đi thử một chuyến, hòa thượng chạy được nhưng miếu thì không.”

Uông Lệnh Phi đồng ý: “Đừng vội rút dây động rừng, bây giờ chúng tôi sẽ đến đó ngay.” Nói xong, ông ta quay sang cô cháu gái đang tìm kiếm vé máy bay, hỏi: “Chuyến bay sớm nhất là lúc nào?”

“Không nói trước được, với cả cháu thấy dự báo thời tiết có vẻ không ổn lắm.” Bạch Đào điên cuồng nhấp chuột, ma xui quỷ khiến thế nào lại buột miệng nói: “Lượng mưa ở Tùng Dung lớn quá, nhất là vùng núi ấy… Lân Long có ổn không vậy?”

Chu Mạnh Ngôn nghe thấy cô nói vậy thì chợt hoảng hốt, anh sởn hết cả da gà: “Bạch Đào, cô đừng nói gở.”

Nhưng quá muộn rồi.

Đúng lúc này, một người cảnh sát thở hồng hộc chạy vào phòng: “Đội trưởng Tăng, mưa to quá, núi bị sạt lở, bên phòng cháy chữa cháy yêu cầu chúng ta qua đó chi viện.”

Đội trưởng Tăng lo lắng hỏi: “Ở đâu? Thôn Giang à?”

“Vâng!”

Dây cung trong đầu Chu Mạnh Ngôn lập tức đứt phựt.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio