“Không cần! Chuẩn bị tâm lý đi.” Hàn Gia Mẫn nhoẻn miệng cười, tay đưa ra đằng sau tháo mặt nạ xuống sau đó vui vẻ, “Có phải mỹ nhân như anh nói không?”
“Phụt!”
Cung Lục Vương phun cả rượu ra khiến Hàn Gia Mẫn chú ý mà nhìn xuống, bộ mắc cười lắm hay gì mà lại có biểu hiện đó chứ? Cô quay qua nhìn Lục Nghị thì thấy vẻ mặt tối sầm của anh ta, nhìn là biết tức không nói nên lời rồi.
“Tôi nghĩ cô nên đeo lại mặt nạ đi.” Lục Nghị quay đi, xấu tới mức khiến anh ta không nghĩ tới bản thân lại đùa cợt một người như thế.
Hàn Gia Mẫn đeo mặt nạ lại sau đó thì được Hải Sang cho lui xuống, nhân lúc không ai để ý thì cô đi về phía nhà vệ sinh lầu một và để một cái công tắc nhỏ gần cầu dao điện.
Hải Sang nhìn quanh không thấy ai mới nói: “Yin là một mỹ nhân đấy! Cô gái vừa nãy có thể không phải là Yin đâu.”
“Tôi muốn mua Yin, ông hãy tìm cách đàm phán với người kia đi.” Lục Nghị khó chịu nhăn mày, không biết trong đám người này ai mới là người mà anh ta đang tìm.
Phía Cung Lục Vương lúc này chỉ thấy Đường Thất đang chán nản: “Đúng là không nuốt nổi mà! Nếu chỉ nhìn dáng đúng là chuẩn gu mỹ nhân, không ngờ gương mặt lại xấu như thế.”
“Ha… Chỉ có người không biết hưởng thức mới nghĩ vậy thôi!” Cung Lục Vương chế giễu Đường Thất, lần trước còn muốn xin số điện thoại Hàn Gia Mẫn mà bây giờ đã chê người ta rồi.
“Bùm!”
Bỗng nhiên ánh đèn của buổi tiệc liền tắt hẳn đi sau tiếng động lớn, kèm theo đó là khói bốc lên nghi ngút ở phía cửa sau của khu resort.
“Em đến rồi sao?” Lão Hải nhìn quanh, nhà vệ sinh vẫn còn ánh đèn mập mờ, nhưng không ai trả lời câu hỏi của lão ta mà tiếng bước chân vẫn vang lên ngày một gần.
“Xoẹt!”
Lão Hải bị chích điện đến mức bất tỉnh mà không biết đó là ai, Hàn Gia Mẫn nhìn lão ta rồi lấy chìa khóa đi nhanh về phòng.
Cô mở cửa rồi nhanh chóng lục mấy cái tủ tìm kiếm hồ sơ phi pháp.
Kỳ lạ là toàn bộ đều trống trơn, lúc này tiếng bước chân của rất nhiều người đang tiến gần về phía này khiến Hàn Gia Mẫn phải rời khỏi phòng.
Lúc cô đi xuống lầu một thì tình cờ đụng ai đó.
Đang định đi ra khỏi cổng thì ánh đèn sáng lên khiến Hàn Gia Mẫn nhíu mày, chuyện này nằm ngoài khả năng dự đoán của cô.
Chẳng lẽ cô tính sai rồi? Không thể nào! Chắc chắn vụ này có vấn đề gì đó.
“Đừng nhúc nhích!” Cung Lục Vương dùng thân mình che chắn cho Hàn Gia Mẫn, ép cô vào tường như thể hai người họ đang thân mật.
Hàn Gia Mẫn khó hiểu, hóa trang xấu đến thế mà Cung Lục Vương vẫn có thể hưởng thụ thì quả thật là gu cực kỳ mặn.
Hoặc là nói, Cung Lục Vương đã biết đó là Hàn Gia Mẫn nên mới hành động như vậy.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
.
Ngài Vương, Kết Hôn Nhé!
.
Bổn Cung Là Hoàng Hậu
.
Sủng Bảo Bối Thành Nghiện
.
Yêu Anh Là Em Sai Sao?
=====================================
“Xin các vị hãy nán lại, chúng tôi vừa tìm thấy thi thể của lão Hải ở nhà vệ sinh lầu một.” Hải Sang bước xuống lầu nhìn tất cả mọi người.
Sau khi lời lão ta vừa dứt thì thi thể của lão Hải cũng được đem ra, trên người ông ta toàn là các vết thương chí mạng.
Có thể thấy sau khi bị Hàn Gia Mẫn chích điện ông ta đã tỉnh lại ngay và sau đó đã bị ám sát.
“Chết tiệt thật!” Hàn Gia Mẫn lẩm bẩm, liệu rằng có ai đó đi trước cô một bước hay không?
Cô đưa tay lên vén tóc mình thì mới hay bông tai đã bị mất một chiếc, có xui xẻo hay không chứ? Để người khác nhặt được thì hôm nay cô khó mà thoát khỏi đây.
Nếu như không phải Cung Lục Vương giữ tay cô lại thì bây giờ cô đã ra ngoài an toàn rồi.
Lão Trần từ trên lầu đi xuống, trên tay cầm một thứ gì đó tựa như chiếc bông tai khiến Hàn Gia Mẫn nhíu mày.
Cô vội vàng tháo chiếc còn lại ra, có điều lại không có chỗ giấu đi cho nên đành cầu cứu Cung Lục Vương.
“Giúp tôi, bao nhiêu tiền tôi cũng trả.”
“Lấy thân báo đáp đi!”
Chậc… Giờ này mà còn đùa được sao? Hàn Gia Mẫn chần chừ, trong lúc đang phân vân thì Cung Lục Vương đã lấy chiếc bông tai trên tay cô sau đó bỏ vào túi áo mình.
Cổng ra vào bị đóng lại, mà resort này khó thoát bằng đường trên cao hay leo ra ngoài cho nên việc hiện tại mà Hàn Gia Mẫn cần làm chính là ứng phó tình huống.
“Chào các vị, tôi là Trần.” Lão Trần nói xong thì cầm chiếc bông tai đưa lên, “Chiếc bông tai này nằm cạnh thi thể của lão Hải, cho nên chúng tôi muốn xác nhận một chút.”
Lão Trần ra hiệu cho Hải Sang, vệ sĩ sau đó đi đến chỗ các cô gái và kiểm tra.
Vì lúc nãy Hàn Gia Mẫn đã gây chú ý đôi chút nên cô có phần lo lắng, lỡ đâu để ý đến chi tiết này như quần áo lần trước thì khổ.
Vệ sĩ đi đến chỗ Hàn Gia Mẫn thì khẽ lên tiếng: “Tiểu thư, cho hỏi bông tai của cô đâu rồi?”
“Chuyện này… bị rơi đâu đó rồi!” Hàn Gia Mẫn cười trừ, ngoài chuyện này thì biết nói gì nữa đâu.
Cuối cùng tất cả những người tình nghi ngoài Hàn Gia Mẫn thì chẳng còn ai nữa.
Cô đành phải đi ra giữa sảnh và cởi bỏ mặt nạ xuống, còn bị bắt vén tóc lên nữa.
Hải Sang nhìn Hàn Gia Mẫn hằn giọng: “Nói, ai sai cô giết lão Hải?”
“Hả? Tôi chân yếu tay mềm thì làm sao giết được lão Hải chứ.” Hàn Gia Mẫn nhăn mặt, cô nhìn kỹ thì đó không phải bông tai của mình.
Lão Trần nhìn Hàn Gia Mẫn quan sát cô từ trên xuống dưới, dường như thấy ra điểm khả nghi gì đó nên mới lại gần: “Hình như đã từng gặp cô thì phải!”
“Chắc ngài nhìn lầm rồi! Tôi làm gì có vinh hạnh được gặp những người như ngài.” Hàn Gia Mẫn cười hòa nhã, vĩ hòa di quý là thượng sách..