Người kia rời khỏi ghế sau đó ra hiệu cho một người đi làm việc bản thân giao, khi trong phòng không còn ai nữa thì mới lên tiếng: “Nói luôn một lần đi!”
Hàn Gia Mẫn cau mày, nhờ người ta mà còn lên giọng này kia nữa.
Nhưng nể mặt những tờ tiền mà cô nhẹ giọng: “Người đó là ai? Thời hạn hoàn thành xong anh muốn bao lâu? Sau khi xong việc tôi nhận thêm bao nhiêu? Nếu thất bại thì thế nào? Có thể cho thêm thông tin dữ liệu các thứ của kẻ kia không?”
“Lão Đinh, thời hạn đến khi du thuyền kết thúc.
Số tiền còn lại gấp ba lần ban đầu, thất bại thì tay trắng.
Những thông tin cần có đều sẽ gửi qua email, nên tận dụng thời cơ đi.” Người kia cảm thấy Hàn Gia Mẫn đúng thông minh và lanh lợi, rất biết tận dụng cơ hội.
Một chút thử thách này không là gì so với Hàn Gia Mẫn cả, có điều từ đây đến khi du thuyền kết thúc cũng khoảng gần một tháng.
Dùng cách bình thường khó mà tiếp cận lão Đinh, muốn tiêu diệt lão ta thì phải dùng cách khác mất thời gian hơn.
“Ha… Đúng là xảo nguyệt! Tôi muốn gấp năm, tính luôn cả tiền sinh hoạt và này kia.
Còn nữa, nếu hợp tác thì chuyển liền $ cho tôi để tôi chuẩn bị.” Hàn Gia Mẫn là người dùng tiền để giải quyết mọi vấn đề, cho nên với chuyện này cũng không ngoại lệ.
“Không vấn đề! Sau khi xong việc thì tôi tự khắc chuyển số còn lại cho cô.” Người kia nói xong thì tắt máy và ngồi xuống ghế, chỉ một thao tác tay thì toàn bộ tài liệu về lão Đinh được gửi đi.
Hàn Gia Mẫn sau khi tắt điện thoại thì nhận được email, cô mở laptop lên xem thì cả mấy chục trang giấy.
Toàn bộ những gì cô muốn đều có sẵn mà không phải tìm kiếm hay thuê người mua lại.
Cô vội vàng gửi số tài khoản qua kèm theo dòng tin nhắn: Sau khi xong việc nhớ chuyển số còn lại, bằng không tôi đốt nhà anh đấy.
Người kia xem xong thì bật cười sau đó gửi ngay cho cô $ bằng số tài khoản của một người hết sức bình thường.
Hàn Gia Mẫn tra ra thấy không có gì lạ nên cũng nhận nhiệm vụ này, vậy nên việc đầu tiên mà cô cần làm chính là xâm nhập vào nơi lão Đinh đang ở với thân phận chân dài cần kiếm tiền và tìm người nương tựa.
Hai tuần sau ở biệt thự Hoa Viên, khu ngoại ô.
“Tất cả mau dậy, các cô có mười phút để chuẩn bị.
Mười phút nữa tập hợp dưới sảnh nghe lệnh của ông chủ.”
Loa phát qua đồng hồ được đặt ở mỗi phòng khiến các cô gái nghe xong liền lập tức ngồi dậy chuẩn bị.
Nơi này bề ngoài có thể là một biệt thự bình thường, nhưng ở bên trong lại hoàn toàn khác biệt.
Đúng mười phút sau tất cả các cô gái đều có mặt tại sảnh, trên người mặc những bộ váy ôm sát để lộ đường cong cơ thể.
Một người đàn ông trung niên mặc vest nâu từ trong nhà bước ra sảnh nhìn các cô gái đang đứng xếp hàng.
Lão ta chỉ tay vào người nào thì người đó được chọn, những người được chọn sẽ đứng qua một bên chờ chỉ thị.
Sau một hồi thì lão cũng chọn xong, tất cả có mười cô gái mà lão vừa ý.
“Có một số người đã quen mặt tôi, cũng có một vài người mới đến cho nên tôi sẽ giới thiệu lại.
Tôi là Đinh, ông chủ của các cô.
Những người được tôi chọn hôm nay sẽ cùng tôi lên du thuyền để tham dự tiệc.”
Lão Đinh vừa hút thuốc vừa nói, giọng lão ta có chút khàn đặc khiến cho nhiều cô gái không thích lắm nhưng không ai dám lên tiếng cả.
Bỗng lão ta đi về phía một cô gái mặc đầm đen body, chỉ tay vào và hỏi: “Cô tên gì?”
“Mọi người hay gọi tôi là Yin.”
Đây là mật danh của Hàn Gia Mẫn khi thâm nhập vào những nơi như thế này để tránh cho thân phận thật bị lộ.
Hàn Gia Mẫn tuy không trang điểm đậm, cũng không mặc đồ nổi bật nhưng lại có nét quyến rũ riêng biệt.
Lão Đinh gật đầu nhìn cô sau đó dặn dò: “Tôi sẽ chỉ định riêng cho cô một người, nhất định phải khiến hắn ta chết.”
Những cô gái vào đây đều phải thực hiện nhiệm vụ được lão Đinh đưa ra.
Có một số người sau khi làm xong nhiệm vụ thì biến mất tâm, cũng có vài người bị đẩy vào đấu giá đen và bị bán làm nô lệ.
“Có thể cho tôi biết thông tin một chút được không?” Hàn Gia Mẫn bước lên một bước nhìn lão Đinh hỏi, lão ta ra hiệu cho mọi người lui xuống.
Sau khi chỉ còn lão Đinh và Hàn Gia Mẫn thì lão mới lấy điện thoại ra mở một tấm ảnh lên và nói: “Hắn là Cung Lục Vương, trong giới hắc bạch đều có vị thế khiến người khác kính nể và kiêng dè.
Tôi muốn cô tiếp cận và giết hắn vào buổi du thuyền tối nay.”
Hàn Gia Mẫn nhìn kỹ tấm ảnh, người đàn ông này chắc khoảng xấp xỉ hai mươi tám tuổi nhưng ngũ quan lại khiến người khác có chút ngưỡng mộ.
Chân mày và đường nét gương mặt đều hài hòa với nhau, bảo sao thiên hạ đều đồn rằng Cung Lục Vương là người đàn ông lý tưởng của mọi cô gái ở Đông Thành.
Hàn Gia Mẫn gật đầu đồng ý nhận nhiệm vụ, dù sao thì cô cũng còn có mục đích riêng.
Sau khi giao nhiệm vụ cho Hàn Gia Mẫn thì vệ sĩ đưa cô về phòng.
Cô đóng cửa và lại gần cửa sổ kéo rèm lên xem tình hình, xung quanh khu vực này đều có rất nhiều vệ sĩ canh gác.
Vì tránh trường hợp xảy ra sơ suất nên Hàn Gia Mẫn đã cài bộ phận nhiễu sóng ở trong phòng sau đó lấy điện thoại gọi cho một người bạn.
Khi bên kia vừa nghe máy thì cô liền nói: “Tối nay lão ta sẽ lên du thuyền dự tiệc, cậu nhớ tranh thủ đưa bằng chứng cho cảnh sát đấy.”
“Gia Mẫn! Cậu quên là bên trong cảnh sát cũng có nội gián sao? Lỡ như bọn họ báo cho lão ta thì cậu sẽ gặp nguy hiểm đó.”
“Kiều Linh! Cậu chỉ cần đưa bằng chứng cho lão Hà, tự động ông ấy sẽ cho người đến thôi.”
Trương Kiều Linh là người đang nói chuyện với Hàn Gia Mẫn, cũng là bạn bè thân thiết nhất đối với Hàn Gia Mẫn.
Tuy quen biết chưa lâu nhưng cả hai còn thân hơn cả chị em ruột, thân thế của cô Trương Kiều Linh cũng biết.
Trước khi gặp Trương Kiều Linh thì Hàn Gia Mẫn đã từng giúp đỡ cha mẹ của Trương Kiều Linh, nhờ cô mà tập đoàn Trương thị mới không bị phá sản và ngày càng phát triển.
Cha mẹ của Trương Kiều Linh cũng nhận Hàn Gia Mẫn làm con nuôi, giúp cô che giấu thân phận và hỗ trợ khi cần thiết..