Cung Lục Vương biết chuyện này nhắm vào cô, cũng có khả năng nhắm vào anh nên anh không thể đứng ngoài được.
“Gia nhập Huyết Long bang đi, tôi bảo kê cô.”
Hả??? Tất cả mọi người đều ngạc nhiên với lời đề nghị này.
Đột nhiên Cung Lục Vương nghiêm túc như thế, có phải là có vấn đề không? Hàn Gia Mẫn đối với lời đề nghị này có chút dao động, càng ngày càng cảm thấy bản thân cứ có cảm giác sai sai với Cung Lục Vương.
“Anh thật sự muốn bảo kê một trái bom nổ chậm sao? Không sợ nổ chết anh luôn hả?” Hàn Gia Mẫn cười cười, hai mắt hơi híp lại trông giống con mèo thật sự.
Cung Lục Vương đối với loại câu hỏi này chỉ có một đáp án, anh cười đểu: “Chết chung cho vui! Dù sao đâu phải mình tôi, còn biết bao người đang ở đây.”
Ác ý, quả là lão đại của Huyết Long bang.
Có chết cũng phải kéo hết đồng đội chết cùng, nhưng nói thì nói cho vui vậy thôi.
Vào sinh ra tử bao nhiêu năm, mạng sống của họ có khi còn quan trọng hơn cả anh.
“Không đùa nữa! Cũng sắp đến giờ rồi nên tôi sẽ đi cùng với Á Hy, nếu anh giúp tôi thì ra mặt đi.” Hàn Gia Mẫn nhìn Cung Lục Vương, bảo anh ra mặt chính là muốn anh ở trước mọi người thừa nhận cô là người của Huyết Long bang.
Cung Lục Vương không từ chối, ngược lại còn gật đầu nhắc nhở: “Tôi sẽ đến sau!”
Vậy là, Hàn Gia Mẫn cùng Á Hy đi trước còn những người khác chuẩn bị cho kế hoạch tối nay.
Hàn Gia Mẫn vừa mới bị thương, nhưng đấu tay đôi vẫn không nhằm nhò gì.
Có điều, bắt được Trương Kiều Linh thì người kia cũng không phải tầm thường.
Có lẽ là người mà Hàn Gia Mẫn đã từng gặp qua hoặc biết đến, bằng không sẽ không biết Trương Kiều Linh là bạn cô.
Gần đây Hàn Gia Mẫn chỉ đến bar HL, mà đây là bar của Cung Lục Vương.
Không lẽ, nội gián cũng có trong đó?
“Em nghĩ gì mà suy tư vậy?” Á Hy thấy Hàn Gia Mẫn trầm mặc thì lên tiếng, nhìn rất giống người mang nhiều tâm sự.
Hàn Gia Mẫn nghĩ ra gì đó liền vỗ nhẹ vào đầu mình: “Chết thật! Thân phận em sắp bại lộ rồi.”
“Chuyện gì vậy?” Á Hy nhíu mày, nghe như chuyện này đối với Hàn Gia Mẫn rất nguy hiểm.
“Chị còn nhớ lần trước em nói đi bar cùng bạn không? Lúc đó em đi với thân phận thật, tóc vẫn là màu xanh lam đấy.” Hàn Gia Mẫn vừa nói vừa diễn tả, lúc đó cô cùng bạn mình là Trương Kiều Linh đi vào bar HL.
Á Hy còn nhớ chuyện đó vì cả hai có gặp mặt nhau: “Ý em là… Nếu bây giờ em xuất hiện thì chứng tỏ người hôm đó là Yin, và tổ chức Hắc Ám sẽ truy sát em?”
“Không chỉ đơn giản là truy sát thôi đâu!” Hàn Gia Mẫn bày ra vẻ mặt nghiêm trọng.
Bởi vì mái tóc đó sẽ gây chú ý, một khi vào tầm ngắm thì chạy đằng trời.
Hơn nữa cô còn chưa khôi phục thân phận, người ngoài biết quá nhiều sẽ dẫn đến nguy hiểm tiềm tàng.
Nhìn em kết nghĩa của mình có chút lo lắng thì Á Hy khuyên nhủ: “Yin, chị thấy hay là em nên đợi Cung Lục Vương đến rồi tính.”
“Không được! Nếu hắn hẹn thách đấu thì đã nắm được nhược điểm gì đó.
Chị không cảm thấy sự cố ở công viên và vụ việc này có liên quan nhau sao?” Hàn Gia Mẫn đặt nghi vấn, không bao giờ có chuyện trùng hợp như vậy.
Lần trước ở sân bay cũng thế, một lúc hai nhiệm vụ là sợ không thành công sao? Nhưng mà lần trước nhắm vào Cung Lục Vương, còn lần này lại nhắm vào cô.
Không rõ kẻ giấu mặt kia muốn gì nhưng cô chắc chắn hắn muốn xem mối quan hệ giữa cô và Cung Lục Vương đang ở bước nào.
“Em định thế nào?” Á Hy muốn giúp một tay, chỉ cần trong khả năng là được.
“Nếu chưa nói cho thống lĩnh của hắn biết thì em có thể thủ tiêu hắn, coi như là tự bảo vệ mình.
Bởi vì, tên thống lĩnh kia và em có thù không đội trời chung.” Hàn Gia Mẫn siết chặt tay lại, mơ hồ đoán ra được hắn là kẻ giở trò.
Á Hy nhìn sắc mặt của Hàn Gia Mẫn rồi đặt tay lên vai an ủi: “Bình tĩnh nào! Nói chị nghe, hắn ta đã làm gì em?”
“Lưu lạc làm sát thủ, hại tóc em màu xanh lam, khiến cho em bị trúng độc.” Hàn Gia Mẫn liệt kê ra, mọi thứ cô gánh chịu đều do hắn mà ra.
Hắn khiến cô rời xa ba mẹ, khiến cô phải chịu dày vò mấy năm trời để cho người khác làm thí nghiệm.
Mục đích là muốn cô làm con rối của hắn, giúp hắn lật đổ Hàn Gia.
Nhưng hắn không hề ngờ rằng cô lại có thể trốn thoát, còn sống đến tận bây giờ.
Ngoài tầm kiểm soát của hắn, đương nhiên hắn phải truy lùng rồi.
Cô cũng rất giỏi trốn, vậy mà ở Đông Thành chưa bao lâu đã sắp bị lộ thân phận.
“Hóa ra kẻ đó đứng đầu Hắc Ám sao? Vậy nếu như hắn biết em còn sống thì việc em ở Đông Thành chẳng khác nào con đường chết.” Á Hy có chút bất ngờ, không nghĩ đến Hàn Gia Mẫn phải chịu nhiều điều uất ức như vậy.
Hàn Gia Mẫn cười vui vẻ: “Không sao! Dù gì em cũng muốn đánh cược một lần.”
Xe dừng lại ở bến cảng Tây An nhưng Hàn Gia Mẫn và Á Hy không xuống xe.
Hai người ngồi trên xe quan sát tình hình xung quanh, nơi này hiện tại khá vắng vẻ.
“Yin, em nghĩ có dễ đối phó không?” Á Hy có một thắc mắc, mà thắc mắc này chỉ có Hàn Gia Mẫn giải đáp được.
Cô nhìn Á Hy cười: “Cung Lục Vương đối phó được!”
Á Hy nhíu mày, cô ấy đang hỏi Hàn Gia Mẫn cơ mà?
Lát sau có một người đi ra từ bến cảng Tây An, dáng vẻ này nhìn rất quen.
Hàn Gia Mẫn đã đội tóc giả lên từ hồi đi công viên đến giờ nên không sợ việc lộ mặt.
“Chị ngồi đây chờ em, nếu thấy có vấn đề thì gọi cho Cung Lục Vương.” Hàn Gia Mẫn nói xong thì rời khỏi xe, dáng vẻ ung dung tự tại mà không hề có chút đề phòng..