“Ngày nào? Nếu hôm đó tôi rảnh thì được.” Cung Lục Vương nhìn lịch, ngày nào của tháng đó anh cũng không bận lắm, chỉ có hai ngày ở khoảng giữa tháng là có cuộc họp thôi.
Cô không nói ngày cụ thể nhưng chỉ ẩn ý: “Gần giữa tháng, ngày cụ thể em không thể nói.
Đến lúc đó em sẽ nói anh biết, được không?”
Cung Lục Vương rời khỏi ghế đi qua phòng làm việc sau đó mở laptop lên rồi nói: “Được! Nếu em quên là do em đấy, không phải do tôi đâu.”
“Vậy em cúp máy đây! Anh làm việc đi.” Hàn Gia Mẫn nói xong vội tắt máy, gương mặt đã có chút hồng hào.
Cung Lục Vương gọi cho Tuấn Khang, khi Tuấn Khang nghe máy thì anh lên tiếng hỏi: “Tháng sau có mấy ngày họp và có lịch vậy?”
“Sao hỏi đột xuất thế?” Tuấn Khang có chút ngạc nhiên, từ trước đến giờ Cung Lục Vương rất hiếm khi thay đổi lịch trình hay cuộc họp đã lên kế hoạch sẵn.
“Tôi có việc cần sắp xếp!” Cung Lục Vương nhàn nhạt, tâm tư có chút gì đó khó tả.
Tuấn Khang nhìn thời gian biểu mình đã sắp xếp rồi nói: “Khoảng từ ngày đến ngày cậu có hai cuộc họp cổ đông và hai ngày đi gặp đối tác.”
Giữa tháng sẽ là ngày , nếu gần giữa tháng thì chắc là ngày và ngày .
Cung Lục Vương khoanh tròn hai ngày đó rồi dặn dò: “Cậu dời hai ngày và lùi về sau hoặc trước cũng được.
Hai ngày đó tôi muốn để trống, đối tác không chịu cứ hủy hợp đồng.”
“Chơi lớn vậy sao? Để tôi dời lại, mà còn chuyện tối nay cậu tính thế nào?” Tuấn Khang vừa bấm máy thay đổi lịch trình vừa hỏi, tối nay bọn họ có kế hoạch khác quan trọng hơn.
Cung Lục Vương dựa lưng vào ghế, vẻ mặt điềm nhiên nói: “Vẫn tổ chức thôi! Cậu cứ việc để ý danh sách đi, chuyện khác có hai người kia lo rồi.”
“Cẩn thận một chút! Nếu không khéo là khó giải quyết lắm đấy.”
“Ừm! Tôi tắt máy đây.”
Sau khi Cung Lục Vương tắt máy thì Tuấn Khang cũng làm việc của mình.
Cậu đã điều tra danh sách những người tham gia trên đảo và phát hiện có hai người khả nghi, mối quan hệ cũng rất đáng ngờ.
[...]
Tối đến Hàn Gia Mẫn thay đồ ra ngoài, dạo gần đây cô cũng không đi đâu nên có chút chán nản.
Lần này không qua bar HL mà đi qua hộp đêm để chơi, vì nơi đó ngoài mỹ nữ còn có rất nhiều món ăn ngon.
Hàn Gia Mẫn vào hộp đêm, cô nhìn quanh thì thấy có một bàn gần góc khuất, có thể tránh được nhiều tai mắt.
Vì sợ thân phận lại có vấn đề nên cô đội tóc giả màu hồng tím và ăn mặc theo kiểu dân chơi.
“Mời quý khách chọn món!” Phục vụ đưa menu cho Hàn Gia Mẫn nhưng cô không cầm lấy mà chơi lớn: “Đem hết những món ngon lên đây, lấy thêm hai chai rượu đắt nhất nữa.”
Phục vụ nghe vậy thì có vẻ chần chừ, nhìn từ trên xuống dưới Hàn Gia Mẫn không hề mặc đồ hiệu nên sợ cô quỵt tiền mà khuyên nhủ: “Giá tiền rất đắc, cô có thể đảm bảo sẽ trả đủ không?”
“Đương nhiên! Quẹt thẻ tính tiền luôn đi.” Hàn Gia Mẫn lấy cái thẻ màu đen ra, trên đó còn đính cả kim cương.
Cái thẻ này trước khi Hàn Thiên Vũ về nước đã đưa cho em gái mình tạm thời xài đỡ.
Khi nào công việc hoàn tất cậu sẽ làm thẻ đặc quyền riêng cho em mình tiêu xài thoải mái.
Phục vụ nhìn thấy cái thẻ thì cúi đầu: “Thật ngại quá, vậy để tôi cho người đem các món ăn lên rồi tính tiền sau.”
Hàn Gia Mẫn gật đầu, cũng không thể trách người phục vụ được.
Cô ăn mặc như vậy ai mà nghĩ cô là người có tiền, kiêng dè cũng phải thôi.
Lỡ đâu bị lừa thật thì tiền lương của người phục vụ kia cũng chẳng đủ trả nợ.
Các món ăn sau đó được đem lên, Hàn Gia Mẫn cứ ăn thoải mái mà không hề để ý xung quanh.
Lát sau có thêm hai người vào ngồi phía sau cô, vì không thấy mặt nên họ cũng không biết cô là ai.
Bọn họ cũng gọi vài món lên sau đó nói chuyện vui vẻ với nhau, những lời họ nói đều có ẩn ý và ám chỉ trong đó.
Hàn Gia Mẫn cầm cái dĩa lên vừa ăn vừa dựa lưng vào ghế nghe ngóng tin tức.
“Lát nữa có pháo hoa ngoài bến cảng đấy, dự là rất lớn.”
“Vậy sao? Cung Lục Vương còn tổ chức sinh nhật tại nhà riêng, không biết có dùng rượu và tinh bột không nhỉ?”
“Giống như một công đôi việc vậy, làm sao có thời gian mà phân thân.”
“Cũng phải! Nếu có danh tiếng thì đã được mời tham dự rồi.”
“...”
Hàn Gia Mẫn đang ăn giữa chừng thì phải ngừng lại, ẩn ý này là đang ám chỉ Cung Lục Vương.
Hôm nay Cung Lục Vương có lô hàng sao không nghe động tĩnh gì hết vậy nhỉ?
Còn về buổi tiệc sinh nhật gì đó, là thật hay là một cái bẫy? Hàn Gia Mẫn băn khoăn, không biết có nên giúp anh một tay hay không? Nhà riêng bọn họ nói có thể là nhà mà anh gửi định vị, vậy thì cô đến đó một chuyến xem sao.
Hàn Gia Mẫn nghĩ sao làm vậy, cô đứng lên rời đi thanh toán tiền.
Tinh bột mà đám người kia nói chính là chất cấm, nếu để cảnh sát kiểm tra được thì Cung Lục Vương cũng khó mà cãi được vì là nhà riêng của anh.
Khi cô đến nơi thì quả nhiên nhà anh đang tổ chức tiệc, còn có rất nhiều khách hàng từng hợp tác với anh tham gia.
Cô nhìn quanh thì thấy có nhân viên phục vụ.
Vài phút sau Hàn Gia Mẫn làm nhân viên phục vụ đi vào bên trong, phụ trách bưng rót rượu cho khách.
Cô không muốn bị chú ý nên hóa trang bình thường một chút.
Buổi tiệc diễn ra hơn một tiếng mà vẫn chưa hề có động tĩnh gì khiến Hàn Gia Mẫn nhíu mày.
Cô đi ra khu để rượu thì phát hiện có kẻ đang đổ tinh bột vào rượu, mà loại này lại dễ hòa tan và không mùi không vị.
Kẻ kia khi vừa đổ vào xong thì rời đi với vẻ mặt đắc ý, còn lấy điện thoại ra gọi cho ai đó.
Hàn Gia Mẫn đi theo nghe lén xem kẻ trợ giúp là ai.
“Gọi cảnh sát đến được rồi đấy, nhanh lên đi.”
“...”
“Yên tâm! Kỳ này Cung Lục Vương chết chắc rồi.”
Kẻ kia nói xong thì tắt máy và rời khỏi buổi tiệc, Hàn Gia Mẫn bước lại chỗ để mấy ly rượu ngửi thử thì không nghe thấy mùi gì ngoài mùi vị của rượu.
Cô uống thử cũng không thấy lạ hay khác thường, xem ra loại chất cấm này khá nguy hiểm..