Dạy Lão Đại Yêu Đương

chương 7: 7: bộ cô tuổi cẩu hả

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Khi vừa ra khỏi phòng của lão Đinh thì Hàn Gia Mẫn chạy nhanh về phòng của mình và đóng cửa lại thở hổn hển, khi đỡ mệt thì cô quay lại giường nhưng không thấy Cung Lục Vương đâu.

Hàn Gia Mẫn nhíu mày, nếu như người không có ở trên giường thì chắc chắn đã biết kế hoạch hoặc thân phận của cô rồi.

Vì để an toàn thì Hàn Gia Mẫn quyết định rời khỏi phòng.

Khi đang định mở cửa thì từ phía sau có người khóa tay cô lại, cô liền dùng chân đá vào hạ bộ nhưng người kia thao tác nhanh quá khiến cô bị quăng lên giường.

Hàn Gia Mẫn định ngồi dậy chạy thì bị Cung Lục Vương khống chế.

Một tay giữ chặt hai tay cô, một tay nâng cằm cô lạnh giọng: “Muốn đấu với tôi sao?”

Cái khỉ! Ai đời lại muốn đấu với lão đại Huyết Long bang chứ, Hàn Gia Mẫn đâu có bị ngốc mà tự đem mình nộp mạng cho sói.

Cô cố vùng vẫy nhưng không được liền dùng kế sách khác, khi chuẩn bị giơ chân lên đá anh thì bị anh dùng chân giữ lại khiến cô không cử động được nữa.

“Thả ra!” Hàn Gia Mẫn khó chịu nhưng đáp lại sự khó chịu của cô chính là vẻ mặt lạnh lùng của Cung Lục Vương.

Anh nhìn cô nhếch môi: “Ở trong tay tôi mà còn thái độ đó, xem ra cô rất thích bị hành hạ.”

“Anh… não anh có vấn đề à? Tôi có làm gì anh đâu, mau thả tôi ra đi.” Hàn Gia Mẫn cảm thấy rất bực bội, cái tên này đúng là khó đối phó quá đi.

Cung Lục Vương nhìn vẻ mặt nhăn nhó của cô thì càng muốn gây sự: “Lúc nãy cô cố tình bỏ thuốc ngủ vào ly của tôi.”

“Tôi là bất đắc dĩ thôi! Còn anh thì sao? Anh cắn tôi ngay xương quai xanh này, đỏ cả lên rồi.” Hàn Gia Mẫn biết Cung Lục Vương mà tỉnh táo thì nhiệm vụ sẽ thất bại, không khéo còn mất luôn cả cái thân này.

Cung Lục Vương nhìn lại vết cắn, đúng là có dấu đỏ thật.

Ai bảo cô dám bỏ thuốc ngủ vào ly của anh, anh cắn lại một cái thì cũng là chuyện thường tình mà thôi.

Thấy Cung Lục Vương còn chưa tin thì Hàn Gia Mẫn lại nói: “Có người muốn tôi ám sát anh, mà tôi còn chưa làm gì anh cả.

Đáng ra anh phải biết ơn tôi đấy, ở đó mà bắt bẻ tôi.”

Cung Lục Vương nhếch môi tỏ vẻ thách thức: “Cô nghĩ cô ám sát được tôi sao?”

“Được sao không!” Hàn Gia Mẫn nói rồi cố nhướng người lên và cắn vào ngực Cung Lục Vương một cái thật mạnh, đến khi rỉ máu cô mới dừng lại hả hê, “Này thì thách tôi!”

Vì khá đau nên Cung Lục Vương đã buông tay Hàn Gia Mẫn ra, anh lùi lại vài bước nhìn vết cắn.

Cắn in hằn cả dấu răng, còn sâu như vậy đúng là không biết chết là gì mà.

Nhìn vẻ mặt khó chịu của Cung Lục Vương thì Hàn Gia Mẫn đứng dậy tỏ vẻ vô tội: “Là anh thách tôi, chứ tôi không cố ý.”

“Không cố ý mà in cả dấu răng đây này! Bộ cô tuổi cẩu hả?” Cung Lục Vương chỉ tay vào chỗ vết thương, không ngờ vậy mà cũng được gọi là ám sát.

Hàn Gia Mẫn cười hả hê, gì chứ ở khoảng chọc tức người khác cô cũng có khả năng đó.

Nghe anh nói vậy thì cô liền đáp lại: “Không, tôi không phải tuổi cẩu, tôi tuổi mèo.”

Chết thiệt thật! Cung Lục Vương lườm Hàn Gia Mẫn mà nguyền rủa, chưa bao giờ anh gặp phải một cô gái có tính cách quái gở như vậy.

Cung Lục Vương lúc nãy để Hàn Gia Mẫn uống rượu là vì muốn chuốc say cô, khi cô say sẽ cho người đưa ra ngoài vì anh biết mục đích của buổi du thuyền này.

Cả hai đang khẩu chiến ở trong phòng thì bên ngoài có tiếng gõ cửa, Cung Lục Vương mặc áo vào sau đó mở cửa ra nhìn.

Cung Lục Vương có thói quen cởi trần khi ở một mình, mà các cô gái kia đó giờ cũng không có cả gan như thế.

Bây giờ bị cắn một cái oan mạng như thế, đúng là tức chết anh rồi.

“Cậu có sao không?” Tuấn Khang nhìn Cung Lục Vương hỏi, vì lúc nãy cậu nghe thông báo có một sát thủ đang lẩn trốn trên thuyền nên mới chạy qua chỗ bạn mình xem thế nào.

Cung Lục Vương lắc đầu: “Có chuyện gì sao?”

“Phòng có người vừa đi báo với phía trên là lão Đinh chết rồi, cô ta nói là trong mơ hồ có nghe giọng của một cô gái.” Tuấn Khang vừa nói xong thì Cung Lục Vương quay sang nhìn Hàn Gia Mẫn khiến cô khó hiểu mà lại gần hỏi nhưng vẫn không quên trêu đùa: “Tôi biết tôi đẹp mà, nhìn vậy tôi ngại lắm.

Mà có chuyện gì hả?”

Tuấn Khang nghe vậy liền bật cười, không ngờ Hàn Gia Mẫn lại thẳng thắn như vậy.

Cung Lục Vương nghe câu đó thì nét mặt không biểu lộ cảm xúc gì nhưng vẫn đá đểu: “Đúng là mèo khen mèo dài đuôi.

Ông chủ cô chết rồi, nữ sát thủ nào đó giết thì phải.”

Hàn Gia Mẫn lúc nãy chắc chắn là không bị phát hiện mới rời khỏi phòng, không ngờ lại có người nghe được giọng của mình.

Cô không đùa nữa, nếu không sẽ bị người khác nghi ngờ.

Hàn Gia Mẫn liền tỏ vẻ đáng thương, hai mắt rưng rưng nói: “Không ngờ ông chủ tôi lại xấu số như vậy! Hức… Sau này tôi biết tìm ai làm chỗ dựa đây…”

Hàn Gia Mẫn vừa nói vừa cầm cánh tay của Cung Lục Vương mà giả vờ, Tuấn Khang đứng bên cạnh muốn cười nhưng cũng phải cố nhịn.

Nét mặt của Cung Lục Vương đã tối sầm lại, nếu không phải Hàn Gia Mẫn là con gái thì anh nhất định đập chết cô rồi.

Tiếng chuông đỏ báo động vang lên khiến mọi người đều ra ngoài, tất cả mọi cô gái đều phải có mặt tại tầng ba của du thuyền để phía trên tìm ra hung thủ.

Cung Lục Vương, Hàn Gia Mẫn và Tuấn Khang cũng đi lên tầng ba để xem xét tình hình.

Trước khi đi thì Hàn Gia Mẫn đã chạy vào trong phòng mang lại đôi giày cao gót rồi mới đi.

Khi vừa lên tầng ba mọi người đã tập trung khá đầy đủ, có nhiều cô gái Hàn Gia Mẫn đã từng nhìn thấy ở dưới tầng một.

Trong số những người ở đây có một người đã có mặt tại hiện trường vụ việc, cô ta mặc chiếc đầm body màu đỏ ôm sát.

Lát sau có một MC bước lên bục sau đó cầm mic nói: “Ngài Đinh, đối tác của tập đoàn Hải Sang chúng tôi đã bị ai đó giết chết.

Và cô gái kiai là nhân chứng đã nghe được giọng nói của nữ sát thủ trà trộn vào đây.”.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio