" Dương Nhược Thiếu, tôi sẽ chiếm đoạt những thứ tôi muốn mặc kệ thủ đoạn." Trong cô bị bỏ rơi nhiều quá, tính chiếm hữu vì vậy mà trở nên đáng sợ hơn. Anh càng kích động tâm lí cô về người con gái ấy, khiến cô chẳng kiềm chế được.
...
Sự im lặng đang trở nên dai dẳng hơn, anh vẫn đè cô xuống, hai tay ghì chặt hai cổ tay nóng ran của cô.
" Em không có cơ hội đó.. " Dương Nhược Thiếu mở giọng nói mơ hồ, anh chẳng thể tim sẽ có cô gái nào thay đổi được trái tim anh. Cho đến khi anh cho cô là người con gái đó và chiếm đoạt cô nhưng trái tim anh vẫn chẳng xóa được hình bóng kia.
" Để xem." Cô vẫn kiên quyết không từ bỏ, cổ tay bị anh ghì cho đau nhức, tê lên giờ dường như trở nên vô giấc. Đôi mắt Hàn Như Tuyết khó chịu nhìn Dương Nhược Thiếu, hai tay cố hết sức chống lại sự tức giận của anh ghì xuống nhưng lại không thể.
" Bây giờ em muốn sao?? " Khóe môi anh cong lên, thân hình rắn chắc vốn đã thoắt ẩn thoắt hiện qua chiếc áo cơ mi, giọng điệu này của anh khiến cô thấy có chút sai sai về tình huống này.
Đôi mày đen của Hàn Như Tuyết hơi cau lại nhìn điệu bộ bây giờ của anh, mọi thử đều đầy sát khí phẫn nộ giọng nói như muốn làm chuyện gì đó mờ ám. Cô vẫn bình tĩnh quan sát từng chút trên nét mặt anh, không hề có chút gì là quan tâm hai đôi tay anh lúc này như thêm lực ghì khiến mặt cô có chút nhăn nhó về vấn đề chịu đựng.
" Gương mặt điển trai không tì vết của anh không hợp với giọng điệu này đâu.." Giọng nói Hàn Như Tuyết có chút khinh bỉ, cô không làm anh nguôi giận mà lại thêm dầu vào lửa bằng giọng nói và đôi mắt trêu người của mình.
Một lần nữa khóe môi của Dương Nhược Thiếu khẽ con lên, mọi thứ trên gương mặt anh đều lạnh vô cùng lạnh buốt cả sống lưng Hàn Như Tuyết. Cô không thể hiểu tại sao? Tại sao anh lại có thể giỏi giúp người ta duy trì im lặng để tìm lấy một con đường sống đến vậy.. Chỉ tiếc thay con đường sống của cô sẽ là phá vỡ điều đó.
" Dương Thiếu, anh nhìn đủ chưa? Bụng tôi hơi đó.." Hàn Như Tuyết lảnh tránh ánh mắt sắc lạnh, có chút gì đó khó hiểu khiến cô lần mò nhiều lần cũng khó thấy. Chuyển sang mục tiêu là bát cháo đang nguội dần, cô hạ nhẹ giọng nói. Ngữ điệu xưng hộ của cô cũng chuyển..
Hai bàn tay Dương Nhược Thiếu khẽ buông lỏng, Hàn Như Tuyết cũng quay lại nhìn sự thay đổi trên nét mặt anh. Cô thoáng thấy sự khó sử hay là chút buồn bực trên gương mặt lạnh nhạt đó, nhưng không dám mở lời. Bởi khi cô mở lời thì cũng chẳng còn minh chứng nữa, nét mặt đó chỉ vỏn vẹn trong vào giây ngắn ngủi.
Chiếc đồng hồ treo trên cao, điểm giờ tối khá chuẩn.. sắp đến giờ chợp mắt rồi bụng Hàn Như Tuyết cũng đói meo. Tiếc thay hai cổ tay cô hơi tê, phải mất vào phút nắn bóp qua với cầm được thìa cháo mà bỏ vào miệng.
Chưa kịp chuyển sang phút thức kể từ lúc đó, Dương Nhược Thiếu đã ngồi bên cạnh thổi cháo đút cho cô. Bát cháo tuy đã để được hơn lúc nhưng vẫn còn ấm nóng đủ cho cô thưởng thức. Chỉ là bát cháo thịt băm bình thường thôi, nhưng bàn tay người đút lại khiến hương vị ngon đến lạ.
Vài phút nhanh chóng trôi qua, Hàn Như Tuyết nhanh chóng ăn hết bát cháo, chỉ tiếc mỗi một miếng bỏ miệng ánh mắt cô lại ngước nhìn gương mặt lạnh nhạt ấy. Tuy nhiên, bây giờ đối với cô vậy cũng đã đủ, cô chợt thấy sự ích kỷ trong mình lúc này lại khiến cô cảm giác vui chút chút.
Dương Nhược Thiếu khẽ đặt bát cháo xuống bàn uống nước, anh lấy chiếc khăn mùi xoa trong túi áo vet được vắt trên thành ghế từ lúc nào đưa cho Hàn Như Tuyết.
" Cầm lấy " Cô vẫn còn ngơ ngác trước cái hành động sau một hồi phẫn nộ của anh, không nhận chiếc khăn mặc dù anh đã lên tiếng.
Vài giây sau đó, cô nhanh chóng giật lấy chiếc khăn từ tay anh. Vừa lau vừa ngước nhìn đồng hồ , giờ cũng muộn rồi, có lẽ anh cũng mới hạ cánh về đây được hơn tiếng.
Đó là điều cô nhận biết được qua tờ giấy có ghi thời gian địa điểm hôm nay qua một khoảng lộ ra ở túi áo.
Vừa lúc đó, vài tiếng gõ cửa vang lên một người đàn ông áo đen, kính đen đa phần đen bước vào với một chiếc túi sang trọng. Anh ta nghiêm trang, kính cẩn từ bước đi đến hành động cử chỉ đặt chiếc túi xuống và cúi chào.
Dương Nhược Thiếu sải người trên chiếc ghế sofa, đưa mắt nhìn túi đồ vài giây rồi lên tiếng." Đi thay đồ đi "
" Nhất thiết phải thay.." Hàn Như Tuyết khó chịu nhìn túi đồ, trời đêm hơi se lạnh khiến cô ngại về vấn đề tắm giặt.
Câu nói cùng biểu cảm vừa dứt, Dương Nhược Thiếu bế bổng cô vác cô lên vai một tay cầm túi đồ bước vào phòng vệ sinh.
Vì là phòng VIP của giới thượng lưu, nên mọi thứ đều rất đầy đủ tiện ghi.
Vừa vào đến phòng tắm, Dương Nhược Thiếu đặt Hàn Như Tuyết xuống bồn tắm, nhanh chóng dùng vòi nước xả khắp người cô rồi bước ra.
" Chỉ có phút " Dương Nhược Thiếu dựa lưng vào tấm kính dày lóa bóng người phụ nữ bên trong, lạnh giọng ra lệnh. Đừng nói là chậm một giây cũng không sao, mỗi khi nhắc đến vấn đề cân nhắc về thời gian trong thời kì huấn luyện giây bằng roi.
Bên trong, Hàn Như Tuyết có thể nhìn rõ bóng lưng rộng lớn của Dương Nhược Thiếu qua tấm kính dày. Qua đó cô lẳng lặng thở dài rồi nhanh chóng tắm qua, bởi người đang sốt nên chỉ như vậy thôi..
Người lau đã khô, quần áo đã mặc chỉ là bước chân Hàn Như Tuyết chùn lại trước bóng lưng thân thuộc chỉ bỗng chốc xa lạ quá. Hôm nay phải chăng cô hơi quá, chiếm đoạt anh thật khó về cả cách cư xử.
Dương Nhược Thiếu đưa tay lên nhìn đồng hồ, kim giây đã lệch khoảng giây Hàn Như Tuyết vẫn chưa ra. Bóng lưng đang dựa di chuyển, anh lạnh nhạt nhìn qua tấm kính chỉ thấy bóng người mờ tĩnh lặng trôi qua phút không chút động tĩnh.
Vì sự tĩnh lặng đó khiến anh có chút tức giận, một chút kia lo lắng nhạt nhòa quá không thể cảm nhận qua con người anh. Bước vào trong, anh chỉ nhìn thấy người con gái im lặng với gương mặt lạnh nhạt bất ngờ trong bộ đồ ngủ khá dễ thương. Kể từ khi đưa cô về, đây là lần đầu tiên cô mặc quần áo ngủ nhưng chỉ khác là nãy giờ cô chưa đoái hoài đến anh.
Hai người giữ nguyên khoảng cách đó, không ai bước thêm không ai mở lời là vậy đấy.
" Dương Thiếu.." Cô mệt mỏi mở miệng.
" Ừ "
" Anh rốt cuộc là tên ngốc phải không? " Khóe môi cô nhếch lên, cô không biết nên nói ai ngốc.. Cô Hay Anh? Bàn tay nhỏ cầm túi đồ nãy giờ, lúc này lại đang cố vò nát nó.
Dương Nhược Thiếu cũng chẳng tức giận, gương mặt vẫn lạnh như trước đó.
" Kiều Minh Hạ, cô ta có chồng, có con rồi. Sao anh vẫn lưu luyến.." Bàn tay thon gọn, nhỏ nhắn đang giấu phía sau lưng đưa ra trước mặt Dương Nhược Thiếu.
Trên tay một bức ảnh gia đình nhỏ hơi nhăn nheo chút, chỉ đáng tiếc đó là cô gái anh thương. Nở nụ cười vui đến lạ, nhưng cũng thấm sự buồn đau bên trong cô chỉ đáng tiếc cho kẻ ngu ngốc là mình và anh cũng vậy.
Chẳng lẽ anh muốn cô từ bỏ đến mức phải đem bức đó bỏ vào túi đồ sao? Càng nghĩ gương mặt cô càng lạnh đi, sao ai cũng vậy? Bố thí cô chút tình cảm được không? Là người phụ nữ có đời chồng và đứa con gái rồi sao vẫn chẳng để anh quên..
Bước chân vô giác chẳng còn cảm giác đau để giấu nữa, Hàn Như Tuyết tiến về phía Dương Nhược Thiếu. Bàn tay yếu ớt đặt tấm ánh lên bàn tay thô to của anh, rồi rời khỏi phòng tắm. Bước ra khỏi tấm cửa kính, bước ra ngoài cửa phòng tắm, cô đóng sập cửa phòng tắm lại.
Mọi thứ là vậy, thực sự muốn cô muốn dâng máu đi để yên nghỉ. Nhưng cũng muốn sự ghen tị của mình biến mất nhưng không thể chị ta không có lỗi. Mình cô đang mù quáng thôi..
Cánh cửa phòng tắm nhanh chóng mở ra, bước chân Dương Nhược Thiếu nhanh chóng tiến tới bước chân hời hợt của Hàn Như Tuyết. Anh dồn cô vào bức tường, nhìn vào gương mặt vô cảm đó.
" Ngẩng mặt lên.. " Giọng nói Dương Nhược Thiếu có chút lạnh nhạt, nhưng cũng pha chút dịu nhẹ. Bàn tay khẽ nâng chiếc cằm nhỏ của cô lên.
" Chiếm đoạt tôi đi, tim tôi đau lâu rồi.." Câu nói của anh vừa dứt chưa kịp phản ứng gì..
Dương Nhược Thiếu đặt lên môi cô nụ hôn cuồng nhiệt, anh lấn sâu vào trong phá bỏ những hàng rào mà cô cưỡng lại. Anh hôn nồng nhiệt hơn, bắt đầu nhiệm vụ khám phá khoang miệng cô.
Nhấn sao! Nhấn sao và bình luận nhận xét ủng hộ mình nhé!!