" Em không muốn ăn cháo cả đời đâu. " Cô khẽ than nản.
" Được thôi, mau khỏe. Dương Thiếu này trải dài thức ăn từ cửa đợi em về."
Anh khẽ nở nụ cười động viên cô, bàn tay vẫn chậm rãi đơm từng chiếc cúc áo. Bàn tay thô dài ấy vẫn còn lại những vết thương của cuộc hỗn lộn hôm trước khiến nữ nhân đau thầm.
Dương Nhược Thiếu vô cùng ôn nhu, động tác anh vẫn còn rất gượng ngùng. Tận sâu đáy lòng của nam nhân này vốn đã thay đổi, một chút biến chuyển nhỏ nhoi trước mặt cô gái nhỏ của mình..
Công việc thay đồ cho Hàn Như Tuyết không phải lần đầu làm, mà là từng làm trước đây vài lần với cái dáng vẻ lạnh nhạt.
" Tiểu Tuyết, em muốn uống chút nước chứ? " Dương Nhược Thiếu hòan thành xong nhiệm vụ, anh nhanh chóng nhận được ánh mắt trêu đùa của cô gái nhỏ.
" Rồi rồi, anh đi rửa mặt đi. Mau lên " Cô đưa cánh tay phải hờ hợt xua xua anh đi, câu nói vốn cũng muốn trêu đùa nhưng giọng nói còn khá yếu nên nó không rõ.
" Định đuổi anh à? " Anh quay lại khẽ cười, tay khẽ xoa đầu cô.
Hàn Như Tuyết không đáp lại chỉ cười trừ rồi nhìn khung cảnh thiên nhiên lấp ló qua chỗ hở nhỏ của rèm cửa. Anh cũng vì vậy mà quay người đi vào bên trong, chỉ mới nhấc có hai bước chân có chút gì đó khó hiểu trong anh. Là lo lắng, hay sợ cô sẽ biến mất? Hay cô sẽ bị thế nào?
Dương Nhược Thiếu bước thêm vài bước nữa đến cửa phòng vệ sinh, anh núp người sau bức tường khẽ đưa mắt nhìn cô gái không biết đang ngắm nhìn thứ gì như mất hồn. Cổ họng anh bỗng bị nghẹn lại khó chịu đến tận sâu, nước mắt lâng lâng muốn trào ra khi người kia đã rơi lệ trên gò má gầy.
Hàm răng trắng của Hàn Như Tuyết như trút hết nỗi nặng lòng lên cánh môi mỏng, khiến nó bỗng nhiên đỏ ửng lên. Bàn tay phải liên tục xoa chiếc bụng nhỏ gọn còn vài vết khâu, cứ xoa mà đau nhói lên. Nhưng ở đâu đó lại có nỗi đau lớn hơn, hơn cả những gì mọi người nhìn thấy. Cô chỉ dám để rơi vài giọt nước mắt mặn chát rồi đưa tay lên gạt đi, đôi môi mỏng lại gượng cười.
" Cạch " Tiếng mở cửa vang vọng khắp căn, Hàn Như Tuyết từ từ quay lại tâm lí ổn định nhất. Ánh mắt cô liên tục nhìn ra ngoài cửa nhưng chẳng thấy ai bước vào, bức tường không quá dài nhưng cũng chắn đi một phần từ cửa vào.
" Dươ.. " Tô Kỳ Diễm chưa kịp lên tiếng đã bị Dương Nhược Thiếu bịt miệng lại.
Bà hơi khó hiểu nhưng cũng lặng im đứng nép vào một góc tường.
" Mẹ ở đây trông nom cô ấy, con về nhà nấu chút cháo."Anh nói xong nhanh chóng rời đi, cũng không quên nhẹ nhàng khép cánh cửa lại.
Bên trong, Hàn Như Tuyết chỉ có thể ngồi yên trên giường bệnh chẳng biết ngoài kia có chuyện gì, trong lòng bỗng có chút bất an.
Cô cố gắng hết sức để rướn người nhìn ra ngoài, giọng nói yếu ớt hơi bé của cô mãi mới cất lên " Ai ngoài đó vậy?"
Tô Kỳ Diễm nhanh chóng bước vào, khẽ cười bước đến bên giường bệnh của cô.
" Con ổn chứ? "
" Con ổn."
" Tiểu Tuyết, ta xin lỗi." Đôi mắt bà bỗng đỏ hoe, rồi khẽ ôm lấy cô vào lòng vỗ về.
--
Hơn tiếng trôi qua, Tô Kỳ Diễm phải ra khỏi phòng bệnh để cho bác sĩ xem xét tình hình của Hàn Như Tuyết.
Căn phòng vốn đã tràn ngập mùi thuốc khử trùng và kháng sinh giờ lại càng thêm nồng nặc khiến mặt mày cô trở nên khó chịu ngay khi tên bác sĩ mới mang thuốc và dụng cụ ra.
Mặt mày cậu ta khá tuấn tú, thu hút những cô gái trẻ dường như muốn để lại điểm nhấn nào đó với bệnh nhân nên thường xuyên quay lại cười với Hàn Như Tuyết. Điều này khiến cô vô cùng khó chịu, cho đến khi cậu ta chạm vào tay cô nhưng tất cả cô làm được là im lặng để cậu tiêm.
Từng động tác của cậu ta rất dịu dàng, khi rút mũi tiêm ra cậu khẽ dùng bông ướt xoa quanh chỗ mới động mũi tiêm. Bởi vì tay bị trọng thương là bên trái nên Hàn Như Tuyết có thể dùng tay phải giữa bông.
Cô không nói đến nửa lời, dùng cánh tay yếu ớt của mình hất tay cậu ta ra. Chiếc kéo kẹp miếng bông nhỏ cũng vô thức rơi xuống trong sự buông lỏng của cậu ta. Dù rất yếu nhưng trình độ của cô cũng không quá giảm sút, cô có thể lấy được miếng bông nhỏ rất nhanh nhưng điều đó khiến cho phần eo của nhói lên vì sự vận động mạnh.
Cậu ta không nói gì, khẽ quay lại cười với Hàn Như Tuyết rồi cúi xuống nhặt kéo. Ngay sau đó cậu ta đứng dậy, cầm chiếc kim tiêm để trên khay đồ ném về phía thùng rác phía cuối phòng. Cách nhắm ném của cậu ta khiến cô có chút đánh giá không tồi.
" Cô Hàn, Tôi Ngô Mạnh. Từ hôm nay sẽ được giao nhiệm vụ chăm sóc cô." Cậu khẽ cười rồi giới thiệu qua.
Hàn Như Tuyết cười lạnh, tỏ vẻ chẳng quan tâm nhưng cũng có chút tôn trọng. " Cảm ơn, giờ tôi muốn nghỉ ngơi"
" Được rồi, ngày mai tôi sẽ đến." Ngô Mạnh lại khẽ cưỡi, rồi thu dọn đồ rời đi.
Nụ cười của cậu thật sự khiến Hàn Như Tuyết vô cùng khó xử, cô ghét những thứ như vậy giữa những con người không có mối quan hệ với mình.
Bóng người cậu ta vừa khuất đi thì Dương Nhược Thiếu xuất hiện với chiếc cặp lồng trên tay vội bước về phía Hàn Như Tuyết.
Anh đặt cặp lồng lên trên tủ con gần đó rồi đặt mình xuống khoảng trống trên giường bệnh.
" Anh.. " Cô vội mừng vì gặp lại anh nhưng chưa kịp đã bị anh khóa chặt đôi môi bởi nụ hôn quá sức bất ngờ.
Nhưng nó cũng khá nhanh ngừng lại, anh khẽ cười lại dịu dàng xoa đầu cô.
" Tuyết, nhớ em chết được "
" Thật không? "
" Dĩ nhiên là thật."
" Được rồi, đừng đùa nữa cho em ăn đi."
Dương Nhược Thiếu khẽ nở nụ cười rồi lấy cháo ra.
Anh dùng thìa lấy phần cháo ngoài cùng, rồi khẽ nếm thử xem còn nóng hay không? Sau đó mới yên tâm đút cho cô ăn.
Mới miếng đầu tiên Hàn Như Tuyết đã lắc đầu lìa lịa, thái độ rất khác thường khiến Dương Nhược Thiếu ngây người ra đưa thìa cháo múc bừa lên thử. Cả miệng anh bỏng rát vì độ nóng của cháo nhưng mùi vị khá ngon, không phải là cô ăn không vừa miệng đấy chứ?
Anh khẽ lên tiếng hỏi " Không hợp khẩu vị em sao? "
Cô lại lắc đầu khẽ cười " Dương Thiếu, tay nghề nấu ăn của anh đúng là không xem thường được."
Đọc xong Nhấn Sao nhé!!